Chuyển đến nội dung chính

Cưới ma - Chương 67

Cưới ma


Cuoi ma - Chuong 67
Tác Giả:  Chu Đức Đông
👀Tình Trạng: Đã Hoàn Thành



Chương 67 - Lai lịch của người ấy


Chu Xung và Lục Lục xuống xe, tìm đến phòng 106 nhà 3, gõ cửa.

Một bà già ra mở cửa cho họ. Đứng sau bà là một ông già. Cả hai đều ăn mặc bình dị như những người già bình thường về hưu, Chu Xung và Lục Lục vẫn tỏ ra rất kính trọng họ.
Chu Xung nói luôn: "Chào bác, cháu là bạn của Khúc Thiêm Trúc, đây là Lục Lục bạn gái cháu."

Bà già có vẻ ân cần: "Ừ, hai cháu vào đây!"

Chu Xung và Lục Lục thong thả bước vào, họ nhìn một lượt. Căn hộ rất chật, đèn điện cũng không sáng mấy, nhà có rất nhiều đồ đạc, đều là đồ cũ kỹ đã dùng nhiều năm, bộ ghế đệm cũng bạc phếch.

Cả hai ngồi xuống đi-văng, hai ông bà già rót nước mời, rồi cũng ngồi xuống. Ánh mắt họ có nét ngóng chờ, không biết hai người này đến có việc gì.

Chu Xung vào thẳng vấn đề: "Cháu xin hỏi bác trai quý danh là gì ạ?"

Ông già hơi ngạc nhiên, đáp: "Vương Hải Đức."

Lục Lục lập tức cho rằng họ là cha và mẹ của Điền Phong.

Chu Xung lại hỏi bà già: "Còn bác gái..."

Bà già đáp: "Tôi là Diệp Tử Mi."

Chu Xung nhìn Lục Lục, rồi lại hỏi: "Hai bác biết anh Điền Phong chứ?"

Hai ông bà nhìn nhau, và đều im lặng.

Lát sau, ông già nói: "Tôi đoán ra rồi, hai người đến vì nó..."

Chu Xung hỏi: "Chuyện là thế nào ạ?"

Vương Hải Đức thở dài, rồi ông kể về đứa con trai Điền Phong yêu thương của mình. Ông nói rất chậm rãi, vẻ mặt vừa hạnh phúc vừa có nét bi thương. Chu Xung và Lục Lục cũng dần hình dung được sự thật về con người bất tử kia với bao tình tiết buồn vui trải dài theo dòng thời gian. Cả hai thấy người bỗng ớn lạnh như đang ở trong cái nóng gay gắt của mùa họ, bất chợt cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông tràn về.

Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi đều làm ở xưởng dược phẩm Hoa Đức, chuyên sản xuất thuốc tây, đây là xưởng dược lớn nhất Bắc Kinh thời đó. Hải Đức làm về bảo quản nguyên liệu, Tử Mi làm công nhân nạp thuốc, đóng gói.

Năm 1972 họ kết hôn, nhưng rất lâu sau Tử Mi không sinh nở, hai vợ chồng đã chữa trị ở nhiều bệnh viện nhưng vẫn không có kết quả.

Năm 1977, mồng 7 Tết âm lịch, xưởng dược lại hoạt động như mọi ngày. Hai vợ chồng họ không thể ngờ đó lại là ngày họ gặp nhân vật oan gia ấy.

Vừa nghỉ tết xong, công việc của xưởng rất bề bộn. Hải Đức vốn cần cù, nên hôm đó sau khi tan tầm vẫn ở lại dọn dẹp nhà kho. Bỗng nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc, ông bèn đi tìm. Ông thấy trong cái thùng nguyên liệu có một đứa bé được bọc trong bộ đồng phục nữ công nhân xưởng dược. Mở ra nhìn kỹ, thấy tay trái của nó thiếu ngón cái, tay phải của nó thiếu ngón giữa (ngón cái tượng trưng nữ tính, ngón giữa tượng trưng nam tính). Không có dấu hiệu bị thương tích, chứng tỏ bẩm sinh đã thiếu ngón.

Hải Đức đoán rằng một cô gái nào đó của xưởng dược đã sinh ra đứa bé, thấy nó bị khuyết tật bèn lén vứt đi. Ông thấy xót thương cho một sinh linh bé nhỏ đã bị ruồng bỏ khốn khổ. Ông lại nghĩ đến Tử Mi, vợ ông không thể sinh con. Hải Đức nghĩ bụng, nếu Tử Mi đồng ý thì vợ chồng ông sẽ nuôi. Nó bị vứt ở trong nhà kho, âu cũng là duyên phận.

Hải Đức bèn cởi áo bông ra bọc kín đứa bé, rồi lại bế nó về nhà. Tử Mi thấy chồng bế đứa bé sơ sinh về bèn hỏi chuyện. Hải Đức thuật lại việc mình tìm được đứa bé ra sao. Không ngờ Tử Mi hết sức mừng rỡ, nói ngay: "Chúng ta sẽ nuôi. Nó sẽ là con trai chúng ta."

Từ đó Tử Mi xin thôi việc để chuyên ở nhà chăm sóc con. Hai tháng sau họ đến gặp một cán bộ ở Phòng tuyên truyền của xưởng dược, ông ta đặt tên cho đứa bé là Điền Phong, hai chữ này hàm chứa họ của cha và họ của mẹ.

