Zombie War
- Tại sao? tại sao các ông lại thả bom xuống thành phố này hả, trả lời tôi đi!!! Bảo vừa hỏi vừa giật mạnh cổ áo của một tên lính trên chiếc trực thăng. Hắn đẩy mạnh Bảo ra.
- Xem lại cách cư xử của mày đi nhóc, chắc mày không muốn có một bên mắt thâm tím đâu nhỉ, bọn tao chỉ làm theo chỉ thị của cấp trên thôi, đừng thắc mắc gì hết.
Tôi vội hỏi hắn một câu.
- Các người đưa bọn tôi đi đâu vậy?
- Tới 1 căn cứ quân sự ở Quy Nhơn, chỗ đường Bế Văn Đàn ấy.
- Tôi đến từ Quy Nhơn đây nhưng có thấy gì đâu?
- Mới khởi xây từ năm 19 đến gìơ chưa công bố mà, mày không thấy là phải, đi ngủ đi, đêm nay sẽ rất dài đấy.
- Nhưng mà đi từ đây về Quy Nhơn thì mất cả ngày đường.
- Bằng trực thăng thì khác nhóc ạ, chỉ mất khoảng 3 hoặc 4 tiếng đồng hồ thôi. Bọn mày nên nghỉ chút đi.
Tôi vớ lấy một cái áo khoác màu nâu nhạt tròng vào người, xong xoăn tay áo lên đến cùi chỏ, và lấy 1 ít lương khô của quân đội ra nhai ngấu nghiến, rồi tranh thủ chợp mắt một tí, vì sau những ngày tháng giành giật sự sống, tôi đã rất mệt mỏi rồi. Nay sống, mai chết, nỗi lo âu luôn hiện diện trong tâm trí tôi. Có khi nào đây chỉ là 1 căn bệnh? Có khi nào ta sẽ tìm ra thuốc chữa? Chắc là tôi sẽ tìm thấy câu trả lời khi trở lại cái căn cứ quân sự ấy.....................................
Tôi bị đánh thức bởi tiếng cãi nhau.
- Mày im đi!!! Mày có biết cái khỉ gío gì mà đòi lên tiếng dạy đời tao!!!
Gã phi công quát.
- Mày còn ngu hơn cả con chó nhà tao!!
Tên lính còn lại lao vào đánh người phi công tới tấp, trong khi 2 gã ẩu đả nhau, chiếc máy bay đã lao thẳng xuống mặt đường xong phát nổ, làm 2 tên lính kia chết ngay lập tức. Chúng tôi cùng 1 số vũ khí bị văng ra ngoài. Tôi tỉnh dậy trong đau đớn, tiếng nổ máy bay đã thu hút tụi ăn thịt người tới đây, chúng nó tới ngày càng đông hơn. Bảo và Lunar bỏ chạy trong khi chúng tôi nằm lăn lóc trên mặt đuờng.
- Cứu... cứu tôi....
Nỗ lực kêu cứu của tôi trở nên vô vọng, cổ họng tôi đông cứng không nói được nên lời còn tụi xác sống kia vẫn đang đến gần chực xơi chúng tôi. Tôi vô vọng nằm đó chờ chết thì...... Có 1 gã lái xe tới, rồi khiêng tôi và Ann lên xe. Hắn chở chúng tôi đến 1 ngôi nhà trong hẻm Hàn Mạc Tử, xong hắn lôi trong nhà ra 1 một đống thuốc vụn, băng gạc, băng keo cá nhân....... Rồi hắn sơ cứu, băng bó cho tôi và Ann, tôi thiếp đi trong sự mệt mỏi..................
Trời sáng, tôi tỉnh dậy, khỏe khoắn nhưng cảm thấy khá đói và khát, tôi vội nốc ngay 2 chai nước trên bàn, rồi đi xung quanh ngôi nhà, tôi gọi to.
- Ann... ann ơi, ann
Bỗng nhiên cái tên hôm qua từ phòng bên cạnh bước vào.
- Ồ, mày tỉnh rồi à
- Ơ, đây là đâu?
- Nhà tao.... tự giới thiệu, tao tên là Tú
- Ờ t là Thành, mà Ann đâu rồi???
- Mày khỏi cần lo, cô ấy phục hồi nhanh hơn mày nhiêu, ngồi đợi tí cổ quay lại.
- À mà Ann đi đâu vậy?
- Đi kiếm đồ ăn cho mày đấy!!!
- Hỏi thôi làm gì dữ vậy.
- Xừ!!...
Nhìn cái vẻ mặt xấc láo của hắn là tôi biết ngay hắn không phải là dân hiền lành rồi..............
12 phút sau
- Mọi người à, tôi về rồi đây
Tôi và Tú hớn hở chạy ra ngoài.
