Chuyển đến nội dung chính

Cưới ma - Chương 20

Cưới ma


Cuoi ma - Chuong 20
Tác Giả:  Chu Đức Đông
👀Tình Trạng: Đã Hoàn Thành



Chương 20 - Tìm kiếm


Khúc Thiêm Trúc nhanh nhẹn mở cửa, chân vẫn bước đều, đi ra ngoài, miệng không ngớt lặp đi lặp lại: "Một! Một! Một Hai Một!"

Vì giọng cô ta nhỏ nên rất nhanh không còn nghe thấy tiếng hô nữa, chỉ nghe thấy tiếng bước chân ở cầu thang "cộp, cộp, cộp..." đi xuống.
Tất cả, chỉ còn lại màn đêm, cái giá lạnh đầu mùa đông, và tiếng trống ngực của Lục Lục đập thình thịch. Cô không dám đuổi theo gọi Khúc Thiêm Trúc quay lại, cô chỉ đi đi lại lại khắp trong phòng, không biết nên làm gì. Rồi cô bỗng nhớ ra nên gọi điện thoại cầu cứu! Nhưng Khúc Thiêm Trúc đến nhà cô chơi, rồi hóa điên, rồi đi mất... chuyện này là thế nào? Phải gọi điện cho ai? Cô nghĩ đến Chu Xung nhưng anh đang ở tận Thượng Hải, nước xa không cứu được lửa gần, và sẽ chỉ khiến anh càng lo lắng!

Gọi 110? Không đúng việc. À, gọi 119. Không đúng, 119 là cứu hỏa. Gọi 112, cũng không đúng, 112 là báo sửa chữa điện thoại. Gọi 120! Khúc Thiêm Trúc là bệnh nhân tâm thần, gọi cấp cứu y tế là phải!

Cô bấm 120. Giọng run run: "Các vị mau đến..."

"Cô hãy nói từ từ. Cô đang ở đâu?"

Lục Lục líu lưỡi, chỉnh sửa mãi mới nói ra được địa chỉ cụ thể.

"Cô nói chậm thôi, tình hình bệnh nhân đang thế nào?"

"Tôi có một cô bạn, đến nhà tôi chơi, đang nói chuyện thì cô ấy phát điên rồi chạy ra ngoài..."

"Trường hợp này thì cô phải gọi cho bệnh viện tâm thần."

"Tôi không biết số điện thoại của họ."

"Tôi sẽ cho cô."

"Nhưng bệnh nhân đã chạy mất rồi."

"Cô phải gọi bệnh viện tâm thần, chứ chúng tôi không xử lý tình huống này..."

Lục Lục không gọi điện cho bệnh viện tâm thần, vì một là, khi họ đến nơi thì chắc chắn Khúc Thiêm Trúc đã biến mất; hai là, Lục Lục không phải người nhà của Khúc Thiêm Trúc, cô không thể quyết định để cho bệnh viện tâm thần đưa Khúc Thiêm Trúc đi.

Nhưng cô không có số điện thoại gia đình Khúc Thiêm Trúc. Lục Lục đành đuổi theo cô ta.

Lục Lục nhìn xuống dưới sân, nhìn quanh bốn phía. Cả khu vực vắng tanh, chỉ có những ánh đèn đường cô đơn, không thấy bóng dáng Khúc Thiêm Trúc đâu.

Lục Lục dừng lại cố lắng nghe tiếng hô khẩu hiệu. Xung quanh im lặng như cõi chết. Cô bỗng nhìn sang bãi cỏ bên cạnh, cỏ ở sát hàng rào sắt của khu chung cư mọc rất cao, liệu Khúc Thiêm Trúc có trốn ở đó không? Rất có thể Lục Lục vừa bước đi thì cô ta sẽ như con mèo nhảy vọt ra chồm lên lưng cô, rồi cắn gáy cô...

Lục Lục nhặt một cành cây, từ từ bước lại, thọc vừa vào đám cỏ, cành cây khá chắc thọc vào cổ khô cứng. Không thấy gì.

