Chuyển đến nội dung chính

Pháp y Tần Minh hệ liệt - Chương 4

Pháp y Tần Minh hệ liệt


Phap y Tan Minh he liet - Chuong 4
Tác Giả:  Tần Minh
Thể Loại: Truyện Ma Dài
👀Tình Trạng: Đã Hoàn Thành




Chương 4: Vụ án thứ tư – Máu đọng trần nhà


Tiếng còi hụ vang vọng, một tia sét xanh đỏ xẹt qua bầu trời đêm, xé tan sự yên bình của thành phố. Trong đêm tĩnh lặng, trên đường cao tốc có một chiếc xe cảnh sát lướt đi như cưỡi gió, bên cạnh thân xe in bảy chữ lớn màu lam đậm: “Đội khám nghiệm hiện trường hình sự”
Tôi nhìn những người cùng đi với mình, từ đáy lòng chợt cảm thấy thật kính nể. Họ đều là những chiến sĩ cảnh sát kỹ thuật hình sự trẻ tuổi, kết hợp với nhau tạo nên một đội rất mạnh. Năm ngoái họ đã phá được toàn bộ án mạng ở thành phố Nam Giang, thành tích này phải nói là vô cùng xuất sắc và đáng tự hào.

Trên đời luôn có những chuyện kì lạ không thể không tin, từ lần trước tôi gở mồm phán bừa thành thật, giờ cứ đến lượt anh Tiêu trực ban là lại có án mạng. May mà những vụ đó thường là cố ý gây thương tích dẫn đến án mạng hoặc đã xác định được kẻ bị tình nghi nên cũng không quá vất vả. Nhưng tối hôm nay mọi người trên xe đều rất căng thẳng, bởi vì họ biết đêm nay là một đêm vất vả, đầy tính thách thức.

Nửa giờ trước, họ nhận được điện thoại từ trung tâm chỉ huy thông báo có án mạng ở khu đô thị mới Nhã Duyên, yêu cầu đội khám nghiệm hiện trường phải nhanh chóng có mặt. Vụ này là một vụ án chưa xác định được kẻ bị tình nghi.

Anh Tiêu thấy mọi người căng thẳng, bèn kể chuyện cười. “Hôm qua là sinh nhật Vương Giang, chúng tôi liền tổ chức tiệc cho cậu ta. Lúc đấy chuốc rượu đến mức cậu ta say sấp say ngửa, nằm dặt dẹo trên sôpha của quán karaoke, có hát hò được gì đâu. Hát ca bét nhè xong, tôi chở cậu ta về, ai ngờ cậu ta đang ngồi trên xe tự nhiên rút mic trong túi ra, bảo ‘Anh Tiêu, lại đây hát với em một bài’. Thì ra thằng cu này chôm mic nhà người ta, bỏ vào túi cứ như của mình mới sợ chứ.” Chuyện anh ấy kể là sự thật, lúc ấy tôi cũng có mặt, giờ nhớ lại vẫn thấy buồn cười. Anh Tiêu nói xong, cả xe đều cảm thấy vui vẻ, tinh thần cũng thả lỏng dần.

Chủ nhiệm Vinh ngồi ở ghế phó lái quay đầu lại nói “Được rồi được rồi, hiện trường còn chưa biết thế nào, các cậu còn ngồi đó mà đùa vớ đùa vẩn.”

Khi chúng tôi đến đã thấy ở tầng dưới hiện trường có rất nhiều người đang tụ tập, đầu người nhấp nhô, ai cũng kiễng chân nhòm ngó, đoán xem tại sao khu này vốn yên bình mà giờ lại có nhiều cảnh sát thế. Trên hành lang chăng đây dải phân cách, có vài người cảnh sát khu vực đang bảo vệ hiện trường. Chủ nhiệm Vinh, anh Tiêu và tôi mang dụng cụ khám nghiệm đi vào hiện trường.

Người dân đứng ngoài thấy chúng tôi mang hộp dụng cụ vào thì xì xào như ong vỡ tổ “Xem kìa, bác sĩ pháp y đến rồi đấy, có người chết đấy.”

Anh Tiêu không vội đi ngay vào trung tâm hiện trường, mà tìm người đã báo cảnh sát hỏi han tình hình.

“Anh phát hiện ra người bị hại như thế nào?”

Người đàn ông này khoảng hơn 30 tuổi, mặt mũi vẫn hoảng sợ nói “Đêm nay lúc tôi và người yêu đi ngủ, phát hiện trên trần nhà có gì đó rơi xuống gối, giống như bị mưa dột. Ban đầu chúng tôi không chú ý, cho rằng đó là ảo giác. Lát sau cảm thấy càng lúc càng rơi nhiều, còn chảy cả vào mặt nên mới dậy bật đèn. Trời đất ơi!”. Người đàn ông nuốt nước bọt, chắc chắn là vì trải qua tình huống quá kinh hoàng. “Thật không biết chúng tôi ăn ở thế nào, tự nhiên trần nhà lại có máu rỏ xuống! Mới đầu tôi còn tưởng gặp ma, sau nghĩ lại thấy có gì đó không đúng, liền chạy lên lầu thì phát hiện cửa nhà trên đó khép hờ, đoán là có người chết nên gọi cảnh sát ngay.”

“Anh không bước vào hiện trường sao?”

“Không. Sau đó có anh cảnh sát ở đồn khu vực đến, vào hiện trường rồi nói có một cô gái quỳ rạp trên mặt đất, máu trên đầu thấm qua trần nhà mới chảy xuống nhà chúng tôi. Nghe nói cô gái kia đã chết, họ vừa tìm tôi để xác minh thân phận, cô ấy chính là Tiểu Lâm, hàng xóm tầng trên của chúng tôi.”

“Anh có thân thiết với Tiểu Lâm không?”

“Chỉ là mối quan hệ xã giao thôi.”

Hiện trường nằm ở một tòa nhà ba tầng ở khu đô thị mới Nhã Duyên, người chết tên Lâm Kỳ, chủ của căn hộ này, 27 tuổi, là tiếp viên hàng không.

Căn hộ đối diện hiện trường được trưng dụng làm phòng chỉ huy chuyên án tạm thời. Tổ trưởng tổ chuyên án phân công công việc cho các điều tra viên, sau đó họ mang giấy tờ rời khỏi đó, khẩn trương tiến hành lấy lời khai theo thứ tự điều tra.

Chúng tôi không đi theo phía cảnh sát để nghe họ nghiên cứu đối sách hay cái gì đó, mà ngay lập tức thực hiện công tác kiểm tra hiện trường. Vừa bắt đầu kiểm tra đã có phát hiện mới. Ở ngay dưới khe cửa khép hờ có một chùm chìa khóa nhỏ, là của Lâm Kỳ.

“Chìa khóa rơi ở cửa, khả năng lớn nhất là kẻ bị tình nghi bám theo nạn nhân về đến nhà, khi cô ấy mở cửa chưa kịp rút chìa khóa ra liền bị kẻ kia đẩy vào phòng, khiến cho chìa khóa rơi ở đây. Tình tiết này hay xuất hiện ở các vụ rình rập trộm cướp phải không?” Tôi hỏi.

