Zombie War
Tôi đã ngất đi...
Và điều cuối cùng tôi nhận ra là tiếng súng nổ..............................
Tôi đã tỉnh dậy. Có 1 người đàn ông đang tát nhẹ vào mặt tôi :
- Này, tỉnh chưa thế
Tôi xoa cái đầu đã đc băng bó kĩ lưỡng của mình, nhăn mặt. Thấy vậy, người đàn ông kia nói to:
"cậu ta tỉnh rồi."
Trước mắt tôi hiện ra 1 gương mặt khá quen thuộc. Tôi thốt lên:
"đậu má Bon. Sao mày ở đây."
Tôi thực sự bất ngờ pha lẫn vui mừng. Có khi nào thị giác đánh lừa tôi không???
"haha, không có tao thì chết mịe mày rồi nhá. Dù sao cũng rất vui đc găp mày thằng bạn cũ"
Tôi ngồi dậy, xung quanh tôi, ngoài Bon ra còn có 4 người nữa, tất cả đều có vẻ đuối. Tôi cố nhìn trong ánh sáng chói của mặt trời, đó là trong 1 chiết xe Van cũ, bẩn thỉu đang chạy trên đường. Bon giúp tôi đứng dậy. Sau đó, cậu ta giới thiệu tôi với những người bạn của mình:
- mọi người, đây là 1 người bạn cũ của tôi, Thành
Anh chàng to con bước tới và bắt tay tôi 1 cách thân thiện:
- chào cậu, tôi là Phong. Rất vui đc làm quen.
Phong khoác vai và kéo 1 cậu khác lại gần:
- đây là Khoa(hay còn gọi là Ben), em trai tôi. Nó mới năm nay mới 14 tuổi, hi vọng hai người sẽ là bạn tốt
Phong và tôi bắt tay nhau, cậu ta nói:
- uhm, rất vui đc gặp anh
Bon tiếp:
- Phong là 1 lính súng máy cực giỏi. Khẩu M249 của Phong đã bắn tung sọ hàng trăm kẻ ngoài kia. Còn Ben, cậu ta là lính mới nên không giỏi chiến đấu lắm nên thường làm nhiệm vụ canh gác.
Sau đó, Bon chỉ tay vào cái cậu có tóc mái tóc mào gà đỏ đang cầm 1 khẩu M4A1, nói:
- còn kia là Dũng(hay gọi là Bo, lũ này nhiều đứa có tên lót vui quá). Cậu ta có tài bắn tỉa cực kì chuẩn xác
Tôi hỏi vào cô gái lầm lì đang lái xe:
- vậy cô tóc vàng quyến rũ kia là ai?
Cả Bon, Ben, Dũng và Phong đều nhìn nhau cười 1 cách rất khó hiểu. Bon vỗ vai tôi nói:
- ra mà làm quen đi. Haha.
Tôi không ngần ngại, rảo đi tới. Chào hỏi:
- xin chào, tôi là Thành.
Cô ta không ngẩng mặt lên, nói 1 cách lầm lì:
- anh là đồ ngu khi ra đó 1 mình.
- hả?
- bây giờ, mọi thứ đã hoàn toàn khác trước. Bọn chúng đầy đường. Nếu như muốn thành bữa ăn nhẹ thì tiếp tục làm như tối qua đi
- nhưng chuyện gì đã xảy ra vậy?
Cô ta ngước lên nhìn tôi bằng ánh mắt kinh tởm:
- Trời ạ! Anh bị đã ở đâu suốt thời gian qua vậy!
Cô ta rút trong chiếc cặp ra 1 đống giấy tờ rồi đưa tôi:
- đây! Đọc đi., rồi anh sẽ hiểu
Cầm lấy, mấy tờ giấy, gật gù rồi quay ra hỏi:
-à mà cô tên gì?
- Thượng uý AnnaBell ( nghe như tên búp bê Annabell vậy), thuộc trung đoàn 13, lính thuỷ đánh bộ mỹ.
- cô là người mỹ thì làm gì ở Việt Nam. Mà sao cô nói đc tiếng việt vậy?
- trước khi đc điều sang đây, bọn tôi đã qua đào tạo và học tiếng bản địa trong hơn 2 tháng
- thanks you. Lady
Cô ta không bộc lộ chút biểu cảm gì khi tôi đùa cợt. Thật đáng sợ!
