Chuyển đến nội dung chính

Tiếng thét trong đêm - Chương 5

Tiếng thét trong đêm


Tieng thet trong dem - Chuong 5
Tác Giả:  Mary Higgins Clark
Thể Loại: Truyện Ma Dài
👀Tình Trạng: Đã Hoàn Thành


Bà Rooney lẻn vào nhà bếp trong khi Jenni đang lặng lẽ uống tách cà-phê thứ hai sau bữa điểm tâm.

Jenni quay lại khi nghe tiếng cánh cửa bật nhẹ.

- Ồ!.

- Tôi làm bà sợ hả? - Rooney có vẻ vui thích. Đôi mắt bà nhìn vào khoảng không, mái tóc muối tiêu rối nùi vì gió, bay phất phơ quanh khuôn mặt chim của bà.

Jenni nói:

- Rooney cửa đã khóa. Tôi nghĩ rằng bà không có quyền sử dụng chìa khóa của nhà này.

- Tôi đã có một chiếc đấy!

- Bà lấy ở đâu ra? Tôi đã mất một chiếc chìa khóa.

- Không lẽ, tôi đã lấy của bà ư?

Chắc vậy, Jenni thầm nghĩ, hẳn bà ta đã lấy chiếc chìa khóa nằm trong túi áo choàng mà nàng đã cho bà ta. Cám ơn Chúa. Mình chưa nói cho Erich biết là mình làm mất nó.
Nàng chìa bàn tay ra cho Rooney, nói:

- Bà vui lòng cho tôi xin lại chiếc chìa khóa.




Bà Rooney ngạc nhiên nói:

- Tôi không biết rằng trong túi có chiếc chìa khóa. Tôi đã gởi trả lại áo choàng cho bà rồi.

- Tôi không nghĩ như thế!

- Có. Clyde bắt buộc tôi phải trả chiếc áo lại cho bà. Chính ông ta mang nó đi trả. Tôi thấy bà mặc chiếc áo choàng đó!

- Chiếc áo không có ở trong tủ - Jenni nói. Rồi nàng thầm nghi, nào hề chi!

Nàng nói sang chuyện khác:

- Nào, Rooney, vui lòng cho tôi xem chiếc chìa khóa của bà.

Rooney lấy ra trong túi áo một chùm chìa khóa nặng

trĩu, với mỗi chiếc có ghi chữ: nhà, chuồng ngựa, văn phòng, vựa thóc..

Jenni hỏi:

- Bà Rooney à, đó có phải là xâu chìa khóa của Clyde?

- Đúng!

- Bà phải để chúng lại chỗ củ. Clyde sẽ tức giận nếu biết bà lấy những chiếc chìa này của ông ấy!

- Ông ấy có dặn là tôi không được lấy.

Thế là là nàng đã hiểu ra bằng cách nào bà Rooney đã vào được vào nhà. Nàng quyết định sẽ nói với Clyde cất kỹ xâu chìa khóa vì Erich sẽ rất giận nếu biết Rooney sử dụng xâu chìa khóa. Nàng nhìn người đàn bà tội nghiệp. Đã ba tuần trôi qua, kể từ ngày ông cảnh sát trưởng đến nơi đây, nàng chưa bao giờ đến thăm bà ta, đồng thời nàng cũng né tránh gặp bà.

Nàng nói:

- Bà ngồi xuống đây, tôi mời bà một tách trà nhé!

Rồi để ý thấy gói đồ bà đang cặp dưới cánh tay, Jenni hỏi:

- Bà mang theo cái gì đấy?

- Được bà cho phép nên tôi đã may áo đầm cho hai đứa bé.

- Vâng, đúng thế. Cho tôi xem nào.

Rooney e dè mở gói giấy màu nâu và lấy ra khỏi lớp giấy lụa hai chiếc áo choàng bằng vải nhung màu xanh tím. Chúng được may cắt thật khéo, với túi áo hình trái dâu thêu màu đỏ và xanh. Thoáng xem qua, Jenni đã biết chúng được may rất đúng kích cỡ của các con nàng.

Nàng thành thật nói:

- Rooney, bà may khéo quá, áo thật đẹp.

- Tôi rất mừng vì bà đã không chê. Đây là mớ vải còn lại của cái váy mà tôi đã may cho Arden. Hồi đó, tôi cũng định may cho con tôi một cái áo vest nhưng nó đã ra đi. Bà thấy màu xanh này có đẹp không?

- Vâng, màu này sẽ hợp với màu tóc vàng của con tôi.

- Tôi muốn đưa bà xem vải trước khi may, nhưng chiều hôm đó, tôi đến đây thì bà sắp sửa đi nên tôi không muốn làm phiền bà.

Jenni thắc mắc, hôm đó mình sắp đi dâu nhỉ?. Làm gì có chuyện đó, nhưng thôi kệ, Jenni thầm nghĩ. Sự hiện diện của Rooney làm nàng vui thích. Những tuần đó đối với nàng dài vô tận. Nàng không ngưng nghĩ đến Kevin. Việc gì đã xảy ra với anh ta? Kevin lái xe với tốc độ nhanh, hơn nữa anh ta không mấy quen thuộc với chiếc xe đó. Ngày hôm đó, các con lộ đều đóng váng băng và và biết đâu Kevin đã gặp tai nạn? Hay anh ta đã làm hỏng chiếc xe, nhưng không hề bị thương? Phải chăng anh ta đã hốt hoảng đến độ phải bỏ trốn khỏi Minnesota?... Những câu hỏi ấy cuối cùng cũng đưa nàng đến một sự việc không bác được. Đó là Kevin không bao giờ muốn rời bỏ Đoàn kịch Gunthrie.

Nàng cảm thấy mình quả là ốm yếu. Nàng phải nói với Erich là nàng đã có thai. Nàng cần phải đi khám bác sĩ.

Nhưng lúc này thì chưa được. Mình chưa thể nói cho Erich biết được trước khi vấn đề Kevin chưa ngả ngũ. Việc báo cho Erich biết việc nàng mang thai cần phải được diễn ra trong vui vẻ, chứ không phải trong không khí căng thẳng và thù nghịch như thế này.

Nàng nhớ lại buổi tối hôm đó, sau khi tan tiệc, Erich đã khư khư buộc nàng phải lau rửa chén bát và nồi niêu mọi thứ rồi mới

đi ngủ.

Khi lên giường. Erich đã nói với nàng: "Anh không ngờ rằng anh xem trọng Kevin đến thế! Hay nói đúng hơn anh đã biết được điều đó ngay từ đầu. Chính vì vậy mà anh không mấy ngạc nhiên khi biết em đã lén lút để gặp anh ta".

Nàng muốn minh oan nhưng, những lời giải thích của nàng dường như cũng không nghĩa lý gì và không mạch lạc. Cuối cùng, nàng cảm thấy mình quá mệt mỏi và rối bời để tiếp tục câu chuyện. Khi nàng đang chìm dần vào giấc ngủ thì Erich ôm lấy nàng và nói: "Anh là chồng của em. Jenni. Anh sẽ ở bên em trong mọi nghịch cảnh bao lâu mà em còn thành thật với anh".

Lúc này, nàng sực tỉnh khi nghe tiếng Rooney:

-...như tôi đã nói, tôi không muốn làm phiền bà.

- Cái gì? Ồ! Xin lỗi - Jenni biết là mình đã lơ đễnh không nghe bà Rooney nói. Nàng nhìn Rooney đang ngồi dối điện. Đôi mắt của người đàn bà tội nghiệp đã vơi bớt vẻ mơ hồ. Nàng thầm nghĩ không biết bà ta thương nhớ Arden đến mức độ nào. Trong mức độ nào sự mất mát của Arden đã làm cho bà ta không còn quan tâm tới thế giới bên ngoài đến thế?

Nàng nói:

- Rooney, tôi thích được biết may vá. Hẳn bà có thể dạy cho tôi được không?

Vẻ rạng rỡ, Rooney nói:

- Ồ! Tôi rất sung sướng, tôi có thể dạy cho bà tập may, đan len, móc crochet nếu bà muốn.

Môt lúc sau, bà ta ra về sau khi đã hứa: "Tôi sẽ trở lại vào chiều mai, sau khi soạn những đồ cần thiết. Thì cũng như Caroline trước đây thôi, bà ấy cũng không biết gì hết chính tôi đã hướng dẫn cho bà ấy thêu may. Bà Jenni ạ, bà cũng có thể may một chiếc khăn bằng vải chắp mảnh đủ màu xinh đẹp, trước khi có bà gặp phải một chuyện gì đó".

Một lúc sau khi bà Rooney ra về, Jenni đi đến chuồng ngựa, nàng nghe tiếng Joe gọi:

- Chào, Jenni.

