Zombie War
Ben nắm chặt chỗ bị thương:
- cố lên anh bạn. Cậu sẽ không chết ở đây đâu.
- tôi không sao.
Annabell tiêm cho Dũng 1 liều giảm đau. Dũng nhăn nhó. Tôi hỏi Annabell:
- chuyện *éo gì vừa xảy ra thế này.
Dũng bỗng quằn quại, hét lên đau đớn. Rồi vài giây sau, cậu ta tắt thở hoàn toàn. Tôi không thể diễn tả đc những cảm xúc khi đó bằng lời. Tôi vừa mới gặp một người bạn mới, 1 ngày sau thì cậu ta chết.
- Mẹ Kiếp!!!!!!- tôi hét to
Annabell cầm trên tay 1 khẩu súng lục, nói: - phải làm thôi.
- làm gì?
- tôi phải bắn anh ta.
- cái gì? Sao lại.
- nghe này, vì sau khi tắt thở 3 phút, nạn nhân sẽ sống lại và trở thành 1 xác sống. Vì vậy, nếu không bắn anh ta bây giờ thì về sau sẽ rất nguy hiểm
Tôi hét to:
- KHÔNG! ... KHÔNG! Nếu như vậy. Thì ...tôi sẽ bắn
Annabell nghi ngại sau vài giây rồi đưa tôi khẩu súng. Tôi cầm lấy nó, tay run run và ướt đẫm mồ hôi. Tôi chỉ đứng đực ra đó. Dường như có cái gì đó bên trong ngăn tôi bóp cò.
Thấy vậy, Annabell thúc giục:
- mau lên, cậu ta sắp biến đổi rồi.
Câu nói bị tôi bỏ ngoài tai. Khoảng thời gian đó như dài bất tận đối với tôi.
-Chết Tiệt!- tôi lẩm bẩm.
Dũng bắt đầu động đậy. Bỗng mắt cậu ta mở trừng trưng, miệc òng ọc máu. Dũng xồ lên. Annabell vớ lấy khẩu Ak .
ĐOÀNG!!! Tôi đã nổ súng trước bắn vỡ đầu Dũng. Cậu ta nằm phịch xuống và chết hẳn. Một cảm giác đau đớn tới khó tả đang dâng trào trong tôi.
Tôi đã khóc, khóc như 1 đứa trẻ vậy
Sau đó, bọn tôi xuống xe, cuộn xác Dũng trong 1 cái chiếu, tẩm xăng. Rồi mỗi ngươi rút súng ngắn ra, nổ 10 viên đạn như để từ biệt 1 người bạn. Rồi Phong dùng diêm để hoả táng cho cậu ấy
Tất cả đều đau thương trước mất mát này, mất mát to lớn không gì bù đắp được. Cái kết cho 1 ngày tồi tệ!!!
Cái chết của Dũng làm tôi thấy đau đớn, bọn tôi mới quen nhau một ngày thì cậu ta chết, chúng tôi đã có thể làm bạn tốt. Không những một mình tôi buồn mà cả nhóm cũng có vẻ tiếc nuối, đau thương cho cậu ta, đây là một ngày tồi tệ. Thấy vậy, Bon tới an ủi tôi
-Thôi, cậu đừng tiếc nuối làm gì, dù gì cậu ta cũng chết rồi mà
Những lời đó của Bon làm tôi vơi đi nỗi buồn về Dũng, tôi bị ám ảnh về cái chết của cậu ta, tôi cứ tưởng tượng rằng nếu như cái chết đó đến với anh em tôi, bạn bè tôi, thậm chí là cả tôi thì sao. Chắc chắn là tôi sẽ không thiết sống nữa. Tôi đang nghỉ vớ vẩn thì Annabell kêu lên.
- Chúng ta ko thể ngồi đây đợi chết được, di chuyển nào !
Tôi thấy ể oải sau lời thúc giục của Annabell, nhưng cũng cố lết vô xe. Tôi mới lết vào thì Phong bảo cả nhóm- Cái đạ mấu nó ! xe chết máy rồi !
-Đờ mờ, làm thế nào bây giờ
Phong tỏ ra rất bực khi xe xẹp lốp, Bon thản nhiên thốt lên
- Rồi giờ sao ?
Annabell trả lời lạnh nhạt
- Đi bộ chớ sao
Tôi hỏi một câu vớ vẩn-Đi đâu bây giờ ?Annabell rút một tập bản đồ ra, đập xuống ghế, rồi chỉ tùm lum
- Chúng ta đang ở Phan Rang, cũng ở hơi gần TP HCM ( Sài Gòn ), mà tôi nghe nói Sài Gòn còn nhiều nơi an toàn, chúng ta nên đến đó. Phong bảo
- Ừ, được đó
Trong khi mọi người đang bàn tán xôn xao về vấn đề đi đâu tiếp theo, thì tôi nghe thấy
-Đùng!đùng!.................và tôi còn nghe thấy tiếng xướt " Khét khét khọt "Khoa hỏi-Cái WTF gì đó ??Phong mở cửa xe bước ra thì thấy. Hàng trăm kẻ bệnh đang kéo đến chúng tôi ( do phát bắn Dũng hồi nãy ), chúng đập, cào xe gây tiếng động rất to thu hút các con khác. Ann bảo
- Đi nào ! chúng đến kìa
Thế là chúng tôi bỏ xe chạy thoát thân, những ngày tháng trốn chạy đại dịch của tôi giờ mới bắt đầu
- cố lên anh bạn. Cậu sẽ không chết ở đây đâu.
