Chuyển đến nội dung chính

Pháp y Tần Minh hệ liệt - Chương 11

Pháp y Tần Minh hệ liệt


Phap y Tan Minh he liet - Chuong 11
Tác Giả:  Tần Minh
Thể Loại: Truyện Ma Dài
👀Tình Trạng: Đã Hoàn Thành




Chương 11: Vụ án thứ mười một – Tiếng gọi cửa lúc nửa đêm


Sau khi giải quyết thành công vụ án đêm Giáng Sinh, ba ngày sau chúng tôi chuẩn bị dọn dẹp quay về Sở. Trước đó tôi đã kịp ngủ một giấc kéo dài tới mười bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng bù được cơn thiếu ngủ. Trên đường trở về, tinh thần của tôi phấn chấn lạ thường, dọc đường hai thầy trò trao đổi về chi tiết vụ án, coi như tổng kết nâng cao kinh nghiệm.
Xe vừa đi vào đường cao tốc, chuông điện thoại di động của sư phụ vang lên.

“Chẳng lẽ lại phải đi làm vụ khác luôn?” Sư phụ nhăn mặt đùa với tôi. Trong lòng tôi hiểu rõ, nếu thật sự có vụ án khác thì dĩ nhiên chúng tôi phải đi ngay, bởi vì một năm nay trong phòng pháp y tỉnh chỉ có hai chúng tôi mà thôi.

“Đầu tiên chúc mừng các anh lại có chiến công mới, lúc nào về sẽ thưởng cho mỗi người một bao thuốc lá ngon nhé.” Từ di động vọng ra giọng nói quen thuộc của Trung đoàn trưởng trung đoàn hình sự, “Các anh đang ở đâu đấy?”

“Chúng tôi không cần thuốc lá ngon, chỉ cần nghỉ ngơi thôi.” Có vẻ như sư phụ đã có dự cảm bất thường, “Mới vừa vào đường cao tốc, tôi đây chạy đi chạy lại nhiều cũng không chịu nổi đâu.”

“Vậy…” Trung đoàn trưởng hơi ngập ngừng, “Tôi cũng muốn để các anh nghỉ hai ngày cho thoải mái một chút, thế nhưng…”

“Được rồi, ở đâu?” Sư phụ biết đã chọn nghề này tức là chọn một cuộc sống không có tự do. Sư phụ thường nói đùa rằng chúng tôi bị bọn tội phạm dắt mũi, chúng gây án lúc nào thì lúc đó chúng tôi phải làm việc, chúng phạm tội ở đâu thì chúng tôi phải tới chỗ đó.

“Khụ khụ.” Trung đoàn trưởng cũng hơi áy náy, ho khan hai tiếng, nói: “Ừm, mọi người đành chịu vất vả vậy. Vụ án này không hề nhỏ, vẫn cần các anh ra tay.”

“Không phải chứ, giờ là dịp Giáng Sinh chứ có phải mùa giết người đâu, ở đây vừa chết ba mạng người đấy.” Sư phụ nhíu mày nói. Chúng tôi đều hiểu, nếu trung đoàn trưởng đã gọi là vụ án lớn thì phải chết hơn ba người.

“Đúng vậy, bên này cũng chết ba.” Trung đoàn trưởng nói tiếp, khẳng định suy đoán của chúng tôi, “Ở vùng nội thành Thanh Châu, một nhà ba người chết, vụ án đang khiến dân tình xôn xao.”

Thành phố Thanh Châu cách huyện Thanh Hạ chưa đến 100 km, “Án mạng xảy ra vào lúc nào?” Sư phụ hỏi.

“Có lẽ là đêm qua. Tám giờ sáng nay người chồng về đến nhà thì phát hiện ra, cảnh sát địa phương đã tiến hành bảo vệ hiện trường, họ vừa báo thông tin lên Sở.” Trung đoàn trưởng nói, “Nếu bây giờ các anh đến đó thì chắc công tác khám nghiệm hiện trường cũng mới bắt đầu.”

“Đã rõ.” Sư phụ cúp máy, sự mệt mỏi trong ánh mắt dường như biến mất, giờ đây chỉ toàn là cảm giác khí thế trước khi chiến đấu, thầy rướn người nói với anh lái xe, “Tiểu Nguyễn phải vất vả rồi, đi sang Thanh Châu nhé.”

Mười giờ sáng, chúng tôi tới tiểu khu Nguyên Đạt ở thành phố Thanh Châu, đội trưởng đội hình sự địa phương đang chờ chúng tôi trước cổng. Sau khi nói sơ qua tình huống, chúng tôi đi bộ vào hiện trường trung tâm. Tiểu khu Nguyên Đạt là khu biệt thự của những kẻ lắm tiền nhiều của. Hiện trường trung tâm của vụ án là một căn biệt thự nhỏ ở gẩn cổng tiểu khu. Biệt thự này thuộc tài sản của giám đốc công ty Công nghệ thông tin thành phố Thanh Châu, Từ Thanh Lượng. Anh ta sống ở đây cùng vợ, con gái và mẹ vợ.

Bên ngoài dải phân cách có một đám đông đứng hóng chuyện. Tuy rằng trước đây nơi này vốn ở ngoại thành Thanh Châu, nhưng thành thị mở rộng, khu vực tiểu khu Nguyên Đạt trở thành một khu dân cư tương đối lớn. Một vụ án giết người lớn như vậy xảy ra ngay giữa khu dân cư đông đúc, chắc hẳn đã gây ảnh hưởng lớn đến cộng đồng nơi đây.

Tôi cùng sư phụ xách theo hộp dụng cụ, chen lấn qua đám người nhốn nháo, bước qua dải phân cách, tiến đến cửa hiện trường. Ở góc tường cạnh cửa ra vào có một người đàn ông mặc Âu phục, hai tay đang vò đầu bứt tai, mặt đầy đau đớn xót xa. Có hai công an đang hỏi anh ta tình huống vụ án.

“Chúng tôi chuyển đến đây được ba năm, thấy nơi này được bảo vệ cẩn thận, an toàn, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế.” Người đàn ông khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, hai mắt đỏ hoe, nói: “Năm năm trước tôi kết hôn với Triệu Hân, tôi hơn cô ấy mười tuổi, rất yêu thương cô ấy. Vợ tôi không đi làm, sau khi sinh con chỉ tập trung chăm sóc con bé. Tình cảm của chúng tôi vẫn rất tốt đẹp.”

Tôi và sư phụ đứng bên cạnh nghe chuyện, người đàn ông ấy bỗng trở nên trầm mặc. Tôi xen miệng hỏi: “Anh phát hiện ra từ lúc nào?” Người nọ mệt mỏi chỉ vào mấy anh công an, nói: “Tôi đã nói với bọn họ, đừng hỏi lại nữa.”

Điều tra viên tiếp lời: “À, là thế này. Năm ngoái giám đốc Từ mở thêm một chi nhánh tại huyện Thanh Lâm ở thành phố bên cạnh. Từ tháng Tám năm ngoái đến bây giờ, cứ mỗi tuần từ chủ nhật đến thứ Ba anh ấy lại đến làm việc tại chi nhánh Thanh Lâm, thứ Tư lại quay về Thanh Châu. Hôm nay là thứ Tư, giám đốc Từ trở về khá sớm, khoảng tám giờ đã về đến nhà. Khi anh ấy mở cửa ra thì phát hiện thấy vợ đang nằm ngửa mặt ở phòng khách, thi thể đã cứng lại. Anh ấy chạy lên lầu liền thấy đứa con gái ba tuổi và mẹ vợ đã bị giết chết trong phòng ngủ.

Sư phụ gật đầu, chúng tôi đội khăn trùm đầu, đeo khẩu trang, găng tay, đi giày bảo bộ, sau đó cùng đi vào hiện trường.

Hiện trường là một căn biệt thự hai tầng. Tầng một có phòng khách, phòng bếp, nhà vệ sinh và một phòng ngủ lớn, tầng hai là phòng cho khách và phòng sách. Từ Thanh Lượng và Triệu Hân ở phòng ngủ tầng dưới, con gái và mẹ Triệu Hân ở một phòng ngủ khác trên tầng hai.

Đã có vài bác sĩ pháp y và nhân viên thu thập chứng cứ đang cẩn thận tìm dấu vết ở khu vực thi thể của Triệu Hân. Thầy trò chúng tôi lên tầng trên, khám nghiệm hiện trường trên lầu. Phòng dành cho khách đều đóng lại, có vẻ vô cùng im ắng. Dọc theo hành lang, chúng tôi lần lượt mở cửa từng phòng, trong phòng đều sạch sẽ gọn gàng, không phát hiện được điều gì bất thường. Mãi đến khi chúng tôi mở một căn phòng khá lớn ở cuối hành lang, mùi máu tươi tanh nồng ập vào mặt, tôi lại day mũi theo bản năng.

Dưới đất có thi thể của một phụ nữ lớn tuổi, trên giường là thi thể một bé gái, cả hai đều mặc áo ngủ mùa đông. Áo ngủ, ga giường, chăn đệm đều nhuốm màu máu đỏ. Ngoại trừ vết máu, chúng tôi cũng không tìm ra dấu vết rõ ràng nào. Xem ra hung thủ không hề có một động tác dư thừa, giết người xong liền đi ngay.

Thi thể bà lão còn đi dép lê, nằm sấp trên sàn nhà, ngay gần giường ngủ, mái tóc thấm đẫm máu, toàn bộ xương sọ đã biến dạng, não trắng nhầy nhẫy lẫn lộn trong đám tóc, dưới đầu là vũng máu lớn. Tôi nhẹ nhàng lật đầu thi thể ra, thấy cơ thịt trên mặt người chết đã cứng đờ, mặt đầy máu, không thể nhận rõ mắt mũi.