“Nếu đúng là như vậy thì phiền phức rồi đây.” Anh Tiêu nhíu mày.

Hiện trường có hai gian. Gian phòng nhỏ bên trong và phòng khách đều không phát hiện ra điều gì khả nghi. Hiện trường trung tâm là phòng ngủ. Lâm Kỳ nằm sấp trên sàn, bên cạnh giường ngủ, hương tan ngọc nát. Dưới chân cô vẫn xỏ đôi dép lê, mặt quay về bên phải, vũng máu dưới đầu khiến người ta thấy mà giật mình, tóc dài đẫm máu xõa xuống che hết nửa mặt phải, không thể nhìn rõ khuôn mặt cô. Tất cả ngăn tủ trong phòng đều bị lục tung, đồ đạc trong túi xách của Lâm Kỳ bị đổ lộn xộn trên giường, chỉ có ví tiền là không thấy đâu.

“Thôi xong, có vẻ đúng như em nói, đây là vụ theo dõi rồi đột nhập, cướp của giết người.” Tôi nói với thái độ mất hết lòng tin.

“Không hẳn, nếu là vụ theo dõi thì chắc phải có cưỡng hiếp. Nhưng quần áo người chết vẫn còn nguyên mà.” Cậu thực tập sinh Tiểu Khổng – chuyên ngành điều tra dấu vết đến từ học viện cảnh sát nói giọng trêu đùa.

“Xéo đi ông ơi, không thể cứ nhìn thấy quần áo còn nguyên mà bảo là không bị xâm hại được.” Tôi vẫn giữ vững ý kiến của mình.

“Tôi lại thấy Tiểu Khổng có ý đúng. Vụ án này cho tôi cảm giác không giống như là vụ giết người cướp của đơn thuần. Dường như hiện trường này đã bị thay đổi thật giả. Hơn nữa nếu hung thủ là kẻ theo dõi, vậy phải thừa dịp người chết chưa kịp thay giày mà đẩy cô ấy vào phòng chứ. Tại sao còn chờ cô ấy thay dép đi trong nhà làm gì?”

“Đi dép thì có sao đâu anh, lúc cô ấy mở cửa liền thay dép luôn, đúng lúc ấy bị hung thủ đẩy vào phòng ngủ. Thế là bình thường mà!”

“Đừng gấp, cứ từ từ xem xét.” Anh Tiêu bình tĩnh nói.

Nhóm tìm kiếm dấu vết nhanh chóng tìm dấu chân và dấu vân tay trên sàn nhà cũng như đồ đạc. Anh Tiêu gảy gảy ngón tay và khuỷu tay của thi thể, nói “Khớp xương vẫn chưa bị cứng lại.” Rồi anh nhẹ nhàng vén tóc lớp tóc lòa xòa trên má phải của Lâm Kỳ ra, nhìn dưới sống mũi thanh tú có một vài vết máu đỏ sẫm. Anh ấn nhẹ vào đầu thi thể, nói “Xác định cảm giác được xương ma sát (1) xương sọ bị gãy vỡ nghiêm trọng.”

Đôi mắt to của Lâm Kỳ đã mất đi thần thái, giờ mở ra đờ đẫn, như đang sửng sốt nhìn vào chân tường máu bắn tung tóe, có lẽ trước khi bị giết không ngờ rằng bản thân mình sẽ chết.

Tôi đã từng chứng kiến nhiều vụ án mạng, lúc này vội cướp lời “Cách đầu người chết khoảng 20cm có vết máu bắn trên tường, nơi cô ấy ngã xuống chính là vị trí cô ấy đứng khi bị tấn công. Giác mạc còn trong suốt, vết máu tụ sau khi chết cũng mới bắt đầu hình thành, kết hợp với tình trạng căng cứng của cơ thể có thể đoán nạn nhân đã chết được khoảng năm tiếng đồng hồ.”

“Năm tiếng đồng hồ, tức là khoảng 6h30 chiều, là giờ tan tầm, cũng khớp với chi tiết chùm chìa khóa rơi ở cửa.” Anh Tiêu nói tiếp.

Khám nghiệm hiện trường bước đầu đã hoàn thành, tôi cùng nhân viên nhà tang lễ mang thi thể đặt lên xe, chuẩn bị đưa về phòng giải phẫu để tiến hành bước khám nghiệm tiếp theo. Anh Tiêu thong thả đi lại trong phòng khách, muốn tìm thêm manh mối có giá trị.

Phòng khách trông như đã được dọn dẹp sạch sẽ, không để lại dấu vết nào đáng kể. Sôpha, bàn trà và tủ TV đều không dính một hạt bụi, Lâm Kỳ khi còn sống hẳn là rất chăm chỉ dọn nhà.

Đột nhiên, anh Tiêu nhìn chăm chú vào một đôi dép nam giới đặt ở cửa. Tôi nhìn theo ánh mắt anh, thấy đôi dép lê dành cho đàn ông bằng vải nhung, màu xanh sẫm đặt ngay ngắn ở góc khuất sau cửa, chứng tỏ người sống trong nhà này không chỉ có một mình Lâm Kỳ.

Anh Tiêu cầm đôi dép lên, nhìn tỉ mỉ từng chút một. Bỗng mắt anh sáng lên, anh nhanh tay mở hộp dụng cụ, lấy ra một tấm giấy thử, đem cọ hai lần vào kẽ hở dưới đế dép, sau đó nhỏ hai giọt thuốc thử lên tấm giấy đó. Phần giấy từng cọ qua đế dép nhanh chóng biến thành màu xanh.

Tôi sửng sốt nói “Thí nghiệm phát hiện vết máu có kết quả dương tính ư?”

(1)Cảm giác xương ma sát: Bác sĩ pháp y thường ấn vào chỗ nghi ngờ bị gãy xương trên thi thể, nếu xương bên trong bị gãy sẽ tạo ra âm thanh ma sát, cảm giác khi chạm tay vào cũng khác với bình thường. Đây là phương pháp bước đầu để chẩn đoán người chết có gãy xương hay không.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trung tâm pháp y trực thuộc Sở cảnh sát Nam Giang.

Giây phút này, bên trong phòng giải phẫu tràn ngập cảm giác thần bí, tiếng dao kéo va chạm leng keng, nhuộm vào đêm đen một bầu không khí kì dị.

Anh Tiêu mặc trang phục giải phẫu, tay cầm dao mổ, đầu đầy mồ hôi.

“Phòng xét nghiệm DNA vừa thông báo, nạn nhân khi còn sống chưa từng bị xâm hại tình dục.” Anh Bình buông điện thoại, quay đầu nói với chúng tôi.

Anh Tiêu dùng cánh tay lau đi mồ hôi trên trán, gật gật đầu nói: “Trừ việc đó, các cậu còn phát hiện được gì thêm không?”

Tôi nói: “Từ khám nghiệm sơ bộ tại hiện trường, có thể thấy nạn nhân tử vong vào khoảng 6h30, nguyên nhân cái chết là do tổn thương não bộ nghiêm trọng.”

