Chuyển đến nội dung chính

Những câu chuyện ma có thật ở Bình Dương

Truyện Ma 12H - Những câu chuyện có thật ở quê Bình Dương. Mình sinh ra và lớn lên tại mảnh đất Bình Dương, mà trước kia còn nằm chung với Bình Phước có tên là Sông Bé.

Nhung cau chuyen ma co that o binh duong


Nơi mình sống củng không xa trung tâm Bình Dương cho lắm, nơi này bây giờ đã được công nghiệp hóa nhiều nhưng vẩn còn những rừng cao su bạc ngàn.
Và những câu chuyện mình sắp kể sau đây được người những người thân của mình kể lại, xung quanh mãnh đất quê hương này.
Mình được nghe thế nào thì kể lại như thế thôi, củng không giỏi viết văn, nên có những chi tiết không thể miêu tả hay được. Các bạn thong cảm.

Phần 1: Vườn Cám
Vào cuối những năm 80 đầu những năm 90 thời đó nhà ai có ti vi là một gia tài lớn, mặc dù chỉ là tivi trắng đen thôi. Lúc ấy nhà bà Bảy ở xóm trên mua được cái tivi trắng đen và đêm đêm mọi người trong xóm lại kéo nhau qua nhà bà Bảy để được xem những bộ phim kiếm hiêp Kim Dung. Nhà ngoại mình thì củng không ngoại lệ, tối đến là cả nhà cùng với mấy người hàng xóm kéo nhau đi lên nhà bà Bảy coi phim. Lúc ấy mình tả là cái xóm nghe nó củng nhộp nhịp nhưng thật ra chẳng được chục cái nóc nhà. Mà nhà này cách rất xa nhà kia bằng những hàng cây, những bụi tre rậm rạp. Và cái ngày định mệnh củng đến, hôm đó bà ngoại mình bận việc gì đó không đi xem truyền hình như mọi khi, chỉ có mẹ mình (lúc này bà chỉ khoảng đôi mươi), cậu Năm (em của mẹ mình) và cô Lịch củng bằng tuổi mẹ mình và một vài người trong xóm nữa đi lên nhà bà Bảy. Sau khi xem hết phim lúc đó củng hơn 10h mọi người kéo nhau ra về.


Từ nhà bà Bảy về nhà ngoại thì khoảng 2km, phải đi ngang qua một đoạn đường vắn tanh và ở đây người ta gọi là Vườn Cám lúc trước lính chết trận ở đây rất nhiều, không ai dám khai thác hay xây nhà ở đây cả, từ nhà bà Bảy ra đoạn đường này khoảng 500m thì mấy người đi chung nhà ai nấy về hết rồi vì nhà người ta củng gần nhà bà Bảy, lúc này chỉ còn mẹ mình, cậu Năm và cô Lịch cứ bước đi lặng lẽ vào khúc đường ấy. Con đường quen thuộc nhưng mà sao hôm nay đáng sợ như thế, dưới ánh trăng mờ mờ những hàng cây ven đường như là những con quái vật khổng lồ đang vồ bắt con mồi đi ngang qua nó. Cậu Năm mình đi trước tự dưng dừng lại rồi nói – Có cái gì tròn tròn lăn qua lăn lại đằng trước kìa. Mẹ mình và cô Lịch mới nhìn lên, dưới ánh trăng mờ ảo cả ba người như đứng hình, dưới mặt đường là một cái đầu người tóc ngắn chắc là đầu của đàn ông không nhìn rõ mặt vì lúc đó tối và ai mà dám nhìn kĩ vào cái thứ quái dị đó, nó không có thân, không có tay chân gì cả, đang lăn từ bên đây đường qua bên kia đường. Lúc ấy không chạy qua được vì cái vật thể kì dị ấy đã chắn ngang đường. Mà quay lại củng không được vì đi gần hết khu vực này rồi, bây giờ mà vô trong đó lại thì ai biết còn gặp cái gì khủng khiếp hơn nữa. Ba người chỉ biết đứng im nín thở ko ai dám thốt ra câu nào. Cái đầu ấy nó lăn dưới đất rồi nó bay từ từ lên, nó càng bay lên cao nó càng to ra. Cho tới khi nó bay cao qua khỏi đầu người thì cậu Năm mình nói bây giờ đếm 1 2 3 nắm tay nhau lại và chạy. Rồi cứ thế ba người chạy nhanh qua cái đầu kì dị ấy. Cũng chẳng biết là nó có đuổi theo không, cứ thế mà chạy một mạch về tới nhà. Và từ hôm đó ba người không dám đi qua con đường đó vào buổi tối nữa.


Phần 2. Nhà Vuông
Sau cả ngày làm việc ngoài đổng mà tối đến có cái giải trí duy nhất là xem truyền hình bây giờ củng không được, vì nghĩ tới cái đêm kinh hoàng ấy thì ai củng sợ. Củng vào một buổi tối sáng trăng cậu Ba (là anh mẹ mình) mới rủ mẹ mình và cậu Năm đi xuống xóm dưới chơi. Các bạn cứ hình dung thế này, nhà bà Bảy ở xóm trên rồi tới nhà ngoại mình ở xóm giửa và cuối cùng là xóm dưới. Mình củng chưa được nghe kể là cậu Ba rủ mẹ với cậu Năm đi xuống xóm dưới làm gì, nhưng mình nghĩ chắc là cũng đi xem truyền hình. Từ nhà ngoại xuống xóm dưới phải đi ngang một khu củng ghê rợn không kém gì khúc đường lúc nãy mình kể. Ở khúc đường này củng không có nhà ai cả, một bên là rừng cao su một bên là rừng cây dầu, trong rừng cây dầu đó có một cái giếng bỏ hoang và kế bên cái giếng có một cái miếu, thờ gì đó không ai biết, nghe nói cái giếng ấy thời chiến tranh dùng để chôn xác lính. 
Nơi này không biết vì sao mà người ta đặt cho nó một cái tên là Nhà Vuông , mình không thấy ở đây có cái nhà nào hết mà gọi là Nhà Vuông. Sau này ở nhà Vuông xây một cái trường tiểu học nhỏ với bốn phòng học từ lớp mẩu giáo tới lớp 3, và lúc nhỏ mình củng đã trải qua một năm mẫu giáo và ba năm tiểu học ở đây, lúc này cái miếu đó vẩn còn và cái giếng đã được lắp đi rồi. Quay trở lại chuyện của mẹ mình cậu Ba và cậu Năm, lúc ấy ở đây chưa có cái trường tiểu học nhỏ đó đâu, muốn xuống xóm dưới phải đi qua khu rừng cây dầu như lúc nãy mình có nói. Tới lúc về đi tới khu này thì mọi người thấy một cục lửa nhỏ như điếu thuốc bay la đà trên đường, cậu Ba là người cứng bóng vía nên nói với mẹ và cậu Năm không có gì đâu, có tao ở đây rồi đừng có sợ, cứ đi đi. Rồi cậu Ba nắm tay mẹ và cậu Năm đi từ từ tiến lại gần đóm lửa phía trước .
 Vì muốn về nhà phải đi ngang đóm lửa ấy. Có cậu Ba là chổ dựa tin thần nên mẹ với cậu Năm củng bớt sợ phần nào. Nhưng một điều kì lạ là càng tiến lại gần đóm lữa đó lại càng to ra, khi mà ba người tiến lại gần nó chỉ còn cách vài mét thì nó to ra bằng cái chén. Lúc này mẹ và cậu Năm sợ quá chạy nhanh qua, cậu Ba thấy vậy củng chạy theo. Chạy được một đoạn tới khúc có nhà bên đường, ba người mới dừng lại nghĩ mệt và nhìn lại sau lưng. Đóm lữa ấy bây giờ nó đã to lên bẳng cái nia, nó bay lên ngọn cây dầu rồi biến mất. Để lại một phen thất kinh cho ba người.

