Chuyển đến nội dung chính

Tiếng thét trong đêm - Chương 2

Tiếng thét trong đêm


Tieng thet trong dem - Chuong 2
Tác Giả:  Mary Higgins Clark
Thể Loại: Truyện Ma Dài
👀Tình Trạng: Đã Hoàn Thành


Chúng ta đang bay trên Green Bay, trong vùng Wiscon¬sin. Với độ cao mười nghìn mét. Máy bay sẽ hạ cánh lúc 17g 58 phút tại phi trường Minneapolis, nhiệt độ tại Minneapolis là 22° âm. Trời quang đãng. Chúng tói hy vọng quý khách đã có một chuyến bay lý thú. Chúng tôi xin cám ơn quý khách lần nữa vì đã chọn Công ty hàng không Northwest".
Erich nắm lấy tay Jenni:

- Em có hạnh phúc chứ?

Nàng tươi cười:

- Rất nhiều, anh ạ.

Họ cùng nhìn chiếc nhẫn vàng của mẹ chàng mà giờ đây Jenni đeo ở ngón tay. Beth và Tina đã ngủ. Jenni đang ngắm những đám mây như mớ bông gòn lơ lửng sau ô kính máy bay. Dù nàng đã có hạnh phúc, nàng cũng mong điều đó đến với Kevin. Nàng biết Kevin yếu đuối và vô trách nhiệm nhưng đối với nàng anh luôn là người rất dễ thương. Sự thật mà nói, anh ta là người luôn phá đám. Kevin đã tim mọi cách để phá nàng trong ngày dám cưới. 

Nàng nhớ lại việc xảy ra ở căn hộ, khi Kevin vừa ra về. Lúc đó, Erich hỏi nàng: " Vì sao anh ta cám ơn em? Anh ta muốn nói về vấn đề gì? Hẳn em đã mời anh ta đến nhà ở Minnesota?"

Để biện minh, nàng chỉ biết ấp úng những từ mơ hồ.

Erich ngạc nhiên hỏi tiếp:

- Em đã đưa cho anh ta ba trăm đô la? Em có biết anh ta đã nợ em bao nhiêu về tiền chu cấp và tiền phải trả lại?

- Em không cần đến số tiền đó, hơn nữa đồ đạc trong nhà thuộc sở hữu của Kevin phân nửa.

- Hẳn điều em cần biết là anh ta có đủ tiền để có thể đến thăm em?

- Erich, có thể nào anh mở miệng nói như vậy được? - Nàng cố kìm nước mắt trước khi Erich nhìn thấy điều đó.

- Jenni, anh xin lỗi. Anh rất tiếc vì, anh quá ghen. Thật sự như vậy. Anh căm ghét người đàn ông đó khi nghi rằng ông ta đụng đến em. Anh không muốn dẫu anh ta đụng vào em chỉ bằng một ngón tay.

- Kevin sẽ không làm điều đó. Em có thể hứa với anh như vậy. Chúa ơi! Chỉ có điều làm em nhớ ơn anh ta đó là đã ký giấy "nhận con nuôi". Em đã cầu xin điều đó đến phút cuối.

- Tiền là lý do tuyệt vời.

- Erich, anh đã trả tiền cho Kevin?

- Không nhiều lắm. Hai ngàn đôla. Mỗi đứa là một ngàn. Đó là giá cũng khá rẻ để được dứt khỏi anh ta.

- Kevin đã bán con cho anh - Jenni cố kềm chế để không biểu lộ sự khinh miệt.

- Anh sẵn sàng trả cho anh ta năm mươi lần như thế.

- Theo lẻ, anh nên nói điều đó cho em biết.

- Nếu anh không mong ước được xóa tan lòng thương hại đối với anh ta thì anh không kể cho em nghe chuyện này. Hãy quên chuyện đó đi em. Hôm nay là ngày của đôi ta. Lúc này, em có muốn mở quà cưới ra xem không?

Jenni mở gói quà và trông thấy chiếc áo choàng lông chồn vison tuyệt đẹp.

Nàng thốt lên:

- Ôi! Erich!

- Mặc thử đi em!

Chiếc áo thật lọng lảy, lông mịn màng, nhẹ nhàng và ấm áp.

Erich nói giọng thỏa mãn:

- Áo choàng này thật xứng với em …

- Em có biết sáng hôm nay anh nghĩ đến điều gì không?

- Không.

Chàng choàng tay ôm lấy nàng:

- Đêm qua, anh không sao chợp mắt được. Anh rất ghét ngủ tại khách sạn và anh chỉ nghĩ đến một điều duy nhất là: Chiều nay anh sẽ có Jenni trong ngôi nhà của mình. Em có biết bài thơ "Jenni đã hôn tôi".?

- Em không biết.

- Anh chỉ còn nhớ hai câu: "Hãy nói rằng tôi chán, hãy nói rằng tôi buồn" và câu sau thật là hoan hỉ " Jenni đã hôn tôi". Anh vừa nghĩ đến câu đó khi nhấn chuông gọi cửa nhà em và phút sau thì anh thấy Kevin đang hôn em".

- Erich, em van anh..

- Xin lỗi. Chúng ta hãy rời khỏi đây. Thật chán quá!

Nàng nhớ lại mới sáng nay thôi... khi Erich kéo nàng đến chiếc limousine và không để cho nàng kịp nhìn lại lần cuối phía sau.

Ngay cả trong buổi lễ cưới, nàng không tài nào xua tan hình ảnh Kevin ra khỏi tâm trí. Nàng nhớ lại đám cưới họ cách đây bốn năm, tại Santa Monica. Họ đã chọn thánh đưòng này vì nơi đây Nana cũng làm phép cuới. Hình ảnh Nana rực rỡ, đã từng ngồi dãy trên cùng. 

Hôm nay, nàng đã nghĩ gì trong buổi lễ này nhỉ? "Tôi, Jennifer, tôi nhận..." Nàng ngập ngừng. Chúa ôi! Suýt chút nữa nàng nói tên Kevin. Nàng cảm thấy ánh mắt dò hỏi của Erich huớng về mình và, nàng lặp lại, dứt khoát". Tôi, Jen¬nifer, tôi nhận Erich...

"Những gì Thiên Chúa đã kết hợp, loài người không được phân ly".

Mục sư chủ lễ đọc những từ này với giọng long trọng. Đó là lời cầu mà nàng đã từng nghe đọc trong dám cưới của nàng và Kevin.

o O o

Họ đến Minneapolis sớm hơn dự tính một phút. Một tấm biển ghi chữ: ' Chúc mừng quý khách đến Minneapolis’ đập vào mắt nàng. Jenni ngắm nhìn sân bay với sự thích thú mãnh liệt. Nàng tươi cười nói:

- Em đã đi du lịch khắp châu Âu, nhưng em chưa bao giờ

đi qua miền Tây Pennisylvania. Em hình dung máy bay hẳn phải đáp xuống một miền đầy đồng cỏ.

Nàng nắm tay Beth, Erich ẵm Tina, Beth quay lại nhìn thang máy bay và năn nỉ: "Mẹ cho con đi máy bay nữa!".

Nàng nói với chàng:

- Erich à, xem chừng như hai đứa nhỏ đã biểu lộ sở thích về những chuyến du lịch hạng nhất rồi đây.

Không để ý đến câu nói của Jenni, Erich nói:

- Anh cầu mong Clyde gởi Joe đến đón chúng ta. Anh ta hẳn phải có mặt rồi chứ!

- Joe?

- Là một trong những người làm việc ở nông trang. Anh ta không thông minh lắm nhưng, là một người nài giỏi và biết cách cư xử. Khi anh không muốn gởi xe tại phi trường, thì Joe là tài xế của anh. À, anh ta kìa!

Một chàng trai độ đôi mươi, cao lớn, tóc vàng như màu lúa mì, đôi mắt to ngây thơ và đôi má hồng hào đang đi về phía họ. Anh ta ăn mặc thật chải chuốt: áo choàng bằng vải lót bông, quần dài vải len đen, chân mang giày bốt lớn và đeo găng tay đen. và, thật khó coi khi trên mớ tóc dầy đội một chiếc nón cát-két của tài xế. Anh ta trông thấy họ và bước về phía Erich. Jenni nghĩ thầm 'Xem chừng Erich quá lo lắng vì một chàng thanh niên như thế.

- Thưa ông Erich, tôi rất tiếc đã đến trẻ. Đường sá đều bị váng băng.

Erich cộc lốc hỏi:

- Xe ở đâu? Tôi sẽ đưa nhà tôi và mấy đứa trẻ vào xe trước. Chúng ta mang hành lý vào sau.

- Vâng, thưa ông Erich - ánh mắt người trai trẻ biểu lộ sự lo lắng - Tôi thật sự rất tiếc đã đến trễ.

Jenni chìa tay ra nói:

- Ô, nhờ ơn Trời.. Chúng tôi đến sớm, sớm trước một phút. Tôi là Jenni.

Joe thận trọng cầm lấy bàn tay nàng, tưởng chừng như anh ta sợ sẽ làm nàng đau.

- Tôi là Joe, thưa bà Erich. Mọi người đều nóng lòng chờ bà. Tất cả mọi người đều nhắc đến bà.

Erich cắt ngang:

- Tất nhiên rồi…

Chàng đẩy Jenni đi trước. Joe đi sau cùng, nàng đã hiểu rõ rằng Erich đang phật ý. Phải chăng vì nàng đã tỏ ra quá thân mật với Joe? Cuộc sống của nàng tại New York và gallery Hartley, căn hộ đường 37, đối với nàng từ nay bỗng nhiên xa vời khủng khiếp.

C hiếc xe mới tinh và bóng loáng nhất trong bãi đậu là chiếc Cadillac màu đỏ sậm của Erich. Jenni thầm nghĩ: "Hẳn Joe đã lau chùi xe rất kỹ lưỡng trước khi đến đón họ tại sân bay".

Trước khi đi lấy hành lý, Erich đã xếp chỗ cho nàng ngồi băng ghế sau với Tina. Beth được phép ngồi băng ghế trước.

Vài phút sau, xe họ đã ra đến xa lộ.

Erich nói với nàng:

- Đoạn đường từ đây đến nông trang, phải mất ba tiếng đồng hồ ngồi xe, em nên tựa vào anh mà chợp mắt đôi chút. Lúc này, chàng xem chừng đã bớt căng thẳng, đã nguôi cơn giận và đầy sự ân cần.

Erich ẵm Tina ngồi lên đầu gối mình. Bé không phản đối

và chàng luôn biết cách dỗ ngọt đứa con gái út này. Những ý nghĩ buồn bả của Jenni đã tan biến khi nàng nhìn thấy sự hài lòng trên nét mặt con.

Xe chạy đến vùng thôn dã. Những ánh đèn trên xa lộ giờ đã xa hẵn phía sau. Đuờng tối và hẹp dần. Joe bật đèn pha lên và, Jenni nhận ra bóng của những bụi cây thích và dăm ba cây sồi cằn cõi. Dường như, miền này trải dài bằng phẳng. Mọi thứ thật khác xa với New York. Hẳn vì vậy nên khi nàng vừa rời phi trường, nàng có cảm giác xa cách New York kinh khủng.

Đương nhiên, Jenni cần có ít thời gian, thời gian để thích ứng, để làm quen khí hậu. Tựa đầu vào vai chàng, nàng thầm thì: ‘’Anh biết không, em mệt quá!’’. Jenni không thích nói gì thêm nữa, không nói gì trong lúc này. Nhưng, Chúa ôi, thật sung sướng khi được tựa vào chàng như lúc này, để không còn biết thời gian hối hả trôi qua. Erich gợi ý với nàng về việc dời ngày đi hưởng tuần trăng mật.

Erich nói:

- Mấy đứa nhỏ không có ai để gởi gắm, khi đã ổn định chúng ta sẽ kiếm một người có thể tin tưởng để chăm lo chúng rồi hai ta sẽ đi.

Jenni vui sướng nghĩ ngợi, có bao người đàn ông biết ân cần như thế nhỉ?

Nàng thấy ánh mắt chàng chăm chú nhìn mình, rồi chàng hỏi:

- Em thức dậy rồi ư? Jenni.