“Ừm. Vậy hung khí là gì?”

Những vấn đề này với tôi vô cùng quen thuộc, “Trên đầu người chết có 7 vết thương, miệng vết thương có dấu vết bị đánh rạn, cạnh vết thương cong, miệng vết thương không đều, cho nên hung khí có thể là vật có đầu tù, cùn. Kết hợp với xương sọ bị đánh đến mức dập nát nghiêm trọng, đường gãy kéo dài lên tận đỉnh đầu, có thể suy đoán rằng đây là vật đầu tù bằng kim loại, cầm vừa tay, dễ dàng vung lên đánh xuống.”

“Nhìn kỹ chỗ này xem.” Anh Tiêu chỉ vào chỗ xuất huyết dưới da trên đầu Lâm Kỳ, nói: “Chỗ này cũng là do hung thủ gây nên, nhưng vì nguyên nhân nào đó mà khi hắn xuống tay lại không dùng lực, không đánh rách da đầu. Chính vì thế mà hắn lưu lại chứng cứ phạm tội trên da đầu nạn nhân.

Đây là một vết thương rất nhỏ, trông như một dấu ấn hình chữ U.

Anh Tiêu nói tiếp: “Giáo án đã từng dạy về tìm kiếm dấu vết đồ vật rồi, bình thường những dấu vết này rất khó phát hiện, nhưng một khi chúng ta đã phát hiện ra thì có thể từ đó mà khắc họa rõ ràng hình dáng của công cụ gây án.”

Tôi gãi gãi đầu: “Hình như em đã nhìn thấy ở đâu rồi, nhưng không nghĩ ra là thứ gì.”

Anh Tiêu nói: “Làm bác sĩ pháp y, lúc nào cũng phải chú ý tới các loại dụng cụ có thể thành công cụ gây án, đến thời điểm mấu chốt sẽ nhớ ra luôn. Trên đầu cái cờ lê có một chỗ hổng để vặn ốc vít, hình dáng và kích cỡ rất phù hợp với dấu vết này.”

Vài thực tập sinh đồng loạt thốt lên: “À! Đúng quá!”

Anh Tiêu cười cười. “Về sau đừng rủ nhau ‘À! Đúng quá!’ nữa, phải học cách khiến cho người khác nói thế với mình. Trừ dấu vết này ra, các cậu còn nhìn ra điều gì từ tổn thương trên đầu nạn nhân không?”

Tôi lắc đầu.

Anh Tiêu kiên nhẫn nói: “Chú ý xem, 7 vết thương trên đầu cô ấy, 1 vết ở bên trái, 6 vết ở bên phải, nhìn vào tình trạng lúc ngã xuống của nạn nhân.” Anh Tiêu lại bắt đầu ra đề bài tại chỗ, “Tạm dừng giải thích ở đây, các cậu về nghĩ kỹ lại, 8 giờ sáng mai họp bàn về vụ án này, tôi sẽ công bố đáp án”.

Vì tổn thương của nạn nhân rất đơn giản nên công tác khám nghiệm tử thi diễn ra thật nhanh chóng. Chúng tôi cẩn thận kiểm tra phía sau đầu của thi thể, sau đó xem xét vùng cổ và hai cánh tay. Cuối cùng, ánh mắt của chúng tôi đều tập trung vào chiếc khuyên rốn của Lâm Kỳ.

Tôi tháo khuyên rốn xuống, tỉ mỉ đánh giá: “Hình như là kim cương. Aiya, cái này chắc đắt lắm?”

Anh Tiêu lắc đầu, cười: “Thứ này không đáng tiền, là giả đấy. Nhưng giá trị của nó không nằm ở giá cả.”

“Thế giá trị của nó nằm ở đâu ạ?”

“Xem mặt trong đi, nếu vụ án này là do người quen gây án thì nó rất có thể sẽ trực tiếp chỉ ra kẻ bị tình nghi đấy.” Mặt anh Tiêu tràn ngập sự tự tin.

Bên trong khuyên rốn khắc ba chữ nhỏ: Tôn Hạo Thiên. Đây chắc chắn là tên ai đó rồi, chiếc khuyên rốn này có lẽ là do người tên Tôn Hạo Thiên tặng cho Lâm Kỳ.

“Anh Tiêu, ánh mắt anh đúng là sắc bén, chữ bé như thế mà anh cũng nhìn ra được. Nhưng vụ án này hẳn là vụ theo dõi rồi đột nhập, cướp của giết người, vậy chắc là người quen cũng chẳng liên quan gì. Vì chìa khóa cô ấy đánh rơi ở cửa, người quen việc gì phải chờ lúc Lâm Kỳ mở cửa để đẩy cô ấy vào nhà hả anh?” Tôi mơ hồ hỏi.

“Haha, tôi thấy cậu quá chủ quan rồi.”

Lại nghe thấy những từ này, dù từ lâu đã biết rằng làm pháp y là không được chủ quan, nhưng nghĩ kỹ lại mới thấy tôi đúng là bị hiện trường làm ảnh hưởng đến phán đoán.

Anh Tiêu lại ra vẻ giảng bài: “Tôi cho các cậu thời gian để tự ngẫm, như thế mới nhớ lâu được, đây là thầy của tôi dạy cho đấy. Hiệu quả lắm.”

Giải phẫu thi thể kết thúc. Anh Tiêu và tôi đem thi thể khâu lại cẩn thận, lau rửa sạch vết máu trên thi thể, sau đó mặc quần áo lại cho cô ấy. Anh Tiêu vuốt cho đôi mắt Lâm Kỳ khép lại, thở dài: “Khi còn sống trông thật xinh đẹp, chúng tôi đã cố gắng để lúc ra đi trông cô cũng xinh đẹp như vậy. Yên tâm, chúng tôi sẽ phá vụ án này vì cô.”

Bác sĩ pháp y chân chính đều rất tôn trọng người chết, khi phá án chúng tôi buộc phải giải phẫu thi thể, nhưng sau đó cũng sẽ cẩn thân khâu lại. Có người cứ mỗi lần giải phẫu đều cúi đầu trước người chết. Đây không phải mê tín, cũng chẳng phải ra vẻ làm màu, mà đó là sự tôn trọng.

Bỗng nhiên ngoài cửa phòng giải phẫu có vài người tới, tiếng khóc thê lương.

“Mọi người hãy nén đau thương. Chúng tôi sẽ bắt được hung thủ.” Anh Tiêu an ủi người nhà nạn nhân.

Mẹ Lâm Kỳ dường như không nghe thấy lời an ủi của anh Tiêu, khóc lóc: “Con ơi, cả nhà mình đều tự hào vì con, vì sao con lại ra đi sớm như vậy! Con bảo chúng ta sống làm sao đây… ”

Anh Tiêu và tôi không thể chịu nổi không khí quá bi thương như vậy, bèn đi ra khỏi phòng giải phẫu, tìm chỗ góc khuất hút thuốc, hít một hơi thật sâu.