Thời đó ở quê mình vẩn còn trồng lúa, nhiều thì bán ít thì để ăn. Muốn có gạo ăn phải đi xuống xóm dưới để xay từ lúa thành gạo. Hôm ấy bà Út (em của ông ngoại) củng phải đi xay lúa, do chắc đông người nên phải chờ tới chiều tối mới xong, lúc ấy củng khoảng 5 6h chiều trời bắt đầu tối và chỉ còn thấy cảnh vật mờ mờ bà chở gạo bằng xe đạp tới khúc đường nhà Vuông ấy, thì thấy một cục lửa bay qua bay lại như mẹ mình và mấy cậu kể. Lúc ấy bà sợ lắm, nhưng củng ráng đạp xe chở theo bao gạo nặng nề qua chổ đó. Khi gần tới thì bao gạo nó bị tuộc qua một bên, chạy nhanh thì nó rớt xuống đất ngay mà dừng lại cột thì làm sao mà dám. Bà phải xuống xe dắt bộ từ từ qua chổ đó, trong miệng luôn niệm “A di đà Phật” , bà cứ dắt xe qua khỏi chổ đó thì cục lửa ấy nó củng bay từ từ theo bà, lúc ấy bà chỉ mong cho bao gạo phía sau đừng có bị rớt khỏi xe chứ không biết gì nữa. Đi tới khúc có nhà hai bên đường bà củng bớt sợ và nhìn lại cục lửa ấy đã biến mất từ bao giờ.

Phần 3. Miểu Cây Da.
Cách nhà ngoại mình khoảng 3km là một khu ruộng bỏ hoang và ở cuối khu ruộng đó nhiều cây da cao to, hai ba người ôm không hết vào trong đó giửa trưa nhưng vẩn thấy âm u, vì xung quanh toàn là cây cối rậm rạp bao quanh. Ở dưới góc cây có cái miếu nhỏ để thờ gì mình củng không biết, mà mỗi năm người ta điều mướn người về múa mâm, rồi cúng heo quay rất lớn. Ở đây người ta gọi là Miểu Cây Da. Thời đó, những người đi làm ruộng ở xa điều đi bằng xe bò để có thể chở được nhiều dụng cụ làm đồng như cày cuốc. Vào một buổi chiều tối ông Tư ở xóm dưới đánh xe bò trên đường đi làm về ngang qua Miểu Cây Da, ông thấy một bà cụ tóc bạc phơ đứng trước Miểu vãy tay, ông Tư cho dừng xe ghé lại xem thì bà cụ nói cho xin quá giang về Nhà Vuông. Từ đây về Nhà Vuông củng khá xa có người đi chung củng vui nên ông sẵn lòng cho bà cu lên xe bò đi chung. 

Bà cụ lên xe thì ông vỗ mông hai con bò cho nó kéo xe đi, nhưng vỗ hoài nó cứ đứng lì ra đó không chịu di chuyễn mà còn thở khì khì khì, ông Tư củng không hiểu tự dưng sao hai con bò nó dỡ chứng như vậy. Trời lúc này đã tối hẵn rồi mà xe không đi được ông càng nóng ruột, ông lấy cây roi trên đầu có đóng cây đinh nhọn đâm vào mong hai con bò, ( thời xưa nhà ai có xe bò sẽ biết cây này mình củng không biết tên gọi của cây này là gì, tạm gọi là cây roi vậy), hai con bò mới bắt đầu bước đi chậm chạp. Đi được một đoạn ông thấy hai con bò như là kéo xe chở vật gì nặng lắm vậy. Bước từng bước chậm chạp nặng nề. 

Nãy giờ ông chỉ lo hai con bò mà quên mất bà cụ đi nhờ xe ở phía sau, ông nhìn lại bà cụ vẩn ngồi phía sau kế bên mấy cây cuốc, nón lá che kín mặt. Ông có hỏi thăm bà cụ vài câu nhưng chỉ nhận được sự im lặng, ông nghĩ chắc bà cụ bị lãng tai nên không hỏi nữa. Đi tới khúc đường nhiều ổ gà xe lắt lư liên tục, xe hơi còn cảm thấy sốc nói chi lúc ấy là xe bò. Ông Tư và đồ đạc trên xe muốn văng xuống đất, ông quay nhìn bà cụ lần nữa, đường sốc như vậy mà bà cụ vẩn ngồi im chắc chắn ko chút lây động, mặc cho xung quanh cày cuốc thì va vào nhau loảng choảng, xe bò thì chao đảo liên tục. Ông bắt đầu sợ và cảm giác bà cụ này có gì đó không ổn. Ông biết đó là gì rồi, ông lấy cây roi chích bò chọc thẳng vào bà cụ, ông vừa chích vào thì bà cụ đó biến mất như chưa từng có gì xãy ra. Ông cảm thấy xe lúc này nhẹ hơn rất nhiều và hai con bò củng có thể kéo nhanh hơn. Ông chỉ mong cho hai con bò chỉ nhanh kéo xe về nhà và củng chẳng dám nhìn lại phía sau nữa.

Nhà ngoại mình đông con, nên sau cả ngày vất vả ngoài ruộng thì tối đến ông ngoại mình đi soi ếch để kiếm thêm bữa cơm cho gia đình. Ông củng là một người cứng vía, vào một buổi tối ông đi soi ếch ở đám ruộng hoang gần miểu Cây Da. Ở phía ngoài ruộng ông đi hết mà không thấy một con ếch nào, ông mới soi đèn đi từ từ đến cái miểu vì nghe tiếng ếch kiêu phát ra ở xung quanh nhiều lắm, mặc dù nghe nói ở đây có những thứ ghê gợn nhưng ông củng không sợ. Ông tới trước cái miểu thì chẳng nghe tiếng ếch kêu nữa và soi đèn củng không thấy con ếch nào. Ông bước ra về, đi được một đoạn ông lại quay lại chổ cái miếu, lúc ấy ông nói không biết tại sao cứ đi lòng vòng quanh cái miểu hoài , mặc dù đã đi đúng đường về. Bây giờ thì ông biết cái gì che mắt ông rồi, ông mới tiểu ra tay và dùng nước tiểu rửa mặt, ông mới ra khỏi được nơi đó và về tới nhà.

Sau này cậu Năm mình củng đi bắt ếch như ông, sợ nên cậu không dám lại gần cái miểu đó, mà chỉ đi lòng vòng ở đám ruộng hoang thôi. Hôm nay ếch nhiều lắm, kêu vang cã đồng. Cậu bắt lia lịa, toàn là con ếch to. Cậu nghĩ thầm hôm nay mình trúng mánh rồi. Và cứ thế bắt cho tới khi cái giỏ đeo bênh hông nặng trĩu rồi cậu mới có ý định ra về. Khi bỏ con ếch cuối cùng vào giỏ cậu không quen soi đèn vô giỏ xem thành quả của mình. Nhưng thôi rồi, trong giỏ chã có con ếch nào hết mà toàn là mối trùng và đất mà thôi. Cậu sợ quá chạy về nhà luôn.

Phần 4. Ông Táo
Chuyện này không phải là chuyện ma, chuyện này xãy ra với mình là người trong cuộc, nhưng nó mang nhiều về vấn đề về mặt tâm linh thần thánh.
Ba mẹ mình lấy nhau rồi ra ở riêng, rồi mượn đất hàng xóm xây một cái nhà vách đất nhỏ ở gần nhà bà Út cách nhau một hàng cây xương rồng. Lúc đó khoảng năm 95 96 gì đó, mình mới hai ba tuổi thôi, mình hay chạy qua nhà bà Út chơi. Ở quê lúc ấy nhà nào củng nấu cơm bằng bếp củi thôi. Nấu xong nếu còn than thì đặt cái ấm nước lên. Ngày đó mình quậy lắm, qua thấy cái bếp còn than hồng nhà bà Út là chạy vô ngồi vọc than, cứ lấy cây củi khiều than ra rồi đẩy vô, bà Út thấy vậy mới mắn nhưng mình không nghe, vẩn cứ ngồi phá cái bếp.