Tìm một hồi không thấy Khúc Thiêm Trúc, Lục Lục đành trở về nhà, bấm di động gọi cô ta. Có tín hiệu! Lục Lục giật mình, nghe thấy tiếng chuông di động ở rất gần, cô bước về hướng đó và nhìn thấy túi xách của Khúc Thiêm Trúc. Di động nằm trong túi đang réo chuông. Gay rồi. Di động của cô ta để ở nhà Lục Lục.

Lục Lục đặt điện thoại xuống nghĩ ngợi. Chỉ còn cách hỏi xem Hảo Thiên Trúc có biết số điện thoại của gia đình Khúc Thiêm Trúc không, cô phải báo cho cha mẹ cô ta về tình hình này. Hiện giờ là 2 giờ 23 phút sáng. Nước sôi lửa bỏng, không cần giữ kẽ làm gì. Nhưng Hảo Thiên Trúc tắt máy. Hết cách rồi! Đành chờ đến sáng vậy, Lục Lục thức suốt đêm. Cô hay thức khuya, nhưng đây là lần đầu tiên thức trắng đêm, có cảm giác đầu trĩu nặng, chân thì nhẹ bỗng.

8 giờ 23 phút hôm sau, Lục Lục đã gọi được cho Hảo Thiên Trúc. Cô ta biết số điện thoại của gia đình Khúc Thiêm Trúc. Lục Lục gọi ngay lập tức. Bà mẹ Khúc Thiêm Trúc nghe. Hảo Thiên Trúc đã dặn rồi, bà già này rất ghê gớm.

"Cô tìm ai?

"Bác ơi, cháu là bạn của Khúc Thiêm Trúc..."

"Nó không có nhà."

"Cháu biết ạ. Hôm qua cô ấy đến nhà cháu chơi, bây giờ vẫn chưa về nhà à?"

"Ý cô là sao?"

"Bác ạ, chúng cháu đang nói chuyện thì cô ấy bất ngờ bỏ đi, lúc đó... cô ấy không bình thường. Cháu lo quá."

"Không bình thường như thế nào?"

"Cứ như bị bóng đè, nói năng rất lạ, các động tác cũng rất kỳ cục..."

"Đêm hôm như vậy sao cô để nó ra ngoài một mình? Và, tại sao cô không báo cho tôi biết ngay?"

"Mãi đến sáng nay cháu mới hỏi được số điện thoại của nhà ta... Bác ơi, túi xách của cô ấy vẫn để ở nhà cháu, cháu sẽ cầm đến đưa bác và tiện thể bàn cách xem sao..."

"Cô cứ gửi chuyển phát nhanh là được." Giọng bà ta lạnh tanh.

"Vâng, được ạ."

Lục Lục cũng hiểu rằng lúc này bà mẹ Thiêm Trúc rất bối rối.

Hơn 5 giờ chiều ngày 18 tháng 12, Lục Lục ra sân bay đón Chu Xung.

Anh đeo kính râm, đang đi sau đám hành khách trở ra. Lục Lục chưa nhận ra Chu Xung cho đến khi Chu Xung bước đến bên vỗ vai cô, nói: "Cô em chờ ai thế?"

Lục Lục giật mình: "Đồ quỷ sứ ạ!"

Cô định xách hộ va ly nhưng Chu Xung không cho. Anh một tay kéo va ly, một tay bá vai Lục Lục, cùng bước ra ngoài.

Lục Lục nói: "Anh... chắc có rất nhiều phóng viên chụp ảnh anh, và rất nhiều fan chạy đến xin chữ ký phải không?"

Chu Xung trả lời chẳng ăn nhập gì cả: "Con gái Thượng Hải đẹp thật!"

Cả hai lên xe buýt hàng không hướng về thành phố. Lục Lục kể lại câu chuyện xảy ra đêm qua, rất lộn xộn, Chu Xung nghe ù cả tai. Lục Lục phải rất tốn sức mới giải thích rõ Khúc Thiêm Trúc là ai, tại sao lại đến nhà mình.

"Em rất khổ sở, cảm thấy tại mình đã khiến cho cô ấy phát điên."

"Đúng, đúng là tại em."

"Anh không thể an ủi em một câu à?"