Đột nhiên, tôi dường như nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ, thanh âm này làm da đầu tôi run bắn. Anh Tiêu cũng nghe thấy, vì vậy chúng tôi đi theo hướng phát ra âm thanh ấy.

Không xa, dưới gốc cây sồi có một bóng đen cao gầy.

Anh Tiêu lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi, anh là…?”

Người đó hoảng sợ, đưa tay dụi mắt, nói: “Tôi là tài xế đưa gia đình họ đến.”

“Vậy anh ở đây…”

Lúc này chúng tôi đã đến gần bóng đen đó, thì ra đây là một người đàn ông, da trắng trẻo, mũi cao thẳng, mi mắt cụp xuống, đầu lông mày có một nốt ruồi đen làm cho anh ta có vẻ ngoài nhìn rất u buồn.

“Tôi và Lâm Kỳ lúc nhỏ thường chơi với nhau, giờ cô ấy chết tôi cũng đau lòng.”

“À, vậy nên anh lái xe đưa gia đình cô ấy đến?”

“Đúng thế.”

“Người đã chết không để sống lại, đau buồn rồi sẽ qua thôi.” Tôi đưa một điếu thuốc lên mời, hỏi: “Anh làm thuê ở Nam Giang à?”. Tôi liếc mắt tới chiếc xe taxi cạnh đó.

“Đúng thế, sau khi nghe tin Lâm Kỳ xảy ra chuyện, tôi liền lái xe về quê để đón cha mẹ cô ấy tới đây.”

“Haha, anh đúng là người có tâm, chắc quan hệ với Lâm Kỳ cũng rất tốt?” Trong lời nói của anh Tiêu hình như ẩn chứa điều gì.

“Không… Không, chúng tôi chỉ là bạn học cấp 2, rất ít giao tiếp.” Người đàn ông đó vội giải thích. “Lâm Kỳ tính cách hướng nội, không thích kết bạn. Hai chúng tôi rất ít khi gặp mặt, mỗi lần gặp cũng chỉ là cô ấy gọi xe của tôi để về nhà thôi.”

“Ừm, vậy là cô ấy không có ai thân quen?”

“Đúng, nghe nói cô ấy được một đại gia họ Tôn bao nuôi, ông ta không cho cô ấy tiếp xúc với đàn ông. Cô ấy vốn là người hướng nội, cũng chẳng có bạn nữ thân thiết. Cô ấy bị giết chắc chắn là do lão kia thuê người thực hiện.”

“Haha, xem ra anh rất hiểu cô ấy nhỉ.” Anh Tiêu hỏi đầy ẩn ý.

“Không phải đâu. Chỉ là tình cờ nghe người nhà cô ấy nói thôi.”

“Được rồi, đây là danh thiếp của tôi, nếu anh hoặc người nhà cô ấy có nhớ ra chuyện gì thì lập tức liên lạc với tôi.” Anh Tiêu rút danh thiếp ra đưa cho người lái taxi.

Anh ta đưa tay phải ra nhưng không cầm chắc, danh thiếp rơi xuống đất. Chúng tôi liền chú ý tới cánh tay vẫn còn quấn băng của anh ta.

“A! Xin lỗi, gần đây tôi bị tai nạn nhỏ, xương trụ cẳng tay bị gãy, giờ cũng khỏi rồi, chỉ là hiện giờ vẫn chưa cử động mạnh được.”

***

Phòng họp của Sở công an thành phố Nam Giang.

Khói thuốc lá lập lờ.

Trong phòng chen chúc mấy chục người, hầu hết đều là điều tra viên, ai nấy mắt thâm quầng, rõ ràng đêm qua bọn họ đều vô cùng bận rộn.

Đội trưởng đội hình sự tổng kết tình hình điều tra, nói: “Hiện trường này mới nhìn thấy rất đơn giản. Chìa khóa của nạn nhân rơi ở cửa, đồ đạc bên trong phòng ngủ đều bị xới tung, túi xách cũng bị lục lọi. Ở hiện trường không có tiền hay đồ trang sức, nhưng vì không có người xác nhận số tài sản của người bị hại nên không thể nắm rõ tổn thất về tài sản là bao nhiêu. Phòng khách trông giống như đã bị dọn dẹp, không tìm được dấu chân. Ngoài ra chúng ta cũng không tìm thấy dấu vân tay trên đồ đạc trong nhà, có thể hung thủ đã đeo găng tay, như vậy rất có thể kẻ gây án đã có kinh nghiệm trước đó, mục tiêu nghi ngờ là nhắm vào tài sản của nạn nhân.”

“Trong phòng khách không có dấu chân, khả năng là đã bị dọn sạch, hoặc có thể là do hung thủ đã thay dép trước khi vào nhà. Tôi dám khẳng định vụ án này là do người quen gây ra.” Anh Tiêu không nhịn nổi mới lên tiếng.

Điều anh Tiêu nói khiến mọi người đều chấn động.

“Có căn cứ gì sao?” Đội trưởng đội hình sự mặt không biến sắc, hỏi.

“Có.” Anh Tiêu như làm ảo thuật, tay rút ra một túi vật chứng. Bên trong chiếc túi đó là một đôi dép đi trong nhà may bằng vải nhung màu xanh sẫm. “Ở hiện trường có một đôi dép lê của nam giới.”

Chứng cứ này nằm ngoài dự liệu của mọi người, một đôi dép thì có thể nói lên điều gì chứ?

Đội trưởng đội hình sự nói: “Ở đâu ra kiểu có đôi dép lê là có người quen gây án hả? Điều tra bước đầu cho thấy tháng trước Lâm Kỳ đã nghỉ việc, được một đại gia bao nuôi, trong nhà có đàn ông cũng không lạ gì. Hơn nữa chúng ta đã xác minh, vào thời điểm vụ án diễn ra thì ông đại gia đó có chứng cứ ngoại phạm.”

“Tôi còn chưa nói xong.” Anh Tiêu bình tĩnh nói như đã có tính toán trước. “Đôi dép này không phải là không có giá trị, chỉ là giá trị của nó không dễ thấy mà thôi.”

Anh Tiêu đứng lên, chỉ vào ảnh chụp hiện trường đang được máy chiếu chiếu lên. “Đôi dép lê này được chúng tôi tìm thấy ở cạnh cửa, thi thế lại nằm trong phòng ngủ, hơn nữa chúng tôi đã khẳng định nơi cô ấy ngã xuống cũng chính là nơi cô ấy bị tấn công. Hơn nữa, nơi nạn nhân nằm cách nơi đặt đôi dép lê là… khoảng 10m, còn ngăn cách bởi bức tường. Suy ra đôi dép này không liên quan gì đến thi thể, đúng không?”

Tất cả mọi người đều gật đầu. Anh Tiêu tiếp tục nói: “Nhưng tôi phát hiện trên đôi dép này có dấu máu còn mới, rất khả nghi. Tại hiện trường tôi đã làm thí nghiệm, xác định đây là vết máu người. Vừa rồi phòng xét nghiệm DNA cũng gọi điện cho tôi, chứng thực đó là máu của Lâm Kỳ. Vậy máu của Lâm Kỳ có thể bay đến hơn 10 mét, tới tận chỗ đôi dép, mà lại không có dấu vết gì khác trên sàn phòng khách ư? Không thể được! Nói cách khác, vào thời điểm vụ án xảy ra, đôi dép này hẳn là ở ngay bên cạnh nạn nhân.”