Về sau, họ nhớ lại một chi tiết rất kỳ lạ khi đứa bé được sáu tháng, có một hôm vào lúc nửa đêm Tử Mi bỗng đánh thức Hải Đức dậy, hoảng hốt nói: "Con đâu rồi?" Hải Đức sờ khắp giường, không thấy đứa bé đâu cả.

Hải Đức vội bật đèn nhìn khắp. Nhà chỉ có hai vợ chồng và đứa con sáu tháng vừa mới biết ngồi, nó có thể đi đâu được?

Hải Đức vội xuống giường đi tìm và bỗng nghe thấy từ bên ngoài vọng vào tiếng khóc của đứa bé, vội chạy ra thì thấy Điền Phong đang nằm gần cửa ra vào khóc oe oe, ông vội bế nó lên quay về phòng ngủ.

Tử Mi rất kinh ngạc, nói: "Sao con có thể ra tận cửa được?"

"Chắc là con tự bò ra."

"Người ta vẫn bảo tám tháng mới biết bò cơ mà. Con đã biết bò rồi chắc?"

"Anh chịu, không biết."

Hai vợ chồng đều là người rất tốt nhưng không hề có kinh nghiệm nuôi con, phải hơn một năm họ mới nhận ra cơ quan sinh dục của đứa bé có vấn đề, không rõ là trai hay gái. Được bác sĩ tư vấn, hai vợ chồng mới biết nó là ái nam ái nữ, nhưng bác sĩ cũng nói không phải vấn đề nghiêm trọng, sau này lớn lên, đứa bé sẽ có xu hướng giới tính rõ ràng hơn, lúc đó đi viện phẫu thuật chỉnh hình là sẽ ổn cả.

Kể từ đó hai vợ chồng hết lòng chăm sóc Điền Phong, tằn tiện dè sẻn tích cóp để sau này làm phẫu thuật cho con.

Thời kỳ đầu nó dường như không có vấn đề gì, chỉ riêng lúc tập đếm thì nó nhất định không nói ba chữ số 3 – 6 – 9, dù dạy nó đếm cả chục lần, nó vẫn chỉ đếm 1, 2, 4, 5, 7, 8. (Chu Xung và Lục Lục không biết về chuyện con số mã vùng bí hiểm 142857 của thị trấn Đa Minh, cho nên cả hai đều không biết chi tiết này chứa đựng bí ẩn sâu xa). Ngoài cái tật "đếm" này ra, nó không có gì khác những đứa trẻ khác.

Năm Điền Phong tám tuổi, một buổi tối Vương Hải Đức xếp sách vở vào cặp hộ con, ông nhận thấy con dao gọt bút chì có dính vết máu, ông vội hỏi tại sao, nó nói vừa nãy nó dùng con dao gọt bút chì giết một con giun. Ông không để ý nữa.

Về sau, ông vài lần phát hiện ra lưỡi dao gọt bút chì lại có vết máu, ông hỏi nó, đều nói là giết giun. Cho đến một hôm Vương Hải Đức vô tình phát hiện ra một bí mật kinh khủng, ông sợ gần chết.

Ngày 26 tháng 2 năm 1985 tức mồng 7 tháng Giêng âm lịch, vợ chồng ông vẫn coi ngày này là sinh nhật của Điền Phong, hôm đó tan tầm trở về nhà, trên đường ông ghé qua cửa hàng mua quà và một cái bánh ga-tô để tổ chức sinh nhật cho nó. Thằng bé vốn có tật chán ăn nên Vương Hải Đức phải cố ép nó, nó mới miễn cưỡng ăn hết một miếng bánh ga-tô. Ăn xong nó nói: "Bố mẹ ơi, con đi chơi đây!"

Ông hất tay nói: "Đi đi!" Nó lập tức chạy đi.

Ông vốn định ra rửa bát đĩa, bỗng cảm thấy vẻ mặt thằng bé có gì đó không ổn, ông bèn bảo vợ dọn dẹp, rửa bát, còn ông lặng lẽ đi theo. Hôm đó bầu trời vàng úa, ánh nắng rất không bình thường, ông thấy nó đến một bãi đất trống ở giữa khu nhà cao và bức tường vây. Thằng bé bỗng ngoảnh lại, ông vội nấp sang bên. Lát sau ông ghé nhìn ra. Dưới ánh hoàng hôn u ám, ông thấy nó rút trong túi ra con dao gọt bút chì, sau đó cởi khuy áo, đưa dao vào rạch một vệt dài trên bụng rồi thò tay vào moi mấy nắm gì đó ra vứt xuống đất, chắc là các thứ vừa ăn, xong xuôi, nó cài khuy áo lại, ngồi thụp xuống vùi đất lên. Sau đó nó đứng dậy tung tăng chạy đi...

Vương Hải Đức ngây đờ. Khi đã hoàn hồn, ông chạy một mạch về nhà.

Ông không kể lại chuyện này với Diệp Tử Mi, sợ bà không chịu đựng nổi cú sốc này. Ông ngồi trên đi-văng hút thuốc liên tục, không hiểu nổi tại sao thằng bé lại rạch bụng và moi các thứ trong dạ dày ra.

Chừng nửa giờ sau, Điền Phong vui vẻ chạy nhảy về nhà, ông chằm chằm nhìn, không thấy nó có gì khác thường cả. Ông lại bước ra cửa ngồi hút thuốc lá, tiếp tục suy nghĩ nát óc. Vợ chồng ông đã nuôi Điền Phong tám năm, cả hai đều hiểu rõ con mình. Nó cũng biết vui buồn, ấm ức, hờn dỗi như bao đứa trẻ khác. Không thể là ma quỷ. Biết đâu, nó là đứa trẻ có khả năng đặc biệt?