Tôi bắt đầu ngồi xuống và giở đống báo ra đọcTập giấy tờ mà AnnaBell đưa cho tôi có nội dung như sau:
Vào tháng 1 năm 2020 (cách đây 3 tháng), xung đột giữa Trung quốc và Nhật đã đến đỉnh điểm. Bên TQ khi đó đã sáng chế ra 1 loại vũ khí sinh học cực kì nguy hiểm. Loại vũ khí này biến người thành kẻ như bị dại. Khi bị nhiễm, bệnh nhân sẽ trở nên vô cùng thèm thịt tươi và khát máu. Không chỉ vậy, căn bệnh còn lây qua đường máu và nước bọt. Hay nói cách khác, nếu ta bị cắn, tỉ lệ bị dại là 100%. Trung quốc đã dùng loại vũ khí này tấn công phe Nhật. Toàn bộ những hòn đảo của Nhật đều chìm trong bệnh dịch. Nhưng Nhật là 1 cường quốc về vũ khí hạt nhân nên không dễ đầu hàng. Ngay sau đó 3 ngày, 8 chiếc đầu đạn hạt nhân của Nhật đc bắn về phía Trung quốc. 2 trong số đó đã trúng kho vũ khí sinh học. Từ đó, tạo nên 1 siêu bão mạnh nhất lịch sử toàn cầu. Nhưng nguy hiểm ở chỗ, cơn bão này chứa hàng tỷ tỷ Virus gây bệnh. Đi đến đâu, bệnh dịch lan tràn tới đó. Đông Nam Á hoàn toàn bất lực trước cơn bão. Tất cả quốc gia đều có bệnh dịch. Nhất là Lào và Việt Nam. Sau 1 tháng, mọi thứ đã gần như chấm dứt đối với chính quyền bản địa. May thay, Liên quân Nga, Mỹ, Hàn Quốc ( hay còn gọi là Liên minh RKA) với sự cho phép của quốc tế đã đến và cố ngăn chặn bệnh dịch ở ĐNA. Ngoài ra, họ được toàn quyền sử dụng vũ khí hạt nhân vào những vùng không còn dấu hiệu của người sống. Mọi hi vọng đều đc đặt lên RKA
Chúa phù hộ cho họ!
Và điều cuối cùng tôi nhận ra là tiếng súng nổ..............................
Tôi đã tỉnh dậy. Có 1 người đàn ông đang tát nhẹ vào mặt tôi :
- Này, tỉnh chưa thế
Tôi xoa cái đầu đã đc băng bó kĩ lưỡng của mình, nhăn mặt. Thấy vậy, người đàn ông kia nói to:
"cậu ta tỉnh rồi."
Trước mắt tôi hiện ra 1 gương mặt khá quen thuộc. Tôi thốt lên:
"đậu má Bon. Sao mày ở đây."
Tôi thực sự bất ngờ pha lẫn vui mừng. Có khi nào thị giác đánh lừa tôi không???
"haha, không có tao thì chết mịe mày rồi nhá. Dù sao cũng rất vui đc găp mày thằng bạn cũ"
Tôi ngồi dậy, xung quanh tôi, ngoài Bon ra còn có 4 người nữa, tất cả đều có vẻ đuối. Tôi cố nhìn trong ánh sáng chói của mặt trời, đó là trong 1 chiết xe Van cũ, bẩn thỉu đang chạy trên đường. Bon giúp tôi đứng dậy. Sau đó, cậu ta giới thiệu tôi với những người bạn của mình:
- mọi người, đây là 1 người bạn cũ của tôi, Thành
Anh chàng to con bước tới và bắt tay tôi 1 cách thân thiện:
- chào cậu, tôi là Phong. Rất vui đc làm quen.
Phong khoác vai và kéo 1 cậu khác lại gần:
- đây là Khoa(hay còn gọi là Ben), em trai tôi. Nó mới năm nay mới 14 tuổi, hi vọng hai người sẽ là bạn tốt
Phong và tôi bắt tay nhau, cậu ta nói:
- uhm, rất vui đc gặp anh
Bon tiếp:
- Phong là 1 lính súng máy cực giỏi. Khẩu M249 của Phong đã bắn tung sọ hàng trăm kẻ ngoài kia. Còn Ben, cậu ta là lính mới nên không giỏi chiến đấu lắm nên thường làm nhiệm vụ canh gác.