Nhưng nàng không trả lời. Chàng nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, ve vuốt đôi má nàng trong khi Tina vẫn còn ngủ, hơi thở nhẹ nhàng và đều đặn. Trên băng ghế trước, Beth đã thôi nói chuyện với Joe và hẳn là bé cũng đã ngủ. Nàng cố gắng lấy lại hơi thở bình thường. Đối với nàng, giờ đây phải hướng về phía trước, quay lưng lại với quá khứ và hãy nghĩ đến cuộc sống mới đang chờ đợi.

Jenni biết rằng từ phần tư thế kỷ nay, gia trang của Erich cần có một phụ nữ để sắp xếp mọi chuyện, ắt hẳn rất cần một sự đổi thay nào đó. Nhưng dẫu thay đổi thế nào thì phải tuân thủ dấu vết do Caroline để lại.

Nàng nghĩ rằng quả thật nực cuời khi Erich xem Caroline khác hẳn với vai trò người mẹ mà là một thứ thần tượng và thầm trách ông John khi nói về bà ta rằng "mẹ của con" thay vì luôn gọi "Caroline và tôi".

Jenni thích thú khi nghĩ đến chuyện sắp xếp lại ngôi nhà. nàng nhớ lại, đã bao lần, nàng đã ngắm nghía căn hộ của mình và nói: "Nếu tôi có khả năng, tôi sẽ làm cái này..cái này..và cái này..'

Thật là tuyệt vời khi thức dậy buổi sáng mà không còn phải buộc đi vội vã đến chỗ làm. Được ở nhà cùng các con, dành thời gian cho chúng. Rồi đây thời gian thật sự không phải chỉ là vài phút cuối ngày mệt lả. Nàng đã bị mất mát một phần tuổi thơ tốt đẹp rồi còn gì!

Và thật tuyệt vời khi được làm đàn bà. Kevin không giữ được vai trò của một người cha thật sự cũng như một người chồng, ngay cả trong những giây phút mật thiết nhất, nàng vẫn luôn có cảm giác là anh ta đang đóng vai chính trong trong một đoạn phim nào đó.

Hơn nữa, nàng cũng đã biết chắc là anh ta đã lừa dối nàng ngay trong thời gian ngắn ngủi họ sống chung.

Erich là một người đàn ông tuổi đã từng trải. Đáng lẽ chàng đã lập gia đình từ lâu nhưng chàng còn muốn chờ đợi. Erich không e ngại việc gánh vác trách nhiệm trong khi Kevin thì tránh né điều đó. Erich là một người dè dặt. Đối với Fran, chàng là một người "mặt ủ mày ê" và Jenni còn biết thêm là ông Hartley cũng không cảm thấy thoải mái khi gần Erich. Điều rất đơn giản là họ không hiểu đuợc cái bề ngoài lạnh lùng ấy đã che giấu một bản chất tự nhiên là tính nhút nhát.

Như lời Erich đã thú nhận với rằng:" Anh dễ dàng diễn tả tình cảm của mình qua hội họa hơn là qua lời nói", và biết bao tình yêu đã thể hiện trong những tác phẩm hội họa của chàng…

Jenni cảm thấy bàn tay chàng đang ve vuốt đôi má mình:

- Thức dậy đi cưng, chúng ta đến nhà rồi.

Nàng nhỏm dậy và nói:

- Cái gì? Ồ! Em đã ngủ thật ư?.

- Anh lấy làm sung sướng khi thấy em ngủ. Nhưng, em hãy nhìn ra cửa xe xem: ánh trăng sáng tưởng chừng như ban ngày. - Erich hăng say nói: "Chúng ta đang trên tỉnh lộ 26, kể từ hàng rào này này, dọc theo hai bên đường là đất của nhà mình. Phía phải khu đất trải dài đến tận hồ Gray. Phía trái, bề rộng khu đất không đều. Rừng chiếm gần bảy mươi ha và chấm dứt ở vùng phụ cận con sông chảy về Minesota. Bây giờ, em có thể thấy lác đác vài căn nhà của nông trang. Kia là những cái máng để nuôi súc vật trong mùa đông. Xa hơn, em có thể thấy kho thóc, chuồng ngựa và nhà xay lúa cũ kỹ. Qua khỏi khúc quanh, em sẽ thấy phía tây của ngôi nhà. Nó nằm trên mô đất này.

Jenni ép mặt sát cửa kính xe để xem rõ ngôi nhà. Qua vài bức tranh của Erich, nàng đã biết một phần về nó. Tuy vậy, nó cũng không giống theo sự mô tả của Erich đối với những gì đang hiện ra trước mắt nàng.

- Ngay cả khi nhìn một phía, ngôi nhà vẫn có dáng thật sự là một trang viên hai tầng với bề dài là hai mươi đến ba mươi mét. Ánh đèn tỏa ra từ các cửa sổ thanh lịch của tầng trệt. Mái nhà và những đầu hồi lấp lánh dưới ánh trăng, trắng xóa như những vương miện rực rỡ. Trong tuyết trắng, những cánh đồng bóng loáng tưởng chừng như những chiếc áo lông chồn trắng bao phủ quanh tòa nhà, làm tôn lên vẻ đẹp hài hoà của các đường nét.

Jenni thốt lên:

- Erich! đẹp quá!

- Em có thích ngôi nhà?

- Đương nhiên, em rất thích, nó thật lộng lẫy, lớn gấp hai, ba lần theo em tưởng, vì sao anh không cho em biết trước?

- Anh muốn dành cho em sự bất ngờ nên đã dặn Clyde bật đèn sáng toàn bộ ngôi nhà.

Khi xe chạy chậm dọc theo con lộ, Jenni mở to mắt, tham lam ghi nhận từng chi tiết: hiên nhà bàng gỗ sơn trắng, chóng đỡ bởi hàng cây cột thanh mảnh dẫn từ bên hông nhà đến nhà sau. Jenni nhận ra kiểu trang trí này trong bức tranh “Hoài niệm về Caroline’’. Nàng cũng thấy ở đó có chiếc xích đu hình dáng thuyền như trong bức tranh. Chiếc xích đu nhẹ nhàng đong đưa theo gió.

Xe rẽ vào phía trái, qua cửa rào sắt đã mở. Nàng trông thấy một tấm biển treo trên cột chống, được chiếu sáng bởi ngọn đèn lớn, ghi chữ: "Nông trang Krueger". Xe tiếp tục lăn bánh trên lối đi ngoằn ngoèo giữa những cánh đồng tuyết phủ. Phía bên phải họ là những khu rừng dưới ánh trăng, vươn dài những cành cây khô xương xẩu. Chiếc xe men theo con đường uốn khúc vòng quanh ngôi nhà và dừng lại trên lối đi trước bật thềm rộng bằng đá.

Joe ân cần mở cửa lớn hai cánh nặng nề chạm trổ nhiều hoa văn, được soi sáng bởi một ngọn đèn nhỏ. Erich trao Tina đang say ngủ cho Joe.

Chàng nói:

- Ẵm mấy đứa nhỏ vào nhà đi, Joe.

Erich nắm tay nàng, vội vã bước lên bậc thềm, mở rộng cửa. Rồi, chàng dừng lại đôi phút để nhìn vào mắt nàng:

- Ước gì anh có thể vẽ em trong giây phút này. Với mái tóc nâu dài, đôi mắt dịu hiền đang nhìn anh. Anh sẽ đặt tên cho bức tranh là " Về đến nhà". Em yêu anh chứ? Jenni.

nàng dịu dàng trả lời:

- Vâng, em yêu anh, Erich.

- Em hãy hứa đừng bao giờ rời bỏ anh đi, Jenni. Em hứa đi.

- Erich, vì sao anh chỉ có nghĩ đến mỗi điều ấy?

- Anh van em, hứa đi. Jenni.

- Em sẽ không bao giờ rời xa anh, Erich ạ.! Nàng ôm lấy cổ chàng, nàng nghĩ: "Chàng rất cần tình cảm". Trong suốt một tháng này, quan hệ của họ xem chừng như một thứ tình yêu đơn phương làm nàng rất lo lắng: chàng cứ việc cho và nàng cứ việc nhận. Thật không gì đơn giản hơn. Sau cùng, nàng ghi nhận điều ấy để tự an ủi mình.

Ẵm nàng trên đôi tay, chàng nói:

- Hôn anh đi, Jenni ơi!

Họ tươi cười, vừa đi vào nhà vừa hôn nhau. Thoạt tiên, chàng còn nhút nhát nhưng rồi, lòng chàng bỗng tràn ngập một niềm xúc cảm vô biên, chàng thốt lên: "Ôi, Jenni! "

Chàng đặt nàng xuống trước cửa phòng khách: sàn nhà bóng loáng, tường sơn màu thanh nhả; đèn chùm pha lê mạ vàng; và rất nhiều bức tranh treo trên tường với chữ ký của Erich bên góc phải. Jenni đứng sững sờ, thinh lặng.

Joe cùng mấy đứa nhỏ đã lên đến cửa. Nàng nghe giọng nói của anh ta: "Các cháu đừng chạy". Sau giấc ngủ, hai đứa bé rất hăng hái trong việc khám phá những điều mới lạ nơi đây. Jenni không rời mắt khỏi chúng. Như một đứa trẻ đang ngắm nghía đồ chơi, nàng đi theo sau Erich, lắng nghe chàng giải thích như: Chiếc tủ bát đĩa xinh đẹp bằng gỗ hồ đào này kèm theo chiếc bàn con bên dưới bàng đá cẩm thạch; Chiếc tủ này đã có từ thế kỷ 18". Những cây đèn dầu được chạm trổ tỉ mỉ, lắp bóng điện, ánh sáng làm nỗi bật hai bên chiếc tràng kỷ lớn sang trọng., Ông nội anh đã đặt làm chiếc tràng kỷ này tại Úc. Còn những cây đèn được đem về từ Thụy Sĩ". 

Bức tranh “Hoài niệm về Caroline’’ được treo phía trên trường kỷ. Ánh đèn hắt vào bức tranh những chấm sáng làm cho bức tranh được rõ nét hơn là khi nàng trông thấy sau cửa kính của Gallery.

Dưới ánh sáng và trong căn phòng này, Jenni nhận ra rất rõ rệt sự giống nhau giữa nàng và Caroline. Tưởng chừng người đàn bà trong tranh đang nhìn nàng.. Nàng thì thầm, Bức tranh trông gần giống như một bức hình thánh nữ vẽ trên gỗ. Dường như bà đang dõi mắt theo nàng".

Erich nói:

- Em có thể tin điều đó chăng?

Hai đứa trẻ tỏ vẻ thích thú khi trông thấy cây đàn harmonium bằng gỗ trắc được đặt bên vách tường phía tây. Chúng leo lên ngồi trên chiếc ghế dài nệm nhung để gõ vào những phím đàn. Jenni chợt trông thấy Erich chau mày khi thấy chiếc cúc cài giày Tina làm trầy chân ghế. Nàng vội vã kéo chúng rời khỏi ghế bất kể sự phản đối của chúng. Nàng gợi ý: "Nào, bây giờ chúng ta hãy đi xem phần tiếp của ngôi nhà"

Trong phòng ăn, một chiếc bàn lớn dành cho mười hai thực khách cùng những ghế tựa hình quả tim.

Nàng nhận thấy, phía cuối vách tường treo một bức liễn được kết bằng vải vụn. Toàn bộ gồm những hình lục giác lấm tấm họa tiết hoa lá, nổi bật những đường viền lớn thêu feston. Bức liền này tô điểm cho căn phòng vẻ thanh lịch nhưng khắc khổ.

Erich nói:

- Chính mẹ anh đã thực hiện bức liễn này. Đây là những chữ viết tắt tên bà.

Ít phút sau, họ cùng nhau đến thư phòng. Nơi đây, trên các bức vách hầu hết đều kê những hàng kệ bằng gỗ hồ đào. Trên mỗi giá kệ, choán đầy một dãy sách đồng màu được sắp xếp ngăn nắp. Jenni nhìn qua vài đề tựa và reo lên:

"Việc này hẳn mình cần thời gian đây!".