Jenni thầm nghĩ, Ồ! Chúa ôi!. Erich đang theo sau nàng với hai con nhưng chàng chưa kịp đến khu nuôi ngựa đấy thôi.

- Ổn chứ, Joe? - Nàng hỏi với vẻ căng thẳng, cái giọng bất thường của nàng làm chàng trai trẻ cảnh giác.Cùng lúc ấy, Joe trông thấy Erich khiến khuôn mặt anh ta đỏ bừng.

- Xin chào ông Erich, tôi không ngờ ông đến!

- Tôi biết. - Khuôn mặt Joe càng đỏ hơn.

Erich nói tiếp:

- Tôi muốn biết việc tập cưỡi ngựa của các con gái của tôi tiến bộ đến đâu rồi?

- Vâng, thưa ông. Tôi sẽ thắng bộ yên cương ngay cho các chú ngựa con. - Anh ta vội vã đi vào kho để lấy yên cương.

Erich từ tốn hỏi Jenni:

- Anh ta có thói quen gọi tên tục của em ra như vậy sao?

- Do là lỗi tại em - Jenni nói và tự hỏi trong những tuần qua nàng đã thốt ra câu này bao lần.

Joe trở lại với bộ yên cương và thắng vào hai con ngựa giống nhỏ, trong khi hai đứa bé nóng lòng hét toáng lên.

Erich ra lệnh:

- Tôi và cậu, mỗi người sẽ giữ cương một con ngựa.

Joe hỏi:

- Còn bà, thưa bà Erich, hôm nay bà có định cưỡi ngựa không?

- Chưa đâu Joe.

Erich hỏi:

- Em đã thôi tập cưỡi ngựa rồi à?

- Vâng, em đau lưng quá!

- Vậy mà em không nói với anh.

- Không sao cả, sẽ ổn thôi.

Nàng cảm thấy chưa có thể nói với chàng về việc sắp có em bé. Như vậy là đã bốn tuần trôi qua kể từ khi ông cảnh sát trưởng Gunderson đến và chẳng được thêm tin gì của Kevin.

Mùa xuân sẽ hồi sinh, nàng trông thấy các ngọn cây như được bao bọc một quầng hào quang đỏ ửng. Và, theo lời Joe giải thích, điều đó báo trước sự đâm chồi nẩy lộc. Trên các cánh đồng sình lầy, những mầm xanh tươi bắt đầu hé lộ.

Bằng giọng dịu dàng và lo lắng, Erich hỏi nàng:

- Em bị đau lưng từ khi nào, Jenni? Em có cần đi bác sĩ không?

- Không, tự nó sẽ ổn thôi. Đây không phải là lần đầu tiên em đau như thế - Nàng nói và nhớ đến chúng đau lưng trong kỳ thai nghén trước đây.

Lúc này, có tiếng bước chân của ai đó đang theo họ, Jenni quay lại và trông thấy Mark.

Mark nói vẻ rất tự nhiên, xem chừng chẳng còn nhớ gì đến những việc đã xảy ra vào tối hôm ấy.

- Chào hai bạn.

Erich nói:

- Nào, hãy đứng đây ít phút để xem các con gái của tôi tập cưỡi ngựa cái đã!

Trong những tuần qua, Tina và Beth đã tiến bộ rất nhanh. Jenni hớn hở khi trông thấy các con ngồi thẳng mình trên lưng ngựa, vẻ mặt vui sướng, tay giữ chặt dây cương nghiêm chỉnh.

Mark nói:

- Các cháu gái cưỡi ngựa thật giỏi, trong tương lai sẽ khá đấy.

- Chúng nó rất yêu các con ngựa này - nói xong, Erich dẫn chú ngựa đi.

Mark quay sang nói với Jenni:

- Tôi chưa bao giờ trông thấy Erich tỏ ra hạnh phúc như thế. Chiều hôm qua, tại gia đinh Hanover, anh ấy đã đem khoe những bức hình của các con gái. Emily lấy làm tiếc là chị không thể đến.

- Tôi không thể đến ư?- Jenni lặp lại - Đến đâu chứ?

- Đến dự tiệc tại gia đình Hanover. Erich đã nói rằng chị mệt nên không thể đến. Vậy chị đi bác sĩ chưa? Lúc nảy tôi nghe chị nói đau lưng. Hôm nọ, khi tôi thấy chị ngất xỉu tôi rất e ngại cho chị, chẳng hay chị có thường xuyên bị như thế hay đó là lần đầu?

- Đó là lần đầu. Tôi sẽ đến bác sĩ để khám bệnh.

Jenni thấy Mark đang chăm chú nhìn mình, nhưng nàng cũng không lấy điều đó làm khó chịu. Tuy trước đây anh ta cho rằng nàng là một người góa chồng và có những kết luận không mấy tốt đẹp khi biết nàng gặp Kevin, nhưng Mark cũng không hề lên án nàng.

Jenni lưỡng lự không biết mình có nên nói cho Mark rằng nàng không hay biết gì về bữa tiệc do Emily khoản đài chăng? Nào ích gì? Dĩ nhiên khi để Mark nói chuyện riêng với nàng, Erich đã biết Mark sẽ kể lại cho nàng nghe về bữa tiệc tại nhà Hanover. Nàng nhủ thầm, Erich muốn cho mình biết chuyện đó. Tại sao chứ? Phải chăng để làm nàng buồn, để trừng phạt nàng, để cho bỏ ghét đối với những gì chàng đã nghe thiên hạ xì xàm quanh cái tên Krueger? Nói đúng ra, họ đã biết những gì nhỉ? Lẽ tất nhiên, Emily đã kể cho cho gia đình và bạn bè của cô ta về việc ông cảnh sát trưởng đến nhà Erich.

Nếu Erich có cảm tưởng thiên hạ cho rằng chàng đã nhầm lẫn và thương hại chàng thì chàng sẽ giận đến điên cuồng.

Jenni không quên sự tức giận của Erich vào ngày mà Elsa đã cho rằng chàng đã làm bẩn bức tường. Erich là một người bị ám ảnh bởi sự cầu toàn.

Khi Mark chuẩn bị ra về, Erich nói lớn tiếng:

- Chiều nay nhé! - Jenni thắc mắc, chiều nay? Phải chăng một bữa tiệc khác? Hay họ gặp nhau vì công việc? Dầu sao đi nữa nàng chẳng biết gì.

Sau khi đã xuống ngựa, hai đứa bé chạy đến bên nàng:

- Ba sẽ cưỡi Baron với chúng con, sao mẹ không muốn cưỡi ngựa với chúng con hả mẹ?

Khi dẫn những con ngựa vào chuồng. Joe nói:

- Thưa bà Erich, mong gặp lại bà. - Nàng biết chắc là từ nay, anh ta không còn dám gọi tên nàng là Jenni nữa.

Erich nắm lấy cánh tay nàng:

- Thôi, ta đi. Em thấy các công nương của anh xoay xở tuyệt vời chưa? - Luôn luôn chàng thốt ra: Nào là các công nương của anh, các con của anh, các con gái của anh. Không bao giờ chàng nói: của chúng ta, mà chỉ nói: của anh. Jenni không hiểu chàng đã bắt đầu lối nói đó từ lúc nào? Nàng biết vì mình ganh tị nên mới nghĩ như thế thôi. Nàng thầm nghĩ, Chúa ơi!. Mình không nên đổ bệnh vì chuyện đó! Lúc này, hạnh phúc của các con là điều thiết thực nhất trong cuộc sống của nàng.

Khi họ vừa về đến nhà thì một chiếc xe cảnh sát đang tiến vào lối đi. Đúng là ông cảnh sát trưởng Gunderson.

Jenni thầm nghĩ không biết ông ta có tin gì của Kevin? Nàng chực muốn chạy đến nhưng dằn lại, cố che giấu vẻ lo lâu. Khi ông cảnh sát trưởng xuống xe, Erich nắm cánh tay nàng và tay kia dắt Tina. Beth chạy trước họ. Jenni thầm nghĩ, đúng là hình ảnh của người chồng ân cần đang ở cạnh vợ trong lúc khó khăn. Đây là một ấn tượng cần dành cho ông cảnh sát trưởng, cảnh sát trưởng Gunderson trông vẻ lo lắng. Thái độ của ông ta tỏ ra nguyên tắc hơn thường lệ ngay cả khi ông ta chào Erich, ông chỉ muốn nói chuyện riêng với Jenni.

Họ vào thư phòng. Jenni nhớ lại, trong những tuần đầu tiên khi mới đến đây, nàng thích căn phòng này hơn cả. Lần gặp gỡ của nàng với Kevin đã làm thay đổi tất cả.