Thi thể bé gái trên giường lại càng thê thảm. Cô bé nằm trên giường, hai mắt mở trừng trừng, trong ánh mắt ngập tràn nỗi hoảng sợ. Phần trán có một chỗ lõm vào, có lẽ bị vật tày đập xuống. Cổ họng cô bé bị cắt bởi một vật sắc nhọn, cái đầu nhỏ chỉ gắn với thân thể bởi đoạn xương cổ, phần mềm gần như bị cắt rời hẳn ra. Một vết máu lớn tràn tung tóe dọc theo động mạch cổ, chứng tỏ khi bị cắt cổ cô bé còn chưa chết. Trên người cô bé không có thi ban, bởi vì máu của nó gần như đã chảy hết rồi.

Thứ tôi không muốn thấy nhất chính là trẻ em bị sát hại, trong tim dường như đau thắt lại. Tôi cắn chặt răng, thầm thề nhất định phải đòi lại công bằng cho cô bé. Sau khi xem qua hiện trường, hai chúng tôi không nói gì, chậm rãi đi xuống lầu. Công tác khám nghiệm quanh thi thể Triệu Hân cũng đã kết thúc, nhìn mặt các kỹ thuật viên cũng hiểu được rằng họ không phát hiện ra vật chứng nào có giá trị.

Chúng tôi đến gần thi thể của Triệu Hân, cái xác vẫn chưa bị di chuyển. Đây là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, nằm trên sàn nhà mở trừng hai mắt, dưới đầu cũng có một vũng máu lớn giống như thi thể bà lão. Rõ ràng cô ấy cũng bị một vật tày đập vào đầu dẫn đến tử vong. Người phụ nữ này mặt một chiếc áo vải bông, quần dài dày dặn và quần lót bị cởi xuống, che đậy sơ sài lên bộ phận sinh dục.

“Nửa thân bị lột trần, thân dưới còn cắm dao găm. Chẳng lẽ là vụ án cưỡng hiếp do một kẻ biến thái thực hiện?”

“Không, có thể có gian tình.” Sư phụ nhíu mày nói.

Sau khi khám nghiệm hiện trường xong, bác sỹ pháp y thường tự hình thành những phán đoán ban đầu về vụ án. Phán đoán ban đầu này không nhất thiết phải có căn cứ đầy đủ, là suy đoán mà không phải suy đoán. Loại phán đoán ấy quá nửa là xuất phát từ trực giác, điểm gốc để phát sinh trực giác là kinh nghiệm được xây dựng sau vô số lần khám nghiệm hiện trường. Từ phán đoán ban đầu, bác sỹ pháp y sẽ kiểm chứng hoặc phủ định phán đoán thông qua khám nghiệm thi thể, tái hiện hiện trường…, cuối cùng mới rút ra kết luận.

Tôi biết sư phụ đang dùng trực giác để đưa ra phán đoán, thầy muốn trong thời gian ngắn có thể tìm kiếm đầy đủ chứng cứ còn thiếu. Vậy nên tôi không hỏi thêm sư phụ, rằng vì sao thầy lại cho rằng vụ này là từ gian tình dẫn đến giết người, chứ không phải án cưỡng hiếp do kẻ biến thái thực hiện.

Nhưng có thể khẳng định một điều, việc nửa thân thể Triệu Hân bị lột trần, lại còn cắm một con dao găm ở thân dưới, nhất định có liên quan đến “tình dục”.

Chúng tôi chia nhau ra kiểm tra nhiệt độ hậu môn của thi thể, ghi chép lại để tiến hành suy đoán thời gian tử vong.

“Mang thi thể đến nhà xác đi.” Sư phụ nói. Mặc dù từ hôm Giáng sinh đến giờ chúng tôi vẫn phải làm việc liên tục, nhưng đêm qua đã được ngủ đủ giấc, cộng thêm cảm giác sung sướng do phá án thành công, nên chúng tôi lập tức lao vào làm việc, để có thể phá án trong thời gian sớm nhất.

Tôi cùng sư phụ ngồi trên xe, chúng tôi đều không nói chuyện, trong đầu loang loáng những hình ảnh tại hiện trường, hi vọng có thể xâu chuỗi chúng lại với nhau. Lúc này chúng tôi phải chịu áp lực rất lớn, hung thủ thực hiện tội ác quá dễ dàng, qua khám nghiệm hiện trường bước đầu, chúng tôi vẫn chưa tìm được vật chứng nào có giá trị.

Dường như sư phụ cảm nhận được không khí nặng nề trong xe, bèn cố nói đùa: “Có người nói bác sĩ pháp y trên tỉnh như chúng là ‘Cán bộ ba nhà (1), biết tại sao không?”

Tôi không đáp lại, trong lòng tôi hiện giờ chưa thể thoát khỏi bóng ma của bé gái chết thảm kia.

“Vì chúng ta mỗi ngày đi làm, ngụ ở nhà khách, ăn ở nhà hàng, làm ở nhà xác, cho nên chúng ta là ‘Cán bộ ba nhà’, ha ha ha ha.” Câu nói đùa của sư phụ thật sự nhạt không chịu nổi, cả xe chỉ có mình thầy cười.

Chúng tôi đợi trong phòng giải phẫu của nhà xác, lát sau ba thi thể được đưa vào. “Quy tắc cũ, từ dễ đến khó.” Sư phụ nói, “Bắt đầu từ đứa bé ấy đi.”

Vì phần mềm trên cổ cô bé đều bị cắt rời, nên khi đưa thi thể bé ra khỏi túi chứa xác, đầu bé ngửa oặt ra sau, cái đầu nhỏ như muốn rời khỏi thân thể, lúc đó trái tim tôi như khẽ run rẩy.

Nguyên nhân tử vong của cô bé được xác thực, là mất máu đến chết. Xương sọ trước trán có một vết lõm, hiển nhiên là khi còn sống bị một vật tày đập vào đầu, nhưng dấu hiệu xuất huyết não lại không quá rõ ràng, chấn thương sọ não dạng này khó có thể gây tử vong. Thi ban trên thi thể cô bé chưa xuất hiện, động mạch, tĩnh mạch cổ đều bị cắt lìa, trái tim ở trạng thái co rút, vậy hẳn là cô bé bị vật tày đánh vào đầu làm cho mất khả năng chống cự, sau đó bị hung thủ dùng dao cắt cổ, dẫn đến tình trạng chảy máu đến chết. Đây quả thực là hành vi quá sức tàn nhẫn.

Nguyên nhân tử vong của bà lão cũng có thể dễ dàng xác nhận. Sau gáy bà có một vết đánh lớn, xương sọ sau đầu hoàn toàn dập vỡ, não bị đánh nát, bà chết do chấn thương sọ não trầm trọng. Công cụ gây án cũng là một vật tày.

Việc khám nghiệm thi thể Triệu Hân cũng kết thúc nhanh chóng, tổn thương trước trán của cô đều là do vật tày gây ra. Âm hộ, tử cung bị dao găm đâm rách. Ngoài ra không còn vết thương nào khác.

“Cả ba thi thể đều không có vết thương do chống cự, hay nói rõ hơn là người quen tấn công khi nạn nhân không đề phòng, đúng không ạ?” Tôi hỏi.

“Vết thương của Triệu Hân hẳn là do bị tấn công bất ngờ, căn cứ vào vị trí thi thể của cô ấy, có lẽ bị đánh ngay khi vừa mở cửa. Nhưng những thi thể còn lại thì không thể nói là bị tấn công lúc không đề phòng. Anh hãy kết hợp với hiện trường, suy nghĩ thử xem”, sư phụ nói, “Bà lão đi dép lê, mặc áo ngủ, chứng tỏ điều gì?”

“Khi đang ngủ thì tỉnh dậy, sau đó bị tấn công.”

“Đúng. Hơn nữa vết thương đều nằm ở vùng sau đầu và tay, phía trước lại không có thương tổn. Tức là bị tấn công khi đang bỏ chạy.” Sư phụ nói tiếp, “Mà bà lão chết ngay cạnh giường, có thể nói rằng mục đích của bà ấy rất rõ ràng, là muốn bảo vệ cô bé.”

(1)Ở đây nguyên gốc là “Tam quán cán bộ” – “Cán bộ ba quán”: ở tân quán (ở nhà khách), ăn phạn quán (ăn cơm hàng), công tác ở tấn nghi quán (làm việc ở nhà xác). Mình mạn phép đổi thành “Cán bộ ba nhà”: ở nhà khách, ăn nhà hàng, làm nhà xác. Nếu có gì sai sót mong mọi người đóng góp ý kiến.

“Vậy quá trình phạm tội là thế nào ạ?” Tôi hỏi.

“Chúng ta chưa xem xét thi thể Triệu Hân, nhưng quá trình phạm tội đã tương đối rõ ràng rồi. Giờ đang là mùa đông, cửa sổ tại hiện trường đều khóa chặt, cho nên chỉ có thể ra vào bằng cửa chính.” Sư phụ nói, “Mà khóa cửa chính không hỏng hóc gì, chứng tỏ hung thủ không cạy phá khóa để vào nhà, hẳn là hắn đã gọi cửa.”

“Thi thể Triệu Hân nằm ngay gần cửa, chắc là Triệu Hân mở cửa, đúng không ạ?” Tôi hỏi.