"Anh đang nghĩ, tại sao nhắc đến tấm ảnh cưới ma thì cô ta lại đâm ra loạn óc."

"Có lẽ là sự trùng hợp. Cô ấy đang ở trạng thái chơi vơi dễ suy sụp, tấm ảnh đó biến thành ngòi thuốc nổ. Chắc chắn cô ấy đã nhìn thấy tấm ảnh trên mạng và rất sợ."

Chu Xung nhìn sang Lục Lục: "Anh cho rằng có thể có mối liên hệ nào đó... Em nghĩ mà xem: máy tính nhà ta đã vài lần xuất hiện tấm ảnh ấy, sau đó thì em quen Khúc Thiêm Trúc, tối qua lại gọi cô ta đến nhà, khi em nhắc đến tấm ảnh thì cô ta phát điên..." Nói đến đây Chu Xung ngoảnh nhìn ra ngoài cửa kính xe buýt. "Cuộc sống này sắp biến anh thành Sherlock Holmes cũng nên, mà anh chỉ là một ca sĩ."

Lục Lục nói: "Bây giờ ta nên làm thế nào?"

Chu Xung nghĩ ngợi, rồi nói: "Đêm qua, có kẻ muốn nói chuyện với em qua máy tính chứ gì? Đáng lẽ em cứ nên nghe xem hắn nói gì..."

"Anh đi vắng, em đâu dám nghe?"

"Phải hiểu đối phương muốn gì, thì ta mới có cách đối phó. Em đã đập máy tính đi rồi thì lúc này chúng ta chẳng biết hắn định làm gì. Em nên nhớ rằng hắn không biến mất, hắn chỉ tạm đi khỏi tầm mắt của chúng ta mà thôi. Điều này càng đáng sợ."

"Bây giờ ta nên làm gì?"

"Xuống xe, chúng ta đi mua một chiếc máy tính mới. Nó sẽ lại xuất hiện cho mà xem."

"Có thể như thế không?"

"Nó không nấp trong máy tính, máy tính chỉ là phương tiện để giao lưu mà thôi."

Cả hai xuống xe, trời đã tối, họ đi thẳng đến cửa hàng điện máy Tô Ninh mua một chiếc Laptop mới. Sau đó vào nhà hàng ăn bánh bao, rồi khoác tay nhau trở về trong làn gió lạnh.

Chiếc máy tính mới khiến tâm trạng cả hai đều dễ chịu, thậm chí quên cả lý do tại sao phải mua máy mới. Từ nay Lục Lục sẽ dùng nó chơi "World of Warcraft", còn Chu Xung sẽ dùng để soạn ca khúc, tốc độ máy này rất nhanh.

Về đến nhà, cả hai lập tức bật thử, thấy không vấn đề gì. Rồi Chu Xung lại đi tắm, xong xuôi trở ra, anh tắt hết đèn. Đêm nay không trăng, cả căn hộ tối om, bên ngoài gió to đang rú rít cứ như đang hùng hổ muốn đi tìm ai đó.

Chu Xung ấn Lục Lục xuống giường, anh biến thành một con báo nhỏ, thở dồn dập, nói: "Anh đây!"

Lục Lục khẽ nói: "Em thấy..."

Giọng Chu Xung dứt khoát, khiến Lục Lục hơi mơ hồ.

Chu Xung: "Sao! Em không nhớ anh à?"

Lục Lục nằm dưới, ngoảnh đầu sang bên, nói: "Em cứ cảm thấy có người đang nhìn chúng ta."

"Khúc Thiêm Trúc à?"

"Đôi mắt ấy... chắc chắn đang ở trong nhà chúng ta."

"Tối thế này, nó nhìn thấy gì được?"

"Biết đâu càng tối nó càng nhìn rõ?"

"Anh bất chấp! Anh thích có người nhìn!" Động tác của Chu Xung càng trở nên mãnh liệt hơn.

"Anh quá đáng thật!"

Rồi cả hai thân thể dần nóng bỏng, họ quên hết thảy, như thể cả thế giới này chỉ có hai người thỉnh thoảng khẽ ú ớ rên rỉ, cái mềm mại càng thêm mềm mại, cái cứng cáp càng thêm cứng cáp.