- Đâu, có đồ nào ăn được khuân hết ra đây nào.
- chả có gì ăn được đâu, các nhóm gần đây lấy hết đồ rồi, tôi chỉ lấy được vài cục pin, 1 bộ quần áo mới, nhưng đây là đồ con gái, và 1 lọ nước hoa.
- Lấy chi nước hoa vậy má.
- Mày im đi, Ann thích lấy gì thì lấy
Hắn đẩy mạnh khiến tôi té xuống sàn
- Thôi đi Tú, Thành chỉ có ý đùa vui thôi mà!!
Ann đánh trống lảng để xua tan bầu không khí nặng nề.
- À mà hôm qua chúng ta bị đâm máy bay đúng ko.
- Ừ, nó chà xuống đất một khoảng đường dài luôn, cỡ mấy chục mét
- Nó là của quân đội mà, nhỡ khi nào trong đó còn súng ống, thậm chí là thức ăn thì sao!!!
Lúc cả bọn đang nói chuyện thì đột nhiên." Rầm!!" Cánh cửa nhà Tú đã bị xô ngã, một đàn zombie hùng hậu tràn vào.
- Tụi bây gom đồ đi!!!
Tú la lên với giọng thất thanh.
- Leo lên nóc nhà lẹ!!!, bằng đường này nè.
Tú chỉ vào 1 cái thang tre bắc lên mái nhà, cả bọn lần lược leo lên. Ann nói.
- Ta không chống lại được tụi nó đâu, chỉ còn cách là tới chỗ cái xác máy bay tối qua lấy đồ thôi.
Thành lên tiếng.
- Ann, đi thôi.
- Mày ở lại đây đi, để tao đi với Ann
- Không, để tao
- Để taoo.....
Ann thở dài.
- Thành, đi thôi...
Thành cười đểu.
- Thấy chưa, haha
- Tú, đánh lạc hướng chúng cho bọn tôi xuống.
- Ừ
Tú dùng cây gõ mạnh để dụ tụi zombie qua mạng phải ngôi nhà. Còn tôi và Ann thì leo thang xuống và chạy thật nhanh ra khỏi con hẻm, về phía chiếc trực thăng........... Khi chúng tôi đến nơi thì cái máy bay này đã hư hỏng hoàn toàn, chúng tôi lục lọi quanh thân chiếc máy bay, cũng lấy được khá khá vũ khí và thức ăn nhưng chưa đủ đễ sống lâu dài. Ann tìm thấy 1 quả lựu đạn, nhưng nó kẹt sâu dưới ghế, cô giật mạnh nhưng không ra.
- Cần giúp không??
- Không cần đâu, tôi làm được mà
Ann giật mạnh hơn lần trước khoảng 2 lần thì nó cũng ra nhưng mà............................................... cái lựu đạn này không có chốt !!!!!
Ann vội quăng quả lựu đạn này ra xa. " Bùm!!! "
Tiếng nổ thu hút 1 lượng khá lớn zombie tới bao vây chúng tôi, đường bên trái bị chặn, đường bên phải cũng bị chặn, chúng tôi chỉ còn cách chạy thẳng vào hẻm đến nhà của Tú. Tôi nhường cho Ann chạy trước.
- Ann, chạy trước đi, đưa balo cho tui cầm.
Ann chạy thục mạng về phía trước nhưng cô đã bị một đám zombie chặn lại và ăn sống. Sự sợ hãi của tôi đã lên đến tột độ, tôi chạy một mạch tới nhà Tú, Ann la lên như một con heo đang bị thọc tiết, những giọt nước mắt giàn giụa của Ann hòa lẫn với máu tươi. Tôi đã cố gắng không nhìn, nhưng cảnh tượng ấy vẫn nằm trong đầu tôi.
3 phút sau
Tôi cuối cùng cũng chạy đến nhà Tú, nhưng khi tôi vừa leo lên mái thì......
- Thằng chó!!! Mày đã giết Ann, tao sẽ ko bao giờ tha thứ cho mày.
- Gượm cái đã nào, tôi có....
Tú đấm vào mặt tôi một cái thật mạnh làm tôi choáng váng, tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc đánh cho Tú 1 trận nhừ tử. Cả hai vật nhau từ sáng đến chiều, trong 1 động thái bất ngờ, Tú đã lơ là phòng thủ, tôi vội đạp Tú 1 phát để kết thúc chuyện này nhưng tôi đã đạp hơi quá, làm Tú văng từ trên nóc nhà xuống và bị bọn zombie nhai thịt. Mặt trời vừa khuất xuống những dãy núi, tôi tự hỏi mình rằng, vì tôi, đã biết bao người đã chết, tôi phải thay đổi, họ không phải chết vì tôi, mà chính tôi, tôi đây sẽ chết vì họ..The End
- Xem lại cách cư xử của mày đi nhóc, chắc mày không muốn có một bên mắt thâm tím đâu nhỉ, bọn tao chỉ làm theo chỉ thị của cấp trên thôi, đừng thắc mắc gì hết.
