Zombie War
Phong trặc lưỡi gật đầu tỏ ra đồng ý với câu nói của Ben.
Sau một hồi trò chuyện, Ben và Phong cũng mệt mỏi và thiếp đi. Trời đã đứng bóng, ánh nắng xuyên qua tấm màng cửa sổ, rọi vào mắt Ann, ánh nắng khiến cô tỉnh dậy. Sau một tiếng kêu rắc rắc vươn vai, Ann cảm thấy thoải mái và đi đến bên cạnh nhìn cậu thanh niên kiểm tra xem cậu ta đã tỉnh dậy chưa. Bỗng cậu ta mở mắt, Ann liền nói:
- Cậu tỉnh rồi à.
Cậu thanh niên vẫn không đáp lại, có vẻ như cậu ta vẫn chưa tỉnh hẳn. Ann tiếp:
- Cậu tên gì ? bao nhiêu tuổi ?
- Tôi tên Bảo, 16 tuổi, mà cô là ai mà hỏi tôi như Bác Sĩ thế, Bác Sĩ đâu ?
Ann nhìn Bảo , rồi đáp:
- Bác sĩ chết hết cả rồi. À mà quên, xin tự giới thiệu, tôi là Annabell, lính thủy đánh bộ Mỹ. À mà cậu bị gì mà nằm mê man dữ dậy ?
Bảo mở to mắt nhìn Ann và hỏi:
- Cái gì ! Bác sĩ chết hết, có chuyện gì à ?. Còn 4 người kia, họ là ai ?
Ann nhăn mặt nói:
- Nói ra sợ cậu không tin ( rồi Ann đưa cho Bảo tờ báo mà lúc trước đưa cho tôi )
Bảo tỏ vẻ kinh ngạc về tờ báo này, giống tôi hồi trước. Rồi Ann giới thiệu bọn tôi cho Bảo
- Mà cậu bị gì mà nằm mê man dữ dậy ?. tui hỏi lần thứ 2 rồi đấy.
Bảo im lặng suy nghĩ gì đấy rồi đáp: - Tôi bị té lầu rồi bất tỉnh…. ( té giếng đúng hơn )
Sau một tràn trò chuyện giữa Ann và Bảo, Phong và Ben cũng thức dậy. Phong khá bất ngờ khi thấy Ann và Bảo nói chuyện vui vẻ với nhau như đã quen biết từ khi nào. Phong nói:
- 2 Người quen nhau hả ?
Ann nhìn Phong rồi nói:
- Không có, mới làm wen hà. Cậu này tên Bảo, cùng tuổi với tụi mình đó. Khỏi giới thiệu, tôi giới thiệu mọi người cho Bảo biết rồi.
Tôi tiếp:
- Cái bà này, ai mượn giới thiệu vậy, có quen biết đâu.
Ann nhìn Bảo rồi nói:
- Trước lạ sau quen mà há.
Cả nhóm bắt đầu làm quen với thành viên mới lần 2, trò chuyện về những thứ đang đi bên ngoài hành lang bệnh viện một cách vô h ồn, cách đối phó với lũ Zombie như thế nào, tìm kiếm những dụng cụ nào dể xử lý zombie. Tất nhiên, cách xử lý Zombie thì chắc chắn ai cũng biết, trừ khi người nào trên núi xuống, chưa đụng gì đến Internet hay Tivi mới không biết xử lý Zombie thế nào (chắc hẳn người đọc truyện này cũng biết mà phải không). 4 giờ 30, ánh chiều tà rọi qua cửa sổ. Sau một tràn ngáp dài, Phong hỏi:
- Mọi người kiếm được thêm đạn dược chưa ?
Ben đáp:
- Ở trong này là bệnh viện mà
Ann đáp:
- Giờ chúng ta phải dùng vũ khí tầm gần thôi
Bảo đáp:
- Tôi chỉ có mỗi còn dao gọt trái cây này
Ann cười rồi nói:
- Có mà cậu đi gọt thịt zombie
Phong nhằn nói:
- Tôi chỉ có cặp dao nhỏ thôi
- Vậy được rồi, chúng ta bắt đầu hành động.