Cả hai không biết rằng sau khi Chu Xung tắt đèn thì con vật kỳ lạ kia đã đội chiếc nắp cống ngoi lên ra khỏi cái lỗ tối đen. Nó đang bò qua phòng khách, bò vào phòng ngủ, rồi bò lên giường. Nó đã bò vào giữa đôi chân của họ, ve vẩy đuôi, lẳng lặng đứng nhìn. Nó cùng màu với bóng tối.

Ngày 19 tháng 12, gió nhẹ trời đẹp. Chu Xung lại đi làm gia sư dạy đàn. Lục Lục vẫn nhớ đến Khúc Thiêm Trúc, cô bèn gọi điện đến nhà cô ta, chắc là ông chú dượng của Khúc Thiêm Trúc.

"Chào chú, cháu là bạn của Khúc Thiêm Trúc, cô ấy đã về nhà chưa ạ?"

Giọng nam thở dài, nói: "Mấy hôm nay chúng tôi huy động toàn bộ họ hàng bằng hữu đi tìm nó. Chiều qua bà xã tôi đã tìm thấy nó ở gần khách sạn Tây Sơn. Nhưng hiện nay con bé đã hóa rồ hóa dại, không nghe không hiểu ai nói gì nữa rồi. Mẹ nó gọi tôi đến, phải vất vả lắm mới đưa được nó về nhà, nhưng nửa đêm hôm qua nó lại chạy mất rồi..."

Lục Lục thở phào. Lần này Khúc Thiêm Trúc đi từ nhà của cô ta, Lục Lục sẽ vơi hẳn phần trách nhiệm. Cô cũng biết mình nghĩ như thế này thật là ích kỷ.

"Chú và cô đừng lo lắng quá, chắc chắn sẽ lại tìm thấy Thiêm Trúc thôi! Cháu đang rỗi, cháu cũng sẽ tìm giúp."

"Chú rất cảm ơn cháu."

"Nếu Thiêm Trúc về nhà thì phiền chú gọi điện cho cháu biết tin."

"Được, được."

Điện thoại xong, Lục Lục ra khỏi nhà. Cô muốn tìm thấy Khúc Thiêm Trúc, không chỉ vì cô ta mà còn vì chính mình nữa. Ra khỏi chung cư, Lục Lục thấy đường phố xe cộ đông nghẹt, xe nào cũng phóng với tốc độ rất nhanh, cứ như họ đang đuổi bắt hoặc đang trốn tránh thứ gì đó. Lục Lục ngẩn người. Thành phố rộng lớn đông đúc thế này, biết đi đâu để tìm Khúc Thiêm Trúc? Tìm một người bình thường còn dễ, vì ta có thể đoán họ đang định làm gì, có thể đi đâu, chứ tìm một người tâm thần thì hành động của họ chẳng có quy luật nào hết, rất có thể người ấy đang đứng loanh quanh ở hiệu thuốc tránh thai hoặc đang ngồi bên đống phân xanh ở ngoại thành, hoặc trèo lên nóc nhà Viện kiểm sát hay đang đứng ở dưới cống ngầm cũng nên...

Lục Lục cứ thế lững thững đi không mục đích, rồi cô đi đến gần khách sạn Tây Sơn lúc nào không biết. Có lẽ vì lúc nãy ông chú dượng của Thiêm Trúc nói chiều qua bà mẹ đã tìm thấy cô ta ở đó.

Con phố nhỏ vắng tanh, không thấy bóng ai. Hay là cô ta đi đến câu lạc bộ thể hình Mu Us Desert?

Đi vòng quanh khách sạn Tây Sơn, Lục Lục nhìn thấy ngay câu lạc bộ này. Đó là một ngôi nhà độc lập hai tầng, treo tấm biểm rộng nền vàng chữ đen. Một anh bảo vệ đứng trước cửa, không khá giống Hoàng Bột.

Cô bước đến cánh cửa quay, một cô gái bước ra hỏi: "Chị muốn tập thể hình à?"

"Không, tôi đến xem sao..."

"Tôi giới thiệu với chị nhé!"

"Khỏi cần. Cứ để tôi tự nhiên."