Jenni nói:

- Em nóng lòng được đọc sách quá. Anh có tất cả là bao nhiêu cuốn?

- Mười một ngàn, hai mươi ba cuốn.

- Anh biết chính xác đến thế sao?

- Tất nhiên.

Căn bếp thật rộng, vừa bước vào, Jenni đã trông thấy những dụng cụ nội trợ choán ngợp toàn bộ bên vách phía trái. Một chiếc bàn tròn và những cái ghế bằng gỗ sồi được đặt chính giữa căn bếp. Sát vách, một lò sưởi cổ bề thế bằng gang, được mạ kền bóng loáng. Một cái nồi bằng gỗ sồi đựng củi đốt được đặt kế bên. Nơi góc bếp, một chiếc divan bọc vải theo lối cổ được đặt kề bên một chiếc ghế bành trông rất phù hợp.

Mọi thứ trong ngôi nhà này đều được bài trí một cách rất hoàn hảo.

Xem chừng Erich rất lấy làm hãnh diện, chàng nói:

- Thật khác hẳn với căn hộ của em chứ, Jenni? Em có hiểu vì sao anh không nói trước cho em biết không? vì anh muốn trông thấy phản ứng của em!.

Bất chợt, Jenni muốn nói một điều gi nhầm bào chữa cho căn hộ của mình:

- Hẳn nhiên là ngôi nhà này lớn hơn căn hộ của em rất nhiều. Tất cả có bao nhiêu phòng thế anh?

- Hai mươi hai phòng, - chàng kiêu hãnh trả lời. - Nào, chúng ta hãy nhìn sơ qua các phòng ngủ. Ngày mai sẽ hoàn tất việc xem nhà.

Chàng choàng tay ôm nàng khi họ bước lên các bậc thang. Cử chỉ này làm nàng yên tâm và vơi đi cảm giác kỳ lạ vừa qua. Nàng thầm nghĩ, dầu sao, thật đúng như mình đang dự một cuộc tham quan được hướng dẫn.

Lúc nàng đến xem căn phòng ngủ chính. Đó là một phòng rộng lớn với cửa ra vào thông ra mặt tiền của ngôi nhà lớn. Trong phòng, những đồ gỗ màu gụ đen bóng loáng. Một tấm vải gấm màu đỏ tím được trải trên chiếc giừờng lớn sang trọng kiểu có tán che. Diềm màn cùng màu với màn gió. Một chiếc cốc bằng pha lê chạm trổ, đựng đầy những bánh xà phòng nhỏ thơm mùi thông đặt trên mặt tủ côm- mốt. Bên phía phải của chiếc cốc, còn có những đồ trang điểm bằng bạc có khắc những mẫu tự; những thứ này của bà ngoại Erich để lại. Chiếc cốc Caroline đem về từ Venise. Erich kể:

"Caroline không bao giờ xức nước hoa, nhưng bà rất thích mùi thông. Những bánh xà phòng này bà mang từ Anh về".

Xà-phòng thơm mùi thông. Đó là cái mùi thơm đã ặp vào mũi nàng khi vừa bước vào phòng, một mùi thơm dịu dàng của núi rừng.

Beth hỏi nàng:

- Mẹ, Tina và con ngủ nơi đây hả mẹ?

Erich phì cười:

- Không, các con sẽ ngủ ở căn phòng đối diện. Nhưng, bây giờ chúng ta có thể đi xem phòng ngủ của anh. Phòng bên cạnh đây thôi.

Jenni bước theo chàng, nàng nóng lòng muốn xem căn phòng người độc thân, nàng muốn tìm hiểu sở thích riêng về cách trang trí của chàng, những gì mà nàng đã xem đến đây chỉ là những vật di tặng mà chàng được hưởng.

Chàng mở cửa căn phòng tiếp theo, nơi đây, đèn trần cũng đã được bật sáng. Trước mắt Jenni là một chiếc giường đơn bằng gỗ thích với tấm khăn kết vải đủ màu. Trên chiếc bàn giấy hình bán nguyệt, la liệt những cây bút chì, phấn màu và những sổ phác thảo. Kê sát tường, một tủ sách ba ngăn đựng bộ bách khoa tự điển. Trên tủ com- mốt, trưng bày một "cúp" về môn bóng chuyền của đội thanh niên. Một chiếc ghế bập bênh được đặt bên góc trái, gần cửa ra vào.

Một cây gậy chơi môn 'Khúc côn cầu' được đóng chặt vào vách tường phía bên phải.


Đó là phòng ngủ của một đứa trẻ mười tuổi.

Erich giải thích:

- Từ khi mẹ mất, anh không ngủ nơi đây nữa. Khi còn bé, anh thích nằm trong giường mình và nghe động tĩnh của mẹ ở phòng bên. Buổi chiều khi mẹ gặp nạn, anh không thể vào trong căn phòng này. Để an ủi anh, cha nghĩ rằng tốt hơn là cha và anh nên ngủ ở căn phòng cuối. Vậy là anh ngủ ở đó.

- Anh muốn nói rằng gần hai mươi năm nay, không có ai ngủ trong căn phòng này và căn phòng lớn?

- Đúng vậy. Trong khi đó hai phòng này luôn được mở cửa. Anh không sử dụng chúng. Nhưng một ngày kia. Con trai của chúng ta sẻ ngủ nơi đây, em yêu.

Bình thản, Jenni bước ra khỏi phòng. Mặc dù căn phòng trẻ em của Erich rực rỡ bởi tấm khăn kết vải đủ màu cùng với những đồ gỗ sang trọng nhưng dường như nơi đây vẫn ngự trị một không khí u ám.

Beth kéo tay áo nàng:

- Mẹ, tụi con đói rồi! 

- Ồ cưng của mẹ, mẹ rất tiếc, nào chúng ta đến nhà bếp.

Chúng vội vã chạy vào hành lang. Tina hét lên:

- Đợi em, Beth!

Erich la với theo chúng:

- Đừng chạy!

- Các con coi chừng kẻo làm đổ vỡ thì khổ! - Jenni nói với các con khi nghĩ đến những đồ sứ thanh tú trong phòng khách.

Giúp nàng cởi áo choàng lông thú, Erich nói:

- Thế nào, em nghĩ sao về tất cả những thứ này?

Cái lối thắc mắc của Erich khiến Jenni cảnh giác, có thể nói rằng chàng chờ đợi sự đồng tình của nàng và Jenni sẽ làm cho chàng yên tâm. Điều ấy cũng giống như nàng đối với Beth.

- Thật tuyệt vời. Em thích lắm!

Tủ lạnh trong căn bếp đầy ắp đồ ăn. Nàng đun nóng sữa để uống với chocolat và chuẩn bị bánh mì sanwich với jambon.

Erich nói:

- Có ruợu sâm banh cho chúng ta.

Nàng tuơi cuời nói:

- Em sẽ sẵn sàng trong ít phút.

Khi chuông cổng reo thì mọi người đã dùng bữa xong. Thái độ Erich cau có khi chàng ra mở cửa.

Chàng nói:

- Mark! Thật bất ngờ, mời vào.

Người khách cao lớn đứng choán hết cả cửa ra vào. Mái tóc màu tro bờm xờm vi gió của anh ta suýt chạm vào khuôn cửa. Chiếc áo khoác dày có mũ đội của anh ta xem chừng như không đủ để che giấu đôi vai rộng. Đôi mắt xanh sâu thẩm nổi bật trên khuôn mặt nghiêm nghị.

Erich nói:

- Jenni à, anh giới thiệu với em, đây là Mark Garrett, người mà anh thường nhắc đến với em đó!

Mark Garrett hiện là bác sĩ thú y và là người bạn thời thơ ấu của Erich.- "Mark đối với anh như anh em trong nhà. Do đó, nếu có điều gì xảy ra trước khi anh thành hôn, thì Mark là người được thừa hưởng nông trang". Erich đã kể nàng nghe như thế.

Jenni chìa bàn tay ra cho Mark và, nàng cảm thấy một bàn tay mạnh mẽ và tươi mát đang nắm chặt những ngón tay mình.

Mark nói:

- Tôi luôn nghĩ rằng anh có khiếu thẩm mỹ, Erich ạ. Chúc mừng đã đến Minnesota, Jenni.

Nàng nhận thấy Mark thật dễ mến.

Nàng nói:

- Tôi rất sung sướng được ở nơi đây.

Nàng giới thiệu các con gái với Mark.

Mark từ chối ở lại dùng cà-phê với họ

Anh nói:

- Tôi rất ngại phải đến đột ngột như thế này. nhưng Erich à, tôi muốn nói với anh một việc: Baron đã bị bong gân.

Baron là con ngựa của Erich. Chàng đã kể về nó rằng: "Đó là một con ngựa thuần chủng rất xinh đẹp. Tôi có thể cho nó đua nhưng tôi thích giữ nó lại cho riêng mình".

Erich hỏi:

- Nó không bị gảy xương chứ?

- Không

- Việc xảy ra thế nào?

Mark ngập ngừng:

- Tôi không biết vì lý do gì, nhưng chuồng ngựa bị mở toang và Baron ra ngoài.

- Cửa chuồng ngựa bị mở? Erich nhấn mạnh: - Ai đã để cửa mở?

- Không ai nhận việc đó. Joe thề rằng anh ta đã đóng cửa sau khi cho Baron ăn vào sáng nay.

Jenni thầm nghĩ: "Joe. Lại người tài xế, thảo nào anh ta lộ vẻ lo sợ như vậy". Nàng nhìn các con đang ngồi im lặng trên ghế. Chúng không còn thoăn thoát lẻn đi như trước đây vì, chúng đã cảm tháy không khí lúc này đã thay đổi do sự tức giận của Erich.

Mark nói:

- Tôi đã yêu cầu Joe để cho tôi trình bày việc này với anh. Baron hẳn sẽ lành lặn trong hai tuần lễ thôi. Theo tôi nghĩ, Joe đã không đóng kỹ cửa chuồng khi ra về. Anh ta không cố ý đâu. Anh ta quý con vật đó lắm!

- Hẳn nhiên, trong nhà này không ai cố ý làm điều xấu, - Erich cắt ngang. - Nhưng họ đã làm tất cả để gây rắc rối người khác, nếu Baron bị què…

- Nó sẻ không bị như thế đâu. Tôi đã băng bó cho nó rồi. Vì sao anh không đến xem nó thử, để yên tâm.

- Tôi cũng phải đến chứ!.

Erich lấy áo choàng trong kệ nhà bếp. Khuôn mặt chàng thật lạnh lùng vì tức giận. Mark theo chàng đi ra ngoài. Mark nói:

- Lần nữa, chúc mừng bà mới đến.Và xin lỗi vì đã đem tin không vui đến. - Khi họ vừa cất bước, nàng nghe tiếng nói của mình thật nhỏ và dịu dàng: "Nào, Erich. Anh đừng lo".

Lúc này thì nàng cần phải tắm nước nóng cho hai đứa trẻ và kể một câu chuyện cổ tích để dỗ chúng ngủ. Nàng sắp lại hai chiếc giường đơn sát nhau, cái thứ nhất được kê sát tường đồng thời kéo chiếc rương lại sát giường nhầm tránh các con bị rơi xuống sàn. Bây giờ căn phòng trông thật bề bộn, không như trước đây. Những chiếc va li nằm ngổn ngang khi nàng xáo tung để lấy áo quần cho các con. Giờ đây nàng quá mệt mỏi không còn sức để sắp xếp lại gọn gàng. Việc này nàng nghĩ mình có thể để đến ngày mai. Khi nàng vừa ra đến hành lang thì gặp Erich, nàng nhận thấy thái độ Erich thay đổi hẳn khi nhìn thấy căn phòng bề bộn.

Nàng nói:

- Hãy để như vậy đi anh yêu, em biết nó rất lộn xộn, nhưng ngày mai, em sẽ sắp xếp lại tất cả.

Jenni có cảm tưởng rằng Erich đang cố gắng tối đa để giữ giọng tự nhiên và chàng nói:

- Anh rất sợ mình sẽ không ngủ được khi để mọi thứ bề bộn như thế này.