 Tối đến mình bị đau bụng dữ dội, lúc đó mình ko nhận thức được nhiều chỉ nhớ ba mẹ chở qua trạm xá khám nhưng mấy cô y tá nói không thấy bệnh gì, chắc là do trúng ăn, nhưng mà chiều giờ mình không có ăn gì bậy cả. Ba mẹ đành chở về nhà, bà Út mới qua hỏi thăm ba mẹ mới nói là đi khám không thấy bệnh gì, củng không phải là đau ruột thừa. Bà Út mới nhớ ra là chiều mình có ngồi vọc cái bếp. Bà nói chắc là phá nhà của ông Táo, bây giờ ổng phạt nó đau bụng như vậy. Bà kêu ba mẹ mình qua đốt nhan khấn vái. Nói nó nhỏ chưa biết gì lỡ có phá ông thì bỏ qua cho nó, mai mua đồ về cúng tạ lỗi. Khấn vái vừa xong mình cảm thấy hết đau ngay. Và kể từ đó mình không dám lại gần cái bếp đó nữa.

Phần 5. Bụi tre gần nhà.
Vào năm khoảng 98 lúc này mình có thêm đứa em gái nữa. Nhà mình với bà Út gần nhau nên hai nhà thường rủ nhau đi xem truyền hình. Lúc đó mình và nhỏ em còn nhỏ nên tới nơi thì lăng ra ngủ thôi chứ không có xem được gì, khi nào người lớn cỏng về thì về thôi. Một buổi tối đi xem truyền hình về như mọi khi, gồm có ba mẹ, mình và đứa em gái nhỏ, bà Út cậu Hải và dì Hạnh (là con của bà Út). Đi đến nhà ngoại mình thì bà út với mẹ mình sợ phải đi ngang bụi tre. Từ nhà ngoại mình qua nhà mình và nhà bà Út, phải đi ngang qua hai bụi tre to lắm, bên kia là hai cái gò mã bằng đá ong, bụi tre một bên, gò mã một bên và con đường thì nằm ở giửa hai thứ ghê gợn ấy. 

Lúc đó mẹ mình bế nhỏ em gái cùng bà Út với dì Hạnh cậu Hải đi vòng xuống ruộng để về nhà, mặc dù đi đường ruộng có sình lầy nhưng vẩn đỡ sợ hơn đi trên con đường kia. Ba mình thì cõng mình trên lưng, lúc đó mình ngủ nên không biết sau này nghe ba kể lại. Lúc ông đi tới bụi tre thì một cục gì đó đen thui ngồi sát cái mả đá, nó đen lắm, mặc dù trời tối nhưng mà nó còn đen hơn cả trời tối. Còn trong bụi tre có tiếng người rên ư ử. Ông sợ lắm, cỏng mình mà chạy như bay về tới nhà đợi mọi người về kể lại, ai củng mặt tái xanh.

Phần 6. Ông ngoại
Ông ngoại mình mất năm 2005, vì căn bệnh ung thư. Ông được chôn bên hông nhà mình cách khoảng 500m, từ nhà mình nhìn ra cửa sổ vẩn thấy được nơi ông nằm. Sau khi chôn cất ông xong, chiều nào ba mình củng ra mả ông đốt lửa cho ông ấm. Sau đó độ 10 ngày, cậu ba mình đi cạo mủ cao su ngang mả ông ngoại thì thấy lửa đốt, cứ nghĩ ba mình đốt, cậu ba nghĩ ông mất nay 10 ngày rồi ba mình đốt lửa hoài chi vậy. Rồi đến khi gặp ba mình ông mới hỏi, ba mình nói tui chỉ đốt ba ngày đầu thôi, rồi đâu có đốt nữa. Rồi ba mẹ mình củng xác nhận là đêm có thấy lửa cháy phừng phừng ở ngoài mả ông ngoại nhưng không ai đốt cả. Thiết nghĩ chắc ông lạnh mà tự đốt lửa sưởi ấm.

Phần 7. Trong rừng cao su
Vào năm 2010 -2011, thời đó mủ cao su có giá lắm, không như bây giờ giá xuống thê thảm. Ở khu mình sắp giải tỏ quy hoạch nên nhà ai có cao su điều sức thuốc kích thích ra mủ cho cây cao su. Mủ cao su nó có thể chảy ra cả ngày. Tối đến là thời gian để người ta đi trút mủ lại, một đêm làm vài kg là có cả trăm ngàn rồi. Chiều hôm đó, cậu Hải con bà Út mình củng đi trút mủ lại. Đang trúc mủ hăng say, thì cậu nhìn thấy cuối hàng cao su có một người ngồi cầm cây dù che hết phần đầu, mặc dù trời không mưa, ngồi tựa lưng vào cây cao su. Cậu mình không sợ, mà tiến thẳng lại gần người đó xem là ai, thì vừa tới gần thì người đó biến mất, phía sau hàng cao su là một ngôi mộ mới đấp, hoa nhang cúng còn rất mới. 

Lúc này cậu sợ quá quăng luôn cả bịt mủ mình cực khổ buổi chiều mới có được mà chạy về nhà. Hiện giờ, khu nhà mình đã được giải tỏa để làm khu công nghiệp, nhiều nhà máy, công ty mọc lên, mọi chuyện của quá khứ đã lùi xa. Nhưng lâu lâu có dịp nhà mình lại tụ họp cùng nhau kể lại chuyện xưa. Tới hiện giờ cái miểu cây Da ở phần 3 mình kể vẩn còn, xung quanh đã có nhiều nhà dân mọc lên. Nhưng mỗi lần đi ngang đó vẩn còn cảm thấy rợn người. Va khu mình ở người ta gọi luôn là khu chung cư cây Da.

Phần 8: Cái giếng và cây vú sữa
Vào khoãng năm 1988, nhà ngoại mình trồng rất nhiều cây ăn trái, nào mận, mít, me, xoài, vú sữa, thanh long… nguyên cả khoảng sân trước điều là cây trái um tùm. Đi ra khỏi khoảng sân đó là đồng ruộng mênh mông, tít xa xa mới có vài cái nhà. Nhà ngoại mình được xây theo kiểu nhà chữ đinh, một gian chính rộng để bàn thờ Phật và ông bà tổ tiên, còn gian nhỏ dùng đề sinh hoạt và tiếp khách, phía sau gian nhỏ là một phòng ngủ sau phòng ngủ là đường xuống nhà bếp. Ngoại mình có 9 người con và một người đã mất. Mẹ mình là người thứ 4 trong gia đình, dì 2 bấy giờ đã có gia đình và ra ở riêng, và một số cậu dì lúc này đã lớn và đi làm xa. Nhà đông người vậy, nhưng lúc đó chỉ có mẹ mình dì 6 và cậu út (lúc này 1, 2 tuổi gì đó) và ông bà ngoại ở nhà thôi.

Trước nhà có một cái giếng, lúc trước ông ngoại đào để lấy nước sử dụng và lấy đất đấp nền nhà. Nhưng nghe kể lại là đào rất sâu mà không có một giọt nước nào, còn đất thì đem làm nền nhà hết rồi nên không có lấp cái giếng đó lại được và chỉ được che đậy sơ sài lại bằng những cành cây khô chồng lên nhau, và rồi củng bõ hoang. Kế bên cái giếng là một cây vú sữa to lắm nhưng mà chẳng bao giờ có trái cả, ở sau nhà củng có một cây như vậy nhưng trái rất nhiều. Cách cây vú sữa chừng 3m là cây me củng cao to không kém. Những ngày hè nắng nóng nó như một tài sãn vô giá trị vì những tán cây rợp bóng mát che hết cả khoảng sân nhà. Nhưng đêm đến thì nó vô cùng quái dị, những tiếng gió rít qua cành lá, những tiếng tắc kè, tiếng chim kêu en én phát ra trên cây lúc nữa đêm khiến ai cứng rắn lắm củng phải giật mình. Ở quê lúc ấy nhà ai củng khoảng 7 8h là đi ngủ hết rồi, phần không có điện thức khuya lại tốn thêm dầu chăm đèn, phần đi làm mệt cả ngày và ngủ sớm để khuya dậy đi cạo mủ cao su. 

