Chuyển đến nội dung chính

Cưới ma - Chương 49

Cưới ma


Cuoi ma - Chuong 49
Tác Giả:  Chu Đức Đông
👀Tình Trạng: Đã Hoàn Thành



Chương 49 - Khúc Thiêm Trúc và Trường Thành


Trở lại hiện trường ngày 12 tháng 12. Trường Thành giết hại Hồ Tiểu Quân.

Tiểu Quân quá nông nổi. Trường Thành thì cho rằng cái thị trấn nhỏ ở tây nam truyền thuyết nói đến rất hấp dẫn cô thế là anh đi theo cô từ Tần Thị đến đó. Anh không ngờ rằng Tiểu Quân lại đến tìm cái đáp án trời ơi đất hỡi đó.
Đến thị trấn Đa Minh, màn sương dầy đặc khiến Trường Thành có linh cảm chẳng lành. Nhất là sau khi Tiểu Quân vào khách sạn, cô sốt sắng chụp ảnh với anh ngay, khiến anh rất nghi hoặc. Chụp rồi, cô lại chụp lại. Tấm ảnh thứ hai bị hỏng, cô nói tấm ảnh thứ nhất chấp nhận được nên thôi không chụp nữa...

Sau đó Tiểu Quân đi tắm, tắm rất lâu, Trường Thành nắm trên giường kê sát cửa sổ ngủ say.

Không rõ sau đó bao lâu anh bỗng thức dậy, nghe thấy một giọng nữ lạ: "Chào anh."

Có thể nói lúc đó Trường Thành rất điềm tĩnh, anh nghĩ ngay rằng trong có thể nhà này đặt giàn máy và truyền âm thanh đến chỗ anh. Anh im lặng, chờ đôi phương nói tiếp. Đúng thế.

"Bây giờ các người đã bị tách ra, cô ấy và anh đều không nghe thấy nhau nói gì. Các người đến đây du lịch, lúc này các người đang ở tầng 18 dưới lòng đất. Nếu anh muốn ngắm cảnh địa ngục, nếu anh không sợ, thì bây giờ anh có thể ra theo lối cửa sổ để nhìn. Tôi sẽ mở chấn song sắt giúp anh và luôn ở đây chờ anh."

Trường Thành vẫn im lặng. Anh tin rằng đối phương không nói dối, anh đã ngửi thấy mùi chết chóc tràn vào từ ngoài cửa sổ, từ sàn nhà, từ tường vách, và thấm vào tận xương tủy anh. Giọng đối phương có nét lúng túng, không thật sự tin mình chiếm ưu thế, hình như cô ta đang ở dưới địa ngục thật. Đối phương tiếp tục ngập ngừng, nói năng rườm rà: "Xem ra anh không mấy hứng thú, tôi nói tiếp vậy. Tuy chúng tôi không chi tiền lộ phí để các người đi ngàn dặm đến đây, tuy trên kia là nhà nước pháp quyền, nhưng không ai có thể phát hiện ra cái thế giới địa ngục này; dù mất điện thì chúng tôi vẫn nhìn rõ thấy từng cử chỉ của các người... tôi mong nếu anh không phải đồ ngu thì anh hãy nghe kỹ từng câu nói sau đây của tôi: trong hai người, có một người phải chết!"

Trường Thành run bắn, anh nghĩ ngay rằng chắc Hồ Tiểu Quân đã phạm vào một điều cấm kỵ hoặc xúc phạm một thế lực nào đó, bây giờ họ trả thù tàn khốc.

Giọng nữ tiếp tục nói: "Bạn gái anh nhận được tấm ảnh cưới ma, sau đó dẫn anh đến đây để tìm đáp án ấy. Bất kỳ đôi trai gái nào đến đây, đều phải chết một người: đó là đáp án! Tôi không ám chỉ gì cả, tôi chỉ cho anh biết một sự thật; những người từng chết ở đây đều là nữ, lần này nếu bạn gái anh không chết thì anh phải chết, tôi cam đoan rằng anh không thể sống đến khi trời sáng."

Đầu óc Trường Thành như đông cứng. Bây giờ mới biết mục đích của Tiểu Quân đưa anh đến đây để làm gì. Nhưng bây giờ chuyện đó không quan trọng nữa, mối nguy hiểm đang ở ngay trước mắt. Tâm lý sợ chết khiến anh tiêu tan ý nghĩ kháng cự, chỉ còn lại bản năng sinh tồn. Anh lập tức nghĩ luôn: nếu anh để cho Tiểu Quân chết thì cô ấy nên chết như thế nào?