Tuy Điền Phong không phải con đẻ, nhưng nó đã lớn lên trong nhà này từ hồi mới sinh, nên cũng chẳng khác gì con đẻ. Ngay cả con mèo con chó đã gắn bó với người ta vài tháng, người ta cũng không nỡ vứt nó đi, huống chi là con người!

Ông không muốn công khai chuyện này, kẻo thằng bé sẽ khốn đốn, khốn đốn ra sao thì ông không biết. Ông chỉ biết đời nó sẽ rất bi thảm. Nó là con ông, ông không bảo vệ nó thì ai bảo vệ nó đây?

Ông tự dặn lòng tuyệt đối không nói cho Diệp Tử Mi biết. Kể từ đó, ông giám sát thằng bé rất chặt chẽ.

Một buổi tối, nó chưa ăn gì cả đã buông bát đũa chạy đi chơi. Vương Hải Đức kín đáo đi theo. Nhưng nó không chơi với đứa trẻ nào mà chạy ra ngoài khu tập thể nhân viên xưởng dược, rồi đi đến chỗ bức tường vây, ở đó có lỗ cống thoát nước không nắp đậy, nó bèn chui xuống mất hút.

Vương Hải Đức rảo bước đến, cũng nhảy xuống xem xét. Thì ra cống ngầm thông với xưởng dược. Thằng bé bò trở lại nơi nó được "sinh ra"?

Bò đi hết cống ngầm là chân tường nhà kho, xưởng dược, ở đó có một lỗ thông hơi bé tẹo, không ai có thể chui lọt. Nào ngờ thằng bé lại chui đầu vào được, sau đó người nó ngọ nguậy, cuối cùng cả người chui hẳn vào! Vương Hải Đức cực kỳ kinh ngạc.

Vương Hải Đức quay lên, nằm rạp xuống đất nhìn về phía kho. Kho rất rộng, chất vô số thùng các-tông đựng nguyên liệu là các hóa chất. Từ chỗ Vương Hải Đức không thể nhìn tháy thằng bé đang ở chỗ nào. Ông chỉ biết đứng chờ.

Khoảng năm phút sau nó bất ngờ xuất hiện, mồm đang nhai thứ gì đó, dưới cằm còn dính những vết bột kết tinh óng ánh vàng, nó vừa đi vừa đưa ống tay áo lên chùi mồm...

Vương Hải Đức đứng dậy đi vòng vào trước nhà kho, chờ vài phút. Rồi ông lấy chìa khóa ra mở cửa kho bước vào. Ông nhìn khắp lượt, các loại thùng hộp đựng vẫn đậy kín, nhưng ông tin chắc thằng bé vào đây là để ăn vụng các thứ dược liệu!

Ông thẫn thờ ngồi xuống ghế, cố nhớ lại... và bỗng nhận ra rằng thằng bé này từ bé đã thường xuyên nửa đêm lùi ra ngoài nhà, chạy đến kho dược liệu "nơi sinh" của mình để ăn vụng các loại hóa chất.

Khi nó được sáu tháng, tại sao nửa đêm hai vợ chồng ông lại không thấy nó đâu? Lần ấy Diệp Tử Mi ngẫu nhiên thức dậy không thấy con; khi tìm thấy nó ở cửa ra vào, tức là nó đã trở về nhưng chưa kịp bò về giường nằm; nó thấy đèn sáng, hiểu rằng cha mẹ đã không thấy mình đâu, nó bèn giả vờ khóc...

Cũng tức là, từ khi được sáu tháng nó không chỉ biết bò mà còn biết chạy nữa!

Vương Hải Đức nhớ lại, khi xưa ông nhặt nó từ nhà kho đem về, chắc nó chỉ giả vờ thế thôi, biết đâu lúc ấy nó đã biết chạy, thậm chí còn chạy nhanh hơn cả người lớn...

Ông càng nghĩ càng sợ. Tại sao nó lại thích ăn nguyên liệu hóa chất? Ông từng xem tivi, ở tỉnh Cam Túc có một bé gái thích ăn đất, miền đông bắc có một phụ nữ thích ăn phân hóa học, lại có một người nào đó thích ăn thủy tinh... Những hiện tượng này các nhà khoa học không thể giải thích nổi.

Có phải thằng bé này cũng dị thường như những người đó không?

Nếu nó chỉ thích ăn những thứ quái dị thì cũng không sao, nhưng điều oái oăm nhất mà ông chứng kiến là Điền Phong có thể rạch bụng mình, sau đó nó vẫn chẳng sao cả. Việc này khiến ông không sao hiểu nổi. Ông cũng không thể chia sẻ với vợ. Như vậy, ông không những che giấu vợ, mà còn không làm tròn trách nhiệm với xưởng dược. Ông đã suốt đời cần cù làm việc ở xưởng dược, hết lòng vì công việc, nhưng chính ông đã lơ là tắc trách trong quản lí, ông biết rõ đứa con mình thường mò vào nhà kho ăn vụng nguyên liệu thuốc nhưng ông không báo cáo cấp trên, cũng không ngăn chặn nó...