Đêm đó, bà ngoại đang ngủ thì nghe gió ngoài trời rất to, làm cây cối xung quanh lao xao như trời sắp đổ mưa tới, bà nghĩ thầm trời mưa thì hôm nay không đi cạo mủ cao su được rồi. Bà soi đèn nhìn đồng hồ treo trên tường thì thấy cũng hơn 1h sáng, vì giờ này củng gần tới giờ đi cạo mủ rồi. Bà mới mở cửa ra xem có mưa thật không, nhưng kì lạ bà vừa mở cửa ra thì không còn nghe tiếng gió nữa, nhìn lên trời thì trăng sáng vành vạnh, không có một dấu hiệu gì của trời mưa cả. Bà nghĩ chắc là do bà ngủ mơ mới nghe ra như vậy. Bà không nghĩ gì thêm và vô nhà kêu ông thức dậy đi cạo mủ. Ông mới hỏi, Sao hôm nay bà dậy sớm vậy? Bà mới trả lời, đang ngủ tự dưng nghe mưa gió ầm ầm tới, tui mớ mở cửa ra ngoài xem sao, thì thấy trăng sáng, không có một cơn gió một giọt mưa nào hết. Ông mới bực mình chửi bà nói bà lãng tai chứ trời này mà mưa gió gì. Rồi hai người chuẩn bị mọi thứ lên đường đi cạo mủ.

Khi đó, trong mùng mẹ mình củng thức dậy từ lúc nào, và nghe được ông bà nói chuyện với nhau, lúc nãy củng vì tiếng gió rít mà mẹ thức dậy và mẹ càng tin mình không nghe nhằm vì bà ngoại củng nghe tiếng đó. Nằm suy nghĩ một lúc mẹ ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Được một lúc, củng không biết lúc ấy là mấy giờ, mẹ lại giật mình thức dậy vì nghe tiếng gió ầm ầm ngoài sân, như sắp có một trận bão tới. Mẹ nghĩ trời sắp mưa tới sao ông bà còn không về, mưa tới sao mà cạo mủ được. Mẹ củng như bà lúc nãy, mẹ mình mở cửa bước ra sân tiếng gió vẫn còn. Mà quái lại mẹ không thấy gió thổi vào người, hình như gió chỉ thổi trên ngọn cây. Mẹ nhìn xung quanh cây mít, cây mận vẫn im lìm không một chút lây động. 

Nhưng mà cây vú sữa kế bên cái giếng nó cứ rung lên, như có ai ở dưới ôm gốc cây mà rung, mà ai lại có sức khỏe phi thường để mà rung cây to như vậy. Mẹ sợ quá, chạy vào nhà đóng cửa lại, nhưng tiếng động ở cây vú sữa vẩn phát ra. Dì 6 (lúc này khoảng 14 15 tuổi), em của mẹ củng thức và chạy ra hỏi mẹ mình, chị Tư mưa tới hay gì mà gió lớn vậy? Mẹ mình không nói gì, ngoắc tay ra hiệu cho dì 6 qua bên cửa chổ mẹ đứng. Mẹ nói nhỏ giọng run run, không có mưa, tao ra xem thì trời trong lắm, không có chuyển mưa, củng không có gió luôn, mà tự dưng cây vú sữa kế cái giếng nó run lên quá trời. Nghe mẹ nói xong dì 6 củng hé khe cửa nhìn ra cây vú sữa rồi té xỉu. Mẹ mới hoảng hồn bế dì 6 vô buồn xoa dầu, sợ dì 6 trúng gió mà nhà thì giờ không có người lớn. Mẹ không biết kêu ai, cứ xoa dầu một lát thì dì 6 tĩnh dậy. 

Dì 6 khóc nhiều lắm, cứ ôm mẹ mình và khóc, mẹ hỏi sao vậy mà cứ lắc đầu rồi khóc, làm mẹ mình không biết sao củng khóc theo luôn. Đến khi mệt quá thì hai chị em ôm nhau ngủ tới sáng vì cũng đã mệt lắm rồi, mặc cho ngoài kia là cái thứ gì đi nữa. Sáng hôm sau, khi có đầy đủ mọi người ở nhà. Dì 6 mới dám kể lại hôm qua nhìn thấy cái gì mà sợ đến như vậy. Dì 6 nói, khi nghe mẹ mình nói cây vú sữa có vấn đền nên dì củng nhìn ra cây vú sữa thử, thì dì mới thấy một cảnh tượng kinh dị vô cùng, một người đàn bà mặc bộ đồ bà ba màu nâu, loại quần áo ngày xưa người ta mặc, đang ngồi ở trên ngọn cây vú sữa, nhưng mà bà ta bị cụt đầu, hai tay đang ôm cái đầu máu me, tóc thì dài từ trên ngọn cây tới miệng giếng, vừa thấy cảnh tượng vậy rồi dì xỉu luôn. Nghe dì kể xong, ông ngoại và mấy cậu không tin và còn nói dì 6 mình giỏi tưởng tượng. Nhưng mẹ mình và bà ngoại thì củng phần nào biết được tiếng gió thổi hôm qua từ đâu mà ra rồi. Mẹ mình định lên tiếng nói củng thấy điều bất thường tối qua, nhưng bà ngoại ngăn lại vì bà nói giờ nói không ai tin đâu, cứ để một thời gian nữa xem sao. Chiều hôm đó, ngoại mua ít bánh tây ra gốc vú sữa cúng, ngoại khấn “những người nào khuất mặt khuất mài, chúng tôi không phạm tới các người, xin đừng hù chúng tôi nữa, rồi rằm 16 chúng tôi cúng cho”. Rồi bà đi vào nhà.

Những ngày sau đó, mọi chuyện trở lại bình thường, bà ngoại, mẹ mình và dì 6 không còn nghe tiếng gió trên cây vú sữa nữa. Cứ tưởng mọi chuyện trở nên êm đẹp và họ củng đã đồng ý với phần lễ của bà ngoại. Nhưng khoảng hai tuần sau, lúc này củng khoảng 10h, ông ngoại mình ra sân đi tiểu. Khi vừa bước vô tới thềm nhà, ông vô tình nhìn lên cây vú sữa, ông giật mình muốn la lên nhưng miệng ông không phát ra nỗi một lời nào, chỉ ú ớ vài câu. Và điều kinh khủng ông thấy củng như dì 6 kể, một người đàn bà cụt đầu hai tay ôm cái đầu máu me tóc dài duỗi thẳng xuống giếng. Hình như bà ta đã nhìn thấy ông ngoại, bà ta nhãy từ ngọn cây vú sữa xuống giếng, mặc dù ở miệng giếng đã được che lại bằng những cành cây khô, như lúc đầu mình củng có nói, nhưng mà không phát ra một tiếng động nào cả. Chứng kiến cảnh tượng quá hãi hùng đó, ông nằm liệm đi trước cửa, tới giờ đi cạo mủ, bà thức dậy không thấy ông đâu, bà nghĩ sao hôm nay ông dậy sớm vậy, thường ngày là bà dậy trước rồi mới kêu ông dậy. Bà mới bước ra cửa tìm thì thấy ông nằm ở trước hàng ba, bà la lên, làm mẹ mình và dì 6 thức dậy, rồi ba người mới xoa dầu, một hồi ông tỉnh dậy, ông củng không nói với ai lời nào, và tối hôm đó ông với bà nghĩ cạo mủ luôn. Sáng hôm sau, ông kêu bà mua gì ra đó cúng đi và kể lại đầu đuôi câu chuyện mình chứng kiến. Ai củng sợ tái xanh mặt, còn dì 6 là người tận mắt chứng kiến dì khóc nhiều lắm. Bà nói, bữa con 6 bị nhát, tui có cúng rồi mà sao người ta không chứng cho mình. Ông với bà nhìn nhau thở dài. Tới đâu thì liệu tới đó vậy.