"Yên tâm, cô ấy sẽ không đau đớn gì hết." Nói đến đây, giọng đối phương run rẩy, líu lưỡi, rất không bình thường.

"Tầng trên của tủ áo có một viên thuốc mê và xi-lanh thuốc độc, lát nữa gặp bạn gái, anh hãy tìm cách cho cô ta uống, cô ta sẽ bất động. Sau đó, anh dùng bộ bơm tiêm nạp sẵn thuốc độc Cyaniding, anh tiêm cho cô ấy, chưa đầy một phút sau cô ấy sẽ ra đi êm ái... Ở Trung Quốc, chết êm ái là hợp pháp, không có ai được hưởng ưu đãi như thế đâu. Cũng có nghĩa là cô ấy gặp may mắn. Tôi cũng hiểu rằng anh rất đau khổ. Từ giờ đến trước lúc trời sáng, anh buộc phải lựa chọn. Tôi nói thêm câu này: nếu anh không để cô ấy chết thì anh sẽ không được chọn chết êm ái. Anh sẽ chết ra sao? Chúng ta sẽ cùng xem băng hình."

Tivi tự động bật lên, màn hình âm u. Trường Thành nhìn xung quanh, thấy một bức tường, nhưng không thấy người phụ nữ kia. Màn hình chiếu 18 cảnh một con hắc tinh tinh bị thảm sát, vô cùng rùng rợn, dã man. Xong xuôi, tivi lại tự động tắt, căn phòng lại chìm trong bóng tối vô tận.

Giọng nữ lại tiếp tục vang lên: "Tôi tin rằng anh sẽ không chọn bất cứ cách chết nào. Được, tôi tạm lui. Anh tự biết mình nên làm gì."

Giọng nói đó biến mất. Trường Thành dần bình tĩnh trở lại, đờ đẫn suy nghĩ xem đây là chuyện gì? Nhưng anh lập tức kết luận mình không thể hiểu nổi, giống như đứa bé ở nhà trẻ đứng trước một đề toán bậc đại học. Anh không thể lãng phí thời gian! Anh đứng dậy lần mò bước đến tủ áo... quả nhiên sờ thấy thuốc mê và xi-lanh thuốc độc. Tim anh thắt lại.

Rồi anh run run cầm viên thuốc bước đến tủ lạnh, tìm thấy lon nước ngọt Vương Lão Cát mà Tiểu Quân vẫn thích uống. Anh định bật nắp, rồi lại đặt xuống, nghĩ ngợi. Anh thấy chai nước khoáng mà Tiểu Quân đã mua. Anh mở nắp rồi thả viên thuốc vào, sau đó đậy lại, lắc thật mạnh. Thực ra không cần lắc vì tay anh đang run ghê gớm, thuốc tan ra dễ dàng.

Sau đó anh ngồi nghệt trên giường, nghĩ ngợi. Giọng nữ ấy nói một trong hai người phải chết, cũng tức là ai chết cũng được. Rất có thể kẻ bí hiểm này cũng đã nói như thế với Tiểu Quân... Liệu Tiểu Quân sẽ lựa chọn như thế nào?"

Chẳng rõ sau đó bao lâu, trong bóng tối Trường Thành bỗng nghe thấy tiếng Tiểu Quân gọi anh. Anh run rẩy nói: "Sao rồi?" Anh ngờ rằng sau đấy Tiểu Quân sẽ cầm cho anh nước, giả vờ tử tế bảo anh hãy uống đi. Trường Thành không nghĩ nhiều nữa, anh chờ xem Tiểu Quân nói gì. Con mụ bí hiểm kia đang ẩn nấp ở đâu đó, theo dõi anh và Tiểu Quân. Anh phải giấu mình, đưa Tiểu Quân vào thế bị động.

Anh biết quá rõ, cả về tuổi đời, về chỉ số IQ, về kinh nghiệm trường đời, Tiểu Quân đều không thể bằng anh. Anh nắm chắc phần thắng.

Tiểu Quân có nói một giọng nữ bảo cô hãy làm hại anh, cô nói dù chết cố cũng không làm thế...