“Ở hiện trường không có dấu hiệu di chuyển thi thể, thay đổi hiện trường. Tức là có thể hung thủ vừa gặp Triệu Hân liền đánh chết cô ấy, sau đó đi lên tầng trên. Việc đó khiến bà lão thức giấc, khi bà mở cửa đã thấy hung thủ nên vội chạy đi bảo vệ bé gái, hung thủ đánh ngã bà lão rồi ra tay sát hại cô bé con. Sau khi giết cô bé, hung thủ đi xuống tầng dưới, cởi quần Triệu Hân rồi cắm dao găm vào bộ phận sinh dục của cô ấy.” Sư phụ phác thảo vài nét cơ bản về quá trình gây án.

Suy đoán của thầy rất hợp lý, chúng tôi đều gật đầu tỏ vẻ tán thành.

“A!” Tôi phá vỡ sự im lặng, “Còn một vấn đề nữa.” Tôi chỉ vào giấy thử tinh dịch1 (1) kết quả dương tính rất rõ ràng.

Tôi nói tiếp: “Dương tính với tinh dịch, vạch báo hiện lên rất rõ ràng, chứng tỏ vừa mới quan hệ tình dục.”

“Hiện trường không có dấu vết xô xát, trên thi thể không có vết trói, quần áo cũng không rách.” Sư phụ nói, “Tôi cho rằng vụ này không phải cưỡng hiếp.”

“Cũng có thể là sau khi giết cô bé, hung thủ quay lại tầng một, quan hệ tình dục với xác chết rồi cắm dao găm.” Tôi thắc mắc.

“Không loại trừ khả năng anh vừa nói.” Sư phụ nhíu mày, chìm vào trầm tư.

“Đúng vậy, nếu không thể loại trừ khả năng quan hệ tình dục với thi thể, thì cũng chẳng thể loại bỏ khả năng kẻ phạm tội ngẫu nhiên chọn nạn nhân để tấn công xâm hại tình dục.” Tôi nói.

Sư phụ ngẫm nghĩ, “Tôi có cảm giác là người quen gây án.”

“Có căn cứ không ạ?”

“Có.” Sư phụ nói, “Anh tính toán thời điểm tử vong của họ chưa?”

Thì ra sư phụ muốn phân tích dựa vào thời điểm tử vong. Tôi nói: “Em đã tính qua rồi. Trong khoảng mười tiếng đồng hồ sau khi chết, cứ mỗi giờ lại giảm 1℃, tính theo trị số mùa đông thì phải nhân với 0,8. Chúng ta lấy số liệu vào lúc 10 giờ sáng, nhiệt độ trên thi thể lúc đó là khoảng 26℃, tức là đã giảm 11℃, nhân với 0,8 suy ra họ đã chết được khoảng chín tiếng đồng hồ.” Tuy rằng tôi học toán không giỏi, nhưng vẫn tính nhiệt độ thi thể rất nhanh.

“Cả ba người đều chết vào lúc khoảng 1 giờ sáng.” Sư phụ làm một phép cộng trừ đơn giản.

“Đó là thời điểm mà bọn tội phạm vãng lai thường hành động.” Tôi vẫn kiên trì với quan điểm của mình.

“Tôi vẫn cho rằng không phải ngẫu nhiên mà là người quen gây án.” Sư phụ nói, “Thứ nhất, tiểu khu này bảo vệ rất cẩn thận, hơn nữa nếu mục đích phạm tội không phải tiền tài thì vì sao hung thủ lại mạo hiểm chọn khu dân cư lớn thế này? Thứ hai, nếu hung thủ ngẫu nhiên đến căn nhà này, thì hắn sẽ không chọn cách gọi cửa, người bị hại cũng sẽ chẳng mở cửa cho người lạ vào lúc nửa đêm như thế.”

Tôi gật đầu, nhưng vẫn đeo bám: “Nếu như hung thủ giả làm thợ sửa chữa hoặc công an để lừa người ta mở cửa thì sao?”

“Đây chính là điểm thứ ba tôi muốn nói.” Sư phụ tiếp, “Nếu hung thủ không thể vào nhà bằng đường khác, chỉ có thể lừa người trong nhà mở cửa, thì Triệu Hân sẽ không mặc quần áo như thế này.”

Sư phụ nói rất có lý. Nếu nửa đêm có đàn ông lạ gõ cửa, dù đáng tin đến mấy thì một phụ nữ trẻ cũng sẽ không mặc áo ngủ ra mở cửa.

“Đúng. Phải là người quen, sau khi tiến vào hiện trường liền đánh chết Triệu Hân, rồi lên tầng trên giết hai người, cuối cùng quay lại quan hệ tình dục với thi thể Triệu Hân.” Tôi phân tích, “Hiện giờ cần làm rõ giết người vì hận thù, hay sát nhân biến thái gây án.”

“Việc đó không quan trọng,” Sư phụ cầm một túi đựng vật chứng lên, bên trong là mẫu vật lấy từ âm đạo Triệu Hân, “Chúng ta có chứng cứ mấu chốt, chủ nhân của tinh dịch rất có thể là hung thủ. Mang đi xét nghiệm đi.”

Sau khi giao vật chứng cho nhân viên xét nghiệm DNA của Cục công an Thanh Châu, sư phụ quay lại nói với điều tra viên: “Người quen của Triệu Hân, có quan hệ bất chính, tìm đi.”

“Không cần tìm.” Một giọng nói sang sảng vang lên, là bạn thân của sư phụ, Cục phó Cục công an Thanh Châu – Hình Siêu đi vào phòng giải phẫu, “Nghe nói các ông đến đây, tôi chạy tới ngày. Điều tra cả buổi sáng đã có kết quả.”

Sư phụ cởi găng tay, bắt tay với Cục trưởng Hình, vội hỏi: “Kết quả gì?”

“Triệu Hân ngoại tình.”

“Thật sao? Có kết quả nhanh như vậy à?” Sư phụ cười nói, “Đúng là rất biết làm lãnh đạo nhỉ! Nhưng tôi vẫn phải hỏi ông một câu, tin được không đấy?”

“Thế mà cũng nói được.” Cục trưởng Hình huých nhẹ vào ngực sư phụ tôi.

“Cẩn thận, có máu đấy.” Sư phụ chỉ vào ngực áo giải phẫu, nói đùa.

“Manh mối này rất quan trọng.” Cục trưởng Hình nói, “Điều tra viên của chúng tôi điều tra được Triệu Hân rất thân thiết với một người đàn ông tên Trương Lâm. Đặc biệt là hồi đi học Trương Lâm một lòng theo đuổi Triệu Hân, điều này ai cũng biết.”

“Đây mà là manh mối?” Mặt sư phụ đầy thất vọng, “Tin tức kiểu này mà cũng dám gọi là manh mối? Quá khó tin còn gì?”

“Dĩ nhiên là không chỉ có vậy.” Cục trưởng Hình ra vẻ bí ẩn nói, “Chúng tôi đã xem qua camera theo dõi, tuy rằng xung quanh nhà Triệu Hân không quay chụp được gì, nhưng chúng tôi phát hiện ra thứ hai, thứ ba hàng tuần Trương Lâm đều đi qua cổng tiểu khu Nguyên Đạt. Hắn dám nói không liên quan hả, ai mà tin chứ?”

“Ừm.” Biểu cảm thất vọng của sư phụ tạm thời biến mất, “Tối hôm qua là thứ ba, hắn lại tới nữa sao?”

“Đúng vậy, 9 giờ tối qua hắn xuất hiện ở cổng tiểu khu.” Cục trưởng Hình nói.

“Vô cùng khả nghi. Vậy Trương Lâm đâu?” Sư phụ hỏi, “Ngang nhiên ngoại tình như vậy mà mẹ và con gái Triệu Hân không biết ư?”

“Không biết cũng là bình thường, tầng trên tầng dưới, tiếng động không lớn thì không thể nghe thấy được.” Cục trường Hình nói, “Khả nghi nhất là sáng nay Trương Lâm đã đi công tác.”

“Đi công tác?” Sư phụ hào hứng, “Sớm không đi, muộn không đi lại đi đúng lúc này, hung thủ có lẽ là hắn.”

“Khà khà.” Cục trưởng Hình gãi đầu, tự hào nói: “Lính của tôi hơi bị giỏi đấy, đi bắt người rồi, chắc là chờ ăn cơm trưa xong, ngủ một giấc là có tin tốt ngay. Nhưng điều tra dù sao cũng vẫn cần chứng cứ, các ông có tìm thấy vật chứng nào có giá trị nhận định hành vi phạm tội không?”

Hóa ra điều Cục trưởng Hình quan tâm nhất không phải là cán bộ pháp y tỉnh đích thân đến phá án, mà là cán bộ tỉnh có tìm được chứng cứ mấu chốt không. Sư phụ cũng lộ vẻ tự hào, nhại theo lời Cục trưởng Hình: “Lính của tôi hơi bị giỏi đấy, mang tinh dịch đi xét nghiệm DNA rồi, chắc là chờ bắt được người, lấy mẫu máu là có tin tốt ngay.”

Hai lãnh đạo tràn đầy tự tin cười ha ha.

Ăn cơm trưa xong, khoảng 3 giờ chiều hai thầy trò tôi quay về nhà khách. Sư phụ nói: “Vụ án có đầu mối, chiều này có thể ngủ ngon một giấc. Người bắt về còn phải thẩm vấn, xét nghiệm DNA mất một ít thời gian, hôm nay chắc không còn việc gì nữa, sáng mai chờ nghe tin tốt thôi.”