Cả phòng im lặng cúi đầu, mọi người đều đang suy nghĩ câu trả lời.

“Khi chết Lâm Kỳ vẫn còn đi dép lê, như vậy đôi dép đàn ông này hẳn là do hung thủ đi.” Anh Tiêu nói giọng hào hứng, “Nếu là người lạ gây án, ví dụ như mấy vụ theo dõi cướp giật chẳng hạn, có hung thủ nào vào phòng còn phải đổi giày không? Nếu có thì nhất định hung thủ rất chú ý sạnh sẽ.”

Lời nói đùa này chẳng khiến ai cười, bởi mọi người đều chìm trong suy tư.

“Cậu nói là do người quen gây án? Vậy động cơ là gì?” Đội trưởng đội hình sự hỏi tiếp.

“Chuyện này khó mà nói được, nhưng khả năng lớn nhất là giết người vì tình hoặc báo thù. Dấu vết thay đổi hiện trường rất có thể là để ngụy trang. Chìa khóa hẳn là do hung thủ cố ý đánh rơi ở cửa. Tôi đã nghĩ tới trường hợp hung thủ cải trang thành thợ sửa chữa lợi dụng để vào nhà cướp bóc, như vậy cũng phải thay giày. Nhưng nghĩ kỹ lại thấy khả năng này không lớn, nếu thế thì còn phải ngụy tạo hiện trường bằng cách đánh rơi chìa khóa làm gì. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi, tôi còn có chứng cứ khác chứng minh vụ này là do người quen gây án”.

Anh Tiêu nhìn lướt qua những người trong phòng, giữa ánh mắt chăm chú của mọi người, anh tiếp tục nói: “Trên người Lâm Kỳ không có vết thương do chống cự. Đây là điểm đặc thù của vụ án. Nếu bị người khác ép đi đến phòng ngủ, trên người nhất định có vết thương do chống cự, ví dụ như trên cổ tay, cổ… phải có thương tích. Nhưng trên thi thể không hề thấy những dấu vết này, toàn bộ vết thương trên người cô ấy đều tập trung trên đầu, hơn nữa còn phân bố hết sức kỳ quái. Ở gần xương thái dương bên trái có một vết rạn, phía bên phải có tới sáu vết thương có hình dạng tương tự, những vết rạn này chứng tỏ xương sọ dưới da đã gãy, có thể thấy dấu vết gãy vỡ ở khắp xương sọ”.

Anh Tiêu tiếp tục giải thích kiến thức pháp y thường thấy. “Nếu một người bị tấn công khi bị trói hoặc hôn mê thì vết thương sẽ tập trung lại một chỗ. Còn nếu bị tấn công khi còn năng lực phản kháng thì vết thương sẽ phân tán rộng ra nhiều chỗ trên cơ thể. Ở đây Lâm Kỳ bị thương ở hai bên đầu, bên nhiều bên ít, việc này mâu thuẫn với cả hai trường hợp tôi đã nêu. Phân tích qua lại, tôi thấy chỉ có một khả năng. Đó chính là khi Lâm Kỳ không đề phòng đã bị đánh vào phía trái xương thái dương, dẫn đến hôn mê. Sau đó cô ấy ngã xuống, nghiêng đầu về phía trái, do đó phía này không bị tấn công nữa. Hung thủ vì sợ cô ấy chưa chết nên tiếp tục đánh liên tục vào phía đầu bên phải, dẫn đến việc có nhiều vết thương phía phải xương thái dương.”

Mọi người gật đầu lia lịa tỏ vẻ tán đồng.

“Nếu hung thủ tấn công Lâm Kỳ từ phía trước mặt, thì cô ấy sẽ ngăn cản theo bản năng, như vậy trên cánh tay phải có thương tích. Nhưng cánh tay của cô ấy lại không có bất kỳ thương tổn nào, chứng tỏ hung thủ đã đột ngột tấn công cô ấy từ sau lưng. Hơn nữa nếu là tấn công từ trước mặt thì cô ấy phải nằm ngửa, không phải nằm sấp. Vậy nghĩ thử mà xem, một người thợ sửa chữa xa lạ liệu có thể vào phòng ngủ của chủ nhà, rồi đột nhiên tấn công chủ nhà được không? Chẳng lẽ Lâm Kỳ không hề đề phòng gì? Dĩ nhiên là chẳng có chuyện đó rồi. Cho nên đây nhất định là do người quen gây án.”

“Phân tích chuẩn lắm!” Giám đốc Sở nãy giờ không nói gì, giờ đã thấy vui mừng ra mặt. “Người quen gây án, vụ này dễ xử lý hơn nhiều rồi.”

Đội trưởng đội hình sự rít một hơi thuốc, nói: “Nhưng căn cứ theo điều tra đáng tin cậy của chúng ta, Lâm Kỳ khi còn sống tính cách kì quặc, không có bạn bè, cũng không có người ghét. Hiện giờ cô ấy đang được bao nuôi, ngoài ông chủ Tôn ra thì không có quan hệ với ai khác. Mà ông chủ Tôn đó lại có chứng cứ ngoại phạm, như vậy…”

“Đợi đã!”

Chú thích:

This is a cái cờ lê =)))))


Hoặc là loại khác trông như thế này, có người gọi là cờ lê nhưng người khác gọi là mỏ lết. Mình vốn không rõ đồ máy móc lắm nên cũng không phân biệt được, vì vậy hy vọng nếu ai biết thì cho mình vài lời chỉ dẫn nha. Xin cảm ơn:*

Anh Tiêu ngắt lời đội trưởng đội hình sự, “Anh nói ông chủ Tôn, ý chỉ người tên là Tôn Hạo Thiên phải không?” Anh vừa nói vừa cầm một túi vật chứng lên, “Ở đây chúng tôi có một cái khuyên rốn tìm thấy trên người Lâm Kỳ, bên trong có khắc tên Tôn Hạo Thiên.”

Đội trưởng đội hình sự tỏ ra khó hiểu. “Chắc làm nhầm lẫn rồi, ông chủ Tôn tên đầy đủ là Tôn Kim Phúc, kinh doanh bất động sản, chưa từng có tiền án tiền sự.”

Tình huống này khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Anh Tiêu cau mày, gõ trán tự hỏi, “Vậy Tôn Hạo Thiên đó là ai?”

Cả phòng lặng ngắt như tờ.

“À… Cái tên này nghe quen quen.” Tôi phá vỡ sự yên lặng, to gan đứng trước mặt mọi người nói, “A, em nghĩ ra rồi, người lái taxi hôm qua đưa cha mẹ Lâm Kỳ đến nhà xác hình như tên là Tôn Hạo Thiên. Em nghe thấy cha mẹ cô ấy gọi vậy mà.”