Chính Trường Thành cũng không hiểu nổi tâm trạng anh lúc này là gì. Đành vậy, ngay Tiểu Quân cũng đã nghĩ thế thì cứ tùy ý cô ấy vậy. Anh cũng có tính đến khả năng chạy trốn. Nếu không thử hành động, cứ thế này chấp nhận để cho con mụ kia lấy mạng bạn gái anh thì quá oan uổng. Dù sao, kết cục xấu nhất là Tiểu Quân chết, anh không chết, thế thì tại sao không cố cưỡng lại một phen?

Nhưng khi anh dắt Tiểu Quân đi ra khỏi phòng thì không thấy khách sạn đâu nữa, tất cả tố đen như một cái thùng sắt khổng lồ tối đen, Trường Thành hiểu ngay dù có cố nữa cũng chỉ là vô ích. Cả hai lại trở vào phòng 109. Anh đưa chai nước khoáng cho Tiểu Quân uống, cô lập tức mềm nhũn, nằm vật ra...

Hồ Tiểu Quân đã chết, Trường Thành ném bộ bơm tiêm xuống, ôm choàng Tiểu Quân khóc nức nở.

Lát sau, anh ngẩng đầu nói vọng lên: "Cô ấy đã chết! Thả tôi ra."

Giọng nữ lạnh buốt lại vang lên trong bóng tối: "Các người phải làm đám cưới ma đã!"

Trường Thành kéo vạt áo lau nước mắt, đờ đẫn.

Đối phương tiếp tục: "Ta sẽ là người làm chứng cho! Ta tên là Khúc Thiêm Trúc!"

Bóng tối vô tận. Trường Thành không thể nhìn thấy ai trước mặt, tất nhiên càng không thể biết ai là kẻ chủ mưu bày đặt ra tất cả. Anh mới chỉ biết một tên người: Khúc Thiêm Trúc!

Anh bình tĩnh trở lại, hỏi: "Ngươi là ai?"

Giọng nữ bỗng òa khóc nức nở, hệt như anh lúc nãy. Tiếng khóc thảm thiết, đớn đau đến cùng cực. Trường Thành hoang mang không hiểu ra sao.

Kẻ ấy khóc lóc rất lâu, rồi mới nghẹn ngào nói: "Tôi cũng như các người, tôi từ Bắc Kinh tới đây... tôi xin lỗi..."

Trường Thành ngắt lời: "Ngươi ra đây! Ngươi có ra được không? Hai người nói chuyện trực tiếp!"

Giọng nữ lại vang lên: "Anh chờ một lát."

Trường Thành bỗng thấy chóng mặt, lát sau mới trở lại bình thường. Căn phòng bỗng sáng lòa, lại có điện. Có tiếng giọng nữ: "Mở cửa cho tôi!"

Trường Thành sợ hãi nhìn sắc mặt Tiểu Quân. Hình như cô còn hồng hào hơn trước, sắc mặt cũng rất an lành. Lúc này anh không mấy buồn bã, chỉ thấy kinh hãi và lo âu, hình như anh nhìn thấy người nhà Hồ Tiểu Quân với những căm hờn đang muốn ăn tươi nuốt sống anh, nhìn thấy đám đông ghê tởm tránh xa anh, nhìn thấy cái huy hiệu trên mũ quan tòa và những họng súng lạnh lùng chĩa vào anh...

Không dám nhìn Tiểu Quân nữa, anh bước ra mở cửa. Nhìn thấy khung cảnh vẫn bình thường như trước và một cô gái trông rất thiểu não đứng trước cửa anh bằng ánh mắt bi thương.

"Tôi là Khúc Thiêm Trúc."

Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Trường Thành là giết luôn kẻ này... cô ta là nhân chứng vụ việc.

Cô ta đứng nép sang bên, tránh không nhìn vào cái xác Hồ Tiểu Quân. Cô ta nói: "Chúng ta sang gian bên nói chuyện được không?"

Trường Thành đi theo cô ta sang phòng mới, nhìn thấy các thứ thiết bị điều khiển. Cả hai đứng nói chuyện Khúc Thiêm Trúc run run kể lại tất cả mọi tình tiết. Trường Thành nhìn ra cửa sổ, ngoài kia vài ánh đèn le lói, anh chỉ im lặng. Anh không quan tâm mọi chuyện ở đây là do ai tạo ra, đến nay có bao nhiêu người bỏ mạng, sau đây sẽ có bao nhiêu người chết? Anh chỉ quan tâm đến một vấn đề: tiếp theo sẽ ra sao đây?