Điền Phong dần lớn lên, nó đi học, kết quả học tập luôn đứng đầu lớp, chưa từng bị xếp thứ hai. Vợ chồng Vương Hải Đức, Diệp Tử Mi chăm nuôi nó như con đẻ. Sau này dù không cần trực tiếp tắm rửa động chạm vào thân thể đứa con nữa, nhưng hai ông bà vẫn nhớ rõ sự khiếm khuyết về giới tính của thân thể nó.

Khi Điền Phong học cấp III, có một lần Hải Đức thử thăm dò Điền Phong: "Con cảm thấy mình giống con trai hay con gái?"

Điền Phong cười: "Có lúc con cảm thấy mình giống con trai, lại có lúc cảm thấy mình giống con gái."

Hải Đức nói: "Hay là... cha đưa con đi viện khám xem sao?"

Điền Phong trả lời: "Con không cần! Con thấy cứ thế này là rất ổn rồi." Ông đành thôi, không nói gì nữa.

Học xong trung học, Điền Phong thi đỗ vào một trường đại học có uy tín. Đây là niềm an ủi duy nhất đối với Hải Đức.

Hôm Điền Phong lên đường tựu trường, tối hôm đó nhà chỉ còn lại hai ông bà. Ông bèn kể cho Diệp Tử Mi tất cả mọi chuyện. Suốt nửa giờ bà như người mất hồn, rồi bà khóc rưng rức, khóc suốt đêm.

Hai ông bà đã nuôi Điền Phong khôn lớn. Nó là người tình cảm, rất yêu mến và luôn quấn quýt với bố mẹ. Nó chưa từng làm hại hai người. Vậy nên giải quyết thế nào đây? Chỉ còn cách mãi mãi coi nó như con mình.

Khi Điền Phong học năm thứ ba đại học, nghỉ hè nó về nhà, ông bà Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi rất mừng, ngày ngày nấu những món ngon lành nhất cho con ăn. Cũng như các đứa trẻ khác, Điền Phong hồi nhỏ lười ăn nhưng lớn rồi thì lại bình thường. Chính trong mùa hè ấy, ông Vương Hải Đức lại phát hiện ra một bí mật kinh khủng.

Một buổi chiều hai người đi chợ mua thức ăn, nhưng hôm đó họ lại không mang đủ tiền. Ông bảo bà đứng chờ, còn ông về nhà lấy thêm tiền.

Khi về đến cửa, ông nghe thấy trong nhà có những âm thanh kỳ quái, ông cảnh giác ghé tai lắng nghe. Nhưng không thể nhận ra Điền Phong đang làm gì trong đó. Ông bèn vòng ra cửa sổ phía sau nhìn vào, ông giật mình kinh hãi: trên giường của Điền Phong chất đầy bàn chải đánh răng, có vài chiếc lại ngọ ngoạy ở đằng chuôi. Khiếp đảm hơn, là đầu giường có một con vật trông giống như đứa trẻ sơ sinh, nhưng có cái đuôi dài và nhỏ. Lúc đó Điền Phong mặc đồ con gái lòe loẹt, quay lưng ra cửa sổ. Như một nữ phù thủy, khi nó đưa tay trái lên thì đám "bàn chải" trên giường dựng cả lên và nhảy xuống đất. Còn khi nó đưa tay phải lên thì con vật ngồi ở đầu giường chạy vòng quanh nó...

Ông Vương Hải Đức đờ đẫn hồi lâu, rồi ông lùi ra, quay trở lại cửa vào, lấy chìa khóa mở cửa bước vào.

Căn phòng ngủ của Điền Phong đang đóng. Ông gọi to: "Điền Phong!" Cửa mở, nó đã giấu bộ quần áo nữ đi, chỉ thò đầu ra nói: "Bố đã về à?" Ông giả bộ hờ hững hỏi: "Ai đang ở trong đó thế?" Điền Phong cười khì khì: "Con nuôi thú cưng, bố cứ kệ con." Ông không nói gì nữa, lấy tiền rồi đi ra.

Về sau ông không bao giờ nhìn thấy những cái bàn chải đó và con vật kia nữa, nhưng cảnh tượng hôm đó ông tuyệt đối không thể quên. Mỗi lần nhớ lại người ông đều nổi gai ốc.

Điền Phong tốt nghiệp đại học, Hải Đức và Tử Mi cảm thấy mình đã thật sự hoàn thành nghĩa vụ nuôi nấng Điền Phong, không uổng công ông bà nhặt nó về từ kho dược và nuôi nấng nó từ ngày mồng 7 Tết âm lịch năm 1977.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Điền Phong đi Singapore, hai năm sau trở về Trung Quốc, sáng lập ra trang web "Lưới tình".

Vợ chồng Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi dần về già. Họ là đôi vợ chồng bình thường nhưng vĩ đại. Điền Phong từ nhỏ bị bỏ rơi, họ đã nuôi nấng anh ta như con đẻ, khi Điền Phong trưởng thành, có sự nghiệp huy hoàng, ông bà chỉ tự coi mình như cha mẹ nuôi, chưa từng mong anh ta sẽ báo đáp và không bao giờ làm phiền anh ta.

Điền Phong cho họ tiền, họ không nhận, mua cho họ thứ nọ thứ kia, họ cũng không nhận. Điền Phong thuê người giúp việc cho họ, mua nhà cho họ, họ đều từ chối... Hai vợ chồng già đầy bản lĩnh chỉ sống bằng đồng lương hưu của mình.

Hai ông bà đều rất nhạy cảm và ý tứ, không bao giờ bước chân đến công ty của Điền Phong. Họ không muốn người nhân viên của Điền Phong nhìn thấy cha mẹ của sếp họ rất bình thường...