Củng từ hôm đó, ông bà chờ tới gần sáng mới đi cạo mủ, phần không muốn nhìn thấy cái quái dị đó, phần quan trọng là không dám để mẹ mình, dì 6 và cậu út ở nhà một mình trong hoàn cảnh như vậy. Càng ngày mọi người không chỉ nghe tiếng gió lao xao trên cây vú sữa mà còn nghe tiếng người chạy lộp độp trên mái nhà, tiếng gõ vào mái ngói kêu lọc cọc cả đêm. Ai nấy tự trấn an mình chắc là do chuột thôi, củng không ai dám mở cửa ra nhìn lên trên mái nhà và đặc biệt là nhìn lên cây vú sữa nữa. Cả ngày đi làm về mệt, chỉ mong cho giấc ngủ ngon củng không được, tối đến là trên mái nhà, trên cây vú sữa lại phát ra những âm thanh kinh dị đó, ông bực lắm nên sức chịu đựng con người có giới hạn, vào một đêm ông lấy hết can đảm chạy ra sân hét to, “mày là ma quỹ gì ? mà cứ phá nhà tao hoài vậy?, sao không để nhà tao yên?” 

Lúc này bà ngoại và mẹ mình dì 6 củng chạy lại khe cửa nhìn ra. Ông vừa nói xong câu đó, từ trên nóc nhà, một người phụ nữ ôm cái đầu máu me tóc dài chục mét vừa nhìn xuống ông với với ánh mắt vô hồn, miệng cười tới mang tai, vừa bay lên cây vú sữa rồi nhảy xuống giếng, mình kể thì lâu nhưng mà sự việc diễn ra chỉ trong vài giây thôi. Lúc này ông củng sợ quá chạy vô nhà, vừa mở cửa ra thấy ba bóng người đứng trước mặt ông hoảng hồn đấm tụi bụi. Bà ngoại với mẹ mình, dì 6 mới la lên thì ông mới biết, ai nấy đều bị ông đánh nhưng không sao. Vào nhà ông nói với bà, phải tìm cách giải quyết chứ không thể để hoài như vậy được, có ngày đứng tim mà chết. Nhưng mà biết giải quyết làm sao với cái thứ kinh dị ngoài kia. Ông bà mới lên bàn thờ đốt nhan khấn vái, rồi cả nhà đi ngủ, đêm đó tới sáng chẳng còn nghe tiếng gì nữa. 

Những đêm sau đó, mọi chuyện vẫn như củ, vẩn tiếng động trên cây, trên mái nhà, và dường như cả nhà củng đã quen, nên ai nấy cũng không phải giật mình nữa đêm nữa. Dù sao nó chỉ hiện ra nhát mình thôi, chứ không làm hại ai. Có một đêm dì 6 nằm mơ, trong mơ dì 6 thấy mình đang ở nhà, rồi có một người phụ nữ nhìn không rõ mặt tới dắt dì đi chơi, nhưng mà chưa kịp thì bị nhiều người ở đâu kéo tới bắt bà ta đi và dì thức dậy. Và nhiều đêm sau, dì vẩn mơ thấy giấc mơ củ, dì mới kể lại với bà ngoại và mọi người trong nhà. Chuyện của nhà ngoại mình bây giờ không chỉ gói gọn trong nhà nữa, mà cả hàng xóm xung quanh ai nấy điều biết. Rồi có bà hàng xóm qua khuyên nên đi coi thầy xem sao, nghe nói là có ông thầy Năm gì ở Thủ Dầu nỗi tiếng là giỏi chuyện tâm linh cứ xuống coi thử một lần. 

Ngày hôm đó, ông bà mới hỏi đường tìm tới ông thầy kia. Trước cửa nhà ông thầy, xe ô tô đậu kín một khúc đường, người đến trừ tà, người đến tạ lễ, người đến cầu may đủ cả. Phải đợi tới trưa thì mới tới lượt ông bà mình. Vừa vào thì ông Năm như đã biết hết thời gian qua gia đình ngoại đã gặp phải những chuyện gì. Ông bà mình mới kể lại hết đầu đuôi câu chuyện. Ông Năm mới lên bàn thờ thấp nhang, rồi đọc lẫm nhẳm gì đó. Rồi ông xin theo ông bà mình về nhà. Đi một vòng quanh nhà, như hiểu ra được điều gì, ông nói ”thắt ở đâu thì bây giờ gỡ ở đó”. Rồi ông mới giải thích, ngày xưa cách đây mấy trăm năm, thời phong kiến không biết vì sao người đàn bà này bị người ta chặt đầu tại mảnh đất ở ngay cái giếng mà ông ngoại mình đào. 

Vì sợ bà này chết hiện về báo thù nên ở ngay chổ đó, người ta có yểm một lá bùa, không cho bà ta siêu thoát, bà ta bị giam giử ngay tại chỗ cái giếng ấy. Vô tình thì ông ngoại mình đào lá bùa yểm đó lên mà không biết, củng từ đó hồn ma bà ta được giải thoát ra ngoài và không siêu thoát nên luẩn quẩn quanh cái giếng và cây vú sữa. Ngày hôm sau, ông qua nhà ngoại mình lập bàn lễ cúng, để vong hồn bà ta được thanh thản siêu thoát. Và ông ngoại mình lấp cái giếng lại luôn và củng chặt bỏ cây vú sữa. Từ đó mọi người không thấy bà ta hiện về nữa. Cho đến sau này, khi qua nhà ngoại mình vẩn còn thấy cái giếng ấy sau khi trời mưa to, đất sẽ bị lúng xuống, cho dù có đắp lại thì trời mưa xong nó vẩn lúng xuống như củ. Và gốc cây vú sữa vẩn còn đó như một minh chứng cho những điều quái dị của quá khứ.

Phần 9: Bóng đè
Ba mẹ mình lấy nhau và mượn đất của hàng xóm làm một cái nhà bằng vách đất nhỏ để ở. Trong nhà có một cái bàn tròn, một cái ván nhỏ và một cái giường cho cả nhà ngủ chung. Phía bên phải là nhà bếp. Không biết sau lúc đó nhà mình không có cửa, chắc là cửa bị hư nên ba mẹ không sửa, vì trong nhà chẳng có gì để người ta lấy khỏi cần cửa luôn. Trước sân nhà mình có vài cây điều, và ra khỏi sân trước nhà là khu cây cối rậm rạp, giửa khu đó có một con đường nhỏ ra vườn cao su. Phía trái là hàng cây xương rồng, và sau hàng xương rồng đó là nhà bà Út. Mình không biết là khi đó mình bao nhiêu tuổi, chắc khoảng 3 4 tuổi gì đó. Lúc ấy chắc khoảng 9 10h rồi, mình đã lên giường chuẩn bị đi ngủ, thì mình nghe loáng thoáng là ba mẹ mình nói chuyện với nhau. Ba mình nói hình như có cái gì, hay ai đó mặc đồ màu trắng đứng trước nhà mình, ngay cái đường nhỏ ra vườn cao su. Mẹ mới nói giờ này mà ai còn ra đó đứng làm gì. 

Và mẹ mình ra xem thì cũng thấy một người mặc đồ trắng ngồi chỗ đó như ba nói. Rồi hai người mới vô nhà lấy đèn soi ra thì không thấy gì, mà tắt đèn lại thấy một cục màu trắng hiện ra. Mình mới bước xuống giường ra chổ ba mẹ hỏi chuyện gì mà ba mẹ chưa ngủ. Nhưng chắc ba mẹ mình sợ mình sợ nên nói không có gì và tắt đèn đi ngủ. Mặc dù ba mẹ nói không có gì, nhưng trong lòng mình sợ lắm, rồi mình ngủ lúc nào không hay. Thường ba mình dậy rất sớm khoảng 5h là ba dậy rồi. Tối đó mình giật mình thức dậy, chắc trời củng gần sáng, mình nghe tiếng gà gáy, nghe tiếng thở điều điều của mẹ, nghe tiếng lục đục ở nhà bếp của ba.