Ông cảnh sát trưởng nói:

- Thưa bà Erich, chúng tôi chưa tìm ra một dấu vết nào của người chồng trước đây của bà. Cảnh sát Minneapolis nghi ngờ có điều mờ ám trong vụ mất tích của ông ta. Không có một chứng cứ nào để cho rằng ông ta đã rời khỏi vùng này. Khi ra đi, ông Kevin còn để lại hai trăm đôla trong hộc bàn giấy, ông chỉ mang theo một chiếc xách tay du lịch nhẹ. Các đồng nghiệp của ông cho rằng Kevin không có ý rời bỏ ngành kịch nghệ. Tối hôm đó, tôi đã có ý nói chuyện riêng với bà, như thế công việc sẽ dễ dàng cho tôi hơn. Tôi mong bà, đừng giấu diếm gì nữa cả vì, một khi tiến hành cuộc điều tra thì không một bí mật nào bị ém nhẹm. Bà có điện cho ông Kevin MacPartland vào chiều Thứ hai ngày 9 tháng Ba không?

- Không.

- Buổi tối ngày 9 tháng Ba, bà có thấy ông ta không?

- Không.

Ông Kevin đã rời Minneapolis lúc 17 giờ rưỡi. Nếu chạy một mạch, ông sẽ đến đây lúc 21 giờ. Cho rằng ông đã dừng lại ít phút để dùng bữa. Vậy thì thời gian giữa 21 giờ và 22 giờ tối Thứ hai này bà ở đâu?

- Tôi đã lên giường và tắt đèn trước 21 giờ vì rất mệt.

- Vậy thì, bà vẫn khăng khăng nói rằng bà không gặp ông Kevin?

- Vâng.

- Nhân viên trực điện thoại ở quận Gunthrie xác định rằng có một phụ nữ đã gọi cho ông Kevin, có thể nào một ai đó đã mạo danh bà để gọi cho ông Kevin? Một người bạn thân của bà?

- Ở dây tôi không có ai là bạn thân - Nàng đứng lên nói tiếp: - Thưa ông cảnh sát trưởng, ở đây không ai mong kiếm ra Kevin bằng tôi. Anh ấy là cha của các con tôi, giữa chúng tôi, không bao giờ có một tí gì ác ý đối với nhau. Xin ông vui lòng giải thích cho tôi hiểu ý ông muốn gì? Bộ ông muốn cho rằng tôi đã mời ông Kevin đến nhà khi biết rằng chồng tôi đi vắng? Và như vậy, ông cho rằng tôi đã dính dáng về việc mất tích của Kevin ư?

- Thưa bà Erich, tôi không nêu ra một giả thiết nào cả. Tôi chỉ yêu cầu bà nói cho chúng tôi tất cả những điều bà biết. Nếu ông Kevin thật sự có ý định đến nơi đây nhưng ông ta không đến, điều đó cung cấp cho chúng tôi một chứng cứ để điều tra, ngược lại, nếu ông ta có đến đây và nếu chúng tôi biết ông ta đã rời khỏi đây vào lúc nào, thì chúng tôi có thêm một thông tin. Chắc bà đã hiểu những gì chúng tôi muốn biết? Tôi hiểu hoàn cảnh của bà nhưng...

- Tôi nghĩ rằng chúng ta không còn gì để nói với nhau. - Jenni nói và bất thần bước ra khỏi thư phòng.

Erich đang ở trong nhà bếp với hai đứa bé. Chàng đã chuẩn bị sanvvich, thịt và phômai. Chàng và hai con đang ngồi ăn và chuyện trò vui vẻ. Nàng không thấy có phần ăn dành cho nàng. Nàng nói:

- Erich à, ông cảnh sát trưởng đã ra về.

Vẻ lo lắng, Beth gọi:

- Mẹ!

- Ồ, con yêu, - nàng gượng cười - hôm nay các con cưỡi ngựa thật giỏi.

Nàng mở tủ lạnh và rót cho mình một ly sữa.

Beth hỏi:

- Mẹ có nhận thấy gì không?

Jenni bế Tina đặt lên đầu gối mình:

- Điều gì chứ?

- Trong khi chúng con cưỡi ngựa, ba đã nói với Joe rằng: "Dầu bà Erich không yêu cầu nhưng cậu phải lể phép gọi bằng bà Erich".

- Ba đã nói như thế à?

- Vâng. - Beth gật đầu. - Mẹ biết ba còn nói gì nữa không?

Jenni uống một ngụm sửa:

- Ba nói gì nữa nào?

- Ba nói, hôm nay khi Joe trở về nhà ăn trưa, Joe sẽ thấy một con chó nhỏ mới mà ba đã mua cho chú ấy vì Randy đã xổng mất. Chúng con có thể đến xem con chó nhỏ không mẹ?

- Đương nhiên. Chiều hôm nay chúng ta sẽ đi.

Nàng thầm nghĩ, như thế đó, Erich đã bảo rằng Randy đã xổng mất. Đúng, đó là cách giải thích chính thức về một tai nạn bất thần xảy ra cho con vật tội nghiệp.

Chú chó con mà Erich gởi đến cho Joe là loại chó săn, lông màu beige. Dưới đôi mắt không mấy kinh nghiệm của Jenni thì chú chó này với chiếc mỏm dài và thân thon gọn, đích thị là một chú chó giống tốt.

Con chó giờ nằm trên chiếc nệm cũ mà trước đây Randy thường cuộn mình và uống trong cái chậu sơn màu đỏ chói với cái tên Randy do Joe đã viết.

Món quà này xem chừng đã làm vơi đi nỗi buồn của bà mẹ Joe.

Bà nói với Jenni:

- Erich là một người công bằng, có thể là tôi sai lầm khi lên án Erich đã giết con chó của Joe năm rồi. Nếu đã giết con chó ấy, hẳn ông ta sẽ đến đây để cho tôi biết.




Jenni thầm nghĩ, nhưng lần này chính mình đã trông thấy và cảm thấy Erich cư xử không đúng.

Beth vuốt ve bộ lông bóng nhẫy của chú chó con.

Jenni căn dặn:

- Nhẹ tay thôi các con, vì nó còn nhỏ lắm!

Bà Maude nói:

- Hai đứa bé trông thật dễ thương. Bà Erich à, chúng giống bà như tạc, ngoại trừ mái tóc.

Lúc nãy, khi vừa đến, Jenni nhận thấy thái độ của bà Maude có sự khác biệt. Bà tiếp đón nàng khá lạnh lùng. Bà ta ngần ngại mời nàng vào nhà. Jenni ngạc nhiên khi thấy là ngay cả một tách trà bà ta cũng không mời nàng.

Beth hỏi:

- Chú chó này tên gì nhỉ?

- Randy. Bà Maude nói - Joe đã quyết định là nó sẽ là chú Randy thứ hai.

Jenni gật đầu:

- Cũng đúng thôi.Tôi biết rõ Joe không dễ quên con chó trước đây của anh.

Họ ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn trong nhà bếp. Jenni mỉm cười với bà Maude, nhưng nàng rất ngạc nhiên khi thấy bà ta có vẻ bức xúc.

Rồi bà đột ngột nói:

- Thưa bà Erich, xin hãy để cho con trai của tôi được yên. Nó chỉ là một thằng nhỏ chất phác ở nông trang và tôi cũng đã quá phiền vì chuyện thằng anh trai chết tiệt chiều nào cũng dẫn nó đi nhậu. Bà đã làm cho thằng con của tôi không còn tỉnh táo. Lẽ ra thì tôi không nói lên điều đó. Nhưng bà đã kết hôn với một nhân vật quan trọng nhất vùng này và bà phải ý tứ với địa vị của bà nơi đây.

Jenni đẩy ghế đứng lên:

- Bà muốn nói gi?

- Bà biết rất rõ những gì tôi muốn nói. Với một phụ nữ như bà, người ta chỉ chuốc lấy sự rắc rối. Cuộc đời anh trai tôi đã hỏng vì vụ tai nạn xảy ra trong xưởng sữa. Hẳn bà đã nghe kể là John Krueger đã buộc tội anh trai tôi bất cẩn trong công việc vì anh ta cứ lai vảng quanh Caroline. Tôi chỉ có một mình Joe. Nó là tất cả của tôi. Tôi không muốn nó gặp tai nạn lẫn buồn phiền.

Bây giờ, những lời nói ồ ạt tuôn ra từ miệng bà Maude không ngăn được. Beth và Tina, ngưng đùa với chó con, đứng khoanh tay, vẻ bối rối.

Bà Maude tiếp tục:

- Và còn một việc khác nữa, có lẽ không liên quan đến tôi khi tôi thấy bà bất cẩn một cách thật buồn cười khi để người chồng trước của mình lảng vảng gần nông trang trong lúc ai cũng biết rằng Erich đang vẽ tranh ở căn nhà gỗ.