“Thật sao?” Anh Tiêu vỗ bàn, dừng vài giây suy nghĩ rồi vui mừng, “Chúc mừng mọi người, vụ án này được phá rồi! Haha!”

Giám đốc Sở thật phấn khởi, nhưng cũng rất thắc mắc, bèn hỏi anh Tiêu, “Đừng vội cao hứng, nói thử xem vụ này phá thế nào?”

Anh Tiêu vẫn không che giấu nổi sự vui mừng trong lòng, “Tôi có căn cứ. Mọi người hãy xem, chiếc khuyên rốn này là gắn kim cương giả, nhiều lắm thì có giá khoảng 200 tệ, bên trong khắc chữ Tôn Hạo Thiên, vừa vặn với khả năng tài chính của người lái taxi. Ngoài ra cũng cho thấy giữa hắn và Lâm Kỳ có quan hệ gì đó, chỉ là bọn họ giấu giếm quan hệ này trước mắt người khác thôi. Một tháng trước Lâm Kỳ được bao nuôi, tự nhiên Tôn Hạo Thiên sẽ có động cơ giết người.”

“Việc này chúng tôi cũng nghĩ đến rồi, nhưng làm thế nào chứng minh Tôn Hạo Thiên là hung thủ?”

“Việc này vẫn phải bắt đầu từ tình trạng thương tổn của Lâm Kỳ.” Anh Tiêu đứng lên, đi đến sau lưng tôi, mô phỏng lại. “Như tôi đã phân tích, vết đánh bên trái xương thái dương Lâm Kỳ là vết thương đầu tiên. Nói cách khác, hung thủ đứng sau lưng Lâm Kỳ, dùng một vật cùn vung lên đánh xuống bên trái đầu Lâm Kỳ. Ở tư thế này, tay phải không thể dùng lực đủ mạnh để đánh cho nạn nhân ngã xuống được.”

Anh Tiêu tay phải cầm bút bi, gõ hai cái vào bên trái đầu của tôi, sau đó đổi bút sang cầm trên tay trái, lại gõ hai cái lên chỗ vừa gõ ban nãy. “Nếu dùng tay trái sẽ thuận tay hơn. Vì thế, ngay từ đầu tôi đã nhận định rằng hung thủ thuận tay trái.”

“Nhưng làm sao cậu biết Tôn Hạo Thiên thuận tay trái?” Đội trưởng đội hình sự ngắt lời.

“Tôn Hạo Thiên có thuận tay trái hay không thì tôi không biết. Nhưng hôm qua tôi may mắn gặp được hắn ta ở nhà xác. Hắn ta trốn một góc khóc thầm, thế mà lại phủ nhận quan hệ với Lâm Kỳ. Điều đó làm tôi thấy hoài nghi.” Anh Tiêu sờ sờ cái cằm lún phún râu, “Vừa rồi tôi cho rằng hung thủ thuận tay trái, nhưng trong trường hợp tay phải của hung thủ bị thương, chỉ có thể tấn công bằng tay trái thì cũng coi như phù hợp nhỉ? Vừa khéo tay phải của Tôn Hạo Thiên đang quấn băng, hắn nói là do trước đó bị tai nạn giao thông.”

“Như vậy bây giờ cũng chỉ có thể nói Tôn Hạo Thiên có khả năng gây án lớn.” Giám đốc Sở nói, “Dù sao cũng không thể làm chứng cứ trên tòa.”

Đúng vậy, nhưng đã giết người thì phải có chứng cứ. Chứng cứ có thể tìm ở nhà của Tôn Hạo Thiên”. Anh Tiêu bảo.

“Được!” Giám đốc Sở rất phấn khởi, “Các cậu lập tức đi thu thập chứng cứ, đội hình sự chuẩn bị sẵn sàng để tiến hành bắt giam.”

Buổi trưa, trời trong xanh. Nắng gắt.

Tôi và anh Tiêu lặng lẽ đi trên hành lang trước chỗ ở của Tôn Hạo Thiên. Xe của hắn ta không đậu ở đây, có lẽ hắn đã đi làm.

Điều tra viên hỏi chúng tôi, “Anh Tiêu, hay là cứ phá cửa vào lục soát?”

“Thôi ông đừng hại chúng tôi. Điều tra mà chưa có sự cho phép là trái pháp luật. Tôi còn phải nuôi cả nhà đấy ông ạ!” Anh Tiêu cười cười, “mà khả năng cao là hung khí vẫn ở trên xe.”

Tôi đứng bên cạnh không nhịn được hỏi: “Sao anh biết là ở trên xe?”

Anh Tiêu ra vẻ thần bí: “Cờ lê ngoài việc dùng để đập vào đầu người ta, còn làm dụng cụ sửa xe.”

“Đúng vậy, hôm qua chúng ta đã phân tích công cụ gây án là cờ lê.” Tôi vì quá phấn khích trước phán đoán của anh Tiêu lúc sáng mà quên mất vấn đề mấu chốt.

“Báo cáo trung tâm, báo cáo trung tâm, cảnh sát giao thông phát hiện trên đường vành đai số 5, trước cửa tiệm mỳ Anh Béo phát hiện chiếc xe taxi của kẻ bị tình nghi, trong xe không có người. Hết!” Tiếng từ bộ đàm vang lên.

“Đồng nghiệp thân yêu của chúng ta là việc đúng là hiệu quả, mới đó mà đã có thông tin rồi.” Đội trưởng đội hình sự Vương Giang vô cùng vui vẻ, “Thằng khốn ấy lại còn dám đi ăn mì xào cơ đấy.”

Trong bộ đàm có tiếng của giám đốc Sở cũng đang vui không kém: “Vương Giang, mau dẫn người quay lại, bắt không được thì tôi lột mũ cậu ra!”

Vương Giang sờ sờ quả đầu hơi hói của mình, bất mãn nói: “Đầu em đã bắt đầu rụng tóc rồi đấy, sếp đừng mang tóc của em ra nói đùa.”

Tôn Hạo Thiên bị còng tay, bắt lên xe cảnh sát. Trong lúc đó, tôi tìm thấy chiếc cờ lê sáng bóng trong xe của hắn, bèn nhanh tay cho vào túi nhựa đựng vật chứng.

Khi tìm được cờ lê, tôi còn lo lắng: “Vụ này chắc là do hắn gây ra, làm gì có lái xe taxi nào thừa thời gian mà đi tẩy rửa cờ lê chứ. Anh xem này, rửa cái cở lê còn sạch hơn rửa xe. Làm sao bây giờ, có vẻ chứng cứ bị tiêu hủy hết rồi.”

Anh Tiêu giật lấy túi vật chứng.

“Ngậm cái mồm thối của cậu lại.”

Trên đường xe chạy đến phòng xét nghiệm DNA, anh Tiêu mang túi vật chứng tra nhìn trước nhìn sau.

Tôi vẫn không khỏi lo âu, “Hiện trường không có vật chứng chứng minh hắn có liên quan. Những phân tích của chúng ta cũng chỉ là suy đoán, không thể khẳng định chắc chắn được. Chiếc cờ lê này thì bị rửa sạch rồi. Haizzz.”