- tôi không sao.
Annabell tiêm cho Dũng 1 liều giảm đau. Dũng nhăn nhó. Tôi hỏi Annabell:
- chuyện *éo gì vừa xảy ra thế này.
Dũng bỗng quằn quại, hét lên đau đớn. Rồi vài giây sau, cậu ta tắt thở hoàn toàn. Tôi không thể diễn tả đc những cảm xúc khi đó bằng lời. Tôi vừa mới gặp một người bạn mới, 1 ngày sau thì cậu ta chết.
- Mẹ Kiếp!!!!!!- tôi hét to
Annabell cầm trên tay 1 khẩu súng lục, nói: - phải làm thôi.
- làm gì?
- tôi phải bắn anh ta.
- cái gì? Sao lại.
- nghe này, vì sau khi tắt thở 3 phút, nạn nhân sẽ sống lại và trở thành 1 xác sống. Vì vậy, nếu không bắn anh ta bây giờ thì về sau sẽ rất nguy hiểm
Tôi hét to:
- KHÔNG! ... KHÔNG! Nếu như vậy. Thì ...tôi sẽ bắn
Annabell nghi ngại sau vài giây rồi đưa tôi khẩu súng. Tôi cầm lấy nó, tay run run và ướt đẫm mồ hôi. Tôi chỉ đứng đực ra đó. Dường như có cái gì đó bên trong ngăn tôi bóp cò.
Thấy vậy, Annabell thúc giục:
- mau lên, cậu ta sắp biến đổi rồi.
Câu nói bị tôi bỏ ngoài tai. Khoảng thời gian đó như dài bất tận đối với tôi.
-Chết Tiệt!- tôi lẩm bẩm.
Dũng bắt đầu động đậy. Bỗng mắt cậu ta mở trừng trưng, miệc òng ọc máu. Dũng xồ lên. Annabell vớ lấy khẩu Ak .
ĐOÀNG!!! Tôi đã nổ súng trước bắn vỡ đầu Dũng. Cậu ta nằm phịch xuống và chết hẳn. Một cảm giác đau đớn tới khó tả đang dâng trào trong tôi.
Tôi đã khóc, khóc như 1 đứa trẻ vậy
Sau đó, bọn tôi xuống xe, cuộn xác Dũng trong 1 cái chiếu, tẩm xăng. Rồi mỗi ngươi rút súng ngắn ra, nổ 10 viên đạn như để từ biệt 1 người bạn. Rồi Phong dùng diêm để hoả táng cho cậu ấy
Tất cả đều đau thương trước mất mát này, mất mát to lớn không gì bù đắp được. Cái kết cho 1 ngày tồi tệ!!!
Cái chết của Dũng làm tôi thấy đau đớn, bọn tôi mới quen nhau một ngày thì cậu ta chết, chúng tôi đã có thể làm bạn tốt. Không những một mình tôi buồn mà cả nhóm cũng có vẻ tiếc nuối, đau thương cho cậu ta, đây là một ngày tồi tệ. Thấy vậy, Bon tới an ủi tôi
-Thôi, cậu đừng tiếc nuối làm gì, dù gì cậu ta cũng chết rồi mà
Những lời đó của Bon làm tôi vơi đi nỗi buồn về Dũng, tôi bị ám ảnh về cái chết của cậu ta, tôi cứ tưởng tượng rằng nếu như cái chết đó đến với anh em tôi, bạn bè tôi, thậm chí là cả tôi thì sao. Chắc chắn là tôi sẽ không thiết sống nữa. Tôi đang nghỉ vớ vẩn thì Annabell kêu lên.
- Chúng ta ko thể ngồi đây đợi chết được, di chuyển nào !
Tôi thấy ể oải sau lời thúc giục của Annabell, nhưng cũng cố lết vô xe. Tôi mới lết vào thì Phong bảo cả nhóm- Cái đạ mấu nó ! xe chết máy rồi !
-Đờ mờ, làm thế nào bây giờ
Phong tỏ ra rất bực khi xe xẹp lốp, Bon thản nhiên thốt lên
- Rồi giờ sao ?
Annabell trả lời lạnh nhạt
- Đi bộ chớ sao
Tôi hỏi một câu vớ vẩn-Đi đâu bây giờ ?Annabell rút một tập bản đồ ra, đập xuống ghế, rồi chỉ tùm lum
- Chúng ta đang ở Phan Rang, cũng ở hơi gần TP HCM ( Sài Gòn ), mà tôi nghe nói Sài Gòn còn nhiều nơi an toàn, chúng ta nên đến đó. Phong bảo
- Ừ, được đó
Trong khi mọi người đang bàn tán xôn xao về vấn đề đi đâu tiếp theo, thì tôi nghe thấy
-Đùng!đùng!.................và tôi còn nghe thấy tiếng xướt " Khét khét khọt "Khoa hỏi-Cái WTF gì đó ??Phong mở cửa xe bước ra thì thấy. Hàng trăm kẻ bệnh đang kéo đến chúng tôi ( do phát bắn Dũng hồi nãy ), chúng đập, cào xe gây tiếng động rất to thu hút các con khác. Ann bảo
- Đi nào ! chúng đến kìa
Thế là chúng tôi bỏ xe chạy thoát thân, những ngày tháng trốn chạy đại dịch của tôi giờ mới bắt đầu
Nhận xét
Đăng nhận xét