"Tôi sẽ dẫn chị lên gác."

"Cô cứ làm việc đi, tôi chỉ muốn tìm một người quen."

"Vâng, tùy chị."

Bứt khỏi cô gái nhiệt tình, Lục Lục nhìn khắp đại sảnh. Không thấy bóng dáng Khúc Thiêm Trúc đâu. Cô đi cầu thang xoáy bước lên tầng hai.

Nhìn thấy hơn chục khách hàng đa số là phụ nữ trung niên, phần lớn bụng phệ nặng nề đang làm các động tác do một nam huấn luyện viên hướng dẫn. Chỉ có một cô gái trẻ đang chạy trên máy tập chạy, mặt mũi vã mồ hôi. Không thấy bóng dáng Khúc Thiêm Trúc.

Trước khi trở xuống, Lục Lục nhìn anh chàng huấn luyện viên: nước da màu đồng đun, cơ bắp cuồn cuộn, nổi cục trông rất quái. Cô không dám tưởng tượng nếu Chu Xung biến thành như thế, liệu cô có dám nghiến răng duy trì tình yêu đến cùng hay không. Chắc cô sẽ chết nghẹn mất thôi!

Ra khỏi câu lạc bộ, cô lại nhìn thấy anh bảo vệ lúc nãy, đúng là quá giống Hoàng Bột. Cô ngờ ngợ, hay chính anh ta là Hoàng Bột, đang muốn "trải nghiệm" thực tế cuộc sống? Lục Lục bèn bước lại gần, hỏi: "Anh ơi, huấn luyện viên Triệu Tĩnh đâu?"

Anh ta liếc nhìn Lục Lục, rồi nói: "Anh ấy không có ở đây?"

"Không có?"

"Không rõ anh ấy đi đâu."

"Lâu nay không về à?"

"Tôi đoán rằng sẽ không trở về nữa."

"Cảm ơn anh."

Triệu Tĩnh vẫn mất hút, không rõ sống chết ra sao.

Lục Lục bỗng nghĩ đến khả năng: có lẽ nếu tìm được Khúc Thiêm Trúc "dở người", bám theo cô ta, thì có thể tìm thấy Triệu Tĩnh đang mất tích. Tại sao lại có suy nghĩ ấy, chính Lục Lục cũng không rõ. Có lẽ Khúc Thiêm Trúc đã giết Triệu Tĩnh, rồi khéo léo giấu xác ở đâu đó không ai có thể tìm ra; hiện giờ cô ta hóa điên nhưng đầu óc vô thức nhớ được nơi ấy... nửa đêm, sẽ như người mộng du đi đến nơi... bưng cái xác đó ra, dựng cho ngồi lên để "trò chuyện". Khúc Thiêm Trúc sẽ ngồi đối diện với Triệu Tĩnh, nói hết chuyện mới rồi đến chuyện cũ, cuối cùng lại vác cái xác ấy giấu kín, sau đó bước đi...

Lục Lục vừa nghĩ ngợi lung tung vừa cất bước. Bên đường có một quán cà phê trông quen quen. Cô nhớ ra rồi: khi cô đang giận dỗi Chu Xung, cô và Hồ Tiểu Quân đã vào quán này ngồi tâm sự. À, đã lâu không thấy Tiểu Quân nhắn gì cho cô qua máy tính, Tiểu Quân đang làm gì nhỉ? Cô lấy di động ra gọi cho Tiểu Quân, định bảo Tiểu Quân nếu rỗi rãi thì mời ra quán cà phê tâm sự về những chuyện chẳng đâu vào đâu xảy ra gần đây. Nhưng vẫn là giọng nói đều đều "thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau" vang lên. Lục Lục bỗng nhớ ra hai hôm trước cô đã gọi cho Tiểu Quân mà cũng không liên lạc được. Cô sốt ruột gọi thêm vài lần nữa, kết quả vẫn thế. Cô bạn này đi đâu nhỉ?