Sau đó, Bon chỉ tay vào cái cậu có tóc mái tóc mào gà đỏ đang cầm 1 khẩu M4A1, nói:
- còn kia là Dũng(hay gọi là Bo, lũ này nhiều đứa có tên lót vui quá). Cậu ta có tài bắn tỉa cực kì chuẩn xác
Tôi hỏi vào cô gái lầm lì đang lái xe:
- vậy cô tóc vàng quyến rũ kia là ai?
Cả Bon, Ben, Dũng và Phong đều nhìn nhau cười 1 cách rất khó hiểu. Bon vỗ vai tôi nói:
- ra mà làm quen đi. Haha.
Tôi không ngần ngại, rảo đi tới. Chào hỏi:
- xin chào, tôi là Thành.
Cô ta không ngẩng mặt lên, nói 1 cách lầm lì:
- anh là đồ ngu khi ra đó 1 mình.
- hả?
- bây giờ, mọi thứ đã hoàn toàn khác trước. Bọn chúng đầy đường. Nếu như muốn thành bữa ăn nhẹ thì tiếp tục làm như tối qua đi
- nhưng chuyện gì đã xảy ra vậy?
Cô ta ngước lên nhìn tôi bằng ánh mắt kinh tởm:
- Trời ạ! Anh bị đã ở đâu suốt thời gian qua vậy!
Cô ta rút trong chiếc cặp ra 1 đống giấy tờ rồi đưa tôi:
- đây! Đọc đi., rồi anh sẽ hiểu
Cầm lấy, mấy tờ giấy, gật gù rồi quay ra hỏi:
-à mà cô tên gì?
- Thượng uý AnnaBell ( nghe như tên búp bê Annabell vậy), thuộc trung đoàn 13, lính thuỷ đánh bộ mỹ.
- cô là người mỹ thì làm gì ở Việt Nam. Mà sao cô nói đc tiếng việt vậy?
- trước khi đc điều sang đây, bọn tôi đã qua đào tạo và học tiếng bản địa trong hơn 2 tháng
- thanks you. Lady
Cô ta không bộc lộ chút biểu cảm gì khi tôi đùa cợt. Thật đáng sợ!
Tôi bắt đầu ngồi xuống và giở đống báo ra đọcTập giấy tờ mà AnnaBell đưa cho tôi có nội dung như sau:
Vào tháng 1 năm 2020 (cách đây 3 tháng), xung đột giữa Trung quốc và Nhật đã đến đỉnh điểm. Bên TQ khi đó đã sáng chế ra 1 loại vũ khí sinh học cực kì nguy hiểm. Loại vũ khí này biến người thành kẻ như bị dại. Khi bị nhiễm, bệnh nhân sẽ trở nên vô cùng thèm thịt tươi và khát máu. Không chỉ vậy, căn bệnh còn lây qua đường máu và nước bọt. Hay nói cách khác, nếu ta bị cắn, tỉ lệ bị dại là 100%. Trung quốc đã dùng loại vũ khí này tấn công phe Nhật. Toàn bộ những hòn đảo của Nhật đều chìm trong bệnh dịch. Nhưng Nhật là 1 cường quốc về vũ khí hạt nhân nên không dễ đầu hàng. Ngay sau đó 3 ngày, 8 chiếc đầu đạn hạt nhân của Nhật đc bắn về phía Trung quốc. 2 trong số đó đã trúng kho vũ khí sinh học. Từ đó, tạo nên 1 siêu bão mạnh nhất lịch sử toàn cầu. Nhưng nguy hiểm ở chỗ, cơn bão này chứa hàng tỷ tỷ Virus gây bệnh. Đi đến đâu, bệnh dịch lan tràn tới đó. Đông Nam Á hoàn toàn bất lực trước cơn bão. Tất cả quốc gia đều có bệnh dịch. Nhất là Lào và Việt Nam. Sau 1 tháng, mọi thứ đã gần như chấm dứt đối với chính quyền bản địa. May thay, Liên quân Nga, Mỹ, Hàn Quốc ( hay còn gọi là Liên minh RKA) với sự cho phép của quốc tế đã đến và cố ngăn chặn bệnh dịch ở ĐNA. Ngoài ra, họ được toàn quyền sử dụng vũ khí hạt nhân vào những vùng không còn dấu hiệu của người sống. Mọi hi vọng đều đc đặt lên RKA
Chúa phù hộ cho họ!
Nhận xét
Đăng nhận xét