- Bà nói gì?

- Đây không phải là chuyện ngồi lê đôi mách mà là chuyện phải giữ kín. Có một buổi chiều vào tháng trước, ông chồng kịch sĩ của bà đã mò đến đây để hỏi thăm đường. Ông ta là một người quá ba hoa. Ông ta đến đây và khoe rằng bà đã hẹn gặp ông ta tại nhà, ông ta còn kể vừa được nhận vào làm việc tại Đoàn kịch Gunthrie. Tôi phải miền cưỡng chỉ đường cho ông ta đến nhà bà.

Giữ bình tĩnh, Jenni nói:

- Bà hãy điện ngay cho ông cảnh sát trưởng Gunderson và báo cho ông ta nghe những gì bà biết. Chiều hôm đó, Kevin không hề đến nhà tôi. Cảnh sát đang truy tìm ông ta. Họ đã chính thức thông báo là ông ta đã mất tích.

Giọng bà Maude vang vang:

- Ông ta không hề đến nhà bà ư?.

- Không, tôi van bà hãy gọi ngay cho ông cảnh sát trưởng. Và cám ơn bà đã cho chúng tôi xem chú chó con.

Nàng thầm nghĩ, thế là Kevin đã đến nhà bà Maude! và Kevin đã nói với Maude rằng chính mìnrt đã gọi điện cho anh ta. Bà Maude đã chỉ đường cho Kevin đến nông trang Krueger, cách đó ba phút đường xe. Nhưng Kevin đã không đến! Ông cảnh sát trưởng đã tỏ vẻ nghi ngờ nàng.Vậy thì giờ đây, ông ta sẽ nghĩ sao?

Nàng dắt các con ra về:

- Mẹ, mẹ nắm tay con đau quá! - Beth thốt lên.

- Ô, xin lỗi, nhé cưng. Mẹ không cố ý.

Nàng thầm nghĩ, hay là mình nên bỏ nơi này mà đi. Nhưng

rồi, thấy không thể được, nàng không thể bỏ đi trước khi chưa biết điều gì đã xảy ra với Kevin. Và hơn tất cả là việc nàng đang mang dòng máu của Erich, thế hệ thứ năm của dòng họ Krueger,người thuộc về chốn này và sẽ là chủ nhân của vùng đất này.

o O o

Mãi sau này, Jenni vẫn nhớ đến cái tối hôm 7 tháng Tư như đó là những giờ phút êm ả sau cùng của nàng. Erich không có ở đó khi nàng trở về nhà với hai con.

Tốt thôi, nàng thầm nghĩ, như thế thì nàng khỏi phải đóng kịch.

Giờ đây, hẳn bà Maude đã gọi cho ông cảnh sát trưởng. Jenni thắc mắc không biết chiều nay ông ấy có đến gặp nàng không? Nhưng tại sao Kevin lại nói với bà Maude rằng nàng lại gọi điện cho anh ta chứ? Điều gì đã xảy ra cho Kevin?

Nàng nhớ lại những buổi chiều ở New York. Mỗi khi nàng cảm thấy mệt mỏi, hẳn nàng có thể để chén bát chưa rửa vào ngày hôm sau và nàng lên giường nghỉ ngơi, đọc sách và nhâm nhi một tách trà. Nàng thầm nghĩ, mình không nhận thức được hạnh phúc của chính mình, nhưng khi nàng nhớ lại căn hộ trước đây của nàng: trần nhà với những vết nứt, những đoạn hành trình miệt mài khi đưa các con đến nhà bà Curtis, nỗi lo âu về tiền bạc và sự cô đơn.

Khi nàng dọn dẹp xong nhà cửa thì đồng hồ đã điểm hai mươi mốt giờ. Nàng đi một vòng khắp nhà dưới để kiểm tra đèn đuốc. Rồi nàng dừng lại trước tấm vải chắp mảnh đủ màu sắc của Caroline treo ở phòng ăn. Nàng biết bà Caroline yêu hội họa và muốn vẽ tranh và người ta đã hạ thấp giá trị của bà, biến niềm đam mê nghệ thuật của bà thành chuyện.

trang 195 - 197 bi mất

- Không. Tôi đã trả lời với ông là không mà.

- Thưa bà Erich, hẳn bà có một chiếc áo choàng dài, lót bông màu nâu chứ?

- Vâng. À, mà không. Trước đây, tôi có cái áo đó nhưng, tôi đã cho nó rồi. Tại sao ông hỏi tôi về cái áo?

- Bà có nhớ đã mua chiếc áo đó ở cửa hiệu nào?

- Vâng, tại cửa hiệu Macy's ở New York.


- Thưa bà Erich, một áo choàng hiệu Macy's như tôi vừa mô tả đã được tìm thấy trên băng ghế gần xác nạn nhân. Chúng tôi sẽ mời bà đến để xác định xem có phải đó là chiếc áo mà bà đã cho hay không?

Tám ngày sau đó, cuộc điều tra về cái chết của Kevin được tiến hành. Đối với Jenni, đó là một tuần lễ rối bời và buồn thảm. Tại nhà xác, Jenni chăm chú nhìn thi thể của Kevin. Tuy gương mặt đã biến dạng nhưng nàng có thể nhận ra Kevin với sống mũi thẳng, vầng trán lộ, mái tóc dày màu nâu đỏ. Những kỷ niệm lễ đám cưới của họ tại Santa Monica chợt hiện về trong trí nàng. Hôm đó nàng đã nói: "Tôi, Jennifer nhận anh Kevin làm chồng kể từ hôm nay… cho đến chết". Chưa bao giờ cuộc sống của họ đan lẫn vào nhau như lúc này. Nàng thầm thốt lên: "Ôi, Kevin, tại sao anh theo em mãi tận đây?"

Thấy nàng sửng sờ, ông cảnh sát trưởng hỏi giọng hối thúc:

- Thưa bà Erich?

Nàng nghẹn họng. Sáng nay, nàng đã không uống nổi tách trà.

Nàng thì thầm:

- Vâng. Đúng là chồng tôi.

Nghe có tiếng cười nho nhỏ phía sau. Jennni biết là Erich. Nàng muốn thốt lên, "Erich, ồ, em không muốn nói rằng.."



Erich đã bỏ đi, tiếng giày nện trên sàn lót gạch vuông.

Sau đó, khi ra khỏi nhà xác, nàng vào xe hơi, ngồi cạnh chàng và thấy nét mặt chàng khép kín. Erich không nói một lời nào với nàng cho đến khi về đến nhà.

Cũng là những câu hỏi đó nhưng trong cuộc điều tra, người ta đã nhiều lần nêu lên theo những cách thức khác nhau. "Thưa bà Erich, ông Kevin MacPartland đã thổ lộ cho một số người rằng bà đã mời ông ta về nhà khi chồng bà vắng mặt?"

- Không đúng.

- Thưa bà Erich, chúng tôi muốn biết số điện thoại của bà? - Nàng nói ra số điện thoại của mình.

- Vậy bà có biết số điện thoại của Đoàn kịch Gunthrie không?

- Không.

- Như vậy, bà nghĩ sao về con số là 555 - 2824? Con số đó có gợi lên cho bà điều gì?

- Không.

- Bà Erich, tôi có đây một bảng sao chi tiết sử dụng điện thoại của nông trang Krueger vào ngày chín tháng Ba. Trong đó, có một cuộc gọi cho Đoàn kịch Gunthrie. - Bà vẫn khăng khăng chối là mình không phải tác giả của cuộc gọi này ư?

- Vâng, không phải tôi.

- Chiếc áo choàng này hẳn là của bà?

- Vâng. Nhưng tôi đã cho nó rồi.

- Bà có một chìa khóa cửa để vào nhà không?

- Vâng, tôi có, nhưng tôi đã làm thất lạc. Nàng chợt nghĩ đến chiếc áo choàng và nhớ cái chìa khóa ở trong túi áo đó. Nàng sẽ khai điều này với ông biện lý.

Ông cảnh sát trưởng cho nàng xem cái chìa khóa có vòng xở mang những chữ viết tắt tên Jenni: J.K. Đó là chìa khóa mà Erich đã đưa cho nàng.

- Đây có phải là chìa khóa của bà không?

- Có lẽ thế!

- Bà có cho ai mượn không? Xin bà hãy khai thật cho chúng tôi.

- Tôi không cho ai mượn cả.

- Người ta đã tìm thấy chìa khóa này trong tay của Kevin MacPartland.

- Thật không thể tin được!