Nhận xét

Top Truyện Hot

Pháp y Tần Minh hệ liệt

Pháp y Tần Minh hệ liệt Tác Giả:   Tần Minh Thể Loại: Truyện Ma Dài 👀Tình Trạng:  Đã Hoàn Thành   Đọc Truyện Giới thiệu truyện : Pháp y Tần Minh hệ liệt gồm 5 quyển: + Quyển 1: Người giải mã tử thi + Quyển 2: Lời khai câm lặng + Quyển 3: Ngón tay thứ mười một + Quyển 4: Kẻ dọn rác + Quyển 5: Người sống sót Tác giả: Bác sĩ pháp y Tần Minh 20 hiện trường vụ án khiêu chiến với tâm lý của con người. Đó là chính là 20 hồ sơ chưa từng được giới cơ quan công bố bởi sự tàn nhẫn, biến thái, kinh sợ...mà nó diễn đạt. Người giải phẫu tử thi sẽ thay lời vong linh nói lên sự thật, họ chính là những còn người sớm tối ở tiếp xúc với xác chết. Chín túi đựng tử thi, bàng quang có những mảnh đá vụt, hai chiếc xe chạy qua, đâu mới chính là kẻ thủ ác? Một người phụ nữ bị chặt rời bộ phận, tất cả đều được biến thành nến sáp, ai là hung thủ đã gây nên? Sự thật về cái chết của cô là như thế nào? Chiếc điện thoại bị vỡ thành hai mảnh, trong micro

Đừng để tôi phải giết anh

Truyện Ma 12H  - Xin đừng dù chỉ một lần yêu một ai đó trong sự hời hợt, không thật lòng, lợi dụng, giả dối. Xin đừng dù chỉ một lần làm tan vỡ trái tim những cô gái. Hãy tự chủ trong tình yêu dù lúc đó bạn có yêu người đó nhiều đến mức nào, tình yêu làm tan chảy mọi trái tim phụ nữ nhưng đừng để nó điều khiển, kiểm soát hay phá nát cuộc đời bạn. Bởi đơn giản, nó không đáng. Hãy để cuộc đời điều khiển luật nhân quả và có những thứ ắt sẽ phải trả giá. Tôi hộc tốc phóng xe về nhà, tôi không biết mình đi đâu nhưng tôi đang chạy. Tôi run... và sợ. Đôi tai ong ong, không nghe thấy gì, cảm giác như ai đó rượt đuổi theo mình. Khẽ khàng mỡ cửa, khẽ khàng dắt xe vào nhà.

Ma xô xe ở đèo Hải Vân

Truyện Ma 12H   -  Hé mắt nhìn ra phía trước bức tượng thì trời đất quỷ thần ơi, đập vào mắt bác 1 cảnh tượng rùng rợn đến sởn cả tóc gáy... Nói đến Đèo Hải Vân – Thiên Hạ Đệ Nhát Hùng Quan thì có lẽ ai cũng biết . Đây là con đèo thuộc dãy Trường Sơn ở miền Trung, là ranh giới tự nhiên giữa Huế và thành phố Đà Nẵng.

Bao hẩu quỷ

Truyện Ma 12H  - Giờ thì cô đã lõa thể, và khuôn mặt hơi chuyển sang mờ mịt. Nhạn chợt thò tay bóc ở cổ ném ra một tấm da, để lộ ra trên hốc cổ của mình một cái bọc phập phồng như con ễnh ương... Trong cõi nhân gian người ta thường tương truyền có lắm giống loài ma quỷ lạ. Trong những giống loài ấy, có đôi khi cũng chưa được nhắc tên đến bao giờ nhưng khi được miêu tả lại, vẫn khiến người ta phải kinh sợ.

Kilomet số 13

Truyện Ma 12H   -   Ở trên đời này, gieo nhân nào thì gặt qủa ấy. Hãy nhớ luật nhân quả báo ứng không trừ một ai... Tài lái chiếc Mecxedes bóng loáng, lao vun vút qua cây cầu dài bắt ngang qua con sông Hàn đến công ty làm. Vừa lái xe gã vừa huýt sáo theo nhịp của bài hát, mà cái Radio trên xe đang phát.