Nghỉ ngơi sung sướng hết chiều hết tối, sớm hôm sau tôi và sư phụ ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng họp ban chuyên án.

Phòng họp ban chuyên án ở đâu cũng như nhau, đều lập lờ khói thuốc. Điều khiến tôi không ngờ, đó là khi bước vào phòng, thứ tôi thấy không phải những khuôn mặt vui sướng mà là một phòng toàn những bất an thấp thỏm. Lòng tôi nháy lên cảm giác không ổn.

“Mặt mũi làm sao thế?” Sư phụ nghi hoặc hỏi Cục trưởng Hình, “DNA không khớp à?”

“Một tin tốt, một tin xấu, nghe tin nào trước?” Cục trưởng Hình nói.

“Nói tin tốt trước đi.”

“Tin tốt là mẫu DNA lấy trong âm đạo Triệu Hân và DNA của Trương Lâm trùng khớp với nhau.”

“Tin tốt như vậy sao mọi người còn không vui? DNA khớp không phải đã phá được án rồi sao? Còn tin xấu gì nữa ạ?” Tôi chen vào nói leo.

“Tin xấu là đến bây giờ Trương Lâm vẫn không nhận tội. Hắn vẫn kêu oan,” Cục trưởng Hình nói, “Hơn nữa qua điều tra, chúng tôi thấy có lẽ không phải hắn làm.”

Trực giác của điều tra viên cũng giống như trực giác của kỹ thuật viên hình sự, đều được hình thành qua nhiều năm kinh nghiệm. Đôi khi nhiều người ngạc nhiên về sự chuẩn xác của trực giác, kỳ thật đó đều là do kinh nghiệm phong phú mà thôi.

“Không nhận tội thì không kết tội được sao?” Tôi nói, “Cũng chẳng phải chưa từng có phá án không cần khẩu cung.”

“Quan trọng là hắn có thể tự bào chữa, chứng cớ của chúng ta không chặt chẽ.” Cục trưởng Hình nói, “Trương Lâm khai rằng hắn gian díu với Triệu Hân từ năm ngoái. Mỗi tuần vào lúc Từ Thanh Lượng không ở nhà, Trương Lâm đều đến nhà hẹn hò với Triệu Hân, nhưng để đề phòng người nhà Triệu Hân phát hiện, hắn xong việc liền về nhà ngay. Tối hôm trước hắn đến nhà Triệu Hân, vụng trộm xong quả thật đã về nhà ngay.”

“Hôm đó Triệu Hân ăn cơm tối vào lúc mấy giờ?” Sư phụ đột nhiên hỏi một vấn đề tưởng như không liên quan.

“Khoảng 5 giờ chiều đến 7 giờ tối, Triệu Hân cùng em gái ăn cơm ở một khách sạn gần đó.” Một trinh sát trả lời.

“Vậy các cậu có xem camera theo dõi không? Trương Lâm rời khỏi tiểu khu Nguyên Đạt lúc mấy giờ?” Sư phụ hỏi.

“Có. Trương Lâm rời khỏi đó vào lúc khoảng 12 giờ đêm.”

“Thả người đi, bắt nhầm người rồi.” Sư phụ cau mày, chậm rãi nói.

Tôi biết sư phụ chủ yếu dựa vào thời điểm tử vong, chúng tôi suy đoán Triệu Hân chết vào khoảng 1 giờ đêm, nhưng 12 giờ Trương Lâm đã rời khỏi đó, hẳn là không phải hắn gây án.

“Nhưng là tử vong thời gian bình thường khác biệt là 1 giờ a, hắn giết người lại đi, cũng không ngoài ý muốn.” Ta nói.

“Nhưng thời điểm tử vong có thể chênh lệch một tiếng đồng hồ, cũng có khả năng hắn giết người xong rồi rời khỏi đó.” Tôi nói,

Sư phụ nói, “Thứ nhất, thời điểm tử vong. Căn cứ vào nhiệt độ thi thể, Triệu Hân chết vào khoảng 1 giờ đêm. Dựa vào mức độ tiêu hóa thức ăn trong dạ dày, lần cuối Triệu Hân ăn là khoảng sáu tiếng đồng hồ trước khi chết. Cô ấy ăn xong lúc khoảng 7 giờ tối, cho nên thời điểm tử vong cũng là khoảng 1 giờ đêm. Kết hợp hai thời điểm này lại, hẳn sẽ không chênh lệch đến một tiếng đồng hồ. Cho nên Trương Lâm không có khả năng gây án.”

“Em cảm thấy không thể chỉ dựa vào thời điểm tử vong được.” Tôi cố biện luận, “Hắn cũng có thể ra khỏi tiểu khu, sau đó trở lại mà?”

“Qua theo dõi thì chắc là hắn không quay lại đâu.” Điều tra viên nói.

“Nhỡ hắn ta treo tường vào thì sao?” Tôi nói.

Điều tra viên im lặng.

“Còn điều này nữa, trên thi thể Triệu Hân không có vết trói hay chống cự, cô ấy bất ngờ bị tấn công dẫn đến tử vong.” Sư phụ không để ý đến ý kiến trái ngược của tôi, nói tiếp, “Hơn nữa bộ phận sinh dục của cô ấy ngoại trừ cắm một con dao găm thì không có tổn thương nào khác. Quần áo không rách, người ở trên tầng cũng không bị kinh động, chứng tỏ Triệu Hân không bị Trương Lâm cưỡng hiếp, mà là tự nguyện. Nếu vừa có quan hệ bất chính với nhau, có lẽ Trương Lâm không có động cơ gây án.”

“Biết đâu là giết người khi mất bình tĩnh thì sao?” Tôi hỏi.

“Nếu là giết người do mất khống chế thì trước đó có thể đã xảy ra xô xát, nhiều khả năng xuất hiện dấu vết chống cự.” Sư phụ nói, “Hơn nữa vụ này là giết người có chuẩn bị trước, không phải giết người do mất khống chế.”


(1)Giấy thử tinh dịch: Nguyên lý hoạt động tương tự như que thử thai, dựa vào phản ứng hóa học để kiểm tra sự tồn tại của tinh dịch. Đây là phương pháp nhanh nhất để xác định xem trước đó người được thử có quan hệ tình dục hay không.

“Sao lại thế ạ?”

“Căn cứ vào những chứng cứ chúng ta thu thập được, hung thủ chỉ có một người, mà tại hiện trường có hai loại công cụ gây án, vật tày và vật sắc nhọn.” Sư phụ nói, “Nếu không có dự tính từ trước thì rất khó để tìm đủ cả hai loại công cụ trong khoảng thời gian ngắn. Bởi thế tôi cho rằng đây là giết người có chuẩn bị trước.”

Tôi không nói gì. Thấy tôi không có ý kiến phản đối, sư phụ nói tiếp: “Thứ ba, nếu Trương Lâm có ý định giết người từ trước, sau khi quan hệ liền ra tay sát hại Triệu Hân, vậy thì thi thể Triệu Hân không nên nằm ở sát cửa ngoài phòng khách. Chẳng phải giết người trong phòng ngủ sẽ an toàn hơn sao? Lại giảm khả năng gây tiếng động. Căn cứ vào dạng tổn thương của Triệu Hân, hẳn là bị tấn công ngay khi gặp mặt ngoài cửa. Hơn nữa là bị tấn công sau khi quan hệ tình dục.”

“Vì sao là quan hệ trước khi bị giết, mà không phải là chết rồi bị cưỡng hiếp?” Lần này câu hỏi của tôi không phải vì muốn phản bác, mà xuất phát từ sự hiếu kì.

Sư phụ chiếu lên một tấm ảnh khác, nói: “Xem ở đũng quần lót của Triệu Hân, có tinh dịch khô.”

Đây quả là chứng cứ trọng yếu. Quần lót Triệu Hân có dính tinh dịch, chứng tỏ sau khi quan hệ cô ấy liền mặc quần lót lại, chứ không phải sau khi chết mới bị cởi quần áo cưỡng hiếp. Thi thể Triệu Hân tại hiện trường bị cởi quần ra, có lẽ chỉ vì hung thủ muốn cắm dao vào thân dưới của cô ấy mà thôi. Vậy xem ra hung thủ vô cùng thù hận Triệu Hân, hơn nữa mối hận này là vì tình.

“Triệu Hân phát sinh quan hệ tình dục trước, rồi mới mở cửa và bị tấn công, như vậy chỉ có hai loại khả năng.” Sư phụ nuốt nước miếng, “Thứ nhất, là Triệu Hân tiễn Trương Lâm ra cửa, hắn liền bất ngờ quay lại tấn công cô ấy. Thứ hai, là có người khác gọi cửa sau khi Trương Lâm rời khỏi đó khoảng một tiếng đồng hồ.”

Mọi người đều gật đầu.

“Nếu Trương Lâm đột ngột quay lại tấn công, vậy hắn giấu vật tày kia ở đâu? Làm thế nào mà Triệu Hân không phát hiện ra?” Sư phụ nói, “Trên người giấu hai loại hung khí, còn cùng người bị hại quan hệ tình dục, sẽ rất khó để nạn nhân không phát hiện ra. Cho nên có khả năng rất cao là người khác gọi cửa.”

Tôi tâm phục khẩu phục. Cục trưởng Hình nói: “Chuyên gia phân tích phải có căn cứ. Dựa vào tình huống tại hiện trường, có lẽ không phải do Trương Lâm làm. Hơn nữa hắn cũng không có động cơ gây án rõ ràng.”

“Vậy… Tiếp theo sẽ ra sao ạ?” Tôi không biết nên làm gì.