Bây giờ anh đã là kẻ sát nhân. Từ bé đến giờ anh chưa từng thực sự đánh nhau với ai, thế mà hiện nay chỉ sau một đêm anh đã biến thành tội phạm giết người. Khi anh và Tiểu Quân từ Bắc Kinh đến thị trấn Đa Minh, không hề để lại một dấu hiệu gì. Anh không muốn trở về Bắc Kinh nữa, anh sẽ ở lại Đa Minh, nếu có động tĩnh gì thì anh sẽ trốn vào trong rừng núi, sống trọn đời như một con thú hoang. Chỉ cần sống là được.

Khúc Thiêm Trúc: "Nào, bây giờ đi chụp ảnh."

Cả hai lại sang phòng 109, rồi hạ xuống bên dưới. Trường Thành cõng Tiểu Quân, đi theo Thiêm Trúc để chụp ảnh.

Bốn bề tối đen, không giống như đêm tối, cũng không giống như bóng tối trước mắt người khiếm thị, nó âm u như thế giới xa xăm. Nếu không có Thiêm Trúc dẫn đường thì anh thậm chí ngờ rằng mình bị Hồ Tiểu Quân đưa đi.

Thiêm Trúc bước vào gian nhà xập xệ, cũ kỹ, bật đèn. Cô chỉ đạo Trường Thành thay trang phục chú rể thời xưa, sau đó cả hai cùng "chăm sóc" cô dâu mặc bộ đồ cổ quái, buộc cô lên giá gỗ, rồi chật vật dựng lên.

"Cô dâu" Tiểu Quân luôn gục đầu xuống, mặc kệ họ làm gì thì làm. Tiểu Quân giống như người đang ngủ say.

Thiêm Trúc giật máy "tạch" một cái, đã chụp xong. Sau đó Thiêm Trúc dẫn Trường Thành sang buồng tối để tráng phim rửa ảnh. Bên này ánh sáng quá yếu, Trường Thành đã khóc sưng cả mắt, chỉ nhìn thấy lờ mờ.

Ảnh đã rửa xong, Trường Thành nhìn thấy cô dâu mở mắt. Đầu anh như nổ tung. Anh bỗng có một linh cảm: dù nghi thức đơn giản đến mấy, chỉ cần làm đám cưới ma thì Tiểu Quân sẽ vĩnh viễn không bao giờ xa anh...

Đôi khi linh cảm của con người rất chuẩn xác, không ai có thể lý giải được.

Họ trở về phòng 109, vẫn là Trường Thành cõng Tiểu Quân. Xung quanh vẫn tối đen như mực. Ngày trước Tiểu Quân hay nũng nịu bắt anh cõng cô, anh không ngờ cõng người sống và cõng người chết khác nhau rất xa. Người sống mềm mại, người chết cứng đơ; cõng người sống thấy rất ấm, cõng người chết lại thấy lạnh; khi cõng Tiểu Quân sống, hơi thở, tim đập, tuần hoàn máu của cô cho anh cảm giác xúc động, cõng người chết chẳng khác gì cõng tấm bia mộ đầy tử khí; cõng người sống cảm thấy mắt họ nhìn khắp xung quanh, cõng người chết mắt họ ẩn sau mí mắt và nhìn chằm chằm vào gáy mình...

Căn phòng 109 đang lên, trở lại mặt đất. Thiêm Trúc ra hành lang đi tìm một chỗ cất thi thể Hồ Tiểu Quân. Cô nhẹ tay đẩy từng căn phòng ra, đều thấy bị khóa. Cô vẫy Trường Thành đi theo, rồi cùng lên tầng hai. Cô đẩu cửa phòng 201, 202, rồi 203 đều bị khóa chặt. Bước chân cô chậm dần, phòng phía trước là phòng 209 mà cô rất sợ, rất buồn.

Nhưng vài căn phòng trước nó thì không khóa. Thiêm Trúc bỏ qua phòng 209, đẩy cửa phòng 210, rồi 211, 212... đều khóa chỉ có phòng 209 là không khóa? Thiêm Trúc đứng ngây giữa hành lang không dám bước vào phòng 209. Cách cô không xa, Trường Thành cõng Tiểu Quân đứng chờ. Cô chỉ tay vào phòng 209, nói nhỏ: "Phòng này!"

Trường Thành cõng Tiểu Quân đến, đá vào cánh cửa, cửa mở ngay. Thiêm Trúc rùng mình. Cô nghe thấy tiếng Trường Thành vào, đặt xác Tiểu Quân xuống giường, sau đó "tách" bật đèn lên. Rồi anh bước ra. Thiêm Trúc tưởng anh nhìn thấy Triệu Tĩnh, nhưng không ngờ anh chỉ nói độc một câu: "Trình tự đã xong chưa?" Thiêm Trúc gật đầu: "Xong rồi."