Hồng lạp dạ gọi hồn

Truyện Ma 12H  - Vợ hắn từ phòng bên nghe tiếng la vội chạy sang, và chỉ kịp nhìn thấy chồng gục xuống bàn. Lửa từ cây nến tàn đã bén sang tấm trải bàn, cháy lan sang các vật dụng khác... I. Đồn trưởng Lưu Mạnh tưởng như vậy là chiến thắng. Người ta đồn ầm lên về chuyện một hoa khôi mới vừa xuất hiện ở kỹ viện Hồng Nhan. Một người rành chuyện đã tô vẽ thêm: - Cô nàng này vốn là con nhà giàu, do gia cảnh bị sa cơ thất thế nên mới đem thân ngà ngọc bán vào chốn nhơ nhớp!

Hình nhân

Truyện Ma 12H  -  Trong gương, đứng sau lưng Mai là một nữ nhân với khuôn mặt tái nhợt, da dẻ mục rữa, đầu trọc lốc chỉ còn lún phún vài cọng tóc, đang há hốc chiếc miệng đèn ngòm rộng toác, hai hốc mắt sâu hun hút không ngừng tuôn ra từng giọt máu đen... Ánh nắng vàng rực xuyên qua từng kẽ lá, tạo thành những vệt dài đâm thẳng xuống mặt đất, làm nổi lên những hình sáng nguệch ngoạc đến quái dị. Lê từng bước nặng nhọc tới trước cửa sổ có những song sắt đã hoen rỉ, Quang Bảo đưa mắt về phía khu vườn sau nhà. Cậu thẫn thờ dõi theo từng chuyển động của vài chiếc lá đã khô héo, chỉ chực lìa khỏi cành. Đã cuối hạ, Sài Gòn vẫn oi bức, đến những cơn gió hiếm hoi thỉnh thoảng ùa qua cũng mang theo sự ngột ngạt đến khó thở.

Bóng ma trên tầng cao

Truyện Ma 12H  -  Ban đêm, gió lay động màn cây in bóng cành lá lên tường nhà. Những chiếc đèn pha ô tô đôi khi hắt mạnh ánh sáng vào những gian phòng rộng và đồ đạc cũ trong nhà như xuất hiện từ bóng tối, có những hình thù lạ và dễ sợ... Một ngôi nhà xanh hai tầng, một gác xép, một khu vườn, một nhà xe và rặng cây ngăn cách nhà hàng xóm. Người ta gọi là ngôi nhà xanh vì những cánh cửa sơn xanh.

Người tình và sợi dây thòng lòng

Truyện Ma 12H  -  Trong phòng, xác Trúc Quỳnh treo lơ lửng giữa trần nhà. An là người nhào vô trước, anh chụp lấy chân nàng đỡ lên. Nhưng lúc ấy anh đã cảm nhận được rằng mình tới đã quá trễ. Trúc Quỳnh đã chết!... Liễu Huệ đứng lấp ló mãi mà vẫn chưa dám gọi trong khi lòng dạ cô nóng ran, không thể chờ được nữa. Bên trong, anh chàng Thanh An đang say sưa giảng bài các học sinh đang chăm chú lắng nghe... Chính điều đó đã khiến cho Huệ không dám lên tiếng.

Con ma nhà xác

Truyện Ma 12H  -  Đồng hồ vừa gõ năm tiếng cũng là lúc Tư Lân chìm sâu vào giấc ngủ. Và cũng là lúc ông ta cảm giác như có ai đó đè lên người mình, suýt nghẹt thở... Tư Lân chỉ ú ớ rồi thôi... Dựng xong chiếc xe đạp cà tàng của mình vào một góc, Tư Lân lên tiếng ngay với người đồng nghiệp đang chờ để thay ca trực: - Xin lỗi có hơi trễ, kẹt xe quá trời anh Năm! Năm Sang, người trực ca ban ngày cười giả lả: - Đâu có sao, bù qua sớt lại mà, sáng mai tôi lại phải nhờ trực lố khoảng nửa tiếng. Bà xã ở nhà bị bệnh. Ông ta đứng lên gom đồ đạc chuẩn bị về. Trước khi đi, Năm Sang mở sổ ra và dặn: - Hôm nay có bốn xác mới nhập. Hai nam, hai nữ. Tất cả đều tử nạn giao thông.