 Ánh đèn ở nhà bếp hắt lên trần nhà chổ mình ngủ tạo thành đủ thứ hình thù kì dị, mình cẩm nhận và nghe thấy mọi thức xung quanh rất rỏ. Nhưng mình không thể nào cử động được, muốn hét lên ba ơi cứu con, mẹ ơi cứu con mà không hét được, cừ nằm im mở mắt nhìn lên trần nhà như vậy. Chỉ có mắt và tai còn hoạt động, còn nghe còn thấy được, nguyên cả cơ thể mình chẳng thể nào nhúc nhích. Lúc đó mình chỉ ước là ba hay mẹ lại nắm tay mình kéo dậy thôi, nhưng đâu có ai nghe được lời mình. Mình cứ nắm như thế khi mẹ mình thức dậy, tự dưng mình cử động được và mình thức dậy luôn. Lúc đó mình chưa biết gì về bóng đè hết, nên không kể với ai. Và nó là một ám ảnh cho tới tận bây giờ 20 năm rồi mình không quên được cái đêm kinh khủng ấy.

Phần 10: Cầu Dĩ
Ngày trước ở quê mình còn nghèo lắm, trường mẫu giáo và tiểu học từ lớp 1 đến lớp 3 chung với nhau được xây ở nhà Vuông, mà phần trước bạn nào có theo dõi truyện của mình sẽ biết những chuyện ma mị ở đây. Còn từ lớp 4 trở đi phải đi 7, 8km, ra trung tâm xã mới có trường học. Trên đường ra xã toàn là đường đất thôi, mùa nắng thì bụi, mùa mưa thì sình lầy thôi rồi. Trên con đường đó phải đi qua một cái cầu ngày trước có tên là cầu Dĩ. Cây cầu này bắt qua một con suối nhỏ, cầu được làm bằng những tấm ván gổ ghép lại với nhau, hai bên không có rào bảo vệ gì cả. Do cầu nằm ở dưới thấp hơn so với đường đi, nên xuống cầu có một cái dốc cao lắm, xe ai mà đứt thắng thì coi như thã hồn cho trời luôn. 

Mùa nắng thì không sao vì nước ở dưới suối chỉ qua đầu gối một chút thôi. Còn mùa mưa thì không thể nào diễn tả được. Khi nghĩ đến Bình Dương, người ta sẽ nghĩ đây là một vùng đất cao yên bình, không bị chịu ảnh hưởng nhiều của thiên tai lũ lụt như các tỉnh miền Trung và miền Tây. Nhưng ở nơi mình thì khác, vào năm 1999 lúc này mình học lớp 1, năm đó trời mưa bão nhiều lắm. Có hai học sinh lớp 7 trong ấp của mình, buổi chiều đi học về, hôm đó trời mưa to lắm, cộng thêm những đợt mưa của những ngày trước, nên nước suối lên cao qua khõi mặt cầu, chỉ nhìn thấy nước thôi, không thấy cầu đâu cả, muốn qua cầu phải nhắm hướng mà đi. Nhưng mà xui cho hai học sinh đó, khi qua cầu nước chảy xiết quá một người bị té xuống suối, rồi người kia mới nhãy xuống cứu, nhưng không ai lên được cả. Cho tới sáng hôm sau người ta mới tìm thấy xác, cách đó cả cây số. Cả tuần sau mới tìm thấy chiếc xe đạp còn sót lại. 

Người nhà ra đó khóc như chết lên chết xuống. Thấy cảnh đó ai củng không kiềm được nước mắt. Rồi thời gian củng qua, đến năm 2003 mình học lớp 4 và củng phải ra trung tâm xã học, lúc đó dù xa nhưng vẩn phải đi xe đạp, vì ba mẹ còn phải lo làm việc, đâu ai rãnh đưa rước mình, và điều quan trọng là bắt buộc củng phải đi qua cây cầu “tử” đó. Lúc này cây cầu xuống cấp nhiều hơn, có nhiều đoạn cây bị mục nát tạo thành những lổ to nhỏ, như cái tô củng có, cái mâm củng có khắp mặt cầu, mỗi lần đi qua mình sợ lắm, kèm theo cái dóc cao chót vót nữa càng tạo thêm độ nguy hiểm khi qua cầu. Năm đó trường mình tổ chức cấm trại, buổi đêm sau màn văn nghệ thì mọi người chuẩn bị đi ngủ, nhà trường củng tạo điều kiện cho học sinh ở lại trường ngủ và nếu học sinh nào có người nhà đến rước thì cứ về rồi sáng vào tiếp vì cấm trại còn ngày mai nữa. 

Lúc chiều mình đi xe đạp tới trường và định là tối ngủ lại, nhưng mà lớp mình ai củng được ba mẹ chở về hết rồi, một mình ở lại thì thôi đi về nhà còn cảm thấy an ủi hơn. Và mình quyết định ra về lúc ấy là gần 10h rồi, mình cứ thong dong đạp xe. Nhà hai bên đường cứ thưa dần thưa dần và không còn nhà ai cả khi gần tới dốc cầu, trời 16 trăng sáng thấy rõ mặt đường nên củng yên tâm, hai bên đường là những hàng cây tràm tỏa mùi hoa thơm nhẹ nhàng, mình thích ngửi mùi hoa tràm lắm. Vừa đạp xe vừa hít thở không khí đêm lành lạnh, kèm với mùi hoa tràm thì còn gì bằng, nói thật lúc đó dù có đi một mình, mình củng chẳng thấy sợ gì cả. Khi xuống dốc cầu, hai bên đường những cây tràm cao to che hết ánh trăng, không khí trở nên lạnh đột ngột. Khi đi đến những khu vực nhiều cây cối ban đêm chắc ai củng cảm thấy lạnh như vậy. 

Mình cứ thả xe từ từ xuống dốc, nhưng mình giật mình khi thấy hai người mặc áo trắng như học sinh đang ngồi bỏ chân xuôi theo dòng nước và mặt thì củng cúi nhìn xuống xuối, quái lạ giờ này là giờ nào rồi mà còn học sinh ngồi trên cầu như vậy, mình biết chỉ có thể là cái đó thôi. Mình sợ lắm muốn quay xe trở lại, nhưng mà không được vì đang đổ dốc cầu với lại tự dưng cái thắng xe mình nó không ăn, mặc cho mình bóp cở nào xe vẩn chạy ào ào xuống cầu. Mình chỉ biết giử tay lái thật chặt, lao xuống cầu như con thiêu thân, và củng biết đang sắp lao vào hai con ma kia. Khi gần tới đầu cầu, xe mình vẩn còn chạy tốc độ nhanh mặc dù mình không hề đạp, y như là có ai phía sau đẩy xe mình vậy. Mình thấy hai người đó đứng lên, quay ra nhìn về hướng mình, nhưng mình không nhìn rõ mặt, chỉ thấy hai gương mặt một màu trắng toát, không thấy mắt, mủi, miệng đâu cả. Rồi hai cái bóng cả người xuống, thả rơi tự do xuống nước. Nhưng mà mình chắc chắn là không nghe tiếng ùm hay bất cứ tiếng động nào, khi có người từ trên cao nhãy xuống nước. 

Chỉ ngoại trừ, tiếng kêu ken két của cái thắng xe mình. Khi qua hết cây cầu, mình thở phào nhẹ nhõm và cái thắng xe củng hoạt động lại bình thường. Mình cố gắng đạp thật nhanh về nhà, về tới nhà mình leo lên giường và không biết gì nữa, sau đó mình bị bệnh phải nghĩ học ba ngày. Từ ngà định mệnh đó, mình chẳng dám qua cây cầu ấy vào ban đêm nữa. Đến năm 2006, mới có cây cầu bê tông thay thế. Và năm 2011, ở quê mình thành lập khu công nghiệp nên một cây cầu khác được được dựng lên to hơn song song với cây cầu bê tông cũ để thuận tiện cho việc xe tải qua lại. Và cây cầu cũ ấy, bị bõ hoang tới bây giờ. Mới đây, khoảng tháng 9/2016, chiều hôm đó trời mưa rất to, nước suối dân lên mấp mé mặt cầu có một người đàn ông từ trên chiếc cầu cũ vì buồn chuyện gì không biết, mà nhảy xuống suối tự tử. Cho tới chiều hôm sau, người ta mới vớt được xác và chở về quê ở ngoài Bắc ngay trong đêm. Không biết có dính dáng gì tới hai cái bóng người mình thấy lúc xưa không, nhưng mà mình hy vọng đừng có thêm chuyện gì xãy ra ở cây cầu này nữa.