Trường Thành nói: "Đêm nay là đêm tân hôn của tôi và cô ấy, tôi muốn ở lại với cô ấy."

Đêm tân hôn? Đúng, họ vừa làm nghi thức đám cưới ma.

Thiêm Trúc nói: "Được... anh phải ra trước khi trời sáng và khóa cửa lại."

Trường Thành nói: "Được!"

Thiêm Trúc bỗng hỏi: "Trong đó không có ai khác à?"

Trường Thành hỏi lại: "Là ai?"

Thiêm Trúc không trả lời, thay vào đó hỏi một câu khác: "Chỉ hai người thôi à?"

Trường Thành đáp: "Chỉ có hai chúng tôi."

Triệu Tĩnh gật đầu: "Được!"

Trường Thành nhẹ tay đóng cửa lại. Từ đầu đến cuối Thiêm Trúc không nhận ra phòng 209 rất khác so với phòng 109: phòng này không có tivi, tủ áo, toilet, cũng không có bàn ghế, đèn bàn, tủ lạnh... chỉ có một cái giường nhỏ kê chính giữa, đầu giường có ngọn đèn mờ tối. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là ngọn đèn Trường Minh Đăng mà truyền thuyết vẫn nói đến. Cửa sổ che rèm kín mít, rèm màu đen.

Giờ đây Hồ Tiểu Quân nằm ngay ngắn trên giường, Trường Thành không có chỗ ngồi, anh đứng bên cúi đầu, khoảng cách này không giống "vợ chồng tân hôn" chút nào, mà giống như cảnh mặc niệm vĩnh biệt người ra đi. Hôm nay là ngày 13 tháng 12, còn 13 ngày nữa thì đến ngày họ dự định kết hôn.

Trường Thành hai hàng lệ tuôn rơi, đứng nhìn khuôn mặt hiền từ của Tiểu Quân. Anh vừa khóc vừa nói: "Tiểu Quân, em vốn rất thích rèm cửa sổ màu đen đúng không... em nhìn xem... hôm nay chúng ta kết hôn, rèm cửa màu đen..."

"Em cũng rất thích bạn trà bằng gỗ, anh cũng đã mua về thay cái bàn kính đó rồi, anh trót bán rẻ lần sau anh sẽ chỉ bán rẻ 10% thôi, em sẽ rất vui. Anh mong em thấy vui, anh chỉ muốn em vui..."

"Tiểu Quân, em vẫn thích ban nhạc "90" đúng không, bao giờ họ ra album mới anh sẽ mua cho em, sau đó anh ra ngã tư gửi cho em, được không?"

"Tiểu Quân, em hay nói anh rất có con mắt thẩm mỹ về quần áo phụ nữ, sau này anh sẽ thường xuyên đi shopping, hễ thấy đồ đẹp và vừa cỡ em thì anh sẽ mua ngay cho em..."

"Em ạ, kể từ nay anh sẽ dùng tài khoản của em để lên mạng chơi game "World of Warcraft", anh sẽ chơi hộ em, cũng tức là em có thể sống lại trong game, có thể tiếp tục làm nhiệm vụ, tiếp tục giao lưu với các bạn trong trò chơi..."

"Em từng nói, em không thể quên một lần em đi công tác cảm thấy rất cô đơn... không ngờ anh bỗng xuất hiện bên em trên chuyến tàu đó... Lần này em sẽ đi rất xa, chắc sẽ cảm thấy rất cô đơn, nhưng anh không thể xuất hiện bên em nữa, em hãy tha thứ cho anh. Chúc em lên đường bình an..."

Trường Thành nức nở nói không thành tiếng nữa.

Khúc Thiêm Trúc có phần xúc động, vậy là cô đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể về nhà! Nhưng trời vẫn còn tối, cô không thể đi đâu. Cô không muốn quay lại phòng 108, nhìn các thiết bị mình từng thao tác, cô thấy ghê tởm. Sát vách là phòng 109, một cô gái vừa chết ở đó, Triệu Tĩnh cũng chết ở đó... Toàn bộ tầng này trống trải vắng lặng. Thiêm Trúc rất sợ hãi. Lúc này chỉ tầng hai đang có người sống, anh ta đứng khóc than trong phòng 209, Thiêm Trúc đi đi lại lại bên ngoài phòng 209 chờ trời sáng.