Tôi vội hỏi hắn một câu.
- Các người đưa bọn tôi đi đâu vậy?
- Tới 1 căn cứ quân sự ở Quy Nhơn, chỗ đường Bế Văn Đàn ấy.
- Tôi đến từ Quy Nhơn đây nhưng có thấy gì đâu?
- Mới khởi xây từ năm 19 đến gìơ chưa công bố mà, mày không thấy là phải, đi ngủ đi, đêm nay sẽ rất dài đấy.
- Nhưng mà đi từ đây về Quy Nhơn thì mất cả ngày đường.
- Bằng trực thăng thì khác nhóc ạ, chỉ mất khoảng 3 hoặc 4 tiếng đồng hồ thôi. Bọn mày nên nghỉ chút đi.
Tôi vớ lấy một cái áo khoác màu nâu nhạt tròng vào người, xong xoăn tay áo lên đến cùi chỏ, và lấy 1 ít lương khô của quân đội ra nhai ngấu nghiến, rồi tranh thủ chợp mắt một tí, vì sau những ngày tháng giành giật sự sống, tôi đã rất mệt mỏi rồi. Nay sống, mai chết, nỗi lo âu luôn hiện diện trong tâm trí tôi. Có khi nào đây chỉ là 1 căn bệnh? Có khi nào ta sẽ tìm ra thuốc chữa? Chắc là tôi sẽ tìm thấy câu trả lời khi trở lại cái căn cứ quân sự ấy.....................................
Tôi bị đánh thức bởi tiếng cãi nhau.
- Mày im đi!!! Mày có biết cái khỉ gío gì mà đòi lên tiếng dạy đời tao!!!
Gã phi công quát.
- Mày còn ngu hơn cả con chó nhà tao!!
Tên lính còn lại lao vào đánh người phi công tới tấp, trong khi 2 gã ẩu đả nhau, chiếc máy bay đã lao thẳng xuống mặt đường xong phát nổ, làm 2 tên lính kia chết ngay lập tức. Chúng tôi cùng 1 số vũ khí bị văng ra ngoài. Tôi tỉnh dậy trong đau đớn, tiếng nổ máy bay đã thu hút tụi ăn thịt người tới đây, chúng nó tới ngày càng đông hơn. Bảo và Lunar bỏ chạy trong khi chúng tôi nằm lăn lóc trên mặt đuờng.
- Cứu... cứu tôi....
Nỗ lực kêu cứu của tôi trở nên vô vọng, cổ họng tôi đông cứng không nói được nên lời còn tụi xác sống kia vẫn đang đến gần chực xơi chúng tôi. Tôi vô vọng nằm đó chờ chết thì...... Có 1 gã lái xe tới, rồi khiêng tôi và Ann lên xe. Hắn chở chúng tôi đến 1 ngôi nhà trong hẻm Hàn Mạc Tử, xong hắn lôi trong nhà ra 1 một đống thuốc vụn, băng gạc, băng keo cá nhân....... Rồi hắn sơ cứu, băng bó cho tôi và Ann, tôi thiếp đi trong sự mệt mỏi..................
Trời sáng, tôi tỉnh dậy, khỏe khoắn nhưng cảm thấy khá đói và khát, tôi vội nốc ngay 2 chai nước trên bàn, rồi đi xung quanh ngôi nhà, tôi gọi to.
- Ann... ann ơi, ann
Bỗng nhiên cái tên hôm qua từ phòng bên cạnh bước vào.
- Ồ, mày tỉnh rồi à
- Ơ, đây là đâu?
- Nhà tao.... tự giới thiệu, tao tên là Tú
- Ờ t là Thành, mà Ann đâu rồi???
- Mày khỏi cần lo, cô ấy phục hồi nhanh hơn mày nhiêu, ngồi đợi tí cổ quay lại.
- À mà Ann đi đâu vậy?
- Đi kiếm đồ ăn cho mày đấy!!!
- Hỏi thôi làm gì dữ vậy.
- Xừ!!...
Nhìn cái vẻ mặt xấc láo của hắn là tôi biết ngay hắn không phải là dân hiền lành rồi..............
12 phút sau
- Mọi người à, tôi về rồi đây
Tôi và Tú hớn hở chạy ra ngoài.
- Đâu, có đồ nào ăn được khuân hết ra đây nào.