Phần 11: Trở về Miếu Cây Da
Các bạn nào có theo dõi phần trước thì cũng đã biết vì sao khu mình có tên là chung cư Cây Da rồi. Nơi này bây giờ công nghiệp hóa nhiều, xung quanh miếu cây Da, nhiều nhà dân mọc lên, đường xá cũng được mở rộng. Trước miễu cây Da có một ngã tư lớn, nơi giao nhau giữa đường Dân Chủ và đường 27 khu công nghiệp. Em gái mình vừa học xong lớp 12 thì ba mẹ tổ chức đám cưới cho nó với một đứa cùng tuổi ở xã bên luôn. Vì chuyện “ăn cơm trước kẽn” nên mới gấp gáp như vậy. Đó là vào một ngày tháng 4 năm 2014, ngày cưới của em mình. Sáng hôm ấy, tự dưng cúp điện, cả nhà loay hoay không biết làm sao, vì cúp điện thì đám cưới sẽ buồn lắm, không có nhạc ầm ầm thì ai biết là đám cưới chứ, ở quê là vậy. 

Đám cưới là phải rần rần lên mới vui. Lúc đó cậu Út em của mẹ mình từ trên Bình Phước cùng với bà ngoại và mấy người thân nữa đi xe ô tô về. Lúc trước bà ngoại và cậu Út mình điều ở Bình Dương như lúc đầu mình kể, nhưng năm 2011 ở quê quy hoạch đất nên lên Bình Phước làm quê hương thứ hai. Còn gia đình mình vẩn bám víu mãnh đất quê hương này. Nghe hàng xóm nói ở bên chợ người ta cho mướn máy phát điện, rồi cậu Út mình nói, thôi sẵn có xe để cậu đi qua chở máy phát điện về cho. Rồi cậu Út lái xe chở ba mình, ông Năm hàng xóm đi qua chợ mướn máy phát. Khi trên đường về tới ngã tư miếu cây Da, cậu tông phải một cái gì đó phát ra một tiếng ầm, làm ba mình và ông Năm giật mình. Cậu mới dừng xe và ba người xuống xem thì thấy một người đàn ông đang nằm dưới đường bên cạnh là chiếc xe máy, chân đang chảy rất nhiều máu. Ông Năm nhìn qua bụi cỏ bên đường thấy một người đàn bà nằm trong đó, máu me khắp người.

Lúc này bảo vệ và người đi đường xúm lại coi nhiều lắm. Cậu Út và một người nữa chở người đàn ông đó vào bệnh viện, còn ông Năm bà ba mình chở người đàn bà kia, bà bị thương rất nặng, máu chảy ướt cả người ba mình. Người đàn ông kia chỉ bị gãy chân nên củng đỡ lo. Còn người đàn bà kia thì bị nặng hơn nên được chuyển xuống bệnh viện tỉnh. Đám cưới em mình vẩn phải diễn ra nhưng ai nấy điều không vui nỗi. Qua ngày hôm sau, bà ấy mất. Cậu mình và ông Năm là hai người ngồi ghế trước xe khẳng định là, lúc đó đường vắng tanh, rõ ràng là không có một bóng người nào cả, cậu Út mới chạy qua. Ai ngờ nghe tiếng ầm một cái mới biết tông trúng người. Người trong xóm mình không ai trách cậu cã, vì họ biết rõ cái gì đã cố tình che mắt cậu đi để trở nên cớ sự vậy. Cũng may là người thân của bà kia củng là người hiểu chuyện nên không gây khó dễ cho cậu, viết đơn bãi nại cho cậu mình. Sau vụ đó cậu mình tốn cả 300 triệu để bồi thường và sữa lại xe. Sau này mình được mấy người trong xóm kể lại, sau cái ngày bà kia mất, thì mấy ông bảo vệ khu công nghiệp có ra chỗ đó cầu cơ xin số, hôm sau trúng mấy chục triệu và đem heo quay ra cúng nữa. Không biết là người đàn bà kia cho số, hay những người trong miếu cây Da cho số đây???

Phần 12: Ma nhập
Ở sau lưng nhà ngoại mình là nhà bà B, là hàng xóm láng giềng nên rất thân với bà ngoại mình. Bà B có hai người con trai, chồng bà thì mất lâu rồi. Vào một ngày của năm 2003, 2004 gì đó. Bà B tự dưng co giật và nói lãm nhãm người nhà cứ tưởng trúng gió, nên chạy kêu bà ngoại mình qua cạo gió dùm. Bà ngoại chạy lên cùng với mấy người hàng xóm nữa. Người cạo gió, người bóp tay, người bóp chân, mà bà B vẫn cứ lảm nhảm rồi khóc lóc nhiều lắm. Ngoại mình nói chắc không phải bị trúng gió đâu. Tự dưng bà B mới nói ra chữ “hận mẹ, hận mẹ”, ai củng ngỡ ngàng không biết chuyện gì. Bà ngoại mình như biết chuyện gì, bà mới hỏi “Mày là ai mà nhập vô bà B?” rồi lúc này bà B khóc nhiều hơn nữa. 

Đến khi bà ngoại mình hỏi lần thứ ba, bà B mới trả lời. “Con là con của mẹ B, lúc trước mẹ B chưa kịp sinh con ra thì con đã mất rồi”, ai củng ngở ngàng không tin vào những gì bà B nói, hai người con trai của bà B củng chứng kiến, không ai hiểu chuyện gì xãy ra. Rồi bà B mới nói tiếp “Mẹ con đẻ a hai rồi, rồi có mang con, nhưng được hai tuần con phải đi xa mẹ. Nhưng mà mẹ ác lắm, mẹ làm trầy mặt con hết rồi, bây giờ mặt con nhiều thẹo lắm. Lúc mẹ đi tiểu, có ra cục máu đó là con đó, mẹ lấy cây mẹ khiều khiều làm trầy mặt con. Con hận mẹ”. Nghe bà B bị con nhập, rồi đứa con nói tới đây ai củng sợ tái mặt. Đứa con bà B mới nói tiếp “Nhưng mà bây giờ con được làm trạng ở dưới này, nên mẹ đừng lo. Con buồn mẹ chút thôi chứ không giận mẹ đâu. Ngày mai mẹ mua cho con một con ngựa trắng gửi cho con nhe”. 

Xong nó còn nói nhiều lắm mà mình không nhớ nói gì nữa, nhưng mà đại loại câu chuyện như mình kể nãy giờ. Sau khi bà B tĩnh lại, bà ngoại mình hỏi lúc nãy bà nhớ gì không, bà nói nhớ gì cả. Mọi người mới kể cho bà nghe chuyện diễn ra nãy giờ. Bà củng không biết mình có thai rồi bị mất, bà có xác nhận là ngày xưa bà có đi tiểu ra cục máu. Rồi bà khóc nhiều lắm khi nghe mọi người kể lại. Hôm sau, bà mua ngựa và nhiều đồ về đốt cho con. Và bà củng bị nhập nhiều lần nữa, lần nào thì bà ngoại mình điều là người bên cạnh bà B.