Tại phiên tòa, khi đứng ở vành móng ngựa, vẻ khốn khổ và bướng bỉnh, Maude, không ngớt lặp lại câu chuyện mà bà đã kể cho Jenni nghe: "Ông Kevin đã nói với tôi rằng vợ trước của ổng muốn gặp ổng và tôi đã chỉ đường cho ông ta đi đến nhà bà ấy. Tôi nhớ rõ vì đó cũng là hôm mà con chó của con trai tôi bị giết chết".

Khi đến phiên cung khai trước tòa, Clyde tỏ ra bối rối, nhưng rõ rằng là trung thực: Khi trông thấy vợ tôi mặc chiếc áo choàng nâu đó, tôi đã la rầy bà vì bà đã nhận chiếc áo trong khi đã có áo choàng mùa đông rồi. Vì thế, tôi đã mang trả nó về nông trang Krueger. Tôi đã để nó vào tủ hốc tường ở hành lang nhà bếp.

- Bà Erich có biết việc đó không?

- Theo tôi nghĩ thì hẳn bà Erich biết vì cái tủ hốc tường không lớn lắm và tôi móc nó gần chiếc áo vest đi ski mà bà ấy thường mặc.

Jenni thầm nghĩ, "Mình không hề trông thấy chiếc áo.

Nhưng nàng cho rằng, bởi vì nàng không để ý đến nó đó thôi".

Khi đến lượt Erich cung khai, những câu hỏi được dành cho chàng thật ngắn gọn và không thiếu sự trọng nể.

- Thưa ông Erich, tối thứ hai ngày 9 tháng Ba, ông có ở nhà không?

- Vào tối hôm đó, ông có báo cho bà nhà biết là ông có ý định vào căn nhà gỗ để vẽ không?

- Ông có biết là bà nhà đi gặp gỡ người chồng trước của bà không?

Rồi Erich trả lời, nói về Jenni như thể nàng là một người xa lạ. Chàng trả lời một cách dửng dưng, đắn đo từng chữ không chút cảm xúc.

Ngồi ở hàng đầu, Jenni chăm chú nhìn chàng. Không một giây phút nào Erich quay lại nhìn nàng. Erich, chính chàng là người đã kinh tởm việc nói chuyện qua điện thoại. Erich, một trong những con người có lối sống rất dè dặt mà nàng chưa từng gặp. Giờ đây, chàng đã xa lánh nàng vì cú điện thoại của Kevin và sự gặp gỡ của họ.

Buổi hỏi cung kết thúc. Theo bác sĩ pháp y thì Kevin bị một chẩn thương nghiêm trọng bên màng tang phải, do tai nạn hoặc bị đã thương trước đó.

Tòa chính thức công bố: Nạn nhân chết đuối.

Nhưng khi rời khỏi tòa án, Jenni biết rằng người trong vùng lên án nàng trong việc lén lút gặp lại người chồng cũ. Và tệ hại hơn nữa là việc họ cho rằng nàng đã giết Kevin.

o O o

Ba tuần lễ sau ngày họ cung khai trước tòa, những bữa

ăn trong gia đình cùng Erich trôi qua trong không khí ngột ngạt. Chàng không còn trực tiếp nói chuyện với nàng mà nói qua hai đứa bé. Như, muốn lấy bánh mì, chàng nói: "Con nói với mẹ đưa bánh mì cho ba". Giọng chàng vẫn nồng ấm và trìu mến. Nhưng chỉ những ai khéo để ý mới biết có sự căng thẳng đang trĩu nặng lấy họ.

Khi đưa các con lên lầu ngủ, nàng luôn thắc mắc, chàng có còn đó khi nàng trở xuống hay không. Phải chăng chàng đến căn nhà gỗ? Hay đi gặp bạn bè? Nàng không dám hỏi. Nếu có ở nhà, thì chàng chỉ ngủ trong căn phòng của cha trước đây. Nàng chẳng biết ai để tâm sự. Tuy vậy, nàng vẫn nghĩ rằng rồi chàng sẽ nguôi ngoai. Đôi lúc, nàng chợt thấy chàng đã nhìn mình với ánh mắt âu yếm đến nỗi nàng phải kềm chế để không ôm chầm lấy chàng, van nài chàng hãy tin nàng.

Nàng tiếc thương cho cuộc đời đã bỏ đi của Kevin. Lẽ ra, với tài năng đó, anh ấy có thể làm được nhiều việc. Phải chi anh biết sống kỷ luật đôi chút; ít mê gái và rượu.

Nhưng nàng vẫn không hiểu được tại sao chiếc áo choàng của mình lại nằm trong chiếc xe hơi gặp nạn đó.

Một hôm, nàng trông thấy Erich trước tách cà-phê;

Chàng nói:

- Jenni, anh cần nói chuyện với em.

Nàng ngồi xuống, không biết mình nhẹ nhõm hay lo âu trước câu nói ấy. Lúc này, nàng đang mặc bộ áo ngủ màu đỏ mà Nana đã cho nàng. Nàng thấy ánh mắt Erich đang hướng về nàng.

Chàng nói:

- Màu đỏ này thật đẹp, hợp với mái tóc của em. Tưởng chừng như đám mây đen trên nền màu rực rỡ. Rất biểu tượng, em không thấy sao? Tựa như bí ẩn của người phụ nữ. Vì như thể mà em mặc nó?

Nàng nói:

- Em mặc nó vì em cảm thấy lạnh - và nàng thầm nghĩ, thì ra đó là chuyện mà chàng muốn nói với nàng.

Chàng nói:

- Bộ đồ ngủ này thật hợp với em. Phải chăng em đang chờ ai đó?

Jenni thầm nghĩ, sao lạ lùng quá. Mặc bao nhiêu sự việc xảy ra, mình vẫn còn thương cảm chàng. Điều gì đã làm cho chàng đau buồn nhất, cái chết của Caroline hay chuyện nàng muốn rời bỏ chàng?

Nàng nói:

- Erich à, em không đợi ai cả. Nếu không tin em tại sao anh không ở lại với em đêm nay? - Lẽ ra nàng đã phẩn nộ, tức giận nhưng nàng không thấy gì ngoài sự thương xót chàng. Trông chàng có vẻ bối rối và dễ bị thương tổn. Với nỗi u buồn, trông chàng lại càng trẻ ra, hầu như thơ dại.

Nàng nói:

- Erich, em rất tiếc vì sự thể đã xảy ra. Em biết thiên hạ sẽ đàm tiếu và điều ấy thật phiền lòng anh biết bao! Em chẳng thấy có lời giải thích hợp lý nào.

- Thế còn chuyện cái áo choàng của em?

- Em không biết vì sao nó lại nằm trong chiếc xe đó.

- Bộ em nghĩ rằng anh tin điều đó à?

- Phần em, em tin anh.

- Jenni, anh muốn tin em lắm chứ nhưng không thể được. Nhưng anh tin một điều. Đó là nếu em đã chấp nhận Kevin đến đây là để khuyên anh ấy đừng quấy rầy chúng ta nữa. Anh có thể thông cảm cho em được điều đó. Nhưng anh không chấp nhận em dối gạt anh. Này Jenni, em hãy thú nhận là em yêu cầu Kevin đến và rồi chúng ta sẽ không đề cập đến chuyện đó nữa. Anh có thể hình dung được diễn tiến mọi sự việc, vì không để Kevin vào nhà nên em đã chỉ cho anh ta vào một lối bế tắc là con đường dẫn ra sông. Lúc đó, nắm trong tay chiếc chìa khóa, em đã de dọa Kevin; phải chăng anh ta đã khuyến dụ em? Và em đã to tiếng? Em đã cởi áo choàng và bước ra khỏi xe. Có thể trong cơn rối rắm, Kevin đã lùi xe để ra đi. Này Jenni, mọi việc đều dễ hiểu đến như thế. Hãy thú nhận đi. Đừng nhìn anh với đôi mắt ngây ngô như thế!. Đừng làm ra vẻ mình là một nạn nhân. Hãy thú nhận rằng em đã nói dối và anh hứa với em sẽ bỏ qua tất cả. Chúng ta rất thương yêu nhau và tình yêu đó sẽ không bị mai một.

Nàng thầm nghĩ, ít ra chàng đã biểu lộ sự trung thực. Nàng có cảm giác như mình đang ngồi trên một đỉnh núi và nhìn xuống những gì đã xảy ra trong thung lũng với đôi mắt của một khán giả dửng dưng.

Nàng nói:

- Điều dễ dàng hơn cả đó là tuân theo lời anh. Nhưng lạ lùng thật. Chúng ta đã sống như thế nào thì sẽ như thế đấy. Nana rất ghét dối trá. Bà không chấp nhận ngay cả phải nói dối vì lịch sự. Bà thường nói với em: 'Jenni à, phải trung thực. Nếu con không muốn đi chơi với ai đó, thì con có thể nói với họ tiếng cám ơn và không nói dối khi kiếm cớ nhức đầu hoặc bận làm bài. Không có gì hữu ích bằng sự thật.'