Có lẽ là ý trời, tháng trước Điền Phong về nhà, nằng nặc đòi đón cha mẹ đến tham quan công ty; hai ông bà không thể từ chối. Họ thay quần áo mới, lên chiếc xe ôtô cao cấp, rồi đi đến tòa nhà văn phòng của "Lưới tình". Họ không ngờ khu văn phòng của cậu con trai lại sang trọng đến thế.

Điền Phong dẫn cha mẹ đi xem một lượt, rồi đưa họ về phòng làm việc ngồi nghỉ. Anh ta rất bận bịu, vừa nói chuyện với cha mẹ được một lúc thì đã có người vào tìm, anh ta đi ra. Hai ông bà phải ngồi suông ở đó hơn một tiếng đồng hồ vẫn không thấy con về.

Ông Hải Đức đi đi lại lại trong phòng, thấy trên bàn làm việc của Điền Phong có mấy tờ tài liệu, bèn liếc nhìn. Thì thấy mấy chữ "Vương Hải Đức" và "Diệp Tử Mi"! Ông không hiểu tại sao tên ông và vợ mình lại nằm trong tài liệu của con trai. Rất tò mò, ông bèn cầm lên đọc, đó chính là "Đề án thí nghiệm thị trấn Đa Minh" rất chi tiết. Đọc xong, ông không nói gì hết.

Thế giới này thay đổi quá nhanh, sau khi về hưu ông hầu như xa cách với xã hội bên ngoài, có rất nhiều thứ ông không biết.

Rồi Điền Phong quay về, anh ta muốn đưa cha mẹ đi ăn, ông bà nhất quyết từ chối và đòi trở về nhà. Điền Phong đành cử xe đưa cha mẹ về.

Hai hôm sau, buổi tối, hai ông bà ngồi xem tivi thì thấy đưa tin về vụ mất tích của Khúc Thiêm Trúc. Ông Hải Đức nhớ đến những trang tài liệu mình đã đọc ở chỗ Điền Phong, thì hiểu ra ngay: cô gái ấy là vật thí nghiệm của Điền Phong!

Ông im lặng không hé răng với ai, cũng như năm xưa, khi ông biết rõ Điền Phong ăn vụng dược liệu của xưởng dược, ông đấu tranh tư tưởng mãi, cuối cùng quyết định im lặng. Ông chỉ nói cho Diệp Tử Mi biết chuyện. Cả hai vợ chồng rất lo lắng cho đứa con, đồng thời lo cho cô gái vô tội Thiêm Trúc bị liên lụy. Và, chính bản thân họ cũng vô cùng sợ hãi.

Về sau họ dò la nghe ngóng, biết được địa chỉ của Khúc Thiêm Trúc, lại được biết Thiêm Trúc bị sốc rồi hóa điên, họ cảm thấy mình có tội. Hai vợ chồng ngồi bàn bạc đến khuya, hôm sau họ tìm đến nhà Thiêm Trúc ngỏ ý muốn đưa cô ta về nhà chăm sóc, nhưng cha mẹ Thiêm Trúc từ chối. Cuối cùng hai vợ chồng để lại cho Thiêm Trúc từ chối. Cuối cùng hai vợ chồng để lại cho Thiêm Trúc đáng thương một khoản tiền khiêm tốn mà họ dành dụm được...

Khi ông Vương Hải Đức kể cho khách nghe, bà Diệp Tử Mi ngồi bên nước mắt tuôn lã chã. Kể xong, ông nhìn Chu Xung và Lục Lục bằng ánh mắt bất an, rồi thấp thỏm khẽ hỏi: "Liệu chúng tôi... có tội không?"

Lục Lục hiểu ý ông định nói là tội "che giấu tội phạm". Lục Lục rơm rớm nước mắt, nói: "Hai bác đã làm phúc cho đời rất nhiều, sao lại có tội được? Hai bác là người tốt, rất rất tốt."

Ông Hải Đức xoa xoa hai bàn tay thú nhận, nói "Cha mẹ nào mà chẳng nuôi nấng và yêu thương con cái, chúng tôi cũng chỉ là người rất bình thường thôi..." Rồi ông lại thận trọng hỏi: "Nhưng con chúng tôi... nó có tội không?"

Lục Lục nhìn Chu Xung, Chu Xung nói: "Bác chờ một lát, cháu và bạn cháu phải bàn bạc riêng một chút."

Ông Hải Đức lập tức cảm thấy căng thẳng, bà Tử Mi cũng không khóc nữa, ngây nhìn Chu Xung. Có lẽ họ tưởng Chu Xung và Lục Lục là người của tòa án. Ông Hải Đức vội nói: "Vâng, vâng."

Gian ngoài mà họ đang ngồi là phòng tiếp khách, Chu Xung và Lục Lục bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

Chu Xung nói: "Rất có thể Điền Phong không phải là người."

"Thế ư?"

"Chỉ là nghi ngờ thôi. Anh dự đoán có lẽ anh ta là vật phẩm được sinh ra từ một số hóa chất nào đó kết hợp lại..."