Sư phụ cười nhìn tôi, nói: “Đi, chúng ta quay lại hiện trường xem.”

Tuy rằng ban đầu bắt sai người, nhưng điều tra viên vẫn không mất niềm tin. Người quen gây án, lại còn có gian tình với Triệu Hân, là đàn ông cơ thể cường tráng. Từ những suy luận của sư phụ, điều tra viên đã thu hẹp phạm vi điều tra đến mức nhỏ nhất. Mọi người đều biết chúng tôi sẽ sớm tìm thấy đầu mối mới. Trước sau gì kẻ bị tình nghi cũng sẽ lộ diện. Sau khi họp xong, điều tra viên chia nhau đi làm việc, tôi cùng sư phụ lên xe quay lại hiện trường.

Chúng tôi tỉ mỉ khám tra hiện trường tới tận trưa, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì mới. Xem ra quá trình gây án của hung thủ rất nhanh gọn, giết người một cách tàn nhẫn độc ác, rồi lập tức rời khỏi hiện trường. Hai chúng tôi đều vô cùng chán nản.

Trở lại nhà khách, chúng tôi mỗi người ôm một cái laptop, cẩn thận xem lại ảnh chụp hiện trường cũng như thi thể. Tư liệu hiện trường vô cùng có ích, bác sĩ pháp y có thể phân tích cảnh chụp hiện trường và thi thể, để tìm ra một số dấu vết không thể thấy khi khám nghiệm hiện trường. Bởi vì ánh sáng, góc độ chụp không giống nhau, đôi khi có thể khiến nhiều manh mối khó thấy có thể xuất hiện rõ ràng.

Sáng ngày thứ ba sau khi vụ án phát sinh, sư phụ đột nhiên gõ cửa phòng tôi. Thầy nói: “Chúng ta quay lại hiện trường, hôm qua tôi xem ảnh chụp phát hiện một dấu chân máu nhàn nhạt.”

Quả nhiên có phát hiện mới, tôi cùng sư phụ nhanh chóng có mặt tại hiện trường, tìm đến nơi phát hiện ra dấu chân kia. Đây là một nửa dấu chân máu rất mờ, dùng mắt thường rất khó phát hiện ra, nhưng dùng đèn pin chiếu chếch một chút có thể nhìn thấy loáng thoáng. Chúng tôi cùng nhân viên thu thập chứng cứ và kỹ thuật viên chụp ảnh hiện trường tiến hành chụp kỹ dấu chân máu đó, đem ra kiểm tra cẩn thận. Qua quan sát của nhân viên thu thập chứng cứ, chúng tôi khẳng định dấu chân này tương đối đặc thù, có thể mang đi so sánh vật chứng. Nhưng giày của kẻ bị tình nghi lấy ở đâu ra? Dù có phát hiện mới cũng không thể đẩy nhanh quá trình phá án.

Tôi và sư phụ lại kiểm tra cả buổi sáng, nhưng ngoài non nửa dấu chân máu, hoàn toàn không có phát hiện gì thêm. Chúng tôi bực bội tìm đến phòng bảo vệ ngoài cổng tiểu khu, muốn nhìn thử camera đêm đó, thử chút vận may xem sao. Nhìn đoạn băng ghi hình trong khoảng thời gian vụ án diễn ra, chỉ thấy nhiều xe qua lại, nhưng không phát hiện ra kẻ khả nghi, điều này làm chúng tôi rất thất vọng.

Sư phụ đứng lên uể oải duỗi eo, châm điếu thuốc, chậm rãi đi đi lại lại ngoài phòng bảo vệ.

Đột nhiên, tôi nghe sư phụ đứng ngoài cửa gọi: “Lại đây, xem thử đây là cái gì?”

Tôi thích nhất giọng điệu vừa ngạc nhiên vừa vui sướng của sư phụ, khi thầy nói bằng giọng đó tức là thầy đã có phát hiện bất ngờ. Thế nhưng khi tôi vội chạy tới bên sư phụ thì lại không tránh nổi chút thất vọng. Sư phụ đứng ở một gian phòng nhỏ bên cạnh, đang nhìn một nắp hố. Cái này thì có gì kì lạ chứ, cũng lắm cũng chỉ là một hố thông đến đường ống nước ngầm bình thường thôi, trong lòng tôi thầm nghĩ.

Nhìn kỹ nắp hố, thấy nó lớn hơn so với nắp hố thông đến hai lần, có vẻ hơi phai màu, hai bên có tay nắm, còn có một cái then cài ở trên đó.

“Chỗ này à? Là phòng điện máy.” Một anh bảo vệ chạy tới nói.

“Phòng điện máy lại đặt dưới lòng đất?” Tôi hỏi, “Không cần tản nhiệt sao?”

“À, anh nói cái nắp hầm này hả?” Thì ra anh bảo vệ cho rằng chúng tôi có hứng thú với phòng nhỏ này, chứ không phải nắp hố, “Dưới nắp này là một cái hầm. Khi tiểu khu di dời mở rộng thì vẫn có những gia đình xây hầm. Nhưng vì tiểu khu không cho xây dựng hầm để xe, vì vậy hầm vẫn để đó”.

“Thế hầm này giờ để làm gì?” Sư phụ hỏi thêm.

“Không làm gì cả, không thoát được nước, lúc nào cũng có nước đọng, còn chẳng dùng làm nhà kho được.”

“Vậy có ai đi xuống đó không?” Sư phụ hỏi.

“Ai mò xuống đấy làm gì? Không thể có.”

“Không thể? Vậy cái kia giải thích thế nào?” Sư phụ chỉ vào then cài trên nắp hầm. Chúng tôi nhìn theo hướng tay thầy chỉ. Hóa ra then cài này đã bị mở ra, hơn nữa trên đó còn có dấu vết cạy phá, chứng tỏ nắp hầm này mới được mở chưa lâu. Hơn nữa tôi chú ý thấy đất xung quanh hầm cũng bị xới lên, càng khẳng định rằng nắp hầm mới được mở ra.

“Hay là do lũ trộm cắp vặt tưởng ở dưới có đồ đáng tiền?” Anh bảo vệ nói.

“Gần phòng bảo vệ của các anh như vậy, trộm cắp nào to gan thế?” Sư phụ hỏi, anh bảo vệ chỉ biết nghẹn lời.

“Chúng ta mở ra xem một chút nhé?” Trong ánh mắt sư phụ ngập tràn hào hứng.

Nắp hầm rất nặng, tôi phải dùng hết sức mới mở ra được, phía dưới tối om, có một bậc thang dốc xuống che khuất tầm nhìn, không thể thấy rõ quang cảnh trong hầm. Tuy rằng chẳng thấy gì, nhưng tôi lại cảm thấy có điều khác thường. Trong khoảnh khắc mở nắp hầm ra, có một luồng khí nóng mang sự thối nát tanh tưởi hỗn loạn xông vào mũi, tôi day mũi theo bản năng. Sư phụ đứng bên cạnh hiểu rõ tôi nhất, thầy nói: “Có mùi gì à?”

Tôi gật đầu: “Thối lắm ạ”.

Hai chúng tôi quay lại xe lấy mặt nạ phòng độc. Trong lòng tôi thấp thỏm không yên, trong hầm tăm tối ấy không biết sẽ có thứ gì, tôi mang một cảm giác như sắp đi thám hiểm, vừa phấn khích lại vừa bồn chồn.

Để đề phòng trong hầm có tồn tại khí độc, chúng tôi đeo mặt nạ phòng độc, đi ủng cao su và mặc trang phục giải phẫu, từ từ đi xuống hầm. Hầm không rộng lắm, cả hầm có thể chứa năm, sáu người gì đó. Khi tôi dùng đèn pin cường độ lớn chiếu đến một góc phòng, thấy xuất hiện một bóng đen.

Tim tôi như vọt lên cổ, nhìn kỹ lại thì thấy hình như có một người nằm trong góc phòng đọng nước, không hề động đậy. Sư phụ thấy tôi giật mình chết trân thì nói: “Qua xem đi, nhanh cái chân lên, trong này nóng quá, dễ bị thiếu dưỡng khí.”

Bên trên hầm chính là phòng điện máy, máy móc công suất lớn hoạt động sinh ra hơi nóng, một nửa phát tán ra không khí, một nửa dồn cả xuống cái hầm ngầm này. Chúng tôi mặc quần áo mùa đông, mới vào hầm chừng hai phút đã thấy cả người ướt sũng mồ hôi.

Tôi to gan đi theo sư phụ đến gần người kia, dùng đèn chuyên dụng soi chiếu cẩn thận, thấy người này tựa cổ vào tường, từ cổ trở xuống chìm trong nước đọng.

Chúng tôi không cần thử mạch đập và hô hấp, vì người này đã bị phân hủy mạnh, tỏa ra mùi tanh thối nhức mũi.

Sau khi nhìn sơ qua tình trạng xung quanh, sư phụ nói: “Trước tiên cứ đưa xác lên đã, trong này không đủ dưỡng khí.”

Thi thể đã bị phân hủy mạnh, da trơn trượt, rất dễ bị bong tróc, cho nên chúng tôi phải di chuyển thi thể rất cẩn thận. Khi đưa thi thể lên mặt đất, tôi hỏi: “Sư phụ, người này hẳn không liên quan đến vụ án Triệu Hân đúng không ạ? Người ở Cục Công an Thanh Châu chắc hận chúng ta muốn chết. Vụ này chưa ra đầu mối đã lôi vụ khác đến.”

“Tại sao lại khẳng định là không liên quan?” Sư phụ hỏi.