Anh Tiêu trầm mặc.

Tại phòng xét nghiệm DNA, chuyên viên kiểm nghiệm ngẩng đầu nhìn anh Tiêu, thất vọng nói: “Sư huynh, trên chiếc cờ lên này không tìm được gì đâu, đến cả con ốc cũng bị rửa sạch bong rồi.”

Anh Tiêu nói, “Chỗ nào có thể rửa sạch đều đã rửa hết, vậy còn chỗ không tẩy rửa được thì sao? Đừng có bảo tôi chưa dạy các cậu”.

Anh Tiêu dùng nhíp gắp lên một miếng bông nhỏ xíu, mở miệng chiếc cờ lê, lùa bông vào khớp nối rồi rút ra. Giữa miếng bông trắng muốt xuất hiện chút màu máu đỏ sẫm.

“Có một ít. Xem thử đi.”

Trong phòng thẩm vấn, Tôn Hạo Thiên vẫn cúi đầu không nói. Vương Giang lúc này bắt đầu mất kiên nhẫn: “Cậu cho rằng cứ im lặng là chúng tôi không thể xác định tội trạng của cậu sao? Tôi khuyên cậu nên thông minh hơn, thẳng thắn thú nhận còn được hưởng khoan hồng.”

“Thú nhận đế chui đầu vào tù à? Hừ.” Tôn Hạo Thiên cười lạnh.

“Két” một tiếng, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra. Anh Tiêu dẫn theo tôi, tay cầm một cặp tài liệu, đi đến hỏi: “Sao rồi, chưa có kết quả gì à?”

“Chưa. Cứng đầu lắm.” Vương Giang hơi xấu hổ.

“Tôn Hạo Thiên, tôi vừa đi lấy tài liệu giám định DNA.” Anh Tiêu sầm mặt nói, “Tình thế hiện giờ của cậu rất bất lợi đấy.”

Tôi lập tức đưa cặp tài liệu cho Tôn Hạo Thiên.

Tôn Hạo Thiên mở cặp tài liệu ra, hai tay run run, mắt đờ đẫn. Hắn nghẹn ngào: “Không ngờ lại bị phát hiện ra. Tôi cứ ngỡ không có sơ hở… Thực lòng tôi cũng không muốn chuyện thành ra như vậy…”

“Tôi với Lâm Kỳ là thanh mai trúc mã, cô ấy nói sẽ kết hôn với tôi, tôi yêu cô ấy hơn tất thảy, hơn cả mạng sống của chính mình. Nếu tôi không có được cô ấy thì cũng không để cho kẻ nào chiếm được. Lâm Kỳ quá hoàn mỹ, vì vậy cô ấy thấy xấu hổ khi ở bên tôi. Tôi cũng không phản đối việc cô ấy giấu giếm mối quan hệ này, cứ tưởng rằng tới lúc nào đó cô ấy sẽ cảm động trước tình cảm của tôi. Nhưng tôi sai rồi, hoàn toàn sai rồi. Một tháng trước, cô ấy bắt đầu dính lấy một người giàu có. Vì không để thằng cha kia nghi ngờ nên cô ấy cắt đứt hoàn toàn quan hệ với tôi. Tôi không thể đánh mất cô ấy, dù làm người tình bí mật của Lâm Kỳ tôi cũng chấp nhận. Nhưng cô ấy quyết tâm đổi số điện thoại, không trở về nhà, tôi tìm không thấy cũng phát điên lên. Vì thế tôi quyết định. Giết chết cô ấy! Tôi ngày ngày chờ dưới nhà, cuối cùng cũng gặp được Lâm Kỳ. Thực tình trong lòng tôi vẫn ôm hy vọng. Khi vào nhà, tôi vẫn tận tình khuyên bảo, những mong cứu lấy chút tình cảm này, tình cảm tôi dành cho cô ấy vô cùng thuần khiết, không nhuốm mùi tiền. Nhưng cô ấy lại ném cho tôi năm ngàn tệ, đuổi tôi đi, để tôi không quấn lấy cô ấy nữa. Tôi chẳng chịu đựng nổi sự nhục nhã như vậy, bèn thừa dịp cô ấy không chú ý mà tấn công từ sau lưng. Tay phải của tôi bị thương, tay trái lại không đủ lực để đánh chết cô ấy. Lâm Kỳ nằm trên mặt đất giãy giụa… giãy giụa… Tôi không quên được ánh mắt vừa sợ hãi vừa hận thù của cô ấy. Ánh mắt khiến tôi khiếp đảm, khiến tôi phẫn nộ. Vì vậy, tôi tiếp tục nện vào đầu cô ấy, hết phát này đến phát khác, máu và não bắn đầy mặt mũi tôi… bắn đầy lên người tôi…”

Tôi Hạo Thiên bắt đầu run rẩy không ngừng.

“Sau đó thì sao?”

“… Sau khi cô ấy đã nằm im. Tôi biết mình đã giết người rồi. Tôi ngồi trên mặt đất hồi lâu. Vô cùng hoảng sợ. Vì thế tôi bắt chước trên TV, lục tung ngăn tủ, lấy trộm thẻ ngân hàng, rồi đem chìa khóa ném ở cửa. Nhiều người cũng biết cô ấy có tiền, tôi định để mọi người cho rằng đây là vụ giết người cướp của.”

“Tiền và quần áo anh đã lấy giờ để ở đâu?”


“Tiền cất trong nhà, quần áo thì đã đốt sạch.” Tôn Hạo Thiên bình tĩnh lại, lau khô nước mắt, “Thế này cũng tốt, tôi có thể xuống suối vàng chăm sóc cô ấy, tôi sẽ không để Lâm Kỳ ra đi nữa.”

Nhận xét

Top Truyện Hot

Pháp y Tần Minh hệ liệt

Pháp y Tần Minh hệ liệt Tác Giả:   Tần Minh Thể Loại: Truyện Ma Dài 👀Tình Trạng:  Đã Hoàn Thành   Đọc Truyện Giới thiệu truyện : Pháp y Tần Minh hệ liệt gồm 5 quyển: + Quyển 1: Người giải mã tử thi + Quyển 2: Lời khai câm lặng + Quyển 3: Ngón tay thứ mười một + Quyển 4: Kẻ dọn rác + Quyển 5: Người sống sót Tác giả: Bác sĩ pháp y Tần Minh 20 hiện trường vụ án khiêu chiến với tâm lý của con người. Đó là chính là 20 hồ sơ chưa từng được giới cơ quan công bố bởi sự tàn nhẫn, biến thái, kinh sợ...mà nó diễn đạt. Người giải phẫu tử thi sẽ thay lời vong linh nói lên sự thật, họ chính là những còn người sớm tối ở tiếp xúc với xác chết. Chín túi đựng tử thi, bàng quang có những mảnh đá vụt, hai chiếc xe chạy qua, đâu mới chính là kẻ thủ ác? Một người phụ nữ bị chặt rời bộ phận, tất cả đều được biến thành nến sáp, ai là hung thủ đã gây nên? Sự thật về cái chết của cô là như thế nào? Chiếc điện thoại bị vỡ thành hai mảnh, trong micro

