Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 11 14, 2017

Dạ cổ

Truyện Ma 12H  -  Tiếng hát ai oán trong đêm, như kể lể về lòng người bẽ bàng. Còn ám ảnh Tài cũng như người trong vùng rất lâu sau đó.. . Từ là từ phu tướng Bảo kiếm sắc phong lên đàng Vào ra luống trông tin chàng Năm canh mơ màng Em luống trông tin chàng Ôi gan vàng quặn đau í a Ðường dù xa ong bướm Xin đó đừng phụ nghĩa tào khang Đêm luống trông tin bạn Ngày mỏi mòn như đá vọng phu Vọng phu vọng luống trong tin chàng Sao nỡ phũ phàng...

Oan hồn bên bến sông

Truyện Ma 12H  - Ở gốc đa này mấy ông bà già hay kể, rằng ma hay xuất hiện vào những đêm khuya, lúc bến sông vắng vẻ. Tiếng thì thầm vẫn vang lên, thằng Kha quay sang, sống lưng ớn lạnh, tay chân run lên bần bật. Thấp thoáng qua tán cây lá, dưới gốc đa già buông từng chùm rễ lòa xòa như tóc người là một bóng trắng.... Đêm dần về sáng, trời hây hẩy gió, gió sông mát rượi thổi vào những rặng cây ven bờ xào xạc. Mặt sông đầy nước, lững lờ từng đám lục bình trôi xuôi, ánh trăng sắp tàn mờ ảo trên từng tàng lá. Thằng Kha bơi chầm chậm cập mé sông, chiếc xuồng nhỏ chòng chành theo mỗi cái rướn người quăng lưới của nó.

Ám

Truyện Ma 12H   -  Vừa hé mắt ra, hình ảnh đáng sợ ấy lại hiện ra trước mắt cô.  Trên nền nhà lát đá, người con gái nửa người trên đã bị nghiền nát, phần dưới trương phình tưởng như có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Đôi mắt dị dạng bị ép mỏng hướng về cô, vằn lên những tia máu. "A....a...a"... Màn đêm bao trùm nuốt chửng muôn loài, tiếng gió hú kết hợp với tiếng chim lợn kêu đập từng hồi liên tiếp vào cánh cửa phòng bệnh số12, căn phòng nằm ở cuối dãy hành lang tầng 2 . *** Góc phòng tối om, An ngồi co mình lại, không ngừng vò mái tóc ngắn rối tung. Âm thanh bên tai vẫn chưa ngớt, thứ âm thanh rè rè, tựa như âm thanh của chiếc loa hỏng kết hợp với âm gió kéo dài rít từng hồi run rẩy.

Bệnh viện u ám

Truyện Ma 12H  -  Tôi cật lực giãy giụa, nhưng càng giãy càng thấy chân tay mình càng bị siết chặt mạnh hơn, và bàn tay đang bóp cổ tôi vẫn không hề có ý định buông ra. Trong màn đêm yên tĩnh đến chết chóc, chỉ có âm thanh chống cự yếu ớt từ tôi... Cốc ... cốc ... cốc ... Như biết chắc chắn hành động gõ cửa chỉ mang tính ra hiệu có người sắp vào, cánh cửa phòng bệnh số 2 ngay lập tức mở ra. Cô y tá với dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt hết sức xinh đẹp bước đến giường của tôi. Lướt qua tôi, rồi chăm chú đọc bệnh án, cô nói: - Em tên Duy phải không? Viêm răng đến phát sốt, để lâu ngày không đi khám nên chọc vào đến tủy. Phải nằm trong bệnh viện một tuần đấy em ạ, ngày nào cũng tiêm 2 mũi sáng chiều, truyền một chai dịch và uống thuốc sau 2 bữa chiều tối nhé.