“Thì… Thì xác đã phân hủy đến thế.” Tôi nói.

“Trong môi trường rất nóng và ẩm như ở đây, chừng hai đến ba ngày là đã phân hủy mạnh lắm rồi. Vụ án Triệu Hân tính đến hôm nay cũng xảy ra được ba ngày.” Sư phụ nói.

Trong lòng tôi chợt nháy lên hi vọng, chẳng lẽ là hung thủ sợ tội nên tự sát?

Tôi và sư phụ phải dùng sức chín trâu hai hổ mới có thể đưa cái xác lên trên mặt đất, đặt dưới ánh mặt trời. Bỗng nhiên xuất hiện một thi thể, lại còn là loại biến dạng thế này, anh bảo vệ đang đứng chờ bên trên liền hoảng sợ, lảo đảo chực ngã, che mắt ngồi xổm xuống. Thi thể quả thực trông rất đáng sợ, vì bị phân hủy mạnh nên chướng khí làm thi thể trương phềnh, biến dạng nghiêm trọng, tròng mắt lồi ra khỏi hốc mắt, lưỡi cũng bị đẩy ra ngoài miệng, da xanh tái, loang loáng nước.

Nhìn thi thể, trong lòng chúng tôi khơi dậy chút hứng thú. Bởi vì trang phục mà thi thể đang mặc giống hệt với đồng phục của anh bảo vệ.

“Người anh em, sợ lắm à?” Sư phụ cởi găng tay, vỗ vỗ lên bả vai anh bảo vệ đang run cầm cập, “Hỏi cậu mấy vấn đề được không?”

Anh bảo vệ gật gật đầu, vụng trộm liếc mắt nhìn thi thể thối rữa.

“Tối hôm Triệu Hân bị giết, ai là người trực ở phòng bảo vệ?”

“Tề lão đại.” Anh bảo vệ cúi đầu nói, “Là đội trưởng đội bảo vệ, hôm đó là ca trực của anh ấy.”

“Mấy giờ anh ta bắt đầu ca trực?”

“Hôm đó anh ấy nhận ca từ 5 giờ chiều, đến 7 giờ sáng hôm sau thì giao ca.”

“Vậy hôm sau ai nhận bàn giao ca trực?”

“Là tôi.” Anh bảo vệ nói rồi suy nghĩ một chút, sau đó sửa lại, “Không phải, chính xác là khi tôi đến nhận ca thì không thấy đội trưởng đâu. Anh ấy để chìa khóa trên bàn.”

“Khi cậu đến nhận ca không gặp Tề lão đại?” Sư phụ sửng sốt nói, “Phát sinh vụ án lớn như vậy, Tề lão đại lại mất tích một cách bí ẩn, tại sao cậu không báo cho công an?”

“Chuyện này có gì đáng nói đâu? Đến nhận ca mà không gặp ai là chuyện thường, ai có việc đều có thể đi trước. Hơn nữa cũng chẳng phải mất tích bí hiểm gì, mọi người đều biết sáng thứ tư lão đại muốn về quê nên đã xin về sớm.”

“Ý anh là Tề lão đại muốn xin nghỉ về quê, nhưng trùng hợp là đúng vào hôm anh ta trực lại phát sinh vụ án này?” Tôi hỏi.

Anh bảo vệ gật đầu: “Không tin anh về quê anh ấy hỏi xem.”

Sư phụ nhíu mày: “Không cần hỏi, không có bất ngờ gì xảy ra cả, thi thể này chính là của Tề lão đại nhà các cậu.”

Anh bảo vệ lắc đầu như đánh trống bỏi: “Không đâu, người này béo như thế cơ mà. Tề lão đại nhà chúng tôi đẹp trai lắm.”

“Đây là vì bị phân hủy nên mới trương lên, người này vốn không béo.” Sư phụ nói, “Trên người Tề lão đại có điểm gì đặc biệt không?”

“Không có gì đặc biệt. A! Có! Trên tai trái có một mẩu tai thừa.”


Tôi vừa ngồi xổm bên thi thể vừa nghe họ trao đổi, tôi liền lật đầu thi thể, thấy trên tai trái quả nhiên có một mẩu tai thừa.

Nhà xác thành phố Thanh Châu.

Sau gần bốn tiếng đồng hồ cẩn thận khám nghiệm thi thể Tề lão đại, bước đầu chúng tôi loại trừ khả năng tử vong do tổn thương trí mạng và tử vong do ngạt thở, cũng đã loại bỏ các khả năng thiếu dưỡng khí, đuối nước dẫn đến ngạt thở. Chúng tôi hết đường tìm ra nguyên nhân dẫn đến tử vong. Lại càng không thu hoạch thêm vật chứng hay dấu vết gì.

Vụ án ba mạng người nhà Triệu Hân phát hiện dấu chân máu, nhưng Tề lão đại lại không đi giày. Cô bé trong vụ án nhà Triệu Hân chết do động mạch bị cắt đứt, theo phân tích của chúng tôi thì hẳn trên người hung thủ phải dính nhiều máu, nhưng thi thể Tề lão đại đã bị ngâm vài ngày trong nước bùn, không thể phát hiện ra vết máu. “Rốt cuộc có phải anh ta gây án không?” Tôi hết sức băn khoăn trăn trở.

“Có khả năng rất lớn.” Sư phụ nói.

Tôi cho rằng đây lại là trực giác của sư phụ, nhưng sư phụ nói tiếp, “Nghĩ lại mà xem, chúng ta đã theo dõi rất kĩ tình huống trước và sau khi án phát sinh, nếu có gì khả nghi thì phải phát hiện ra chứ, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được gì cả. Tưởng tượng một chút, nếu hung thủ vẫn ở trong tiểu khu, camera lại không quay khu vực xung quanh phòng bảo vệ, như vậy hung thủ chỉ cần ở trong khu vực phòng bảo vệ là sẽ không bị camera quay lại, đúng không?

Tôi gật đầu, sư phụ nói rất có lý, nhưng không thể coi đó là căn cứ xác định hung thủ. “Sư phụ, chúng ta vẫn không có bất kỳ chứng cứ nào.” Tôi nói.

Sư phụ gật đầu, “Vụ án tự sản tự tiêu đúng là đau đầu, chết không đối chứng, cho nên yêu cầu với chứng cứ lại càng cao, nếu không sẽ chẳng thể cho thân nhân của người chết cũng như mọi người trong đơn vị phá án một câu trả lời rõ ràng.” Tự sản tự tiêu là từ ngữ chúng tôi thường sử dụng, ý là hung thủ giết người xong liền tự sát.

Đối với bác sĩ pháp y, vụ án tự sản tự tiêu là loại án có độ khó cao nhất. Bởi vì không có lời khai của người bị hại, nhân chứng hay đối tượng bị tình nghi, căn cứ phá án đều hoàn toàn dựa vào kỹ thuật hình sự, yêu cầu với chứng cứ lúc nào cũng là cao nhất. Nhưng ghét của nào trời trao của ấy, theo như suy đoán của sư phụ, khả năng Tề lão đại gây án là rất lớn.

“Bây giờ phải làm gì ạ?” Tôi hỏi, “Đi họp ban chuyên án sao?”

“Nghỉ ngơi đi. Hôm nay mệt mỏi quá rồi.” Sư phụ lau mồ hôi, nói: “Tôi vừa thông báo cho tổ chuyên án, họ đã bắt đầu khoanh vùng điều tra Tề lão đại. Mà hôm nay cũng chưa có thu hoạch gì.”

Nghe ngữ điệu đầy bất đắc dĩ của sư phụ, tôi quả thật chẳng còn sức làm gì thêm nữa. Hai chúng tôi lên xe về nhà khách, nằm xuống liền ngủ ngay.

Sáng sớm hôm sau, tôi lại bị tiếng đập cửa dồn dập của sư phụ đánh thức. Mở cửa ra, sư phụ lập tức đi vào phòng tôi, vội nói: “Không ngoài dự liệu, Tề lão đại trúng độc mà chết.”

Đây đúng là một tin tốt. Thi thể đã bị phân hủy nghiêm trọng khiến chúng tôi không thể tiến hành kiểm nghiệm bệnh lý học, nếu như ngay cả khả năng trúng độc cũng bị loại trừ, thì chúng tôi chẳng thể làm rõ nguyên nhân Tề lão đại tử vong. Có thể nói, không tìm ra nguyên nhân tử vong chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất đối với bác sĩ pháp y.

“Phòng thí nghiệm lý hóa vất vả suốt đêm qua.” Sư phụ nói, “Rạng sáng nay có kết quả, là chết vì ngộ độc thuốc chuột loại mạnh.”

“Thuốc diệt chuột loại mạnh?” Tôi vô cùng kinh ngạc, “Đó là vật phẩm bị cấm, người bình thường không thể có được.”

“Bên điều tra sẽ giải quyết vấn đề ấy.” Sư phụ nói, “Ở đây hồi trước có thể dễ dàng mua được thuốc chuột, cũng mất nhiều công sức rà soát truy tìm mới hạn chế được bọn họ, thế nhưng vẫn còn những kẻ giấu hàng không chịu giao nộp. Tiểu khu này đã từng sử dụng thuốc diệt chuột, cho nên phòng bảo vệ cũng có thể có thứ chất đó.”

Tôi gật đầu: “Nguyên nhân tử vong đã tìm được, nhưng vẫn không có căn cứ nói Tề lão đại giết ba người nhà Triệu Hân.”