- Chuyện nói dối ở đây không đơn giản như thế.

- Erich à, em đi ngủ đây - Nàng nói và thầm nghĩ, tranh luận nào có ích gì.

Nàng còn nhớ, mới ngày nào, họ đã khắng khít bên nhau đi vào phòng ngủ. Nàng nghĩ đến việc mình mặc chiếc áo ngủ màu ngọc bích cũng vì chiều ý chàng. Giờ đây, thật không nghĩa lý gì.

Jenni cố bước chậm lên các bậc thang, nàng chờ câu trả lời của Erich nhưng chàng không nói năng gì.

o O o

Quá mệt, Jenni nằm xuống giường và ngủ thiếp đi trong một giấc ngủ đầy mộng mị, đó là một giấc ngủ chập chờn, trăn trở ở ngưỡng của ý thức, rồi nàng lại mơ; lần này nàng thấy mình trong xe, đang chống cự với Kevin, anh ta muốn giành cái chìa khóa..

Rồi nàng thấy mình đang đi vào rừng và tìm kiếm, nàng đưa cánh tay lên để tránh các cành cây và chạm phải một khuôn mặt. Những ngón tay nàng lần theo một vầng trán, rồi một mí mắt. Có một mái tóc dài đang ve vuốt má nàng.

Nàng vùng dậy, cắn môi để không hét lên. Tay mò mẫm tìm cây đèn ngủ, nàng bật đèn và lơ láo nhìn quanh. Không một ai. Chỉ có nàng trên giường, một mình trong phòng.

Nàng lại ngã người trên gối, toàn thân run rẩy. Ngay cả khuôn mặt nàng cũng co giật.

Nàng thầm nghĩ, mình sẽ điên mất.. Mình không còn tỉnh táo nửa rồi!


Jenni chong đèn và cuối cùng nàng đã ngủ thiếp đi khi những tia nắng đầu tiên trong ngày len qua mành cửa.

Jenni thức dậy trong ánh nắng rực rỡ của một ngày và nhớ ngay đến những gì đã xảy ra. Nàng thầm nghĩ, mình vừa trải qua một cơn mộng dữ, một ác mộng. Bối rối, nàng tắt ngọn đèn ngủ và đứng lên. Vào lúc này, cái giá rét mùa đông đã vơi đi. Từ cửa sổ Jenni lặng lẽ nhìn cánh rừng. Cây cỏ đang đâm chồi nẩy lộc. Từ chuồng gà vang lên tiếng gáy của những chú gà trống. Mở tung cửa sổ, nàng lắng nghe những tiếng động của nông trang và mỉm cười khi nghe tiếng rống của bê con đòi mẹ.

Nàng thầm nhủ, hẳn đó là cơn ác mộng. Tuy vậy, nàng vẫn ướt đẫm mồ hôi khi nhớ đến nó. Nàng nhận thấy cái cảm giác của bàn tay khi chạm vào một khuôn mặt sao quá thật. Phải chăng nàng đã bị ảo giác?

Nàng thắc mắc thế thì giấc mơ mà nàng thấy mình đang ngồi trong xe với Kevin và đang to tiếng với anh ta thì sao? Có phải mình đã gọi điện cho Kevin? Ngày ấy, nàng đã quá bối rối khi nhớ lại những lời của Erich trong bửa tiệc sinh nhật rằng Kevin có thể phá hỏng cuộc hôn nhân của họ. Phải chăng mình đã yêu cầu Kevin đến rồi quên hẳn chuyện đó?

Nàng còn nhớ, hồi còn bé, sau khi gặp tai nạn, bác sĩ đã khuyên không nên xem nhẹ những chứng đau đầu bất thường.

Nàng đã bị chứng nhức nửa đầu.

Sau khi tắm xong, Jenni cột tóc thành búi trên đầu. Nàng mặc một chiếc quần jean và áo sanđai bằng len dày. Các con gái của nàng chưa thức dậy. Sáng nay, nàng phải giữ tinh thần an ổn để có thể ăn một tí gì vì những tháng sau này, nàng đã sụt ít nhất là năm cân. Điều đó thật không tốt. Khi đang nấu nước sôi thì Jenni thấy bà Rooney ló đầu bên ngoài cửa sổ. Lần này, bà ta gõ cửa. Đôi mắt bà sáng hẳn lên và guơng mặt trông bình thản.

Bà Rooney nói:

- Tôi có chuyện cần nói với bà.

- Mời bà ngồi đi, bà dùng cà-phê hay trà?
06


- Jenni, tôi đã có lỗi với bà và tôi mong được sửa sai.

- Bà có lầm lỗi gì chứ?

Rooney đầm đìa nước mắt:

- Kể từ ngày bà đến đây, tôi cảm thấy rất đỡ. Tôi rất sung sướng được trò chuyện với một phụ nữ trẻ đẹp như bà và còn được dạy bà may vá. Và, tôi không chê trách gì bà khi biết bà đã gặp gỡ ông ấy đôi phút, những người đàn ông của dòng họ Krueger rất khó tính. Bà Caroline hẳn đã biết điều gì đó. Tôi thì thấy việc đó bình thường, và tôi không có ý kể nó ra.

- Nói ra điều gì, Rooney? Không có lý do gì để bà bối rối như thế?

- Ồ, có chứ. Chiều qua, tôi bị một cơn khủng hoảng. Bà hẳn biết mỗi lần như thế là tôi nói ra tất cả những gì mình nghĩ. Và, lần này tôi đã kể cho Clyde nghe rằng vào buổi chiều ngày Thứ hai, sau ngày giỗ của Caroline, tôi đã đến gặp bà với ý định cho bà xem xấp vải nhung màu xanh. Lúc này trời đã tối, gần hai mươi hai giờ thì phải. Bà biết không, trong những ngày kề cận của ngày giỗ của Caroline, tôi thường căng thẳng. Lúc đó, khi tôi bước đến để xem nhà bếp của bà còn thắp sáng không thì tôi trông thấy bà đang bước lên chiếc xe màu trắng. Tôi trông thấy là bà đã lên xe và đi với ông ta về phía bờ sông. Tôi không có ý tiết lộ chuyện đó. Tôi không thể nào làm hại bà.

Jenni ôm lấy đôi vai run rẩy của bà ta:

- Tôi biết là bà sẽ không làm hại tôi. - Nàng nói và thầm nghĩ - Như thế là ta đã đi với Kevin. Ta đã đi thật sự. Ồ,không thể được. Mình không thể nào tin một việc như thế.

Bà Rooney nức nở nói tiếp:

- Và Clyde đã nói rằng là ông ta sẽ đi báo với Erich cùng ông cảnh sát trưởng, sáng nay tôi nói với Clyde rằng tôi bịa ra chuyện đó và tôi lẫn lộn tất cả. Nhưng Clyde cho biết: ông còn nhớ, đêm ấy, ông đã thức giấc và thấy tay tôi còn kẹp xấp vải. Ông tức giận vì thấy tôi đi ra ngoài. Thưa bà Erich, Clyde đã báo chuyện ấy cho Erich và ông cảnh sát trưởng biết rồi. Tôi sẵn sàng nói dối vì bà. Chuyện đó đối với tôi không hề gì, nhưng tôi thấy tôi đã mang lại cho bà nhiều rắc rối.

Cân nhắc từng chữ, Jenni nói:

- Rooney à, bà hãy nghĩ kỹ đi, có lẽ bà đã lầm rồi đấy. Tối hôm ấy, tôi ngủ ở phòng tôi. Tôi không hề yêu cầu Kevin đến gặp tôi. Bà không nói dối đâu khi nói rằng mình đã lầm. Tôi cam đoan với bà.

Rooney thở dài:

- Bây giờ hãy cho tôi một tách cà-phê. Tôi rất mến bà, Jenni. Mỗi khi ở cạnh bà, đôi lúc tôi nghĩ rằng Arden không bao giờ trở về nữa nhưng tôi sẽ được lành mạnh.

o O o

Khoảng gần trưa, khi ba người đi vào nhà. Họ là Erich, Mark và ông cảnh sát truởng. Jenni thắc mắc, tại sao lại có cả Mark?

Ông cảnh sát truởng hỏi:

- Thưa bà Erich, hẳn biết lý do khiến chúng tôi có mặt ở đây.

Nàng châm chú lắng nghe. Họ đang kể về ai đó, về một người mà nàng không quen biết, một người đã bị trông thấy lên xe và ra đi.