Sau khi nói, chàng cúi xuống tháo tung những gì đựng trong vali, chàng xếp những áo lót, vớ vào ngăn tủ, móc áo đầm, san-đai vào tủ treo. Chàng nhanh nhẹn sắp xếp và yêu cầu nàng chỉ năm phút thôi. Jenni không giúp chàng, quá mệt, nàng thầm nghĩ, nếu hai đứa bé thức giấc lúc này thì thật uổng công cho nàng đã dỗ chúng hàng giờ trước đây. Sau khi dọn dẹp xong, chàng đặt lại hai chiếc giường thẳng tắp, xếp lại những đôi giày, đôi bốt, xếp chồng những vali lên trên kệ cao và đóng cánh cửa tủ lại cẩn thận.

Khi mọi việc xong xuôi, căn phòng trông ngăn nắp, hoàn hảo. Hai đứa bé vẫn ngủ yên. Jenni nhún vai. Hẳn nàng phải tỏ ra biết ơn chàng.Tuy vậy, nàng không thể nào kềm chế sự e ngại các con thức giấc khi chàng muốn dọn dẹp ngăn nắp nhất là vào một buổi chiều tân hôn!

Trong hành lang, Erich choàng tay ôm nàng, chàng nói:

- Em yêu, anh biết ngày hôm nay đối với em thật dài. Anh đã chuẩn bị nước tắm cho em. Bây giờ em có thể đi tắm được rồi. Trong khi em mặc đồ thì anh dọn bữa ăn cho chúng ta. Anh đã ướp lạnh rượu sâm banh. Anh đã mua ở Bloomingdale một hộp trứng cá Nga loại tốt nhất. Hẳn em có bằng lòng?

Bất giác, nàng cảm thấy hổ thẹn vì phản ứng của mình, Jenni ngẩng đầu lên nhìn chàng tươi cười: "Anh là thiên thần của em".

Nước làm nàng khỏe hẳn. Jenni thỏa thích ngâm mình trong chiếc bồn tắm sâu rộng kiểu cổ xưa, có bốn chân độc đáo bằng đồng hình móng vuốt. Nước nóng thư giản dần cơ thể nàng.

Jenni thầm nghĩ, Erich luôn tránh né về việc mô tả ngôi nhà này. Chàng đã nói gì nhỉ? Ồ, nào là những chuyện như: "Sau khi Caroline mất, hầu như người ta không thay đổi gì trong ngôi nhà; cố lắm là thay lại màn gió trong phòng khách".

Vậy thì, năm tháng trôi qua, trong nhà này hẳn không hư hỏng gì hay là Erich muốn giữ lại một cách kính cẩn, không cho ai đụng đến những kỹ niệm của mẹ chàng còn lưu lại trong ngôi nhà này? Trong phòng của bà, còn phảng phất mùi thơm bà yêu thích, những đồ dùng của bà như chiếc bàn chải, lược, đồ giũa móng tay vẫn còn bày biện trên tủ com-mốt. Jenni tự hỏi: Trên chiếc bàn chải tóc hẳn còn vương lại sợi tóc nào của Caroline chăng?

Thân phụ của Erich không bao giờ cho phép một sự thay đổi nào trong căn phòng mà chàng đã sống khi còn bé. Nó phải cố định theo thời gian, như thể lớn lên trong ngôi nhà này là điều không thể, sau cái chết của bà Caroline. Ý nghĩ này làm Jenny khó chịu và nàng dứt khoát xua đuổi nó ra khỏi tăm trí. Nàng nhủ thầm: "Hãy nghĩ đến mình và Erich, hãy quên quá khứ và hãy biết rằng giờ đây, ta với chàng đã thuộc về nhau", nàng hồi hộp khi nghĩ đến chiếc áo ngủ mới tinh đang nằm trong vali, nàng đã mua nó với giá gần hết cả một tháng lương, tại cửa hiệu Bergdorf Goodman.Thật là điên rồ! Nhưng tối hôm nay, nàng muốn mình có dáng vẻ một cô dâu thật sự.

Tâm hồn chợt nhẹ nhỏm, nàng bước ra khỏi bồn tắm và cầm lấy chiếc khăn bông. Gương soi nhạt nhòa hơi nước trên bồn rửa mặt. nàng lau khô người và ngắm nhìn đôi phút khuôn mặt của mình trong gương. Giữa bao điều mới lạ, nàng rất cần để tìm lại chính mình, để nhìn lại khuôn mặt thật của mình, nàng nhìn gương, hơi nước đọng đã biến mất. nhưng những gì mà nàng thấy ở đó hẳn không phải là hình ảnh phản chiếu đôi mắt xanh lục của nàng, mà là khuôn mặt của Erich, đôi mắt u tối của Erich bắt gặp đôi mắt nàng. Chàng đã nhẹ nhàng mở cửa để vào đây mà nàng không hay biết. Bất giác, nàng nắm chặt chiếc khăn bông trước ngực, môi nàng hé mở, chiếc khăn rơi xuống, trong khi nàng đứng chết trân.

- Ồ, Erich, anh làm em sợ điếng hồn, em không nghe thấy tiếng chân anh vào.

Đôi mắt chàng không rời nàng:

- Anh nghĩ rằng em đang cần chiếc áo ngủ. Nó đây.

Erich trao cho nàng chiếc áo ngủ bằng vải satin màu ngọc biếc, cổ hở rộng trước ngực và sau lưng hình chữ V.

- Erich, em có một chiếc áo ngủ mới. Áo này hẳn anh mua cho em?


- Không, áo này của Caroline.- Erich căng thẳng nói. với nụ cười kỳ lạ và ánh mắt đam mê, chàng chăm chú nhìn Jenni. Rồi, chàng nói tiếp, giọng thuyết phục: ‘’ Vì tình yêu của anh, Jenni, tối nay, em hãy mặc chiếc áo này’’.

Sững sờ, Jenni nhìn chăm chăm vào cánh cửa buồng tắm. Nàng lặng im không biết phải xử trí cách nào. Lúc này, nàng muốn thét lớn ‘'Tôi Không muốn mặc áo của người chết’'. Chiếc áo satin mềm mại dính bám vào những ngón tay nàng.

Erich ra khỏi phòng sau khi trao cho nàng chiếc áo. Jenni rùng mình khi nghĩ mình phải mặc chiếc áo này. Mắt nàng nhìn qua chiếc vali và thầm ước điều rất đơn giản là mình có thể mặc quần áo của mình, ước gì nàng có thể nói thẳng với Erich: "Em muốn mặc những quần áo em đã chọn"

Nàng thấy hiện ra trước mắt nàng sắc mặt của Erich Khi trao nàng chiếc áo ngủ màu xanh ngọc bích.

Giờ đây, nàng thầm mong cho chiếc áo không vừa với mình. Chỉ có như vậy mói giải quyết được vấn đề. Nhưng khi nàng mặc vào, thì nó thật vừa vặn với dáng vóc mảnh mai của nàng: vòng hông hẹp, dáng mình dây. Chiếc áo hở cổ hình chử V làm tăng giá trị bộ ngực tròn trịa của nàng, nàng đưa mắt nhìn chiếc gương, lúc này hơi nước đã tan chỉ còn lại những rảnh nước nhỏ dọc theo bìa gương. Hẳn vì vậy nên trông nàng có vẻ khác biệt hay chỉ tại màu xanh biếc của chiếc áo làm tăng lên màu mắt xanh lục của nàng?

Thật khó để cho rằng chiếc áo ngủ không vừa vặn hoặc là không hợp. Nhưng nàng không muốn mặc nó. Nàng lo âu nhủ thầm: "Khi mặc nó, tôi không còn cảm thấy là chính mình".

Nàng định cởi chiếc áo ra thì nghe có tiếng gõ nhẹ ở cửa. nàng mở cửa và trông thấy Erich. Chàng mặc bộ pyjama và khoác áo ngủ bằng lụa màu xám bên ngoài. Trong phòng, chỉ còn ngọn đèn ngủ đuợc thắp sáng. Duới ánh đèn lấp lánh mái tóc vàng của chàng. Khăn phủ giường bằng gấm màu đỏ tím được vén lên, bày ra những chiếc khăn trải giường đã gấp xuống ngăn nắp, những chiếc gối thêu kê sát đầu giường rất sang trọng.

Erich cầm mỗi tay một cốc sâm banh và đưa cho Jenni. Họ dìu nhau đến giữa phòng và cụng ly.

- Anh đã tim ra đoạn tiếp bài thơ rồi, Jenni ạ!

Với giọng dịu dàng, chàng đọc:

Khi Jenni thấy ta, nàng đã hôn ta

Trên chiếc ghế bành, nàng nhảy nhót, đong đưa

Thời gian, Ô, tên trộm cắp, mầy chỉ thích liệt kê

Hảy ru ngủ mọi thú vui và ghi rằng:




Ta đang mệt mỏi, ta đang buồn bã

Hãy nói rằng ta thiếu sức khỏe và giàu sang,

Hãy nói rằng ta già đi, nhưng cũng xin nói rằng

Jenni đã hôn ta.

Jenni cảm thấy nước mắt mình dâng trào. Đêm nay là đêm tân hôn của nàng. Đây là người đàn ông đã dâng tặng nàng tình yêu và người mà nàng đã yêu rất sâu đậm, là chồng của nàng. Căn phòng xinh đẹp này là của họ. Mặc kệ, chiếc áo chết tiệt mà nàng đang mang trên người. Chuyện chẳng đáng gì, nhưng nó mang lại thích thú cho chàng, nàng tươi cuời khi họ nâng cốc chúc mừng nhau và lăn xã vào vòng tay nhau...

Jenni vẫn còn thức một lúc lâu trong khi Erich đã ngủ vùi kề bên nàng, tay chàng đặt dưới đầu nàng, khuôn mặt chàng vùi lấp trong mái tóc nàng. Mọi sự đều êm ả, tĩnh lặng nên sự im vắng tuyệt đối của căn phòng làm nàng cảm thấy lạ lẫm với thói quen nghe tiếng động ồn ào về đêm ở new York.

Trong căn phòng không được ấm. Jenni nằm đây tận hưởng không khí trong lành. Cảnh vật im vắng, hoàn toàn bất động, chỉ còn nghe tiếng thở đều của Erich bên cổ nàng, nàng ngầm nghĩ, "mình thật hạnh phúc, không biết rồi đây thứ hạnh phúc này có còn tồn tại hay không?"

Erich là một người tính hiền hậu và chu đáo. Nàng nghĩ đến câu chuyện họ nói với nhau trước khi chàng chìm vào giấc ngủ: "Kevin là người duy nhất đến với em hả, Jenni?"

- Vâng.

- Còn anh thì không có người đàn bà nào khác ngoài em.

Điều đó có nghĩa rằng chàng chưa hề yêu ai trước khi gặp nàng hoặc là chàng chưa hề làm tình với người đàn bà nào? Hẳn có thể như vậy chăng?

Những ý nghĩ miên man trong đầu nàng… rồi nàng chìm dần vào giấc ngủ.

Khi ánh sáng ban ngày vừa chiếu vào phòng thì Jenni thấy Erich động đậy và trườn ra khỏi giường.

Nàng gọi nho nhỏ:

- Erich

- Em yêu, anh không muốn làm em thức giấc. Anh không thể ngủ thêm được. Anh phải đi ra căn nhà gỗ để vẽ trong vài giờ đây. Trưa anh sẽ trở về.

Chàng dịu dàng hôn lên trán và đôi môi nàng, trong khi nàng còn ngái ngủ:

Nàng thi thầm:

- Em yêu anh.

Khi nàng thức giấc lần nữa thì căn phòng đã tràn ngập ánh sáng, nàng chạy đến mở toang cánh cửa sổ và ngạc nhiên vì Erich đã mất hút trong rừng.

Quang cảnh ngoài trời thật giống như trong những tác phẩm hội họa của Erich. Những cành cây bất động trong băng giá. Tuyết, tựa chiếc áo choàng trắng xóa phủ trên tầng hầm mái của kho thóc, kề bên ngôi nhà. Xa xa trên những cánh đồng, người ta thấy lố nhó dăm ba cái đầu của bầy gia súc.