“Tôi cảm thấy rất có hi vọng.” Sư phụ đáp, “Anh thử đọc thuộc lòng lý thuyết cho tôi nghe xem, biểu hiện lâm sàng của ngộ độc thuốc chuột là thế nào?”

“Thuốc diệt chuột loại mạnh là một loại độc tấn công vào hệ thần kinh, nó có tác dụng gây kích thích cực mạnh lên não, dẫn đến hôn mê sâu. Khi độc ngấm vào cơ thể, chủ yếu tác động lên hệ thần kinh, hệ tiêu hóa và hệ tuần hoàn. Biểu hiện lâm sàng là cơ bắp cứng lại, run rẩy từng cơn, mất khả năng kiểm soát, miệng sùi bọt mép, toàn thân bầm tím (1) liên tục lên cơn động kinh, có thể kèm theo biểu hiện bệnh tâm thần, ngộ độc mạnh có thể khiến cơ thể run rẩy liên tục, thậm chí dẫn đến co giật.” Gì chứ tôi vẫn là một người học tốt.

“Nếu như vậy, có lẽ Tề lão đại chui xuống hầm nước đọng, sau đó uống thuốc chuột, rồi co giật mạnh ngã xuống, do cơ thể co giật kết hợp với lực cản trong nước nên có khả năng giày đã bị tuột ra.” Sư phụ nói.

Tôi giật nảy mình, không phải vì suy đoán thuyết phục của sư phụ, mà bởi vì tôi biết câu nói tiếp theo của sư phụ rất có thể là: “Chúng ta xuống hầm kia xem thử.” Thật lòng tôi không muốn quay lại cái hầm kinh khủng đó.

“Chúng ta xuống hầm xem lại một chút.” Sư phụ nói.

Một giờ sau, hai chúng tôi mặc đồ bảo hộ, đeo găng tay và tay áo cao su, men theo cầu thang tăm tối, đi xuống cái hầm vừa oi bức vừa tanh tưởi. Nước bùn dưới hầm ngập đến cẳng chân, đen đục, soi đèn cũng không thấy được gì. Tôi và sư phụ mò mẫm trong nước bùn, y như bắt cá chạch.

Rất may là diện tích hầm nhỏ hẹp, sau mười phút, đúng lúc chúng tôi sắp ngạt thở thì tìm thấy một đôi giày da cổ cao.

Sư phụ khá vui mừng trước phát hiện đó. Tuy rằng chúng tôi không phải chuyên gia thu thập chứng cứ, nhưng có thể thấy đế đôi giày da đen này tương đối trùng khớp với dấu chân máu tại hiện trường, đây có thể sẽ là chứng cứ quan trọng có tính xác định.

Chúng tôi cầm giày trở lên phía trên. Sư phụ nói, “Tôi lập tức mang đến phòng pháp chứng để so sánh.”

Những lời này dường như có ẩn ý, tôi theo bản năng hỏi: “Còn em thì sao?”

“Anh nghỉ một lúc rồi xuống mò tiếp.” Sư phụ nói.

“Em? Một mình ấy ạ? Lại xuống nữa ạ?”

“Sợ quá thì thôi, chờ tôi quay lại.” Sư phụ lại dùng chiêu khích tướng.

“Sợ? Có gì mà sợ? Xuống thì xuống, nhưng thuốc diệt chuột là dạng bột, không cần đựng trong chai lọ, xuống đấy có thể mò được cái gì chứ?” Lúc này sĩ diện cứ là to nhất.

“Tôi biết chắc là không có chai lọ gì, nhưng tôi bảo anh đi mò hung khí.”

Tôi liền hiểu ra. Trong vụ án giết ba người nhà Triệu Hân có hai loại tổn thương, con dao găm cắm trên người Triệu Hân hẳn là thứ gây ra vết cắt sắc nhọn, còn hung khí dạng tày thì chưa được tìm thấy. Nếu là Tề lão đại gây án, hung khí lại không có trong phòng bảo vệ, thì có thể hung khí đang ở dưới hầm. Tuy tôi biết phân tích của sư phụ rất có căn cứ, nhưng cột sống vẫn lạnh toát khi nghĩ đến chuyện một mình tôi phải lần mò trong cái hầm tối như mực vừa có người chết,

Biết làm sao được, đã mạnh miệng như thế rồi, tôi đành chui xuống hầm. Không biết trong nước bùn có cái gì, chỉ biết cách một lớp găng tay cao su dày cộp vẫn thấy lắm thứ đủ loại cứng mềm. Chỉ sợ mò ra cái gì còn sống thì đúng là vừa ghê tởm vừa nguy hiểm.

Không lâu sau, đầu ngón tay của tôi chạm vào vật gì đó rất cứng, cầm lên thì thấy là một cây búa.

Tôi mừng rỡ chạy khỏi hầm, mang cái búa cho vào túi đựng vật chứng, cởi đồ bảo hộ xong liền gọi điện cho sư phụ. Đầu máy bên kia sư phụ cũng rất hào hứng: “Cơ bản có thể kết án rồi, dấu giày cũng trùng khớp.”

Tại hiện trường có dấu chân của Tề lão đại, tìm thấy hung khí khớp với tổn thương trong vụ Triệu Hân ở nơi Tề lão đại tử vong, thời điểm anh ta chết cũng thống nhất với thời điểm phát sinh vụ án kia, camera theo dõi giúp loại trừ những người khác ra khỏi diện tình nghi, nhưng không thể loại trừ người bảo vệ luôn có mặt trong tiểu khu như Tề lão đại, hơn nữa anh ta đã tự sát ngay sau khi vụ án nhà Triệu Hân phát sinh. Có quá nhiều chứng cứ chứng minh hung thủ chính là Tề lão đại.

Nhưng điều đó không khiến sư phụ thỏa mãn: “Trên áo Tề lão đại có một vết rách còn mới, tuy khá nhỏ nhưng tôi cảm thấy nó có liên quan đến vụ án.”

Vì muốn cùng sư phụ tỉ mỉ xây dựng lại quá trình gây án, chiều hôm đó tôi lê tấm thân mệt mỏi quay lại nhà Triệu Hân.

Trong phòng ngủ của Triệu Hân vẫn yên tĩnh như lần đầu chúng tôi đến. Chăn bị lật lên, có lẽ khi vụ án phát sinh, cô ấy nghe tiếng đập cửa nên chạy xuống mở cửa. Tưởng như bình thường, nhưng sư phụ vẫn tìm ra điểm khác lạ.

“Anh lại đây xem.”

Tôi đến bên sư phụ đang đứng cạnh cửa sổ. Rèm bị kéo lại, nhưng không kéo kín mà hở ra một góc cửa sổ, ánh mặt trời chiếu xuyên qua khe hở đó.

“Đi, chúng ta ra ngoài xem.”

Tôi cùng sư phụ ra bên ngoài, quả nhiên tìm thấy trên đất bồn hoa bên cửa sổ có dấu giày tương tự như dấu chân máu trong nhà. Nhân viên thu thập chứng cứ đi cùng chúng tôi ngồi xổm xuống nhìn, sau đó nói: “Đặc điểm cơ bản giống nhau, đây là dấu giày của Tề lão đại!”

“Thì ra là rình trộm?”

Sư phụ lắc đầu cười, nói: “Nhìn kỹ xem, trên cái đinh đóng ở cửa sổ có sợi vải, điều này giải thích tại sao trên áo Tề lão đại lại có vết rách mới, cần lấy mẫu mang đi kiểm nghiệm vật chứng vi lượng. Ngoài ra chúng ta còn phải đi gặp tổ chuyên án.”

Khi chúng tôi tới tổ chuyên án cũng thấy họ đã thu được kết quả tốt. Một người hàng xóm của Triệu Hân phản ánh, rằng tháng trước người đó từng có hai lần trông thấy tổ trưởng bảo vệ Tề lão đại ra vào nhà Triệu Hân trong đêm trực ban.

“Đúng như chuyên gia phân tích.” Cục trưởng Hình nói, “Xem ra Tề lão đại gian díu với Triệu Hân. Hơn nữa quan hệ này còn mới bắt đầu chưa lâu.”

“Đúng vậy.” Mấy ngày qua trên mặt sư phụ ít khi xuất hiện nét cười thoải mái như thế, “Căn cứ vào camera theo dõi và vật chứng tìm được tại hiện trường, chúng ta có thể xác định hung thủ là Tề lão đại. Dựa trên phát hiện mới của chúng tôi, tôi cho rằng vào đêm xảy ra vụ án, Tề lão đại muốn tìm gặp Triệu Hân. Hắn vừa xin nghỉ hai tháng để về quê thăm người thân, vậy nên trước khi đi muốn tìm cô tình nhân mới Triệu Hân tâm sự một chút. Nhưng thật không khéo, đêm đó lại là lúc Trương Lâm đến nhà Triệu Hân. Có thể Tề lão đại không liên lạc được với Triệu Hân, liền vòng ra sau nhà nhìn qua cửa sổ phòng ngủ của cô ấy, không ngờ phát hiện Triệu Hân đang quan hệ với Trương Lâm. Hắn ta giận giữ quay về phòng bảo vệ để lấy búa và dao găm, chờ đến khi Trương Lâm rời khỏi tiểu khu liền mang hung khí đến nhà Triệu Hân, gọi điện hoặc gọi cửa để vào hiện trường. Hành động của anh ta rất nhanh gọn, Triệu Hân vừa mở cửa lập tức bị Tề lão đại đánh vào đầu. Có lẽ khi cô ấy ngã xuống đã khiến bà lão trên gác thức giấc, bà bèn đi xuống xem xét tình hình, không may nhìn thấy Tề lão đại đang cầm hung khí trong tay. Vì muốn diệt khẩu, cũng vì bị ghen tuông thù hận thôi thúc, hắn ta lên gác giết cả hai bà cháu. Giết người xong, hắn cởi quần của Triệu Hân, cắm con dao găm vào thân dưới của cô ấy.”

