Zombie War
Bước kế hoạch tìm đường kiếm lương thực đã có, đích đến là Lotte Mart. Sự lựa chọn thông minh cho thời điểm hiện tại của Bảo. Nhưng đến được nơi đó Nhóm của Tôi phải tìm lối thoát cho mình ở Bệnh Viện.
6h Tối, cả nhóm đã chuẩn bị tinh thần cho chuyến đi của mình. Phong lên tiếng:
- Tất cả sẵn sàng chưa ?, chúng ta bắt đầu…
Bon chặn lời:
- Từ từ đã, giờ này 6h rồi, trời cũng đã tối hẳn, tao thấy trong Phim hay Game tới tối là tụi Zombie nó nhiều lắm. Với lại, tối hù thế này có thấy được tụi Zombie đâu, hay đợi sáng được không ?.
Ann cười và đáp:
- Không ngờ cậu nhát quá ha, đừng lo, tôi có mấy cái đèn này, khỏi lo sợ tối nữa ha
Bon nhăn mặt nói lại:
- Cô cứ thử tưởng tượng trong đêm tối mà có lũ ăn thịt cứ chạy tới mình xem, đáng sợ không. Với lại, bự con thì bự con, lũ Zombie đông như thế thì sao tôi chống nỗi.
Ben lên tiếng
- À mà, mọi người đặt tên nhóm đi, có tên nhóm nghe nó đoàn kết 1 tí.
Phong đáp lại câu hỏi của Ann
( C 2, thơm mát diệu kì )
- Tôi nghĩ đặt tên nhóm là 2C nhé, nghe nó sức sống trong khoảng khắc này tí.
Cả nhóm tôi đang bàn tán về tên nhóm thì bên ngoài cánh cửa phát ra tiếng động, hình như cũng có người còn sống.
Tiếng động từ bên ngoài:
- Xoạc !! lẹ lên, tụi nó đông quá, chạy lại phòng Bác Sĩ mau. Mẹ kiếp, thằng Thế Anh bị cắn rồi à, giết nó luôn đi, chứ nó sống cũng thành Zombie thôi.
2 tiếng va đập của sắt vào hộp sọ kêu lên, tiếng chân chạy vội vã của đoàn người và tiếng nói ngày càng xa dần. Nhóm 2C lúc đó thì nghe nhóm kia nói giết người còn sống mới bị cắn đã xanh mặt mày, chỉ có Bảo là bình thản. Bảo nói:
- Chúng ta đi thôi, không còn nhiều thời gian nữa.
Phong nói nhanh:
- Giỡn hoài Pa, không nghe tụi kia nói gì hả, Zombie đang đuổi theo đó, không chừng mở ra nó ào vào thì sao.
Ben nhanh chân chen vào:
- Đến anh cũng sợ hả Phong, anh bự con vậy, khỏe vậy mà cũng sợ à.
Bảo tiến lại cánh cửa, kéo chiếc giường sang một bên, quay lại nhìn tôi, Phong, Ben, Bon và Ann. Hít một hơi thật sâu, Bảo nắm cánh cửa kéo ra thì bất thình lình một vật gì đó rớt xuống. Cả nhóm giật mình lùi lại. Một cảnh tượng kinh hoàng hiện lên phía trước mặt cả nhóm, một thi thể bị đập nát hộp sọ, óc rớt ra ngoài và cánh tay bị cắn đứt 1 miếng. Bảo liền nói:
- Bình tĩnh, người này có thể là người bị cắn và bị giết bởi nhóm lúc nãy. Mà tôi nói cho mọi người biết, trong tình trạng hiện giờ, thì cảnh tượng này mọi người sẽ gặp thường xuyên, do đó hãy cố thích nghi đi.
Câu nói của Bảo làm cả nhóm lạnh gáy. Tôi và Bon biết là trong thời điểm hiện tại, cái cảnh máu me, xác chết đầy ra là điều đương nhiên, vì cả 2 người từng chơi L4D ( gamer mà ). Nhưng câu nói của Bảo làm nhóm cảm thấy lạnh cả người, lạnh một cách đáng sợ. Chuyến hành trình bắt đầu, Tôi là người đi đầu tiên, Ben là người đi cuối. Đúng như dự đoán của tôi, toán người đi trước đã xử lý đám Zombie phía trước, cứ theo xác chết là có thể tìm được lối ra.Cảnh tượng phía trước thật làm cho người ta lạnh cả người. Rọi đèn đến đâu điều thấy xác chết mất tứ chi, đầu bị dập nát, máu me có ở khắp nơi, từ vách tường đến sàn nhà. Ngay cả Ann, lính thủy đánh bộ Mỹ cũng không thể chịu nổi, huống chi cả nhóm. Đi được một đoạn, không thấy có bất cứ nguy hiểm gì xuất hiền thì bỗng nhiên Bon tai vào chiếc xe lăn, khiến chiếc xe lăn chạy vào căn phòng.