Jenni nhìn chiếc đồng hồ báo thức bằng men sứ trên bàn ở đầu giường. Tám giờ. Mấy đứa trẻ sẽ thức dậy và chúng sẽ sợ hãi khi nhận ra đang ở một nơi xa lạ.

Đôi chân trần, nàng vội vàng đi ra hành lang. Khi đi ngang qua căn phòng trước đây của Erich, nàng liếc mắt nhìn vào và dừng lại. Nàng trông thấy chiếc khăn phủ giường đã được vén lên, những dấu lún trên những chiếc gối. Nàng đi vào phòng, lấy tay sờ đến chiếc khăn trải giường, nó vẫn còn hơi ấm. Hẳn Erich đã rời phòng của họ để đến nơi đây. Nàng thắc mắc, để làm gì chứ?

Nàng nghĩ thầm, chàng ngủ rất ít, hẳn chắc chắn là vì chàng sợ động đậy làm mình thức giấc. Hơn nữa, chàng luôn có thói quen ngủ một mình. Hay có thể chàng đến đây để đọc sách?

Nhưng Erich đã xác nhận là không bao giờ ngủ nơi đây từ năm chàng lên mười đến nay cơ mà.

Nàng nghe tiếng những bước chân vội vã trong hành lang và tiêng kêu: "Mẹ, mẹ". Jenni chạy đến, cúi xuống và dang rộng đôi tay ôm các con. Beth và Tina, những đôi mắt còn ngái ngủ, ôm chầm lấy nàng.

Beth than vãn:

- Tụi con kiếm mẹ khắp nơi!

- Còn con thì thích ngôi nhà này lắm -. Tina bập bẹ nói.

Beth lại nói:

- Và tụi con còn có quà nữa nè!

- Quà ư? Con lấy ở đâu ra vậy cưng?

- Con cũng có nữa! - Tina hét lớn. - Cám ơn mẹ nhé!

Beth giải thích:

- Quà nằm dưới gối của chúng con.

Jenni trố mắt kinh ngạc khi trông thấy trong tay mỗi đứa bé gái là một bánh xà phòng nhỏ hình tròn thơm mùi thông.

Nàng mặc cho hai đứa trẻ bộ áo liền quần bằng vải nhung và những chiếc áo thun sọc.

Beth reo lên:

- Khỏi phải đến truờng!

Vui vẻ gật đầu, Jenni nói:

- Đúng, các con không đến truờng.

Vội vã mặc chiếc áo san đai và quần dài, nàng và hai con đi xuống nhà dưới. Chị người làm vừa đến để dọn dẹp nhà cửa. Trông chị ta gầy ốm kỳ lạ so với đôi tay to lớn và đôi vai vạm vỡ. Đôi mắt chị ta thật nhỏ trên khuôn mặt béo tốt. Nét nhìn của chị hẳn thật đa nghi. Hiếm thấy chị ta nở một nụ cười. Mái tóc chị được thắt bím quá chặt như kéo da đầu từ vầng trán lên.

Jenni chìa bàn tay ra:

- Hẳn chị là Elsa? Tôi là... - Nàng định nói: 'Jenni’ nhưng nhớ lại vẻ căng thẳng của Erich trước thái độ thân thiện

của nàng đối với Joe, nên nàng nói: "Tôi là bà Erich". Nàng giới thiệu luôn hai đứa trẻ với chị ta.

Elsa gật đầu nói:

- Ở đây, tôi cố chu toàn mọi chuyện.

- Tôi thấy điều đó, ngôi nhà thật ngăn nắp và sạch sẽ!

- Bà nói giúp với ông Erich rằng cái vết do trên vách tường trong phòng ăn, tôi không làm gì được, có thể vết đó hẳn là do sơn nơi bàn tay ông.

- Chiều hôm qua, tôi không thấy vết dơ nào cả.

- Tôi sẽ chỉ cho bà xem.

Trong phòng ăn, gần cửa sổ, có một vết trên giấy sơn của vách tường. Jenni quan sát nó, rồi nói:

- Nào có lớn lao gì đâu, phải có một cái kính hiển vi mới nhìn thấy nó được.

Elsa đi dọn dẹp trong phòng khách. Jenni đi vào nhà bếp để dùng điểm tâm với các con. Sau đó, nàng phân phát cho các con những cây bút chì màu và giây tô màu. Nàng yêu cầu chúng: "Nghe nào, các con, hãy để yên cho mẹ uống cà fê xong, chúng ta sẽ đi dạo".

Nàng muốn dành chút thời gian để suy nghĩ về việc sáng nay. Chỉ có một mình Erich là có thể đặt những bánh xà phòng này dưới gối mấy đứa nhỏ. Hẳn nhiên đó là một việc rất bình thường khi, sáng nay chàng tạt qua phòng hai đứa bé và hẳn cũng không có gì xấu trong việc chàng biểu lộ mình yêu thích mùi thông.

Nàng nhún vai, uống cạn ly cà fê và đứng lên, mặc áo choàng cho hai đứa bé.

Sáng nay trời lạnh nhưng không có gió.

Nàng nhớ, Erich đã báo cho nàng biết là mùa đông ở Minnesota có thể rất khắc nghiệt và kinh khủng nữa. Chàng

nói thêm: "Trong năm nay, em có thể tập thích ứng dần dần. Thời tiết đang thuận lợi"

Nàng đắn đo đứng trước bậc thềm cửa ra vào. Nàng thầm nghi, hẳn có thể Erich ước ao đưa mẹ con nàng đi xem chuồng ngựa và chuồng gia súc đồng thời giới thiệu nàng với những người làm việc trong nông trang.

Cuối cùng, nàng quyết định:

- Chúng ta đi ngả này, các con.

Nàng dẫn hai đứa nhỏ đi về phía những cánh đồng trải dài theo hướng đông của ngôi nhà. Họ đi bộ trong tuyết trắng, xa dần ngôi nhà. Khi đi về phía con lộ bao quanh phía đông của nông trang, Jenni trông thấy một mảnh đất được rào kín và nàng đã biết họ đang đến nghĩa trang của gia tộc. Sau hàng giậu trắng, người ta thấy có nửa tá ngôi mộ bằng đá hoa cương.

Beth hỏi nàng:

- Cái gì đây vậy mẹ?

Jenni và hai con đi vào trong phần đất rào kín. Jenni đi từ ngôi mộ này sang ngôi mộ khác và đọc trên các tấm bia.

Erich Fritz Krueger, 1843-1913 và Qretchen Krueger, 1847¬1915. Hẳn đây là ông bà cố của Erich. Hai người cháu: Marthe, 1875-1877 và Amanda, 1878-1890, ông bà của Erich, Erich Lars và Olga Krueger, cả hai sinh năm 1880. Bà mất năm 1941, ông mất năm 1948. Một cháu bé, Erich Hans, mất khi được 8 tháng, năm 1911. Jenni ngẫm nghĩ: Biết bao là đau buồn! Hai đứa cháu gái cùng qua đời trong một thế hệ. Một đứa bé thì mất ở thế hệ tiếp theo. Làm sao người ta có thể chịu đựng được một sự đau đớn như thế? Ngôi mộ kế tiếp là của Erich John Krueger, 1915-1979. Thân phụ của Erich.

Ở đây có một ngôi mộ cách biệt, nằm phía cuối hướng nam của nghĩa trang, hoàn toàn biệt lập với những ngôi mộ khác. Đó là ngôi mộ mà từ nãy giờ nàng vẫn muốn tìm và trên bia mộ có ghi: Caroline Bonardi Krueger, 1924-1956.

Nàng thầm nghĩ, song thân của Erich không được mai táng gần nhau sao? Tại sao? những ngôi mộ khác trông chừng như bị bỏ hoang và duờng như chỉ có ngôi mộ này là được chùi rửa. Hẳn vì tình yêu của Erich đối với mẹ khiến chàng có lòng chăm sóc đặc biệt mộ chỉ của Caroline chăng? Một mối kinh hoàng khó tả làm Jenni khó thở. Nàng cố tươi cười với các con:

- Nào, các con, chúng ta hãy chạy thi, người trước tiên sẽ đến đầu cánh đồng.

Hai đứa bé cười rộ và chạy theo sau nàng. Chúng bắt kịp được Jenni và vượt qua nàng. Đến lượt nàng lại lười biếng đuổi theo chúng. Sau cùng, cả ba đều dừng lại vì mệt hết hơi! Rỏ ràng là Beth và Tina rất sung sướng khi có Jenni bên cạnh: đôi má chúng hồng hào, đôi mắt rạng rỡ. Ngay cả Beth, bây giờ cũng không còn làm ra vẻ nghiêm trang.

Jenni ôm chặt con vào lòng. Nàng đề nghị:

- Bây giờ, chúng ta đến cái gò đất đằng kia, rồi quay về nhà.

Nhưng khi đã lên đến gò đất, nàng và hai con liền trông thấy một nông trại màu trắng lấp ló phía bên kia. Jenni thầm nghĩ, hẳn đó là ngôi nhà cũ của gia tộc Erich, nay đã nhượng lại cho người quản lý nông trang.

Beth hỏi:

- Ai sống ở đấy thế mẹ?

- Những người làm việc cho ba.

Khi Jenni và hai con đang quan sát ngôi nhà thì cánh cửa ở đó mở ra và một người đàn bà xuất hiện trước cổng nhà, vẫy tay gọi họ đến.

Jenni hối thúc các con:

- Beth, Tina, đến mau. Chúng ta sẽ làm quen với những người hàng xóm đầu tiên.

Khi băng qua cánh đồng, nàng thấy người đàn bà đang chăm chú nhìn nàng và các con. Không màng đến rét buốt, bà vẫn đứng đó chờ họ trên ngưỡng cửa. Trông thấy cái dáng nhỏ bé và co ro, thoạt tiên, Jenni tưỏng đó là một bà già nhưng, khi đến gần, nàng biết bà không quá tuổi năm mươi lăm. Mái tóc nâu điểm bạc vấn thành búi trên đỉnh đầu và sau cặp kiếng không gọng là đôi mắt màu xám với cái nhìn buồn bã. Bà ta mặc một chiếc quần dài rộng bằng vải len thô và lộ ra dưới lớp áo sanđai đôi vai xương xẩu và dáng gầy nhom của bà. Khuôn mặt bà còn lại đôi nét xinh đẹp của ngày xưa và cái miệng chảy xệ vì năm tháng đó có đôi môi đậm nét. Bà ta nhìn chăm Jenni rồi bà nói giọng the thé:

- Hẳn đúng như Erich đã nói: '’Rooney, hãy gặp Jenni rồi bà sẽ thấy cô ta giống Caroline đến thế nào. Nhưng Erich không muốn tôi nhắc lại điều đó’'. - Nàng thấy rỏ là bà ta đang cố gắng để giữ bình tĩnh.

Jenni chìa bàn tay ra:

- Rooney à, Erich cũng nói với tôi về bà. Anh ấy đã nói với tôi rằng bà đã ở đây rất lâu, chồng bà làm quản lý nông trang, nếu tôi không lầm tôi chưa được gặp ông ấy.

Không để ý đến lời Jenni, bà ta hỏi ngay:

- Hẳn cô từ New York đến?

- Vâng.

- Cô bao nhiêu tuổi?

- Hai mươi sáu.

- Con gái tôi hai mươi bảy tuổi. Clyde nói nó đi New York. Hẳn có thể cô đã gặp nó ở đó?

Bà ta hỏi với sự tò mò không nguôi.

Jenni đáp:

- Tôi nghĩ rằng không đâu bà ạ. New York lớn lắm. Cô ấy làm gì? Cô ở đâu?