Tôi đứng lên nói. Phong lại kéo xuống rồi hỏi:
- Thể chiến lược của mày là thể nào, nói thử tao nghe coi.
Tôi nói:
- Ai biết, thì xông ra có con nào chơi con đấy, miễn sao chạy ra khỏi cái bệnh viện này là được rồi.
Ben liền nói:
- Mày hay lắm, nội cái Bệnh Viện này thôi là cái tổ Zombie rồi, mày ùa ra cho nó cắn xé à. Mày thử nhìn ra ngoài cửa sổ đi, tụi mình đang ở tầng 2 đấy, còn ở ngoài đường chưa đầy 1 ngày đã đầy rẫy Zombie rồi. Nếu xông ra được bệnh viện, chưa chắc sống được ở ngoài đường.
Phong tiếp lời:
- Ben nói đúng đó, không có kế hoạch thì dù mày có khỏe đến đâu, giỏi võ đến đâu, mình có vũ khí tốt cỡ nào cũng không thoát được đâu.
Bảo kêu lên:
- Ơ, sao lại có Google Maps vậy này.
Ann, Ben, Phong quay lại nhìn Bảo rồi nói:
- Giỡn quài, tụi tui nhớ mấy cái đại dịch Zombie trong phim thì mấy cái đó làm gì có.
Cùng lúc đấy Ben và Phong lôi điện thoại ra test thử, quả nhiên là có thể vào được Google Maps
Bảo bắt đầu vạch ra kế hoạch thoát khỏi bệnh viện. Điều đầu tiên là tìm nguồn nước và lương thực, sau đó là những vũ khí xử lý Zombie. Rất may, ở Việt Nam thì mấy thứ đấy có đầy ra, nhà tạp hóa, tạp hóa lề đường, tiệm dụng cụ liên quan đến nhọn, bén thì ở đâu cũng có.
Sau một hồi trò chuyện, Ben và Phong cũng mệt mỏi và thiếp đi. Trời đã đứng bóng, ánh nắng xuyên qua tấm màng cửa sổ, rọi vào mắt Ann, ánh nắng khiến cô tỉnh dậy. Sau một tiếng kêu rắc rắc vươn vai, Ann cảm thấy thoải mái và đi đến bên cạnh nhìn cậu thanh niên kiểm tra xem cậu ta đã tỉnh dậy chưa. Bỗng cậu ta mở mắt, Ann liền nói:
- Cậu tỉnh rồi à.
Cậu thanh niên vẫn không đáp lại, có vẻ như cậu ta vẫn chưa tỉnh hẳn. Ann tiếp:
- Cậu tên gì ? bao nhiêu tuổi ?
- Tôi tên Bảo, 16 tuổi, mà cô là ai mà hỏi tôi như Bác Sĩ thế, Bác Sĩ đâu ?
Ann nhìn Bảo , rồi đáp:
- Bác sĩ chết hết cả rồi. À mà quên, xin tự giới thiệu, tôi là Annabell, lính thủy đánh bộ Mỹ. À mà cậu bị gì mà nằm mê man dữ dậy ?
Bảo mở to mắt nhìn Ann và hỏi:
- Cái gì ! Bác sĩ chết hết, có chuyện gì à ?. Còn 4 người kia, họ là ai ?
Ann nhăn mặt nói:
- Nói ra sợ cậu không tin ( rồi Ann đưa cho Bảo tờ báo mà lúc trước đưa cho tôi )
Bảo tỏ vẻ kinh ngạc về tờ báo này, giống tôi hồi trước. Rồi Ann giới thiệu bọn tôi cho Bảo
- Mà cậu bị gì mà nằm mê man dữ dậy ?. tui hỏi lần thứ 2 rồi đấy.