Đừng để tôi phải giết anh

Truyện Ma 12H  - Xin đừng dù chỉ một lần yêu một ai đó trong sự hời hợt, không thật lòng, lợi dụng, giả dối. Xin đừng dù chỉ một lần làm tan vỡ trái tim những cô gái. Hãy tự chủ trong tình yêu dù lúc đó bạn có yêu người đó nhiều đến mức nào, tình yêu làm tan chảy mọi trái tim phụ nữ nhưng đừng để nó điều khiển, kiểm soát hay phá nát cuộc đời bạn. Bởi đơn giản, nó không đáng. Hãy để cuộc đời điều khiển luật nhân quả và có những thứ ắt sẽ phải trả giá. Tôi hộc tốc phóng xe về nhà, tôi không biết mình đi đâu nhưng tôi đang chạy. Tôi run... và sợ. Đôi tai ong ong, không nghe thấy gì, cảm giác như ai đó rượt đuổi theo mình. Khẽ khàng mỡ cửa, khẽ khàng dắt xe vào nhà.

Ma xô xe ở đèo Hải Vân

Truyện Ma 12H   -  Hé mắt nhìn ra phía trước bức tượng thì trời đất quỷ thần ơi, đập vào mắt bác 1 cảnh tượng rùng rợn đến sởn cả tóc gáy... Nói đến Đèo Hải Vân – Thiên Hạ Đệ Nhát Hùng Quan thì có lẽ ai cũng biết . Đây là con đèo thuộc dãy Trường Sơn ở miền Trung, là ranh giới tự nhiên giữa Huế và thành phố Đà Nẵng.

Bao hẩu quỷ

Truyện Ma 12H  - Giờ thì cô đã lõa thể, và khuôn mặt hơi chuyển sang mờ mịt. Nhạn chợt thò tay bóc ở cổ ném ra một tấm da, để lộ ra trên hốc cổ của mình một cái bọc phập phồng như con ễnh ương... Trong cõi nhân gian người ta thường tương truyền có lắm giống loài ma quỷ lạ. Trong những giống loài ấy, có đôi khi cũng chưa được nhắc tên đến bao giờ nhưng khi được miêu tả lại, vẫn khiến người ta phải kinh sợ.

Kilomet số 13

Truyện Ma 12H   -   Ở trên đời này, gieo nhân nào thì gặt qủa ấy. Hãy nhớ luật nhân quả báo ứng không trừ một ai... Tài lái chiếc Mecxedes bóng loáng, lao vun vút qua cây cầu dài bắt ngang qua con sông Hàn đến công ty làm. Vừa lái xe gã vừa huýt sáo theo nhịp của bài hát, mà cái Radio trên xe đang phát.

Hồng lạp dạ gọi hồn

Truyện Ma 12H  - Vợ hắn từ phòng bên nghe tiếng la vội chạy sang, và chỉ kịp nhìn thấy chồng gục xuống bàn. Lửa từ cây nến tàn đã bén sang tấm trải bàn, cháy lan sang các vật dụng khác... I. Đồn trưởng Lưu Mạnh tưởng như vậy là chiến thắng. Người ta đồn ầm lên về chuyện một hoa khôi mới vừa xuất hiện ở kỹ viện Hồng Nhan. Một người rành chuyện đã tô vẽ thêm: - Cô nàng này vốn là con nhà giàu, do gia cảnh bị sa cơ thất thế nên mới đem thân ngà ngọc bán vào chốn nhơ nhớp!

Hình nhân

Truyện Ma 12H  -  Trong gương, đứng sau lưng Mai là một nữ nhân với khuôn mặt tái nhợt, da dẻ mục rữa, đầu trọc lốc chỉ còn lún phún vài cọng tóc, đang há hốc chiếc miệng đèn ngòm rộng toác, hai hốc mắt sâu hun hút không ngừng tuôn ra từng giọt máu đen... Ánh nắng vàng rực xuyên qua từng kẽ lá, tạo thành những vệt dài đâm thẳng xuống mặt đất, làm nổi lên những hình sáng nguệch ngoạc đến quái dị. Lê từng bước nặng nhọc tới trước cửa sổ có những song sắt đã hoen rỉ, Quang Bảo đưa mắt về phía khu vườn sau nhà. Cậu thẫn thờ dõi theo từng chuyển động của vài chiếc lá đã khô héo, chỉ chực lìa khỏi cành. Đã cuối hạ, Sài Gòn vẫn oi bức, đến những cơn gió hiếm hoi thỉnh thoảng ùa qua cũng mang theo sự ngột ngạt đến khó thở.

Bóng ma trên tầng cao

Truyện Ma 12H  -  Ban đêm, gió lay động màn cây in bóng cành lá lên tường nhà. Những chiếc đèn pha ô tô đôi khi hắt mạnh ánh sáng vào những gian phòng rộng và đồ đạc cũ trong nhà như xuất hiện từ bóng tối, có những hình thù lạ và dễ sợ... Một ngôi nhà xanh hai tầng, một gác xép, một khu vườn, một nhà xe và rặng cây ngăn cách nhà hàng xóm. Người ta gọi là ngôi nhà xanh vì những cánh cửa sơn xanh.

Người tình và sợi dây thòng lòng

Truyện Ma 12H  -  Trong phòng, xác Trúc Quỳnh treo lơ lửng giữa trần nhà. An là người nhào vô trước, anh chụp lấy chân nàng đỡ lên. Nhưng lúc ấy anh đã cảm nhận được rằng mình tới đã quá trễ. Trúc Quỳnh đã chết!... Liễu Huệ đứng lấp ló mãi mà vẫn chưa dám gọi trong khi lòng dạ cô nóng ran, không thể chờ được nữa. Bên trong, anh chàng Thanh An đang say sưa giảng bài các học sinh đang chăm chú lắng nghe... Chính điều đó đã khiến cho Huệ không dám lên tiếng.

Con ma nhà xác

Truyện Ma 12H  -  Đồng hồ vừa gõ năm tiếng cũng là lúc Tư Lân chìm sâu vào giấc ngủ. Và cũng là lúc ông ta cảm giác như có ai đó đè lên người mình, suýt nghẹt thở... Tư Lân chỉ ú ớ rồi thôi... Dựng xong chiếc xe đạp cà tàng của mình vào một góc, Tư Lân lên tiếng ngay với người đồng nghiệp đang chờ để thay ca trực: - Xin lỗi có hơi trễ, kẹt xe quá trời anh Năm! Năm Sang, người trực ca ban ngày cười giả lả: - Đâu có sao, bù qua sớt lại mà, sáng mai tôi lại phải nhờ trực lố khoảng nửa tiếng. Bà xã ở nhà bị bệnh. Ông ta đứng lên gom đồ đạc chuẩn bị về. Trước khi đi, Năm Sang mở sổ ra và dặn: - Hôm nay có bốn xác mới nhập. Hai nam, hai nữ. Tất cả đều tử nạn giao thông.