Erich có vẻ không mấy tức giận, chỉ có buồn phiền.

Erich nói rồi bước đến bên nàng, lấy đôi tay ôm khuôn mặt và ve vuốt mái tóc nàng:

- Rooney tỏ vẻ muốn rút lại lời nói nhưng, chúng tôi không thể nào giấu diếm sự việc này với ông cảnh sát truởng.

Lúc này, nàng có cảm giác như bị lột trần trước công chúng. Erich nói tiếp:

- Em yêu, chúng tôi là bạn của em, hãy nói lên sự thật. - Cảm thấy ngộp thở, nàng gỡ tay chàng ra khỏi khuôn mặt mình và nói:

- Tôi sẽ nói ra sự thật như tôi đã biết.

Ông cảnh sát trưởng nói, giọng không chút ác ý:

- Thưa bà Erich, trong đời, bà có khi nào bị khủng hoảng?

- Trước đây, tôi đã có lần bị sốc. - Nàng đáp và kể vắn tắt cho ông ta nghe về tai nạn mà nàng đã gặp khi còn bé. Mark Garrett chăm chú nhìn nàng đến nỗi nàng phải thầm nghĩ, "Hẳn ông ta cho rằng mình bịa chuyện".

Ông cảnh sát trưởng hỏi:

- Thưa bà Erich, bà còn quyến luyến với ông Kevin MacPartland không?

Nàng thấy đó là một câu hỏi thật kinh khủng khi được nêu ra trước mặt Erich! Thật quá sỉ nhục cho chàng! Phải chi nàng có thể mang theo các con để ra đi, trả lại sự yên ổn cho chàng!

Nhưng nàng đang mang thai và hẳn Erich sẽ yêu thương con trai của chàng? Nàng tin chắc đó là một đứa con trai.

Nàng nói:

- Tôi không quyến luyến Kevin theo cái cách mà ông nghe người ta nói.

Ông cảnh sát trưởng hỏi tiếp:

- Như vậy, chuyện bà đã biểu lộ tình cảm với Kevin tại nhà hàng Groveland, đến nỗi làm cho cô phục vụ và hai thực khách hôm ấy phải lấy làm ngạc nhiên, là điều không đúng.

Jenni tưởng chừng không thể nén được tiếng cười ồ. Nàng nói:

- Những người trong nhà hàng hôm ấy sao dễ ngạc nhiên đến thế! Kevin đã hôn tôi. Nhưng tôi không hôn trả lại ông ta.

- Thưa bà Erich, tôi có thể nêu câu hỏi theo một cách thức khác được chứ? Bà có bối rối khi gặp lại người chồng cũ của bà? Bà có nghi ông Kevin là một mối đe dọa cho cuộc hôn nhân của bà hay không?

- Ông có ý gì?

- Trước đây, bà đã cho ông Erich biết bà là một bà góa.

Ông Erich là người giàu có. Ông ấy có ý định nhận các con bà làm con nuôi, ông Kevin có thể làm sụp đổ mọi dự tính của bà..

Jenni nhìn chăm Erich. Nàng tính trả lời rằng, cứ việc xem chữ ký của Kevin trên hồ sơ 'nhận con nuôi' thi rõ và rằng Erich đã biết Kevin trước khi họ cưới nhau. Nhưng nào ích gì?

Tất cả điều đó cũng đủ làm phiền lòng Erich rồi! và thật là vô ích khi nói với mọi người rằng chàng đã cố tình lừa dối họ khi nói nàng là bà góa vì như thế sẽ làm chàng phiền lòng thêm.

Jenni tránh khéo việc trả lời câu hỏi này.

Nàng nói:

- Chồng tôi và tôi rất thuận hòa. Chúng tôi không muốn Kevin đến nhà để làm mấy đứa nhỏ phải bối rối.

- Nhưng cô phục vụ nhà hàng, khi ấy, đã nghe ông Kevin nói với bà rằng ông ta sẽ không đồng ý xúc tiến thủ tục ‘'nhận con nuôi'’ và bà đã trả lời: " Tôi cảnh báo anh, Kevin". Như thế, có phải đối với bà, Kevin là một sự đe dọa?

Nàng thắc mắc, tại sao Erich không nói lên lời nào để giúp nàng? Nàng nhìn chàng và thấy gương mặt chàng sa sầm.

Cuối cùng, Erich lạnh lùng nói:

- Thưa ông cảnh sát trưởng, tôi thấy như thế là đủ rồi. Không gì có thể khuấy động cuộc hôn nhân của chúng tôi, kể cả Kevin dẫu anh ta có sống hay chết. Chúng ta đều biết Rooney bị bệnh rối loạn tâm thần. Vợ tôi đã bảo rằng không hề leo lên chiếc xe đó. Chẳng hay ông còn có ý định tiếp tục cuộc điều tra? Nếu không, xin ông hãy để cho vợ tôi được yên.

Ông cảnh sát trưởng gật đầu:

- Thôi được, Erich ạ. Nhưng tôi xin báo ông biết, có thể chúng tôi sẽ mở lại cuộc điều tra. 

- Trong trường hợp đó, chúng tôi sẽ có mặt.

Erich đã che chở cho nàng! Jenni ngạc nhiên về thái độ thư thái của chàng. Nàng thắc mắc, tại sao đột nhiên Erich chịu đựng được sự tai tiếng như thế?

Ông cảnh sát trưởng nói:

- Tôi không thể kết luận sớm về trường hợp của bà nhà. Biết đâu lời khai của bà Rooney có thay đổi điều gì đó. Bao lâu mà bà Erich không thể nhớ rõ những điều xảy ra thì cuộc điều tra của chúng tôi không thể tiến triển được. Nhưng tôi nghĩ rằng, bồi thẩm đoàn hẳn có đôi chút nghi ngờ rằng bà Erich đã từng có mặt trong chiếc xe.

Erich tiễn ông cảnh sát trưởng ra xe. Họ nói chuyện với nhau một cách nghiêm trọng trong ít phút.

Nán lại một lúc cạnh Jenni, Mark nói:

- Jenni à, tôi sẽ hẹn với một bác sĩ để khám bệnh cho chị.

Nàng trông thấy vẻ lo lắng hằn sâu lên nét mặt anh ta. Nàng không hiểu Mark lo ngại cho nàng hay cho Erich? Nàng hỏi:

- Một bác sĩ tâm lý ư?

- Một bác sĩ nội khoa rất giỏi. Tôi đã biết ông ấy tại Waverly. Chị trông không được khỏe. Những chuyện này làm chị kiệt sức.

- Tôi nghĩ rằng chưa cần thiết lắm. Nhưng thôi cũng được. Cám ơn anh.

Lúc này, nàng thấy mình cần phải đi ra khỏi nhà. Các con đang chơi đùa trong phòng chúng, nàng lên lầu gặp các con. nàng nói:

- Chúng ta đi dạo nhé, các con.

Bên ngoài thời tiết như là mùa xuân.

Tina hỏi:

- Con có thể cưỡi ngựa không mẹ?

Beth nói:

- Không, bây giờ không được, ba đã nói chính ba sẽ dẫn chúng ta đi cưỡi ngựa.

- Mẹ à, con muốn cho con "Linh Hoạt" ăn đường.

Jenni gật đầu:

- Được, chúng ta hãy đến chuồng ngựa.

Giờ đây, Jenni nhận thấy mình có thể mơ mộng đôi chút. Với một ngày đẹp trời như hôm nay mà nàng được cùng Erich cưỡi ngựa thì tuyệt. Trước đây họ đã từng dự tính như thế và xem đó là một niềm vui.

Nàng gặp Joe trong chuồng ngựa với vẻ trầm mặc. Kể từ ngày mà nàng hiểu Erich đã phiền lòng và ghen tuông vì tình bạn của nàng đối với Joe, Jenni cố tránh gặp chàng trai trẻ.

Nàng hỏi:

- Chú chó Randy 2 thế nào rồi?

- Nó khỏe. Chúng tôi sống ở phố với cậu tôi. Chỉ hai người thôi. Căn hộ của chúng tôi nằm sau Bưu điện. Bà có thể đến đó xem.

- Anh sống xa bà cụ rồi sao?

- Vâng,

- Joe, hãy nói cho tôi biết, vì sao anh không sống với bà cụ.