Nhận xét

Top Truyện Hot

Pháp y Tần Minh hệ liệt

Pháp y Tần Minh hệ liệt Tác Giả:   Tần Minh Thể Loại: Truyện Ma Dài 👀Tình Trạng:  Đã Hoàn Thành   Đọc Truyện Giới thiệu truyện : Pháp y Tần Minh hệ liệt gồm 5 quyển: + Quyển 1: Người giải mã tử thi + Quyển 2: Lời khai câm lặng + Quyển 3: Ngón tay thứ mười một + Quyển 4: Kẻ dọn rác + Quyển 5: Người sống sót Tác giả: Bác sĩ pháp y Tần Minh 20 hiện trường vụ án khiêu chiến với tâm lý của con người. Đó là chính là 20 hồ sơ chưa từng được giới cơ quan công bố bởi sự tàn nhẫn, biến thái, kinh sợ...mà nó diễn đạt. Người giải phẫu tử thi sẽ thay lời vong linh nói lên sự thật, họ chính là những còn người sớm tối ở tiếp xúc với xác chết. Chín túi đựng tử thi, bàng quang có những mảnh đá vụt, hai chiếc xe chạy qua, đâu mới chính là kẻ thủ ác? Một người phụ nữ bị chặt rời bộ phận, tất cả đều được biến thành nến sáp, ai là hung thủ đã gây nên? Sự thật về cái chết của cô là như thế nào? Chiếc điện thoại bị vỡ thành hai mảnh, trong micro

Đừng để tôi phải giết anh

Truyện Ma 12H  - Xin đừng dù chỉ một lần yêu một ai đó trong sự hời hợt, không thật lòng, lợi dụng, giả dối. Xin đừng dù chỉ một lần làm tan vỡ trái tim những cô gái. Hãy tự chủ trong tình yêu dù lúc đó bạn có yêu người đó nhiều đến mức nào, tình yêu làm tan chảy mọi trái tim phụ nữ nhưng đừng để nó điều khiển, kiểm soát hay phá nát cuộc đời bạn. Bởi đơn giản, nó không đáng. Hãy để cuộc đời điều khiển luật nhân quả và có những thứ ắt sẽ phải trả giá. Tôi hộc tốc phóng xe về nhà, tôi không biết mình đi đâu nhưng tôi đang chạy. Tôi run... và sợ. Đôi tai ong ong, không nghe thấy gì, cảm giác như ai đó rượt đuổi theo mình. Khẽ khàng mỡ cửa, khẽ khàng dắt xe vào nhà.

Ma xô xe ở đèo Hải Vân

Truyện Ma 12H   -  Hé mắt nhìn ra phía trước bức tượng thì trời đất quỷ thần ơi, đập vào mắt bác 1 cảnh tượng rùng rợn đến sởn cả tóc gáy... Nói đến Đèo Hải Vân – Thiên Hạ Đệ Nhát Hùng Quan thì có lẽ ai cũng biết . Đây là con đèo thuộc dãy Trường Sơn ở miền Trung, là ranh giới tự nhiên giữa Huế và thành phố Đà Nẵng.

Bao hẩu quỷ

Truyện Ma 12H  - Giờ thì cô đã lõa thể, và khuôn mặt hơi chuyển sang mờ mịt. Nhạn chợt thò tay bóc ở cổ ném ra một tấm da, để lộ ra trên hốc cổ của mình một cái bọc phập phồng như con ễnh ương... Trong cõi nhân gian người ta thường tương truyền có lắm giống loài ma quỷ lạ. Trong những giống loài ấy, có đôi khi cũng chưa được nhắc tên đến bao giờ nhưng khi được miêu tả lại, vẫn khiến người ta phải kinh sợ.

Kilomet số 13

Truyện Ma 12H   -   Ở trên đời này, gieo nhân nào thì gặt qủa ấy. Hãy nhớ luật nhân quả báo ứng không trừ một ai... Tài lái chiếc Mecxedes bóng loáng, lao vun vút qua cây cầu dài bắt ngang qua con sông Hàn đến công ty làm. Vừa lái xe gã vừa huýt sáo theo nhịp của bài hát, mà cái Radio trên xe đang phát.

Hồng lạp dạ gọi hồn

Truyện Ma 12H  - Vợ hắn từ phòng bên nghe tiếng la vội chạy sang, và chỉ kịp nhìn thấy chồng gục xuống bàn. Lửa từ cây nến tàn đã bén sang tấm trải bàn, cháy lan sang các vật dụng khác... I. Đồn trưởng Lưu Mạnh tưởng như vậy là chiến thắng. Người ta đồn ầm lên về chuyện một hoa khôi mới vừa xuất hiện ở kỹ viện Hồng Nhan. Một người rành chuyện đã tô vẽ thêm: - Cô nàng này vốn là con nhà giàu, do gia cảnh bị sa cơ thất thế nên mới đem thân ngà ngọc bán vào chốn nhơ nhớp!

Hình nhân

Truyện Ma 12H  -  Trong gương, đứng sau lưng Mai là một nữ nhân với khuôn mặt tái nhợt, da dẻ mục rữa, đầu trọc lốc chỉ còn lún phún vài cọng tóc, đang há hốc chiếc miệng đèn ngòm rộng toác, hai hốc mắt sâu hun hút không ngừng tuôn ra từng giọt máu đen... Ánh nắng vàng rực xuyên qua từng kẽ lá, tạo thành những vệt dài đâm thẳng xuống mặt đất, làm nổi lên những hình sáng nguệch ngoạc đến quái dị. Lê từng bước nặng nhọc tới trước cửa sổ có những song sắt đã hoen rỉ, Quang Bảo đưa mắt về phía khu vườn sau nhà. Cậu thẫn thờ dõi theo từng chuyển động của vài chiếc lá đã khô héo, chỉ chực lìa khỏi cành. Đã cuối hạ, Sài Gòn vẫn oi bức, đến những cơn gió hiếm hoi thỉnh thoảng ùa qua cũng mang theo sự ngột ngạt đến khó thở.

Bóng ma trên tầng cao

Truyện Ma 12H  -  Ban đêm, gió lay động màn cây in bóng cành lá lên tường nhà. Những chiếc đèn pha ô tô đôi khi hắt mạnh ánh sáng vào những gian phòng rộng và đồ đạc cũ trong nhà như xuất hiện từ bóng tối, có những hình thù lạ và dễ sợ... Một ngôi nhà xanh hai tầng, một gác xép, một khu vườn, một nhà xe và rặng cây ngăn cách nhà hàng xóm. Người ta gọi là ngôi nhà xanh vì những cánh cửa sơn xanh.

Người tình và sợi dây thòng lòng

Truyện Ma 12H  -  Trong phòng, xác Trúc Quỳnh treo lơ lửng giữa trần nhà. An là người nhào vô trước, anh chụp lấy chân nàng đỡ lên. Nhưng lúc ấy anh đã cảm nhận được rằng mình tới đã quá trễ. Trúc Quỳnh đã chết!... Liễu Huệ đứng lấp ló mãi mà vẫn chưa dám gọi trong khi lòng dạ cô nóng ran, không thể chờ được nữa. Bên trong, anh chàng Thanh An đang say sưa giảng bài các học sinh đang chăm chú lắng nghe... Chính điều đó đã khiến cho Huệ không dám lên tiếng.

Con ma nhà xác

Truyện Ma 12H  -  Đồng hồ vừa gõ năm tiếng cũng là lúc Tư Lân chìm sâu vào giấc ngủ. Và cũng là lúc ông ta cảm giác như có ai đó đè lên người mình, suýt nghẹt thở... Tư Lân chỉ ú ớ rồi thôi... Dựng xong chiếc xe đạp cà tàng của mình vào một góc, Tư Lân lên tiếng ngay với người đồng nghiệp đang chờ để thay ca trực: - Xin lỗi có hơi trễ, kẹt xe quá trời anh Năm! Năm Sang, người trực ca ban ngày cười giả lả: - Đâu có sao, bù qua sớt lại mà, sáng mai tôi lại phải nhờ trực lố khoảng nửa tiếng. Bà xã ở nhà bị bệnh. Ông ta đứng lên gom đồ đạc chuẩn bị về. Trước khi đi, Năm Sang mở sổ ra và dặn: - Hôm nay có bốn xác mới nhập. Hai nam, hai nữ. Tất cả đều tử nạn giao thông.