Lục Lục im lặng. Cô cảm thấy Chu Xung nói đúng. Hồi trước đi học ở thị trấn, cô từng nhìn thấy có rất nhiều con côn trùng đen đen bé bằng hạt gạo bay trong nhà vệ sinh, đập chết thì chúng chỉ là mùn đen, không có máu, không có thịt hoặc phủ tạng, nhưng chúng vẫn sống và bay lượn. Còn những con sâu quái dị mà cô thấy ở Bắc Kinh, cho đến bây giờ thì cô ngờ rằng vì căn nhà của Chu Xung cũ kỹ lâu đời, Chu Xung thì ưa sạch sẽ nên anh để quá nhiều thứ hóa chất sát khuẩn trong toilet, rất có thể con quái trùng "bàn chải đánh răng" cũng là sản phẩm của hóa chất, giống như những con bọ đen kia.

Đã có những sinh vật hóa học cấp thấp thì cũng phải có những sinh vật hóa học cấp cao. Ví dụ Điền Phong. Anh ta không phải người lưỡng tính của nhân loại, cũng không phải do cha mẹ sinh ra, anh ta bẩm sinh đã không có giới tính.

Xét từ khía cạnh bản năng động vật vốn có, thì mục đích của tình yêu là để phát triển thế hệ sau. Nhưng anh ta không phải kết quả của tình yêu, mà là hậu quả của hóa chất. Xét từ một ý nghĩa nào đó, thì hóa chất và sinh vật là tử thù của nhau. Giống như Điền Phong từng nói: anh ta có cha mẹ yêu thương, tức là có tinh thần, anh ta có vị trí cao trong xã hội, có rất nhiều tình bạn ở mức độ khác nhau, nhưng anh ta không có tình yêu. Vì thế anh ta tràn ngập hận thù đối với tình yêu của loài người.

Có lẽ khi nằm khóc oe oe trong nhà kho dược liệu, anh ta đã có đủ trí khôn của một người trưởng thành, đã có thể đi lại dễ dàng trong cống ngầm tối tăm để kiếm thức ăn. Nhưng vì muốn có một gia đình đầm ấm, nên anh ta đã lựa chọn vợ chồng Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi...

Chu Xung nói: "Em còn nhớ người mù chứ? Ông ta đi vào xưởng hóa chất ở ngoại ô Bắc Kinh, lát sau lại quay ra. Anh cho rằng rất có thể ông ta là đồng loại của Điền Phong và cũng là người bất tử, ông ta vào xưởng hóa chất là vì trong đó có thức ăn. Ông ta rõ ràng bị hỏng mắt, nhưng vào lúc xung quanh vắng người ông ta lại có thể chạy như bay, vậy ông ta có phải người bình thường không? Khi đến nhà ông ta, chúng ta nghe thấy ông ta nói "đừng tranh nhau nữa, các ngươi 11 người, ai cũng có phần", căn nhà bé tẹo ấy có thể chưa 11 người hay sao? Chắc chắn là 11 con sâu hoặc con vật giống đứa trẻ sơ sinh, chúng đều thích ăn hóa chất..."

"Anh cho rằng các sinh vật đó đều là đồng loại của Điền Phong?"

"Anh không thể khẳng định."

"Liệu có phải chúng đã có sự... tiến hóa không?"

"Nghĩa là sao?"

Lục Lục nói: "Nghĩa là từ con sâu biến thành quái vật giống đứa trẻ sơ sinh, rồi từ quái vật giống đứa trẻ sơ sinh biến thành người bất tử..."

Chu Xung lắc đầu: "Anh ngờ rằng những sinh vật ấy đều là một phần của gã Điền Phong."

Lục Lục rùng mình. Cô chưa thật hiểu rõ, nhưng càng mơ hồ như thế cô càng cảm thấy câu nói này thật đáng sợ.

Chu Xung nói: "Ông Vương Hải Đức vừa nói có lần bắt gặp Điền Phong mặc đồ phụ nữ, như một phù thủy điều khiến bọn sâu bọ kia nhảy nhót; tay trái của gã không có ngón cái, tay phải không có ngón giữa; anh cảm thấy đám sinh vật ấy chính là ngón cái và ngón giữa của gã."

Lục Lục lại rùng mình. Thứ quái trùng ấy từng xuất hiện ở nhà cô, cũng tức là ngón tay của Điền Phong thò lên cái lỗ thoái nước trong toilet... Còn con quái vật giống đứa trẻ sơ sinh xuất hiện ở bãi tha ma, có nghĩa là khi hai người chạy ra khỏi thị trấn Đa Minh thì một ngón tay của Điền Phong vẫn bám đuổi theo họ...

Lục Lục hỏi: "Bây giờ ta nên làm gì?"

Chu Xung nói: "Chúng ta không đối phó nổi gã quái dị này, ta phải báo công an bắt hắn. Ta sẽ bảo họ xét nghiệm ADN thì sẽ biết ngay hắn có phải người bình thường hay không."

Lục Lục băn khoăn: "Liệu công an có tin không?"

"Chúng ta phải động viên hai ông bà Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi ra làm chứng cùng với chúng ta. Họ là cha mẹ nuôi của Điền Phong, công an không thể không tin."

"Nhưng họ rất thương yêu con, em nghĩ họ sẽ không chịu."

"Ta cứ thử xem sao."

Bàn bạc một lúc, cả hai ra ngoài. Bố mẹ nuôi của Điền Phong căng thẳng nhìn họ, như thể đang chờ tuyên án.