Sư phụ uống một ngụm nước khoáng rồi nói tiếp, “Rõ ràng hắn đã chọn cách tự sát sau khi giết người, nhưng không muốn người khác phát hiện, lại nghĩ sẽ không ai chú ý đến cái hầm kia nên hắn định một mình lẳng lặng chết, hóa thành xương trắng cũng chẳng ai biết.”

“Nếu không phải ông phát hiện ra chỗ đó thì chắc vụ án này đã chẳng phá được.” Cục trưởng Hình có chút rùng mình.

“Một vụ báo thù vì ngoại tình điển hình.” Sư phụ thở dài, “Tự làm bậy, không thể sống.”


(1) Khi cơ thể thiếu dưỡng khí, trong máu tăng lượng huyết sắc tố khiến cho da và niêm mạc đổi xuất hiện màu xanh tím, còn gọi là bầm tím.

Nhận xét

Top Truyện Hot

Pháp y Tần Minh hệ liệt

Pháp y Tần Minh hệ liệt Tác Giả:   Tần Minh Thể Loại: Truyện Ma Dài 👀Tình Trạng:  Đã Hoàn Thành   Đọc Truyện Giới thiệu truyện : Pháp y Tần Minh hệ liệt gồm 5 quyển: + Quyển 1: Người giải mã tử thi + Quyển 2: Lời khai câm lặng + Quyển 3: Ngón tay thứ mười một + Quyển 4: Kẻ dọn rác + Quyển 5: Người sống sót Tác giả: Bác sĩ pháp y Tần Minh 20 hiện trường vụ án khiêu chiến với tâm lý của con người. Đó là chính là 20 hồ sơ chưa từng được giới cơ quan công bố bởi sự tàn nhẫn, biến thái, kinh sợ...mà nó diễn đạt. Người giải phẫu tử thi sẽ thay lời vong linh nói lên sự thật, họ chính là những còn người sớm tối ở tiếp xúc với xác chết. Chín túi đựng tử thi, bàng quang có những mảnh đá vụt, hai chiếc xe chạy qua, đâu mới chính là kẻ thủ ác? Một người phụ nữ bị chặt rời bộ phận, tất cả đều được biến thành nến sáp, ai là hung thủ đã gây nên? Sự thật về cái chết của cô là như thế nào? Chiếc điện thoại bị vỡ thành hai mảnh, trong micro

Đừng để tôi phải giết anh

Truyện Ma 12H  - Xin đừng dù chỉ một lần yêu một ai đó trong sự hời hợt, không thật lòng, lợi dụng, giả dối. Xin đừng dù chỉ một lần làm tan vỡ trái tim những cô gái. Hãy tự chủ trong tình yêu dù lúc đó bạn có yêu người đó nhiều đến mức nào, tình yêu làm tan chảy mọi trái tim phụ nữ nhưng đừng để nó điều khiển, kiểm soát hay phá nát cuộc đời bạn. Bởi đơn giản, nó không đáng. Hãy để cuộc đời điều khiển luật nhân quả và có những thứ ắt sẽ phải trả giá. Tôi hộc tốc phóng xe về nhà, tôi không biết mình đi đâu nhưng tôi đang chạy. Tôi run... và sợ. Đôi tai ong ong, không nghe thấy gì, cảm giác như ai đó rượt đuổi theo mình. Khẽ khàng mỡ cửa, khẽ khàng dắt xe vào nhà.

Ma xô xe ở đèo Hải Vân

Truyện Ma 12H   -  Hé mắt nhìn ra phía trước bức tượng thì trời đất quỷ thần ơi, đập vào mắt bác 1 cảnh tượng rùng rợn đến sởn cả tóc gáy... Nói đến Đèo Hải Vân – Thiên Hạ Đệ Nhát Hùng Quan thì có lẽ ai cũng biết . Đây là con đèo thuộc dãy Trường Sơn ở miền Trung, là ranh giới tự nhiên giữa Huế và thành phố Đà Nẵng.

Bao hẩu quỷ

Truyện Ma 12H  - Giờ thì cô đã lõa thể, và khuôn mặt hơi chuyển sang mờ mịt. Nhạn chợt thò tay bóc ở cổ ném ra một tấm da, để lộ ra trên hốc cổ của mình một cái bọc phập phồng như con ễnh ương... Trong cõi nhân gian người ta thường tương truyền có lắm giống loài ma quỷ lạ. Trong những giống loài ấy, có đôi khi cũng chưa được nhắc tên đến bao giờ nhưng khi được miêu tả lại, vẫn khiến người ta phải kinh sợ.

Kilomet số 13

Truyện Ma 12H   -   Ở trên đời này, gieo nhân nào thì gặt qủa ấy. Hãy nhớ luật nhân quả báo ứng không trừ một ai... Tài lái chiếc Mecxedes bóng loáng, lao vun vút qua cây cầu dài bắt ngang qua con sông Hàn đến công ty làm. Vừa lái xe gã vừa huýt sáo theo nhịp của bài hát, mà cái Radio trên xe đang phát.

Hồng lạp dạ gọi hồn

Truyện Ma 12H  - Vợ hắn từ phòng bên nghe tiếng la vội chạy sang, và chỉ kịp nhìn thấy chồng gục xuống bàn. Lửa từ cây nến tàn đã bén sang tấm trải bàn, cháy lan sang các vật dụng khác... I. Đồn trưởng Lưu Mạnh tưởng như vậy là chiến thắng. Người ta đồn ầm lên về chuyện một hoa khôi mới vừa xuất hiện ở kỹ viện Hồng Nhan. Một người rành chuyện đã tô vẽ thêm: - Cô nàng này vốn là con nhà giàu, do gia cảnh bị sa cơ thất thế nên mới đem thân ngà ngọc bán vào chốn nhơ nhớp!

Hình nhân

Truyện Ma 12H  -  Trong gương, đứng sau lưng Mai là một nữ nhân với khuôn mặt tái nhợt, da dẻ mục rữa, đầu trọc lốc chỉ còn lún phún vài cọng tóc, đang há hốc chiếc miệng đèn ngòm rộng toác, hai hốc mắt sâu hun hút không ngừng tuôn ra từng giọt máu đen... Ánh nắng vàng rực xuyên qua từng kẽ lá, tạo thành những vệt dài đâm thẳng xuống mặt đất, làm nổi lên những hình sáng nguệch ngoạc đến quái dị. Lê từng bước nặng nhọc tới trước cửa sổ có những song sắt đã hoen rỉ, Quang Bảo đưa mắt về phía khu vườn sau nhà. Cậu thẫn thờ dõi theo từng chuyển động của vài chiếc lá đã khô héo, chỉ chực lìa khỏi cành. Đã cuối hạ, Sài Gòn vẫn oi bức, đến những cơn gió hiếm hoi thỉnh thoảng ùa qua cũng mang theo sự ngột ngạt đến khó thở.

Bóng ma trên tầng cao

Truyện Ma 12H  -  Ban đêm, gió lay động màn cây in bóng cành lá lên tường nhà. Những chiếc đèn pha ô tô đôi khi hắt mạnh ánh sáng vào những gian phòng rộng và đồ đạc cũ trong nhà như xuất hiện từ bóng tối, có những hình thù lạ và dễ sợ... Một ngôi nhà xanh hai tầng, một gác xép, một khu vườn, một nhà xe và rặng cây ngăn cách nhà hàng xóm. Người ta gọi là ngôi nhà xanh vì những cánh cửa sơn xanh.

Người tình và sợi dây thòng lòng

Truyện Ma 12H  -  Trong phòng, xác Trúc Quỳnh treo lơ lửng giữa trần nhà. An là người nhào vô trước, anh chụp lấy chân nàng đỡ lên. Nhưng lúc ấy anh đã cảm nhận được rằng mình tới đã quá trễ. Trúc Quỳnh đã chết!... Liễu Huệ đứng lấp ló mãi mà vẫn chưa dám gọi trong khi lòng dạ cô nóng ran, không thể chờ được nữa. Bên trong, anh chàng Thanh An đang say sưa giảng bài các học sinh đang chăm chú lắng nghe... Chính điều đó đã khiến cho Huệ không dám lên tiếng.

Con ma nhà xác

Truyện Ma 12H  -  Đồng hồ vừa gõ năm tiếng cũng là lúc Tư Lân chìm sâu vào giấc ngủ. Và cũng là lúc ông ta cảm giác như có ai đó đè lên người mình, suýt nghẹt thở... Tư Lân chỉ ú ớ rồi thôi... Dựng xong chiếc xe đạp cà tàng của mình vào một góc, Tư Lân lên tiếng ngay với người đồng nghiệp đang chờ để thay ca trực: - Xin lỗi có hơi trễ, kẹt xe quá trời anh Năm! Năm Sang, người trực ca ban ngày cười giả lả: - Đâu có sao, bù qua sớt lại mà, sáng mai tôi lại phải nhờ trực lố khoảng nửa tiếng. Bà xã ở nhà bị bệnh. Ông ta đứng lên gom đồ đạc chuẩn bị về. Trước khi đi, Năm Sang mở sổ ra và dặn: - Hôm nay có bốn xác mới nhập. Hai nam, hai nữ. Tất cả đều tử nạn giao thông.