6h Tối, cả nhóm đã chuẩn bị tinh thần cho chuyến đi của mình. Phong lên tiếng:
- Tất cả sẵn sàng chưa ?, chúng ta bắt đầu…
Bon chặn lời:
- Từ từ đã, giờ này 6h rồi, trời cũng đã tối hẳn, tao thấy trong Phim hay Game tới tối là tụi Zombie nó nhiều lắm. Với lại, tối hù thế này có thấy được tụi Zombie đâu, hay đợi sáng được không ?.
Ann cười và đáp:
- Không ngờ cậu nhát quá ha, đừng lo, tôi có mấy cái đèn này, khỏi lo sợ tối nữa ha
Bon nhăn mặt nói lại:
- Cô cứ thử tưởng tượng trong đêm tối mà có lũ ăn thịt cứ chạy tới mình xem, đáng sợ không. Với lại, bự con thì bự con, lũ Zombie đông như thế thì sao tôi chống nỗi.
Ben lên tiếng
- À mà, mọi người đặt tên nhóm đi, có tên nhóm nghe nó đoàn kết 1 tí.
Phong đáp lại câu hỏi của Ann
( C 2, thơm mát diệu kì )
- Tôi nghĩ đặt tên nhóm là 2C nhé, nghe nó sức sống trong khoảng khắc này tí.
Cả nhóm tôi đang bàn tán về tên nhóm thì bên ngoài cánh cửa phát ra tiếng động, hình như cũng có người còn sống.
Tiếng động từ bên ngoài:
- Xoạc !! lẹ lên, tụi nó đông quá, chạy lại phòng Bác Sĩ mau. Mẹ kiếp, thằng Thế Anh bị cắn rồi à, giết nó luôn đi, chứ nó sống cũng thành Zombie thôi.
2 tiếng va đập của sắt vào hộp sọ kêu lên, tiếng chân chạy vội vã của đoàn người và tiếng nói ngày càng xa dần. Nhóm 2C lúc đó thì nghe nhóm kia nói giết người còn sống mới bị cắn đã xanh mặt mày, chỉ có Bảo là bình thản. Bảo nói:
- Chúng ta đi thôi, không còn nhiều thời gian nữa.
Phong nói nhanh:
- Giỡn hoài Pa, không nghe tụi kia nói gì hả, Zombie đang đuổi theo đó, không chừng mở ra nó ào vào thì sao.
Ben nhanh chân chen vào:
- Đến anh cũng sợ hả Phong, anh bự con vậy, khỏe vậy mà cũng sợ à.
Bảo tiến lại cánh cửa, kéo chiếc giường sang một bên, quay lại nhìn tôi, Phong, Ben, Bon và Ann. Hít một hơi thật sâu, Bảo nắm cánh cửa kéo ra thì bất thình lình một vật gì đó rớt xuống. Cả nhóm giật mình lùi lại. Một cảnh tượng kinh hoàng hiện lên phía trước mặt cả nhóm, một thi thể bị đập nát hộp sọ, óc rớt ra ngoài và cánh tay bị cắn đứt 1 miếng. Bảo liền nói:
- Bình tĩnh, người này có thể là người bị cắn và bị giết bởi nhóm lúc nãy. Mà tôi nói cho mọi người biết, trong tình trạng hiện giờ, thì cảnh tượng này mọi người sẽ gặp thường xuyên, do đó hãy cố thích nghi đi.
Câu nói của Bảo làm cả nhóm lạnh gáy. Tôi và Bon biết là trong thời điểm hiện tại, cái cảnh máu me, xác chết đầy ra là điều đương nhiên, vì cả 2 người từng chơi L4D ( gamer mà ). Nhưng câu nói của Bảo làm nhóm cảm thấy lạnh cả người, lạnh một cách đáng sợ. Chuyến hành trình bắt đầu, Tôi là người đi đầu tiên, Ben là người đi cuối. Đúng như dự đoán của tôi, toán người đi trước đã xử lý đám Zombie phía trước, cứ theo xác chết là có thể tìm được lối ra.Cảnh tượng phía trước thật làm cho người ta lạnh cả người. Rọi đèn đến đâu điều thấy xác chết mất tứ chi, đầu bị dập nát, máu me có ở khắp nơi, từ vách tường đến sàn nhà. Ngay cả Ann, lính thủy đánh bộ Mỹ cũng không thể chịu nổi, huống chi cả nhóm. Đi được một đoạn, không thấy có bất cứ nguy hiểm gì xuất hiền thì bỗng nhiên Bon tai vào chiếc xe lăn, khiến chiếc xe lăn chạy vào căn phòng.
Nhận xét
Đăng nhận xét