Zombie War
- Cũng như bao ngày khác, tôi thường ngồi trong căn phòng chật chội, hôi rình của mình mà chơi game qua ngày. Thời gian trở nên rất mơ hồ. Tôi mới có 21 tuổi, bị đuổi học vì đánh lộn. Từ đó, ba mẹ tôi cách ly tôi ra khỏi gia đình và cho tôi sống ở một khu nhà trọ cũ kĩ, sâu trong mấy con hẻm Quy Nhơn.
Cùng phòng tôi là Thắng ( hay gọi là Bon ), cũng là một gamer. Bọn tôi như anh em ruột cho tới khi Thắng tốt nghiệp và ra trường. Vì vậy, hiện tại tôi ở một mình. Khu nhà trọ này nằm cũng xa khu trung tâm, lại thêm ở trên cao, kính cách âm và rèm cửa lúc nào cũng kéo kín. Có thể nói rằng, tôi hoàn toàn tách biệt với thế giới bênh ngoài, thậm chí là cả mặt trời. Hôm nay, khi tôi đang chơi Minecraft thì tự nhiên mất điện và cái tủ lạnh thì trống trơn. Thức ăn đã hết, chỉ còn hai chai nước Lavie.
Cùng phòng tôi là Thắng ( hay gọi là Bon ), cũng là một gamer. Bọn tôi như anh em ruột cho tới khi Thắng tốt nghiệp và ra trường. Vì vậy, hiện tại tôi ở một mình. Khu nhà trọ này nằm cũng xa khu trung tâm, lại thêm ở trên cao, kính cách âm và rèm cửa lúc nào cũng kéo kín. Có thể nói rằng, tôi hoàn toàn tách biệt với thế giới bênh ngoài, thậm chí là cả mặt trời. Hôm nay, khi tôi đang chơi Minecraft thì tự nhiên mất điện và cái tủ lạnh thì trống trơn. Thức ăn đã hết, chỉ còn hai chai nước Lavie.
"Má nó ! " tôi chửi thề.
- Giờ tôi chả biết làm gì cả. Tôi rút điện thoại ra, toan gọi cho cửa hàng đồ ăn nhanh thì thông báo là mất sóng, tôi quyết định đi xuống phố, mua ít đồ, cũng khá lâu từ lần cuối tôi thấy phố phường và mọi người.
Tôi mở cửa bước ra. Khu trọ hôm nay yên ắng lạ thường, đèn trong mọi phòng đều tắt. Tôi muốn xuống phố thật nhanh. Nhưng quái lạ. Đường phố Quy Nhơn không 1 bóng người, vắng teo. Rác thải, lá cây đầy đường. Thậm chí có vài cái xe máy, xe đạp nằm lăn lóc, nát bét Họ đi đâu hết rồi, tan hoang quá. Tôi nghĩ đến những nơi đông người nhất có thể. Đúng rồi, Khu Du Lịch Gềnh Ráng gần đây nhất. Tôi đi nhanh đến đó. Những gì trc mắt làm tôi thốt lên:
"Cái đéo gì thế này"
Trước mắt tôi là cả 1 chiếc máy bay trực thăng nằm giữa đống đổ nát của cổng khu du lịch. Tôi không tin vào mắt mình nữa, như kiểu năm 68 vậy.
Đang mắc kẹt giữa giấc mơ và thực tại, bỗng tôi gặp 1 người ở đằng xa. Gã như đang say rượu hay gì đó, tôi gọi to:
"anh gì ơi! "
Gã dường như không để ý lắm. Tôi chạy tới, hi vọng sẽ giải đáp được bao câu hỏi trông đầu tôi.
Thấy tôi chạy lại, gã quay ra nhìn. Gã đó thật kinh tởm, mắt lồi ra, miệng đầy máu, da nhăn nheo, sần sùi, quần áo rách rưới và hình như bụng gã bị thủng. Quá kinh ngạc, tôi đứng khựng lại. Gã đó chạy đến, à không, lao đến. Tôi chạy đi nhưng bị gã túm cổ áo rồi bị vật ngã lăn ra đất. Hắn xồm lên như con chó dại. Tôi dùng hai tay túm cổ vật hắn sang 1 bên đường cổ hắn đập ngay vào vệ đường. Thấy hắn đã gãy cổ rồi nằm yên 1 chỗ, Tôi nhăt lấy 1 cái gậy gần đó, giơ ra như để đe doạ. Hắn bỗng chồm dậy. Bất giác, tôi cho hắn 1 phát vào giữa sọ. Mặt hắn nát bét sau cú đánh của tôi.
"Hắn bị cái quái gì vậy???" Đó là câu hỏi mà tôi đã đặt ra suốt đêm đó, cái đêm đâu tiên tôi đối mặt với bệnh dịch
- Đêm qua thật chẳng dễ chịu gì với tôi, lần đầu tiên ra ngoài sau hơn 1 tháng nằm bẹp dí trong nhà thì lại bị tấn công bởi 1 gã tâm thần nào đó. Thật kinh ngạc. Trong đầu tôi có không biết bao nhiêu câu hỏi. Chuyện gì đã xảy ra với gã dưới phố? Cái máy bay kia ở đâu ra? Mọi ngươi đâu cả rồi? Vân vân và vân vân..
Tôi quyết định sẽ đi tìm sự trợ giúp. Với tất cả những gì có thể, tôi mong là sẽ tìm được ai đó để hỏi. Và ai đó ở đây, tất nhiên không phải là kẻ như cái gã tâm thần kia. Tư trang tôi mang theo gồm 2 chai nước cuối cùng, mấy bộ quần áo và cái búa để phòng thân.
Tôi đi mãi, đi đến đâu cũng thấy đổ nát, lửa cháy và thậm chí là vài cái xác chết. Mấy cái xe bọc thép, xác trực thăng cũng có nhiều.
Trời sắp tối, tôi cố tìm chỗ ngủ. Bỗng nhiên, khi tôi đi qua 1 chợ thì bỗng nghe tiếng gầm gừ và máu me lênh láng dưới đất. Biết phía trước có gì chẳng lành, tôi nép vào, ngó mắt ra nhìn. Có 3 kẻ đang ăn cái xác chết của 1 anh lính. Thật khủng khiếp!
Bất thần có kẻ hất ngã tôi từ phía sau, tên này đè ngửa tôi ra đất. Tôi cố giữ cổ nó bằng 1 tay, tay kia móc búa ra.BỤP!
Phát bổ búa của tôi làm nó ngã ra nhưng không chết. BỤP! BỤP!BỤP! Với 3 phát liên tiếp, tôi đã đập nát đầu nó ra.
Nhưng 3 tên đang ăn kia cũng đã phát hiện ra tôi, chúng lao tới. Phía sau chúng cũng có thêm phải 4-5 con nữa. Tôi toan bỏ chạy thì bị vấp phải viên gạch ngã đập đầu vào vệ đường.
Nhận xét
Đăng nhận xét