Bảo im lặng suy nghĩ gì đấy rồi đáp: - Tôi bị té lầu rồi bất tỉnh…. ( té giếng đúng hơn )
Sau một tràn trò chuyện giữa Ann và Bảo, Phong và Ben cũng thức dậy. Phong khá bất ngờ khi thấy Ann và Bảo nói chuyện vui vẻ với nhau như đã quen biết từ khi nào. Phong nói:
- 2 Người quen nhau hả ?
Ann nhìn Phong rồi nói:
- Không có, mới làm wen hà. Cậu này tên Bảo, cùng tuổi với tụi mình đó. Khỏi giới thiệu, tôi giới thiệu mọi người cho Bảo biết rồi.
Tôi tiếp:
- Cái bà này, ai mượn giới thiệu vậy, có quen biết đâu.
Ann nhìn Bảo rồi nói:
- Trước lạ sau quen mà há.
Cả nhóm bắt đầu làm quen với thành viên mới lần 2, trò chuyện về những thứ đang đi bên ngoài hành lang bệnh viện một cách vô h ồn, cách đối phó với lũ Zombie như thế nào, tìm kiếm những dụng cụ nào dể xử lý zombie. Tất nhiên, cách xử lý Zombie thì chắc chắn ai cũng biết, trừ khi người nào trên núi xuống, chưa đụng gì đến Internet hay Tivi mới không biết xử lý Zombie thế nào (chắc hẳn người đọc truyện này cũng biết mà phải không). 4 giờ 30, ánh chiều tà rọi qua cửa sổ. Sau một tràn ngáp dài, Phong hỏi:
- Mọi người kiếm được thêm đạn dược chưa ?
Ben đáp:
- Ở trong này là bệnh viện mà
Ann đáp:
- Giờ chúng ta phải dùng vũ khí tầm gần thôi
Bảo đáp:
- Tôi chỉ có mỗi còn dao gọt trái cây này
Ann cười rồi nói:
- Có mà cậu đi gọt thịt zombie
Phong nhằn nói:
- Tôi chỉ có cặp dao nhỏ thôi
- Vậy được rồi, chúng ta bắt đầu hành động.
Tôi đứng lên nói. Phong lại kéo xuống rồi hỏi:
- Thể chiến lược của mày là thể nào, nói thử tao nghe coi.
Tôi nói:
- Ai biết, thì xông ra có con nào chơi con đấy, miễn sao chạy ra khỏi cái bệnh viện này là được rồi.
Ben liền nói:
- Mày hay lắm, nội cái Bệnh Viện này thôi là cái tổ Zombie rồi, mày ùa ra cho nó cắn xé à. Mày thử nhìn ra ngoài cửa sổ đi, tụi mình đang ở tầng 2 đấy, còn ở ngoài đường chưa đầy 1 ngày đã đầy rẫy Zombie rồi. Nếu xông ra được bệnh viện, chưa chắc sống được ở ngoài đường.
Phong tiếp lời:
- Ben nói đúng đó, không có kế hoạch thì dù mày có khỏe đến đâu, giỏi võ đến đâu, mình có vũ khí tốt cỡ nào cũng không thoát được đâu.
Bảo kêu lên:
- Ơ, sao lại có Google Maps vậy này.
Ann, Ben, Phong quay lại nhìn Bảo rồi nói:
- Giỡn quài, tụi tui nhớ mấy cái đại dịch Zombie trong phim thì mấy cái đó làm gì có.
Cùng lúc đấy Ben và Phong lôi điện thoại ra test thử, quả nhiên là có thể vào được Google Maps
Bảo bắt đầu vạch ra kế hoạch thoát khỏi bệnh viện. Điều đầu tiên là tìm nguồn nước và lương thực, sau đó là những vũ khí xử lý Zombie. Rất may, ở Việt Nam thì mấy thứ đấy có đầy ra, nhà tạp hóa, tạp hóa lề đường, tiệm dụng cụ liên quan đến nhọn, bén thì ở đâu cũng có.
Nhận xét
Đăng nhận xét