Chu Xung ngồi xuống, chậm rãi nói: "Hai bác ạ, các hành vi của Điền Phong là phạm pháp, ít nhất cũng là tội bắt giữ người phi pháp, anh ta đã làm hại Khúc Thiêm Trúc, đồng thời cũng gây ra nỗi ám ảnh tâm lý lâu dài cho nhiều người khác. Hôm kia hai chúng cháu suýt nữa bị anh ta giết chết, may sao chúng cháu đã trốn thoát. Mai chúng cháu sẽ đến công an trình báo, mong rằng hai bác sẽ ra làm chứng. Cháu biết hai bác rất thương yêu anh ta, nhưng cháu cũng tin rằng hai bác là người biết bảo vệ cái đúng."

Hai người già nhìn nhau. Bà Diệp Tử Mi bắt đầu lau nước mắt.

Ông Vương Hải Đức khẽ hỏi: "Anh bảo chúng tôi phải làm gì?"

Chu Xung nói: "Bác chỉ cần kể lại các hành vi bất thường của Điền Phong từ nhỏ đến giờ là được."

Ông Hải Đức lại hỏi: "Nó có bị kết án không?"

Chu Xung trả lời: "Đó là việc của tòa án, cháu không rõ."

Ông Hải Đức châm thuốc lá, rít những hơi thật dài.

Lát sau, bà Tử Mi lau khô nước mắt, nói rành rọt: "Anh chị yên tâm, chúng tôi không bênh con đâu! Ông ơi, ông nghĩ sao?"

Ông Hải Đức trầm ngâm một lúc rồi đáp: "Nhà nước có pháp luật. Ngày mai chúng tối sẽ cùng anh chị đi gặp công an."

Chu Xung mừng rỡ: "Cảm ơn hai bác! Sáng sớm mai chúng cháu sẽ đến đón hai bác."

Rồi anh đứng lên khẽ nói với Lục Lục: "Chúng ta về nhà thôi."

Lục Lục nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tối om. Cô lại nhìn hai ông bà già, hỏi: "Hai bác ơi, Điền Phong sợ gì nhất?"

Hai ông bà nhìn nhau, không hiểu ý cô.

Lục Lục giải thích: "Từ nhỏ, anh ta sợ gì nhất, ví dụ, lửa hoặc nước..."

Ông Hải Đức nghĩ ngợi, rồi nói: "Hình như nó dị ứng với thảo dược, có lần nó bị cảm, tôi đưa nó đi bốc thuốc, vừa vào cửa, ngửi thấy mùi thảo dược nó bị ngất luôn... Có vấn đề gì à?"

Lục Lục trả lời qua quýt: "Cháu chỉ thuận miệng hỏi thế thôi."

Nhận xét

Top Truyện Hot

Pháp y Tần Minh hệ liệt

Pháp y Tần Minh hệ liệt Tác Giả:   Tần Minh Thể Loại: Truyện Ma Dài 👀Tình Trạng:  Đã Hoàn Thành   Đọc Truyện Giới thiệu truyện : Pháp y Tần Minh hệ liệt gồm 5 quyển: + Quyển 1: Người giải mã tử thi + Quyển 2: Lời khai câm lặng + Quyển 3: Ngón tay thứ mười một + Quyển 4: Kẻ dọn rác + Quyển 5: Người sống sót Tác giả: Bác sĩ pháp y Tần Minh 20 hiện trường vụ án khiêu chiến với tâm lý của con người. Đó là chính là 20 hồ sơ chưa từng được giới cơ quan công bố bởi sự tàn nhẫn, biến thái, kinh sợ...mà nó diễn đạt. Người giải phẫu tử thi sẽ thay lời vong linh nói lên sự thật, họ chính là những còn người sớm tối ở tiếp xúc với xác chết. Chín túi đựng tử thi, bàng quang có những mảnh đá vụt, hai chiếc xe chạy qua, đâu mới chính là kẻ thủ ác? Một người phụ nữ bị chặt rời bộ phận, tất cả đều được biến thành nến sáp, ai là hung thủ đã gây nên? Sự thật về cái chết của cô là như thế nào? Chiếc điện thoại bị vỡ thành hai mảnh, trong micro

Đừng để tôi phải giết anh

Truyện Ma 12H  - Xin đừng dù chỉ một lần yêu một ai đó trong sự hời hợt, không thật lòng, lợi dụng, giả dối. Xin đừng dù chỉ một lần làm tan vỡ trái tim những cô gái. Hãy tự chủ trong tình yêu dù lúc đó bạn có yêu người đó nhiều đến mức nào, tình yêu làm tan chảy mọi trái tim phụ nữ nhưng đừng để nó điều khiển, kiểm soát hay phá nát cuộc đời bạn. Bởi đơn giản, nó không đáng. Hãy để cuộc đời điều khiển luật nhân quả và có những thứ ắt sẽ phải trả giá. Tôi hộc tốc phóng xe về nhà, tôi không biết mình đi đâu nhưng tôi đang chạy. Tôi run... và sợ. Đôi tai ong ong, không nghe thấy gì, cảm giác như ai đó rượt đuổi theo mình. Khẽ khàng mỡ cửa, khẽ khàng dắt xe vào nhà.

Ma xô xe ở đèo Hải Vân

Truyện Ma 12H   -  Hé mắt nhìn ra phía trước bức tượng thì trời đất quỷ thần ơi, đập vào mắt bác 1 cảnh tượng rùng rợn đến sởn cả tóc gáy... Nói đến Đèo Hải Vân – Thiên Hạ Đệ Nhát Hùng Quan thì có lẽ ai cũng biết . Đây là con đèo thuộc dãy Trường Sơn ở miền Trung, là ranh giới tự nhiên giữa Huế và thành phố Đà Nẵng.