- Tôi không biết. Arden đã trốn khỏi đây mười năm rồi. Theo lẽ, nó không cần phải lén lút như vậy. - Nó có thể nói rỏ với tôi: "Mẹ, con muốn đi new York" và tôi sẽ không từ chối. Cha nó thì hơi nghiêm khắc. Hẳn nó biết là với cái tuổi của nó ông ta không để cho nó ra đi. Nhưng nó rất dễ thương. Chính nó đã từng làm đoàn trưởng hướng đạo. Tôi không ngờ là Arden thích ra đi như vậy. Tôi cứ tưởng nó được sung sướng khi sống với chúng tôi. - Người đàn bà đăm đăm nhìn bức tường đối diện, chìm đắm trong sự tưởng nhớ, như thể bà ta đã kể câu chuyện này không biết lần thứ mấy rồi. - Đó là đứa con độc nhất của chúng tôi. Nó ra đời khi chúng tôi đã luống tuổi. Thật là một bé gái rất xinh đẹp, yêu đời, nếu bà thấy đuợc những gì tôi muốn nói. Nó năng động ngay từ khi chào đời nên tôi mới đặt tên là Arden nghĩa là "sự hăng say thu nhỏ", cái tên này quả là hợp với nó.

Beth và Tina đang bám vào váy mẹ. Hẳn nơi Rooney toát ra một nét gì đó rất bí ẩn, nơi đôi mắt nhìn đăm đăm của bà, nơi dáng người run rẩy của bà, đã làm cho hai đứa bé sợ hải.

Jenni ngẩm nghĩ: "Chúa ôi! hẳn đã mười năm rồi không được biết tin tức gì về đứa con độc nhất của bà ta. Nếu ở vào hoàn cảnh của mình chắc mình hóa điên mất! "

Rooney chỉ cho nàng xem một bức ảnh đóng khung treo trên vách:

- Cô nhìn xem, nó đó. Bức ảnh này nó chụp hai tuần trước khi nó ra đi.

Jenni ngắm nhìn cô gái trong ảnh tươi vui, khỏe mạnh, đang độ xuân thì, với mái tóc vàng uốn lọn.

Rooney nói:

- Có thể giờ đây nó đã lập gia đình và có con. Tôi luôn nghĩ như vậy. Vừa rồi, thoạt thấy cô đến đây với hai đứa bé, tôi cứ nghĩ rằng có thể là Arden.

Jenni nói:

- Tôi rất tiếc.

- Không, không sao cả. Xin cô đừng kể lại cho Erich nghe là tôi nhắc đến Arden. Clyde nói rằng: Erich đã nghe quá đủ những gi tôi lải nhải về Arden và Caroline rồi. Vì vậy, sau khi thân phụ Erich qua đời, ông ta không cho phép tôi coi sóc nhà cửa nữa. Tôi giữ gìn nhà cửa của ổng rất chu đáo, xem như là nhà của tôi. - Chúng tôi về sống nơi đây từ khi John và Caroline thành hôn. Caroline rất thích cách làm việc của tôi và, ngay cả sau khi bà mất, tôi cũng tiếp tục làm việc như vậy, cứ như bà vắng nhà trong chốc lát thế thôi!. Nhưng, bây giờ xin mời cô hãy vào nhà bếp. Tôi đã chuẩn bị bánh rán và cà phê.

Mùi thơm của cà-phê trong căn bếp như niềm nở đón chào nàng. Họ ngồi quanh chiếc bàn tròn sơn trắng. Tina và Beth ăn ngon lành những chiếc bánh rán còn nóng hổi và uống sữa.

Rooney nói:

- Tôi còn nhớ, khi Erich trạc tuổi các cháu bé này, tôi luôn làm thứ bánh này cho cậu. Mỗi lần vắng nhà, bà Caroline thường gởi cậu ta cho tôi giữ. Tôi xem Erich như con tôi, bây giờ cũng vậy. Vợ chồng tôi đã phải mất mười năm mới có được mụn con là Arden, còn bà Caroline thì đã có Erich trong năm đầu tiên. Tôi chưa bao giờ thấy một đứa bé trai nào mà yêu mẹ như thế. Cậu ta luôn bám vào váy mẹ. Lạy Chúa, cô Jenni à, trông cô thật giống bà Caroline!

Cầm lấy bình cà-phê và rót thêm cho Jenni, Rooney nói tiếp:

- Và, Erich đã tỏ ra rất rộng luợng với chúng tôi. Ông ta đã tốn hao một số tiền lớn để thuê thám tử tư tìm kiếm Arden.

Jenni thầm nghĩ, Erich là thế đấy!

Đồng hồ treo trên bồn chén bát đã điểm mười hai giờ. Vội vàng, Jenni đứng dậy. Giờ này hẳn Erich đã về nhà. Nàng nóng lòng muốn gặp chàng.

- Bà Toomis à, chúng tôi phải về. Tôi mong bà đến nhà chúng tôi.

- Hãy gọi tôi là Rooney như tất cả mọi người. Lúc này, Clyde cấm tôi đến tòa nhà chính, nhưng, tôi không vâng lời và thường lén lút đến đó để kiểm tra xem mọi thứ có ngăn nắp không. Cô Jenni à, tôi mong cô hãy đến thăm tôi, tôi thích tiếp khách lắm.

Nụ cười làm thay đổi diện mạo của bà. Trong thoáng chốc, những nếp nhăn buồn bã biến mất trên khuôn mặt của bà. Jenni thầm nghĩ, thời trẻ hẳn bà ta là một người xinh đẹp.

Biếu Jenni một đĩa bánh rán, bà Rooney nói:

- Cô hãy đem về dùng cho bữa ăn chiều.- rồi mở cánh cửa lớn và đột nhiên kéo cao cổ áo, bà thở dài nói tiếp: "Tôi nghĩ rằng, đã đến lúc tôi phải đi kiếm Arden đây! - Giọng nói của bà nghe thật mơ hồ.

Mặt trời buổi trưa chói lọi trên những cánh đồng phủ tuyết, ngôi nhà hiện ra khi họ đến khúc quẹo của con lộ. Tường gạch xám xịt bóng loáng. Jenni thầm nghĩ, đây là nhà của chúng ta. Nàng nắm lấy tay của hai đứa nhỏ và thắc mắc, phải chăng bà Rooney đã lang thang mãi trong khoảng không gian vô tận này để tìm kiếm đứa con đã mất?

Beth nói:

- Mẹ à, con thấy bà ấy thật dễ mến!

Jenni đồng ý:

- Đúng, bả rất dễ mến. Nào, đi nhanh lên các con, mẹ tin chắc rằng giờ này ba đang đợi chúng ta.

Beth hỏi:

- Ba nào?

- Một ba độc nhất.

Trước khi mở cửa vào nhà bếp, Jenni nói nhỏ với hai con:

- Chúng ta hãy bước nhẹ để làm ba ngạc nhiên.

Những đôi mắt sáng nhìn nhau, hai đứa bé đồng ý gật

đầu. Jenni nhẹ nhàng mở cửa, không một tiếng động. Nàng nghe văng vẳng tiếng nói của Erich từ phòng ăn. Tiếng nói nhấn mạnh từng chữ một:

- Tại sao chị dám buộc tội tôi gây ra vết bẩn này? Chắc hẳn là chị đã đụng vào vách tường dán giấy này khi chị lau cửa sổ, với cái giẻ lau dính xi. Hẳn chị có biết, lúc này là phải phủ lại giấy toàn bộ căn phòng? Chị có biết là khó khăn lắm mới kiếm được cùng mẫu giấy không? Đã bao nhiêu lần tôi nói với chị là phải cẩn thận với cái giẻ lau đáng tởm., của chị?

Elsa ấp úng:

- Nhưng thưa ông Erich...

- Về phần chị, tôi yêu cầu chị phải xin lỗi tôi vì đã đổ lỗi cho tôi gây ra vết bẩn này, nếu không chị phải ra khỏi nhà này ngay và đừng bao giờ trở lại.

Không khí trở nên ngột ngạt.

Beth thầm thì, run sọ:

- Mẹ!

Jenni nói:

- Suỵt, - nàng nhủ thầm: ''Lẽ nào vì một vết bẩn nhỏ bé này mà Erich để xảy ra cớ sự như vậy. Thật là việc không thể được! Tốt hơn là mình đừng xen vào. Mình cũng không giúp gì được''.


Nàng đẫy hai đứa bé đi ra ngoài và đóng cửa lại. Bên tai còn nghe văng vẳng tiếng nói buồn bã và đau khổ của Elsa. "Tôi xin lỗi ông, thưa ông Erich".

Tina hỏi nàng:

- Tại sao ba nổi giận, hả mẹ?

- Mẹ sẽ hỏi ba điều ấy, con yêu. Nhưng chúng ta giả vờ không nghe gì cả, đồng ý chứ!

Beth nghiêm túc nói:

- Nhưng tụi con không nghe gì cả mà.

- Mẹ biết, nhưng chúng ta đừng để ý đến chuyện đó. Bây giờ, chúng ta lại trở vào nhé!

Lần này, trước khi bước vào trong, nàng cất tiếng gọi chàng:

- Ồ! Erich!

Không nghe tiếng trả lời, nàng lớn giọng nói tiếp: "Có chồng tôi trong này không?"

Vẻ hoàn toàn thư thái, nụ cười trên môi, Erich vội vã đi vào nhà bếp, chàng nói:

- Em yêu! Anh vừa hỏi Elsa, chẳng hay em đã đi đâu? Anh rất tiếc vì mẹ con em đã đi rồi. Anh muốn đích thân anh đưa em đi để chỉ cho em biết tất cả.




Chàng ôm lấy nàng, áp má vào khuôn mặt còn giá lạnh của Jenni. Nàng mừng thầm, nhờ trực giác mình đã tự kìm chế không viếng thăm nốt những ngôi nhà trong nông trang.

Jenni nói:

- Em biết anh muốn dẫn mẹ con em đi tham quan vùng quanh nông trang nên vừa rồi, chúng em chỉ đi hóng mát một vòng trên những cánh đồng phía đông. Thật tuyệt vời biết bao khi được đi tự do mà không phải bị bắt buộc ngừng lại vì đèn đỏ!

Erich tươi cười nói:

- Anh phải dạy cho em biết cách tránh né khi đi qua những cánh đồng có những con bò tót được thả rong. - Rồi trông thấy chiếc dĩa mà Jenni đang cầm, chàng hỏi tiếp: - Cái gì thế?

Tina thốt lên:

- Bà "Duni " cho mẹ đó!

Jenni sửa lại:

- Bà Rooney.

Erich lặp lại:

- Bà Rooney. Jenni à, hẳn em không đến nhà bà Rooney chứ? Anh mong như thế.

Nàng giải thích:

- Bà ta ra vẫy tay gọi chúng em vào nhà.. Thật là rất vô lễ nếu...

Erich cắt ngang lời nàng:

- Rooney vẫy tay với bất cứ ai. Vì vậy, đáng lẽ em nên đợi anh cùng đi. Em yêu, Rooney là một người có tâm trí rối bời và nếu em tử tế với bà ta dẫu chút ít, thi bà sẽ bám riết lấy em. Anh thấy cần phải nói cho Clyde hiểu để ông cấm Rooney đến nơi đây. Trong thời gian đã về hưu, mà anh vẫn còn thấy bà ta lẩn quẩn trong ngôi nhà. Chỉ có Trời mới đến giúp Rooney thôi. Thật tội nghiệp cho bà ta, Jenni. Nhưng, anh rất khó chịu khi, thức giấc nửa đêm mà thấy bà ấy đang đi lang thang trong hành lang hoặc đứng sừng sững ngay giữa phòng mình.

Nói xong, Erich quay sang Beth và nói tiếp: - Bé cưng, thay đồ nhé! - rồi chàng ẵm Beth lên và đặt nó ngồi trên nóc tủ lạnh khiến Beth thích chí vô cùng.

Tina cũng gào lên:

- Cho con lên nữa, cả con nữa.

Nhại lại Tina, Erich hỏi chúng:

- Cả con nữa, cả con nữa. Chỗ này hẳn thật tốt để cho các con cởi giày bốt phải không? Thật đúng với chiều cao để cởi giày, phải không mẹ?

Đến gần tủ lạnh, nàng lo sợ một trong hai đứa bé nghiêng người và sẽ té nhào. Nhưng rồi, nàng yên tâm vì Erich đang vội vã cởi những chiếc giày nhỏ bằng cao- su và ẵm những đứa bé đặt xuống đất.

Chàng hỏi chúng:

- Vậy thì, hai con gọi ta là gì?

Nhìn sang Jenni như muốn hỏi, Tina nói:

- Ba?