Hành lang cực yên tĩnh, hình như có tiếng kẹt cửa, Khúc Thiêm Trúc lắng nghe và bỗng trơn tròn mắt. Bên trong vọng ra tiếng một nam một nữ trò chuyện với nhau.

Giọng nam vừa khóc vừa nói: "Tiểu Quân, em vốn rất thích rèm cửa sổ màu đen đúng không... em nhìn xem...hôm nay chúng ta kết hôn, rèm cửa màu đen..."

Giọng nữ nhỏ nhẹ: "Đừng lòe nhau nữa, đó là đồ cũ! Em sẽ gọi điện về cho mẹ em, bà sẽ gửi cho em cái mới..."

Giọng nam: "Em cũng rất thích làm bàn trà bằng gỗ, anh cũng đã mua về thay cái bàn kính đó rồi, anh trót bán rẻ, lần sau anh sẽ chỉ bán rẻ 10% thôi. Em sẽ vui. Anh mong em thấy vui, anh chỉ muốn em vui..."

Giọng nữ: "Không cần mua làm gì, cậu em là thợ mộc, cậu ấy ở quê, mai kia em sẽ bảo cậu ấy gửi cho chúng ta."

Giọng nam khóc nói: "Em vẫn thích ban nhạc "90" đúng không, bao giờ họ ra album mới anh sẽ mua về cho em, sau đó anh ra ngã tư gửi cho em, được không?"

Giọng nữ: "Được, được! Đừng quên gửi cho em các tờ áp-phích quảng cáo của họ nữa!"

Giọng nam khóc nói: "Em hay nói anh rất có con mắt thẩm mỹ về quần áo phụ nữ, sau này anh sẽ thường xuyên đi shopping, hễ thấy đồ đẹp và vừa cỡ em thì anh sẽ mua ngay cho em..."

Giọng nữ nói: "Anh nhớ gửi cho em cái tủ áo nữa, con gái đều có một vài cái tủ áo."

Giọng nam khóc nói: "Em ạ, kể từ nay anh sẽ dùng tài khoản của em để lên mạng chơi game "World of Warcraft", anh sẽ chơi hộ em, cũng tức là em có thể sống lại trong game, có thể tiếp tục làm nhiệm vụ, tiếp tục giao lưu với các bạn trong trò chơi..."

Giọng nữ: "Được! Anh nhớ thường xuyên mở hòm thư của em, nếu em có thư thì gửi cho em đọc."

Giọng nam khóc nói: "Em từng nói, em không thể quên một lần em đi công tác cảm thấy rất cô đơn... không ngờ anh bỗng xuất hiện bên em trên chuyến tàu đó... Lần này em sẽ đi rất xa, chắc sẽ cảm thấy rất cô đơn, nhưng anh không thể xuất hiện bên em nữa, em hãy tha thứ cho anh. Chúc em lên đường bình an..."

Đến đây giọng nam nghẹn ngào không nói được nữa.

Giọng nữ cười rất kỳ lạ: "Cưng à, sao anh không gửi luôn cả anh cho em?"

Khúc Thiêm Trúc choáng váng. Cô nhận ra trong đối thoại của họ có một từ đầy ngụ ý, có thể hiểu theo hai cách.

Đó là từ gửi: bảo mẹ em gửi cho em cái rèm cửa mới, bảo cậu em gửi cho cái bàn gỗ, anh đừng quên gửi áp-phích của họ cho em, gửi cho em cái tủ áo, nếu em có thư thì gửi cho em đọc, sao anh không gửi cả anh cho em...[1]

[1] Từ gửi đồng âm với từ đốt (vàng mã, hình nhân...) (Nguyên văn: hai chữ SHAO khác nhau)

Rồi Khúc Thiêm Trúc nghe thấy giọng nam kêu lên: "Ngươi là ai?"

Phòng 209 bỗng yên tĩnh. Anh ta đang nói ai???

Sau một lúc lâu, từ phòng 209 vọng ra giọng nói của người thứ ba, vui vẻ chớt nhả. Là giọng Triệu Tĩnh! Anh ta nói: "Hai người tân hôn, tôi nấp gầm giường nghe động tĩnh... hì hì hì..."

Thiêm Trúc sợ hết hồn, cô tựa vào tường loạng choạng cố lết xuống tầng dưới.

Thần kinh của Thiêm Trúc đã chập mạch rối mù.