Bao hẩu quỷ

Truyện Ma 12H  - Giờ thì cô đã lõa thể, và khuôn mặt hơi chuyển sang mờ mịt. Nhạn chợt thò tay bóc ở cổ ném ra một tấm da, để lộ ra trên hốc cổ của mình một cái bọc phập phồng như con ễnh ương... Trong cõi nhân gian người ta thường tương truyền có lắm giống loài ma quỷ lạ. Trong những giống loài ấy, có đôi khi cũng chưa được nhắc tên đến bao giờ nhưng khi được miêu tả lại, vẫn khiến người ta phải kinh sợ.

Kilomet số 13

Truyện Ma 12H   -   Ở trên đời này, gieo nhân nào thì gặt qủa ấy. Hãy nhớ luật nhân quả báo ứng không trừ một ai... Tài lái chiếc Mecxedes bóng loáng, lao vun vút qua cây cầu dài bắt ngang qua con sông Hàn đến công ty làm. Vừa lái xe gã vừa huýt sáo theo nhịp của bài hát, mà cái Radio trên xe đang phát.

Hồng lạp dạ gọi hồn

Truyện Ma 12H  - Vợ hắn từ phòng bên nghe tiếng la vội chạy sang, và chỉ kịp nhìn thấy chồng gục xuống bàn. Lửa từ cây nến tàn đã bén sang tấm trải bàn, cháy lan sang các vật dụng khác... I. Đồn trưởng Lưu Mạnh tưởng như vậy là chiến thắng. Người ta đồn ầm lên về chuyện một hoa khôi mới vừa xuất hiện ở kỹ viện Hồng Nhan. Một người rành chuyện đã tô vẽ thêm: - Cô nàng này vốn là con nhà giàu, do gia cảnh bị sa cơ thất thế nên mới đem thân ngà ngọc bán vào chốn nhơ nhớp!

Hình nhân

Truyện Ma 12H  -  Trong gương, đứng sau lưng Mai là một nữ nhân với khuôn mặt tái nhợt, da dẻ mục rữa, đầu trọc lốc chỉ còn lún phún vài cọng tóc, đang há hốc chiếc miệng đèn ngòm rộng toác, hai hốc mắt sâu hun hút không ngừng tuôn ra từng giọt máu đen... Ánh nắng vàng rực xuyên qua từng kẽ lá, tạo thành những vệt dài đâm thẳng xuống mặt đất, làm nổi lên những hình sáng nguệch ngoạc đến quái dị. Lê từng bước nặng nhọc tới trước cửa sổ có những song sắt đã hoen rỉ, Quang Bảo đưa mắt về phía khu vườn sau nhà. Cậu thẫn thờ dõi theo từng chuyển động của vài chiếc lá đã khô héo, chỉ chực lìa khỏi cành. Đã cuối hạ, Sài Gòn vẫn oi bức, đến những cơn gió hiếm hoi thỉnh thoảng ùa qua cũng mang theo sự ngột ngạt đến khó thở.

Bóng ma trên tầng cao

Truyện Ma 12H  -  Ban đêm, gió lay động màn cây in bóng cành lá lên tường nhà. Những chiếc đèn pha ô tô đôi khi hắt mạnh ánh sáng vào những gian phòng rộng và đồ đạc cũ trong nhà như xuất hiện từ bóng tối, có những hình thù lạ và dễ sợ... Một ngôi nhà xanh hai tầng, một gác xép, một khu vườn, một nhà xe và rặng cây ngăn cách nhà hàng xóm. Người ta gọi là ngôi nhà xanh vì những cánh cửa sơn xanh.

Người tình và sợi dây thòng lòng

Truyện Ma 12H  -  Trong phòng, xác Trúc Quỳnh treo lơ lửng giữa trần nhà. An là người nhào vô trước, anh chụp lấy chân nàng đỡ lên. Nhưng lúc ấy anh đã cảm nhận được rằng mình tới đã quá trễ. Trúc Quỳnh đã chết!... Liễu Huệ đứng lấp ló mãi mà vẫn chưa dám gọi trong khi lòng dạ cô nóng ran, không thể chờ được nữa. Bên trong, anh chàng Thanh An đang say sưa giảng bài các học sinh đang chăm chú lắng nghe... Chính điều đó đã khiến cho Huệ không dám lên tiếng.

Con ma nhà xác

Truyện Ma 12H  -  Đồng hồ vừa gõ năm tiếng cũng là lúc Tư Lân chìm sâu vào giấc ngủ. Và cũng là lúc ông ta cảm giác như có ai đó đè lên người mình, suýt nghẹt thở... Tư Lân chỉ ú ớ rồi thôi... Dựng xong chiếc xe đạp cà tàng của mình vào một góc, Tư Lân lên tiếng ngay với người đồng nghiệp đang chờ để thay ca trực: - Xin lỗi có hơi trễ, kẹt xe quá trời anh Năm! Năm Sang, người trực ca ban ngày cười giả lả: - Đâu có sao, bù qua sớt lại mà, sáng mai tôi lại phải nhờ trực lố khoảng nửa tiếng. Bà xã ở nhà bị bệnh. Ông ta đứng lên gom đồ đạc chuẩn bị về. Trước khi đi, Năm Sang mở sổ ra và dặn: - Hôm nay có bốn xác mới nhập. Hai nam, hai nữ. Tất cả đều tử nạn giao thông.