Beth nói:

- Mẹ nói rằng chỉ có một ba độc nhất.

- Mẹ đã nói như vậy ư? - Erich buông chúng ra và tươi cười với Jenni: "Cám ơn, mẹ!"

Mặt còn hằn những nét oán giận, Elsa đi vào nhà bếp.

Chị ta nói với Erich:

- Thưa ông Erich, tôi đã dọn dẹp xong trên lầu, bây giờ ông muốn tôi làm gì nữa?

Mạnh dạn, Jenni hỏi:

- Trên lầu ư? Tôi cũng muốn báo cho chị hay rằng: Chị đừng xê dịch hai chiếc giuờng đơn trong phòng ngủ mấy đứa nhỏ. Chúng sẽ đi ngủ bây giờ đây.

Erich nói:

- Anh có bảo với Elsa là dọn dẹp căn phòng đó!

Jenni phản đối:

- Nhưng mà Erich, những đứa nhỏ không thể ngủ trên những chiếc giường cao như thế. Hãy để giường như cũ vậy đi. Hẳn là phải kiếm cho chúng hai chiếc giường trẻ em. - Một ý nghĩ chợt lóe lên trong trí nàng. Thật là liều lĩnh, nhưng điều ấy xem chừng như một lời yêu cầu tự nhiên. - Erich à, trong căn phòng cũ của anh có chiếc giường thấp, tại sao mấy đứa nhỏ không thể ngủ ở đó? Nhìn khuôn mặt Erich, dò xét phản ứng của chàng. Nàng biết Erich muốn từ chối điều nàng yêu cầu.

Thái độ bỗng dưng cứng rắn, Erich nói:

- Jenni à, về việc này, anh muốn nói với em rằng, không được dành phòng này cho hai đứa bé. Nó phải được bỏ trống. Anh nghĩ rằng, phải làm rõ vấn đề này vì sáng nay Elsa đã nói với anh, chị ta thấy khăn trải giường trong phòng đó đã bị xổ ra.

Jenni giật minh, hẳn là chàng đã nghĩ là Tina và Beth lên giường đó nằm và đi khắp nơi trong nhà trong khi mẹ chúng còn ngủ.

Nàng nói:

- Em rất tiếc.

Dịu giọng, chàng nói:

- Điều đó không quan trọng, em yêu. Hãy để mấy đứa nhỏ ngủ như hôm qua. Chúng ta sẽ đặt mua, càng sớm càng tốt, những chiếc giường trẻ em.

Sau khi đã cho hai con ăn tối. Jenni đưa chúng lên giuờng. vừa buông rèm cửa, nàng vừa dặn chúng:

- Bảy giờ, hai con hãy nghe lời mẹ dặn. Khi các con thức dậy, mẹ cấm các con không được vào những phòng khác và leo lên giường. Hiểu chưa?

Beth tức giận nói:

- Nhưng, chúng con vẫn thường vào giường của mẹ ở nhà đó thì sao?

Jenni nói:

- Các con hãy nhớ rằng, đây không như ở New York, các con không được leo lên những chiếc giường khác trong nhà này. - Rồi âu yếm hôn các con, nàng nói tiếp - Các con hứa với mẹ nhé, mẹ không muốn làm ba giận.

Tina nói nho nhỏ:

- Ba la lớn tiếng lắm.- Giờ đây đôi mắt bé đã sụp hẳn vì buồn ngủ.- Bé hỏi - Quà của con đâu? - rồi cầm lấy bánh xà-phòng nhỏ trên bàn ngủ, bé đặt đưới gối và nói tiếp:

- Cám ơn mẹ đã cho con món quà này. Chúng con sẽ không vào giường mẹ nửa đâu, mẹ ạ!

Erich đang dọn bữa ăn tối cho hai người. Chàng bắt đầu cắt những khoanh thịt ngỗng để kẹp vào bánh sanwich. Một lúc đắn đo, Jenni đóng cửa để cách ly căn bếp và nhà ngoài.

Ôm chầm lấy chàng, nàng thì thầm: "Anh nghe em nói đây, chúng ta đã ăn tiệc cưới cùng với các con rồi. Bây giờ, ít nhất là anh hãy để cho em chuẩn bị bữa ăn tối đầu tiên này tại nông trang Krueger và, chúng ta hãy uống cho hết chai sâm banh còn lại của tối qua.

Chàng hôn lên mái tóc nàng:

- Anh thấy đêm nay rất tuyệt, còn em, Jenni?

- Em cũng vậy.

- Sáng nay anh chẳng làm được việc gì. Anh chỉ nhớ đến em đang còn ngủ.

Sau khi chàng đã đốt lò sưởi bằng gang lên cho ấm, họ cùng ngồi trên divan dể uống sâm banh và ăn sanvvich.

Jenni nói:

- Anh biết không, sáng nay khi di dạo, em mới hiểu rằng nông trang này tượng trưng cho một cái gì đó của sự tiếp nối của thế hệ này sang thế hệ khác, với em, em không hiểu rõ nguồn gốc của mình. Em không biết được cha mẹ em là người nhà quê hay thành phố, không biết được người sinh thành ra mình có biết về hội họa hay may vá hoặc chơi âm nhạc? Thật kỳ lạ khi được biết tất cả dòng dõi của mình. Em hiểu được điều đó khi nhìn cái nghĩa trang.

Chàng dịu dàng hỏi:

- Em đã đến nghĩa trang rồi à?

- Vâng. Anh không muốn em đến đó ư?

- Vậy em có thấy mộ của Caroline rồi chứ?

- Vâng, có ạ.

- Và, hẳn em thắc mắc rằng tại sao Caroline không được chôn bên cạnh cha anh?

- Phải, điều đó đã làm em ngạc nhiên.

- Không có điều gì bí ẩn cả. Sỡ dĩ như thế là vì Caroline đã cho trồng nơi đây những cây thông đen nhập từ Nauy. Vào thời ấy, Caroline nói với cha anh rằng: khi qua đời, bà ước ao được chôn dưới rặng thông, phía đầu hướng nam của nghĩa trang. Mặc dù, cha có tâm sự sâu lắng không nói ra được nhưng cha vẫn trân trọng ước muốn của mẹ. Trước khi cha mất, người ta nói với anh là ông muốn chôn cạnh ông bà. Trong một quan điểm thì đó là điều tốt nhất mà họ đã thỏa thuận với nhau. Dù sao đi nữa, Caroline luôn ao ước được tự do, điều mà cha anh không bao giờ chấp nhận. Anh nghĩ, hẳn là sau này cha anh đã hối tiếc vì đã chế giễu tài năng nghệ thuật của mẹ đồng thời ông cũng ân hận vì đã buộc bà từ bỏ hội họa. Bởi thay vì dùng thời giờ để vẽ thì Caroline phải chắp vá những mảnh vải màu, điều ấy cũng không thay đổi được gì. Cha anh thật sai lầm.

Ngưng nói, mắt đăm đăm nhìn ngọn lửa trong lò sưởi, như không để ý đến sự hiện diện của Jenni. Chàng thầm thì: "Nhưng mẹ cũng vậy".

Jenni rùng mình lo sợ. Đây là lần đầu tiên Erich kể về cuộc sống của cha mẹ chàng hẳn không phải là màu hồng.

Nàng thích nghi với nhịp sống thường ngày ở nông trang Càng ngày nàng càng nhận thức được những gì mà nàng thiếu sót đó là ít khi kề cận với các con.

Erich thường đi đến xưởng vẽ từ lúc bình minh và chàng chưa bao giờ trở về nhà trước buổi trưa. Jenni và các con dùng điểm tâm vào lúc tám giờ và khi trời hơi trở ấm, họ mặc áo choàng vào và ra ngoài đi dạo.

Jenni và các con vẫn thường đi dạo trên những con đường cũ. Đầu tiên, họ đến chuồng gà, nơi đây Joe tập cho hai đứa bé đi lượm trứng gà đẻ. Sau khi Baron bị nạn, chàng trai trẻ này biết rằng nhờ có Jenni nên chàng không bị đuổi việc.

Joe nói với nàng:

- Tôi biết nếu không có bà thì ông Erich đã đuổi tôi rồi. Thưa bà Krueger, mẹ tôi nói rằng ông ấy không phải là một người dễ tha thứ.

Jenni nói:

- Thật sự, tôi không giúp gì được trong chuyện này.

- Bác sĩ Garrett nói rằng tôi chăm sóc Baron rất chu đáo, chân của nó sẽ lành khi mùa nắng ấm trở lại. nó có thể phi nước kiệu chút ít. Và, bà hãy tin tôi, thưa bà Krueger. Bây giờ thì tôi kiểm tra cửa chuồng một ngày mười lần.

Jenni hiểu anh. Ngay cả nàng cũng phải rà soát lại đến hai ba lần mọi công việc nhỏ nhặt, những công việc mà trước đây nàng chẳng hề quan tâm. Erich là người ngăn nắp đến thái quá. Nàng đã sớm nhận ra trên nét mặt hoặc thái độ chàng sự căng thẳng nào đó Khi gặp một tiểu tiết làm chàng khó chịu, chẳng hạn như một cánh tủ đóng không kỹ, hoặc một cái ly để quên trong bồn rửa chén.

Những buổi sáng nếu không đến căn nhà gỗ thì Erich làm việc với ông quản lý Clyde Toomis trong văn phòng của nông trang gần chuồng ngựa.

Ở tuổi lục tuần, ông quản lý là một người béo lùn, có mái tóc dày bạc trắng cắt ngắn trên khuôn mặt sạm nắng và nhăn nheo. Clyde có thái độ không khách sáo đôi khi gần như thô lỗ. Khi giới thiệu ông ta với Jenni, Erich cho biết, thật sự thì Clyde quản lý toàn bộ mọi huê lợi của nông trang. Đôi lúc, anh nghĩ rằng sự hiện diện của anh chỉ để làm cảnh cho nông trang này.

Dầu sao, anh đâu chỉ hiện diện ở đây để làm cảnh cho một bức tranh. Nàng tươi cười nói và ngạc nhiên vì Clyde cũng không tỏ vẻ gì muốn ngược lại Erich.

Clyde hỏi nàng:

- Cô có thích sống ở đây?

- Tuy chưa ở đây lâu nhưng tôi đã thấy thích rồi đấy!

Ông ta vội nói:

- Dối với một người quen sống ở thành phố lớn như cô thì đây quả là sự thay đổi lớn lao. Tôi hy vọng là cô không thấy buồn khi sống ở đây.

- Không đâu.

- Thật kỳ lạ. Các cô gái quê thì mơ ở thành phố trong khi người thành phố lại thích nông thôn. - Có chút cay đắng trong giọng nói của Clyde khiến Jenni thắc mắc phải chăng ông ta đang nhớ đến con gái của ông và nàng biết mình không lầm khi nghe ông nói tiếp: - Vợ tôi rất nôn nao khi thấy sự hiện diện của cô và các cháu nơi đây. Nếu chẳng may bà ấy làm phiền cô thì hãy cho tôi biết. - Thật ra, thì Rooney chẳng muốn làm phiền ai nhưng đôi khi đầu óc bà ta không được tĩnh táo.

Jenni có cảm tưởng ông Clyde như đang trong thế thủ khi đề cập về ông.

Nàng thành thực nói;

- Tối rất vui khi được nói chuyện với bà nhà.

Dịu giọng đôi chút, Clyde nói:

- Cô thật tử tế, nhà tôi đang kiếm mẫu áo để may áo choàng hoặc đại loại như vậy để cho hai cháu. Chuyện đó có làm phiền cô không?

- Không, vui là đằng khác.

Khi rời văn phòng, Erich cảnh báo nàng: "Jenni à, em chớ quá dể dãi với bà Rooney".

- Em hứa với anh sẽ không quá dễ dãi với bà, nhưng có điều là bà ta rất cô đơn thôi.

Sau mỗi bữa ăn trưa, khi hai đứa bé đã đi ngủ, Erich dẫn Jenni đi ski một vòng quanh đất nhà. Elsa tình nguyện coi sóc Beth và Tina khi chúng ngủ trưa. Điều đó, chính chị ta đã đề nghị nàng. Jenni nghĩ Elsa làm như vậy để chuộc lỗi đã buộc tội Erich làm dơ tường.