Ngoài kia trời đã sáng. Thiêm Trúc vừa ra đến con phố nhỏ Dao Găm thì có một người bước lại. Người ấy trạc ngoài 40 tuổi, mặc áo jacket màu đồng, để ria mép, trên trán có vết thẹo. Chính là anh lái tắc-xi hai tuần trước đã chở cô và Triệu Tĩnh đến thị trấn Đa Minh này.

Anh ta tủm tỉm: "Có cần xe không?"

Nhận xét

Top Truyện Hot

Pháp y Tần Minh hệ liệt

Pháp y Tần Minh hệ liệt Tác Giả:   Tần Minh Thể Loại: Truyện Ma Dài 👀Tình Trạng:  Đã Hoàn Thành   Đọc Truyện Giới thiệu truyện : Pháp y Tần Minh hệ liệt gồm 5 quyển: + Quyển 1: Người giải mã tử thi + Quyển 2: Lời khai câm lặng + Quyển 3: Ngón tay thứ mười một + Quyển 4: Kẻ dọn rác + Quyển 5: Người sống sót Tác giả: Bác sĩ pháp y Tần Minh 20 hiện trường vụ án khiêu chiến với tâm lý của con người. Đó là chính là 20 hồ sơ chưa từng được giới cơ quan công bố bởi sự tàn nhẫn, biến thái, kinh sợ...mà nó diễn đạt. Người giải phẫu tử thi sẽ thay lời vong linh nói lên sự thật, họ chính là những còn người sớm tối ở tiếp xúc với xác chết. Chín túi đựng tử thi, bàng quang có những mảnh đá vụt, hai chiếc xe chạy qua, đâu mới chính là kẻ thủ ác? Một người phụ nữ bị chặt rời bộ phận, tất cả đều được biến thành nến sáp, ai là hung thủ đã gây nên? Sự thật về cái chết của cô là như thế nào? Chiếc điện thoại bị vỡ thành hai mảnh, trong micro

Đừng để tôi phải giết anh

Truyện Ma 12H  - Xin đừng dù chỉ một lần yêu một ai đó trong sự hời hợt, không thật lòng, lợi dụng, giả dối. Xin đừng dù chỉ một lần làm tan vỡ trái tim những cô gái. Hãy tự chủ trong tình yêu dù lúc đó bạn có yêu người đó nhiều đến mức nào, tình yêu làm tan chảy mọi trái tim phụ nữ nhưng đừng để nó điều khiển, kiểm soát hay phá nát cuộc đời bạn. Bởi đơn giản, nó không đáng. Hãy để cuộc đời điều khiển luật nhân quả và có những thứ ắt sẽ phải trả giá. Tôi hộc tốc phóng xe về nhà, tôi không biết mình đi đâu nhưng tôi đang chạy. Tôi run... và sợ. Đôi tai ong ong, không nghe thấy gì, cảm giác như ai đó rượt đuổi theo mình. Khẽ khàng mỡ cửa, khẽ khàng dắt xe vào nhà.

Ma xô xe ở đèo Hải Vân

Truyện Ma 12H   -  Hé mắt nhìn ra phía trước bức tượng thì trời đất quỷ thần ơi, đập vào mắt bác 1 cảnh tượng rùng rợn đến sởn cả tóc gáy... Nói đến Đèo Hải Vân – Thiên Hạ Đệ Nhát Hùng Quan thì có lẽ ai cũng biết . Đây là con đèo thuộc dãy Trường Sơn ở miền Trung, là ranh giới tự nhiên giữa Huế và thành phố Đà Nẵng.

Bao hẩu quỷ

Truyện Ma 12H  - Giờ thì cô đã lõa thể, và khuôn mặt hơi chuyển sang mờ mịt. Nhạn chợt thò tay bóc ở cổ ném ra một tấm da, để lộ ra trên hốc cổ của mình một cái bọc phập phồng như con ễnh ương... Trong cõi nhân gian người ta thường tương truyền có lắm giống loài ma quỷ lạ. Trong những giống loài ấy, có đôi khi cũng chưa được nhắc tên đến bao giờ nhưng khi được miêu tả lại, vẫn khiến người ta phải kinh sợ.

Kilomet số 13

Truyện Ma 12H   -   Ở trên đời này, gieo nhân nào thì gặt qủa ấy. Hãy nhớ luật nhân quả báo ứng không trừ một ai... Tài lái chiếc Mecxedes bóng loáng, lao vun vút qua cây cầu dài bắt ngang qua con sông Hàn đến công ty làm. Vừa lái xe gã vừa huýt sáo theo nhịp của bài hát, mà cái Radio trên xe đang phát.