- chả có gì ăn được đâu, các nhóm gần đây lấy hết đồ rồi, tôi chỉ lấy được vài cục pin, 1 bộ quần áo mới, nhưng đây là đồ con gái, và 1 lọ nước hoa.
- Lấy chi nước hoa vậy má.
- Mày im đi, Ann thích lấy gì thì lấy
Hắn đẩy mạnh khiến tôi té xuống sàn
- Thôi đi Tú, Thành chỉ có ý đùa vui thôi mà!!
Ann đánh trống lảng để xua tan bầu không khí nặng nề.
- À mà hôm qua chúng ta bị đâm máy bay đúng ko.
- Ừ, nó chà xuống đất một khoảng đường dài luôn, cỡ mấy chục mét
- Nó là của quân đội mà, nhỡ khi nào trong đó còn súng ống, thậm chí là thức ăn thì sao!!!
Lúc cả bọn đang nói chuyện thì đột nhiên." Rầm!!" Cánh cửa nhà Tú đã bị xô ngã, một đàn zombie hùng hậu tràn vào.
- Tụi bây gom đồ đi!!!
Tú la lên với giọng thất thanh.
- Leo lên nóc nhà lẹ!!!, bằng đường này nè.
Tú chỉ vào 1 cái thang tre bắc lên mái nhà, cả bọn lần lược leo lên. Ann nói.
- Ta không chống lại được tụi nó đâu, chỉ còn cách là tới chỗ cái xác máy bay tối qua lấy đồ thôi.
Thành lên tiếng.
- Ann, đi thôi.
- Mày ở lại đây đi, để tao đi với Ann
- Không, để tao
- Để taoo.....
Ann thở dài.
- Thành, đi thôi...
Thành cười đểu.
- Thấy chưa, haha
- Tú, đánh lạc hướng chúng cho bọn tôi xuống.
- Ừ
Tú dùng cây gõ mạnh để dụ tụi zombie qua mạng phải ngôi nhà. Còn tôi và Ann thì leo thang xuống và chạy thật nhanh ra khỏi con hẻm, về phía chiếc trực thăng........... Khi chúng tôi đến nơi thì cái máy bay này đã hư hỏng hoàn toàn, chúng tôi lục lọi quanh thân chiếc máy bay, cũng lấy được khá khá vũ khí và thức ăn nhưng chưa đủ đễ sống lâu dài. Ann tìm thấy 1 quả lựu đạn, nhưng nó kẹt sâu dưới ghế, cô giật mạnh nhưng không ra.
- Cần giúp không??
- Không cần đâu, tôi làm được mà
Ann giật mạnh hơn lần trước khoảng 2 lần thì nó cũng ra nhưng mà............................................... cái lựu đạn này không có chốt !!!!!
Ann vội quăng quả lựu đạn này ra xa. " Bùm!!! "
Tiếng nổ thu hút 1 lượng khá lớn zombie tới bao vây chúng tôi, đường bên trái bị chặn, đường bên phải cũng bị chặn, chúng tôi chỉ còn cách chạy thẳng vào hẻm đến nhà của Tú. Tôi nhường cho Ann chạy trước.
- Ann, chạy trước đi, đưa balo cho tui cầm.
Ann chạy thục mạng về phía trước nhưng cô đã bị một đám zombie chặn lại và ăn sống. Sự sợ hãi của tôi đã lên đến tột độ, tôi chạy một mạch tới nhà Tú, Ann la lên như một con heo đang bị thọc tiết, những giọt nước mắt giàn giụa của Ann hòa lẫn với máu tươi. Tôi đã cố gắng không nhìn, nhưng cảnh tượng ấy vẫn nằm trong đầu tôi.
3 phút sau
Tôi cuối cùng cũng chạy đến nhà Tú, nhưng khi tôi vừa leo lên mái thì......
- Thằng chó!!! Mày đã giết Ann, tao sẽ ko bao giờ tha thứ cho mày.
- Gượm cái đã nào, tôi có....
Tú đấm vào mặt tôi một cái thật mạnh làm tôi choáng váng, tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc đánh cho Tú 1 trận nhừ tử. Cả hai vật nhau từ sáng đến chiều, trong 1 động thái bất ngờ, Tú đã lơ là phòng thủ, tôi vội đạp Tú 1 phát để kết thúc chuyện này nhưng tôi đã đạp hơi quá, làm Tú văng từ trên nóc nhà xuống và bị bọn zombie nhai thịt. Mặt trời vừa khuất xuống những dãy núi, tôi tự hỏi mình rằng, vì tôi, đã biết bao người đã chết, tôi phải thay đổi, họ không phải chết vì tôi, mà chính tôi, tôi đây sẽ chết vì họ..The End
Nhận xét
Đăng nhận xét