Thế nhưng, Jenni vẫn thắc mắc, phải chăng Erich đã thật sự không làm dơ tường?

Nàng thường thấy đôi tay của Erich thường dính những vết sơn hoặc màu than, vào bửa ăn trưa và nếu trông thấy điều gì thiếu ngăn nấp như màn không kéo ngay ngắn, một đồ mỹ nghệ trưng bày sai lệch trong tủ, thì tức khắc, chàng sửa lại ngay. Hơn một lần, Jenni đã không kịp ngăn bàn tay dính đầy sơn của chàng mó lên chỗ này, chỗ nọ.

Rồi Erich đã cho thợ đến thay giấy dán tường trong phòng ăn để không còn trông thấy một vết dơ nào nửa.

Mỗi ngày sau bửa ăn tối, Erich và Jenni thường vào thư phòng, nghe nhạc và chuyện vãn. Một ngày Kia, Erich hỏi nàng về vết thẹo nhỏ ẩn dưới tóc nàng và nguyên nhân đã gây ra nó.

- Vì một tai nạn xe hơi năm em mười sáu tuổi. Khi xe đang chạy, thì một người băng qua đường và xe không thắng kip.

- Lúc đó, hẳn em sợ lắm!

- Em không nhớ gì cả. Em ngả ngửa và ngất lịm. Ba ngày sau, em thấy mình nằm ở bệnh viện, cú sốc hơi nặng, làm em mất trí nhớ trong ba ngày. Nana hoảng loạn vì lo lắng cho em. Ngoại nói em bị chấn thương não. Do đó, em bị nhức đầu trong một thời gian và còn bị những cơn mộng du trong thời gian em thi cử. Theo bác sĩ, đó là do em ám ảnh bởi nỗi kinh sợ. Dần dần, những chứng ấy biến mất.

Erich đắn đo một lúc rồi buột miệng nói ra nguyên do tai nạn của mẹ chàng:

- Hôm đó, Caroline và anh đi vào chuồng bò để xem một con bê vừa lọt lòng mấy ngày, vì nó bỏ bú nên Caroline cho nó bú bình. Cạnh chỗ bà đứng có một bể chứa nước phía duới đất bùn lầy trơn truợt. Caroline đã trượt chân, bà muốn bám vào cái gì đó để khỏi ngã và vô tình nắm nhằm sợi dây điện treo đèn gần đó, bà ngã vào bể nuớc kéo theo bóng đèn điện. Mọi việc xảy ra chỉ trong vòng một phút. Chính tên thợ ngu ngốc, cậu của thằng Joe, đã lo việc lắp

ráp đường dây điện nơi đây và tiện thể treo cái bóng đèn lên cái đinh ở vách.

- Lúc đó anh đang ở gần mẹ ư? Vậy mà em không biẽt.

- Anh không muốn nhắc lại nữa. Vào lúc đó, có cha của Mark là Luke Garett. Ông ta làm đủ cách để cấp cứu mẹ, nhưng vô ích. Anh cũng đứng đó, tay còn nắm cây gậy khúc côn cầu, món quà sinh nhật mẹ vừa tặng.

Jenni đang ngồi trên ghế đẩu dưới chân chiếc ghế bành bằng da của chàng, cúi xuống để kéo nàng vào lòng, chàng nói tiếp:

Trong một thời gian lâu, anh không muốn nhìn chiếc gậy đó nữa. Nhưng vì nó là món quà cuối cùng của mẹ nên anh giữ nó. Em đừng buồn như thế, Jenni à, anh đã được an ủi rất nhiều khi có em bên cạnh. Anh van em, em yêu, hứa với anh đi.

Nàng biết chàng ước mong được nghe gì rồi. Nàng trìu mến nói:


- Em sẽ không bao giờ rời xa anh.

Nhận xét

Top Truyện Hot

Pháp y Tần Minh hệ liệt

Pháp y Tần Minh hệ liệt Tác Giả:   Tần Minh Thể Loại: Truyện Ma Dài 👀Tình Trạng:  Đã Hoàn Thành   Đọc Truyện Giới thiệu truyện : Pháp y Tần Minh hệ liệt gồm 5 quyển: + Quyển 1: Người giải mã tử thi + Quyển 2: Lời khai câm lặng + Quyển 3: Ngón tay thứ mười một + Quyển 4: Kẻ dọn rác + Quyển 5: Người sống sót Tác giả: Bác sĩ pháp y Tần Minh 20 hiện trường vụ án khiêu chiến với tâm lý của con người. Đó là chính là 20 hồ sơ chưa từng được giới cơ quan công bố bởi sự tàn nhẫn, biến thái, kinh sợ...mà nó diễn đạt. Người giải phẫu tử thi sẽ thay lời vong linh nói lên sự thật, họ chính là những còn người sớm tối ở tiếp xúc với xác chết. Chín túi đựng tử thi, bàng quang có những mảnh đá vụt, hai chiếc xe chạy qua, đâu mới chính là kẻ thủ ác? Một người phụ nữ bị chặt rời bộ phận, tất cả đều được biến thành nến sáp, ai là hung thủ đã gây nên? Sự thật về cái chết của cô là như thế nào? Chiếc điện thoại bị vỡ thành hai mảnh, trong micro

Đừng để tôi phải giết anh

Truyện Ma 12H  - Xin đừng dù chỉ một lần yêu một ai đó trong sự hời hợt, không thật lòng, lợi dụng, giả dối. Xin đừng dù chỉ một lần làm tan vỡ trái tim những cô gái. Hãy tự chủ trong tình yêu dù lúc đó bạn có yêu người đó nhiều đến mức nào, tình yêu làm tan chảy mọi trái tim phụ nữ nhưng đừng để nó điều khiển, kiểm soát hay phá nát cuộc đời bạn. Bởi đơn giản, nó không đáng. Hãy để cuộc đời điều khiển luật nhân quả và có những thứ ắt sẽ phải trả giá. Tôi hộc tốc phóng xe về nhà, tôi không biết mình đi đâu nhưng tôi đang chạy. Tôi run... và sợ. Đôi tai ong ong, không nghe thấy gì, cảm giác như ai đó rượt đuổi theo mình. Khẽ khàng mỡ cửa, khẽ khàng dắt xe vào nhà.

Ma xô xe ở đèo Hải Vân

Truyện Ma 12H   -  Hé mắt nhìn ra phía trước bức tượng thì trời đất quỷ thần ơi, đập vào mắt bác 1 cảnh tượng rùng rợn đến sởn cả tóc gáy... Nói đến Đèo Hải Vân – Thiên Hạ Đệ Nhát Hùng Quan thì có lẽ ai cũng biết . Đây là con đèo thuộc dãy Trường Sơn ở miền Trung, là ranh giới tự nhiên giữa Huế và thành phố Đà Nẵng.

Bao hẩu quỷ

Truyện Ma 12H  - Giờ thì cô đã lõa thể, và khuôn mặt hơi chuyển sang mờ mịt. Nhạn chợt thò tay bóc ở cổ ném ra một tấm da, để lộ ra trên hốc cổ của mình một cái bọc phập phồng như con ễnh ương... Trong cõi nhân gian người ta thường tương truyền có lắm giống loài ma quỷ lạ. Trong những giống loài ấy, có đôi khi cũng chưa được nhắc tên đến bao giờ nhưng khi được miêu tả lại, vẫn khiến người ta phải kinh sợ.

Kilomet số 13

Truyện Ma 12H   -   Ở trên đời này, gieo nhân nào thì gặt qủa ấy. Hãy nhớ luật nhân quả báo ứng không trừ một ai... Tài lái chiếc Mecxedes bóng loáng, lao vun vút qua cây cầu dài bắt ngang qua con sông Hàn đến công ty làm. Vừa lái xe gã vừa huýt sáo theo nhịp của bài hát, mà cái Radio trên xe đang phát.

Hồng lạp dạ gọi hồn

Truyện Ma 12H  - Vợ hắn từ phòng bên nghe tiếng la vội chạy sang, và chỉ kịp nhìn thấy chồng gục xuống bàn. Lửa từ cây nến tàn đã bén sang tấm trải bàn, cháy lan sang các vật dụng khác... I. Đồn trưởng Lưu Mạnh tưởng như vậy là chiến thắng. Người ta đồn ầm lên về chuyện một hoa khôi mới vừa xuất hiện ở kỹ viện Hồng Nhan. Một người rành chuyện đã tô vẽ thêm: - Cô nàng này vốn là con nhà giàu, do gia cảnh bị sa cơ thất thế nên mới đem thân ngà ngọc bán vào chốn nhơ nhớp!

Hình nhân

Truyện Ma 12H  -  Trong gương, đứng sau lưng Mai là một nữ nhân với khuôn mặt tái nhợt, da dẻ mục rữa, đầu trọc lốc chỉ còn lún phún vài cọng tóc, đang há hốc chiếc miệng đèn ngòm rộng toác, hai hốc mắt sâu hun hút không ngừng tuôn ra từng giọt máu đen... Ánh nắng vàng rực xuyên qua từng kẽ lá, tạo thành những vệt dài đâm thẳng xuống mặt đất, làm nổi lên những hình sáng nguệch ngoạc đến quái dị. Lê từng bước nặng nhọc tới trước cửa sổ có những song sắt đã hoen rỉ, Quang Bảo đưa mắt về phía khu vườn sau nhà. Cậu thẫn thờ dõi theo từng chuyển động của vài chiếc lá đã khô héo, chỉ chực lìa khỏi cành. Đã cuối hạ, Sài Gòn vẫn oi bức, đến những cơn gió hiếm hoi thỉnh thoảng ùa qua cũng mang theo sự ngột ngạt đến khó thở.

Bóng ma trên tầng cao

Truyện Ma 12H  -  Ban đêm, gió lay động màn cây in bóng cành lá lên tường nhà. Những chiếc đèn pha ô tô đôi khi hắt mạnh ánh sáng vào những gian phòng rộng và đồ đạc cũ trong nhà như xuất hiện từ bóng tối, có những hình thù lạ và dễ sợ... Một ngôi nhà xanh hai tầng, một gác xép, một khu vườn, một nhà xe và rặng cây ngăn cách nhà hàng xóm. Người ta gọi là ngôi nhà xanh vì những cánh cửa sơn xanh.

Người tình và sợi dây thòng lòng

Truyện Ma 12H  -  Trong phòng, xác Trúc Quỳnh treo lơ lửng giữa trần nhà. An là người nhào vô trước, anh chụp lấy chân nàng đỡ lên. Nhưng lúc ấy anh đã cảm nhận được rằng mình tới đã quá trễ. Trúc Quỳnh đã chết!... Liễu Huệ đứng lấp ló mãi mà vẫn chưa dám gọi trong khi lòng dạ cô nóng ran, không thể chờ được nữa. Bên trong, anh chàng Thanh An đang say sưa giảng bài các học sinh đang chăm chú lắng nghe... Chính điều đó đã khiến cho Huệ không dám lên tiếng.

Con ma nhà xác

Truyện Ma 12H  -  Đồng hồ vừa gõ năm tiếng cũng là lúc Tư Lân chìm sâu vào giấc ngủ. Và cũng là lúc ông ta cảm giác như có ai đó đè lên người mình, suýt nghẹt thở... Tư Lân chỉ ú ớ rồi thôi... Dựng xong chiếc xe đạp cà tàng của mình vào một góc, Tư Lân lên tiếng ngay với người đồng nghiệp đang chờ để thay ca trực: - Xin lỗi có hơi trễ, kẹt xe quá trời anh Năm! Năm Sang, người trực ca ban ngày cười giả lả: - Đâu có sao, bù qua sớt lại mà, sáng mai tôi lại phải nhờ trực lố khoảng nửa tiếng. Bà xã ở nhà bị bệnh. Ông ta đứng lên gom đồ đạc chuẩn bị về. Trước khi đi, Năm Sang mở sổ ra và dặn: - Hôm nay có bốn xác mới nhập. Hai nam, hai nữ. Tất cả đều tử nạn giao thông.