Hồng lạp dạ gọi hồn

Truyện Ma 12H  - Vợ hắn từ phòng bên nghe tiếng la vội chạy sang, và chỉ kịp nhìn thấy chồng gục xuống bàn. Lửa từ cây nến tàn đã bén sang tấm trải bàn, cháy lan sang các vật dụng khác... I. Đồn trưởng Lưu Mạnh tưởng như vậy là chiến thắng. Người ta đồn ầm lên về chuyện một hoa khôi mới vừa xuất hiện ở kỹ viện Hồng Nhan. Một người rành chuyện đã tô vẽ thêm: - Cô nàng này vốn là con nhà giàu, do gia cảnh bị sa cơ thất thế nên mới đem thân ngà ngọc bán vào chốn nhơ nhớp!

Hình nhân

Truyện Ma 12H  -  Trong gương, đứng sau lưng Mai là một nữ nhân với khuôn mặt tái nhợt, da dẻ mục rữa, đầu trọc lốc chỉ còn lún phún vài cọng tóc, đang há hốc chiếc miệng đèn ngòm rộng toác, hai hốc mắt sâu hun hút không ngừng tuôn ra từng giọt máu đen... Ánh nắng vàng rực xuyên qua từng kẽ lá, tạo thành những vệt dài đâm thẳng xuống mặt đất, làm nổi lên những hình sáng nguệch ngoạc đến quái dị. Lê từng bước nặng nhọc tới trước cửa sổ có những song sắt đã hoen rỉ, Quang Bảo đưa mắt về phía khu vườn sau nhà. Cậu thẫn thờ dõi theo từng chuyển động của vài chiếc lá đã khô héo, chỉ chực lìa khỏi cành. Đã cuối hạ, Sài Gòn vẫn oi bức, đến những cơn gió hiếm hoi thỉnh thoảng ùa qua cũng mang theo sự ngột ngạt đến khó thở.

Bóng ma trên tầng cao

Truyện Ma 12H  -  Ban đêm, gió lay động màn cây in bóng cành lá lên tường nhà. Những chiếc đèn pha ô tô đôi khi hắt mạnh ánh sáng vào những gian phòng rộng và đồ đạc cũ trong nhà như xuất hiện từ bóng tối, có những hình thù lạ và dễ sợ... Một ngôi nhà xanh hai tầng, một gác xép, một khu vườn, một nhà xe và rặng cây ngăn cách nhà hàng xóm. Người ta gọi là ngôi nhà xanh vì những cánh cửa sơn xanh.

Người tình và sợi dây thòng lòng

Truyện Ma 12H  -  Trong phòng, xác Trúc Quỳnh treo lơ lửng giữa trần nhà. An là người nhào vô trước, anh chụp lấy chân nàng đỡ lên. Nhưng lúc ấy anh đã cảm nhận được rằng mình tới đã quá trễ. Trúc Quỳnh đã chết!... Liễu Huệ đứng lấp ló mãi mà vẫn chưa dám gọi trong khi lòng dạ cô nóng ran, không thể chờ được nữa. Bên trong, anh chàng Thanh An đang say sưa giảng bài các học sinh đang chăm chú lắng nghe... Chính điều đó đã khiến cho Huệ không dám lên tiếng.

Con ma nhà xác

Truyện Ma 12H  -  Đồng hồ vừa gõ năm tiếng cũng là lúc Tư Lân chìm sâu vào giấc ngủ. Và cũng là lúc ông ta cảm giác như có ai đó đè lên người mình, suýt nghẹt thở... Tư Lân chỉ ú ớ rồi thôi... Dựng xong chiếc xe đạp cà tàng của mình vào một góc, Tư Lân lên tiếng ngay với người đồng nghiệp đang chờ để thay ca trực: - Xin lỗi có hơi trễ, kẹt xe quá trời anh Năm! Năm Sang, người trực ca ban ngày cười giả lả: - Đâu có sao, bù qua sớt lại mà, sáng mai tôi lại phải nhờ trực lố khoảng nửa tiếng. Bà xã ở nhà bị bệnh. Ông ta đứng lên gom đồ đạc chuẩn bị về. Trước khi đi, Năm Sang mở sổ ra và dặn: - Hôm nay có bốn xác mới nhập. Hai nam, hai nữ. Tất cả đều tử nạn giao thông.