- Vì bà ta là một người lắm chuyện. Thưa bà Erich. À Jenni. Tôi đã quá chán về những điều mẹ tôi kể về cô. Tôi đã nói với mẹ tôi rằng, nếu cô chối không gặp cái ông tên Kevin vào tối hôm đó, thì chỉ vì cô buộc phải như thế thôi. Tôi đã nói với mẹ là cô rất tốt đối với tôi, nếu không có cô hẳn tôi đã bị đuổi từ hôm Baron bị xổng chuồng, nếu mẹ tôi không lắm chuyện thì sẽ không có những lời bép xép về cô. Đây đâu phải là lần đầu có xe rơi xuống sông! Mỗi khi xảy ra chuyện đó người dân trong vùng họ đều nói 'thật là xui xẻo!'. Có người thì bảo cần phải có cái biển báo đặt ở nơi khu vực này. Và lần này, thay vì như thế, thi mọi người đều cười nhạo cô và ông Erich nói rằng: 'Đây là những gì xảy ra cho những ai mê gái New York.'

- Joe, thôi anh đừng nói nữa. - Jenni đặt bàn tay lên cánh tay của chàng trai. - Tôi đã gây ra khá nhiều rắc rối ở nơi đây. Mẹ của anh hẳn phải đau đầu. Joe. Anh nên nghe tôi, trở về nhà với mẹ.

- Không đâu. Bà Erich, nếu bà muốn cưỡi ngựa, hoặc các cháu muốn đến thăm Randy, thì tôi sẽ phục vụ bà trong những giờ rảnh, bà cứ việc bảo.

- Thôi, im đi, Joe. Nói chuyện kiểu này không ích lợi gì đâu,- rồi đưa tay chỉ cánh cửa để mở. Jenni nói tiếp: - Người ta có thể nghe anh nói đó!

- Nghe hay không tôi cóc cần. - Mặt anh ta dịu lại: - Jenni, tôi sẽ làm mọi việc để giúp cô.

Beth kéo tay nàng nói:

- Mẹ, chúng ta đi thôi.

Có điều gì đó trong câu nói của Joe làm Jenni thắc mắc. Điều gì nhỉ?

Nàng bỗng nhớ ra và hỏi:

- Joe à, tại sao anh nói với mẹ anh là tôi phải chối việc tôi ngồi trong xe hơi? Tại sao anh nói như thế?

Mặt Joe tái xanh. Anh ta vụng về thọc tay vào túi quần, hướng mắt nhìn nơi khác. Cuối cùng Joe nói nho nhỏ:


- Jenni à, cô không cần phải đóng kịch với tôi. Hôm đó tôi đã đứng ở đây để kiểm tra lại chuồng của Baron rồi tôi đã trông thấy bà Rooney khi tôi băng qua vườn cây ăn trái. Bà Rooney đang ở bên ngoài nhà cô và tôi đã dừng lại vì tôi cần nói chuyện với bà. Chính lúc đó, một chiếc xe Buick màu trắng xuất hiện; cửa nhà cô mở và cô chạy vội ra. Jenni à, tôi đã trông thấy cô vào. Tôi thề tôi sẽ không nói với ai về chuyện đó. Tôi..Tôi yêu cô, Jenni. - Joe rụt rè lấy tay ra khỏi túi quần và nắm lấy cánh tay Jenni.

Ánh nắng chiều chênh chếch trên những cánh đồng khi Erich về nhà. Jenni quyết định báo cho chàng việc nàng mang thai dẫu cho việc gì có xảy đến.

Chàng đã kể cho nàng nghe những sự việc trong ngày một cách dễ dàng đến kỳ lạ. Erich đã mang những bức tranh, từ căn nhà gỗ về, để chuẩn bị đem đi triển lãm tại San Francisco.

Chàng hỏi:

- Em nghĩ sao? - Chẳng có gì trong giọng nói lẫn thái độ của chàng còn ghi lại dấu vết của cuộc nói chuyện sáng nay với ông cảnh sát trưởng Gunderson.

- Tranh quá đẹp! nàng nói và thầm nghĩ, Mình có nên kể cho chàng nghe câu chuyện của Joe? Hay tốt hơn là hãy đợi? Một khi mình đi khám bệnh, mình sẽ hỏi bác sĩ liệu việc mang thai có thể gây ra chúng mất trí nhớ chăng?

Erich nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ.

Chàng hỏi:



- Em có muốn theo anh đi San Franciso không?

- Chúng ta sẽ bàn việc đó sau.

Chàng ôm nàng trong vòng tay:

- Em yêu, đừng sợ gì cả, anh sẽ lo cho em. Sáng nay, trong khi ông cảnh sát trưởng đang vặn hỏi em, anh chợt hiểu ra em là người anh yêu dấu, mặc dù những gì có thể đã xảy ra trong đêm hôm ấy. Em là tất cả đời anh.

- Erich, em không còn biết em như thế nào nữa.

- Chuyện gì thế, em yêu?

- Erich, em không còn nhớ em đã lên chiếc xe đó hay không nhưng bà Rooney thì không nói dối.

- Em đừng lo. Rooney không phải là một nhân chứng đáng tin. Vã lại Gunderson hẳn sẽ mở lại cuộc điều tra theo như ông ta đã nói với anh.

- Phải chăng anh muốn nói rằng nếu có ai đó đến khai với cảnh sát rằng đã thấy em lên chiếc xe đó thì cuộc điều tra sẽ mở lại và họ sẽ kết tội em?

- Em đừng lo. Chẳng có ai là nhân chứng.

Jenni thầm nghĩ, ồ, có chứ, có một người, nếu có ai nghe được những lời Joe nói hôm nay? Joe không kín miệng. Anh ta bắt đầu nhậu nhẹt như ông cậu của anh ta và điều đó làm mẹ anh lo ngại, và, nếu một tối nào đó, trong tiệm rượu, anh ta vui miệng kể ra rằng đã thấy Jenni bước vào trong xe với Kevin?

Nàng hỏi Erich:

- Có thể nào em quên được việc em đã lên chiếc xe đó?

Chàng ôm nàng trong tay, vuốt ve mái tóc nàng.

- Jenni à, em đã phải trải qua những giây phút thật kinh khủng. Chiếc áo choàng của em cũng không còn. Khi người ta tìm thấy Kevin thì trong tay anh ta cầm chìa khóa của em, như anh đã nói với em, Kevin đã khuyến dụ em và lấy chìa khóa của em. Có lẽ em đã chống lại anh ta. Lúc đó, chiếc xe lăn bánh và em đã thoát ra được trước khi nó lao xuống sông.

Jenni nói:

- Em không biết, em không thể tin điều ấy được.

Một lúc sau, khi lên phòng ngủ. Chàng nói với nàng:

- Em yêu, hãy mặc chiếc áo ngủ màu ngọc bích.

- Em không thể.

- Em không thể ư? Tại sao?

- Chiếc áo không vừa với em nữa. Em đang có thai.

Nàng còn nhớ phản ứng của Kevin khi lần đầu tiên nàng

báo tin này với anh ta. Và câu nói của anh, ‘‘Chúa ỏi! Jenni, chúng ta không có khả năng cho phép để có con. Em không thể giữ nó’’.

Hôm nay, Erich đã vui mừng hớn hở khi nghe cái tin đó.

Chàng nói:

- Em yêu, vì vậy, nên trông em phờ phạc đến thế này. Ồ, người yêu của anh, em nghĩ rằng liệu có thể là một đứa con trai?

Jenni tươi cười, nói:

- Em chắc chắn nó là con trai.

Nàng tận hưởng phút giây hòa hoãn thoáng qua này và nói tiếp:

- Trong ba tháng, nó hành em gấp đôi lần mang thai hai đứa con gái.

- Chúng ta sẽ đến gặp một bác sĩ thật giỏi ngay tức khắc. Con trai của anh. Anh sẽ đặt tên cho con là Erich được chứ.

Đó là truyền thống của gia đình anh.

- Vâng, đó là điều em tha thiết nhất.

o O o

Ngồi trên divan, Jenni nép vào lòng chàng. Mọi ngờ vực đều tan biến.

Erich nói:

- Jenni à, chúng ta đã trải qua những lúc tồi tệ. Thôi hãy quên mọi chuyện đi. Sau khi anh đi San Francisco về, chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn để ăn mừng. Theo anh nghĩ, em nên ở nhà, em đồng ý chứ? Vả lại em cũng không mấy khỏe. Chúng ta sẽ tạo dựng một gia đình hạnh phúc để làm cho thiên hạ câm miệng. Thủ tục nhận con nuôi sẽ được kết thúc vào cuối mùa hè này. Tội nghiệp cho Kevin nhưng ít ra anh không còn là mối đe dọa đối với chúng ta.

Nàng thầm nghĩ, còn hơn cả một sự đe dọa. Liệu nàng có nên kể cho chàng về chuyện Joe? Thôi, để dành đêm nay cho đứa bé.

Cuối cùng, họ vào phòng ngủ. Erich đã vào giường khi nàng ra khỏi buồng tắm.

Chàng nói:

- Jenni à, anh rất nhớ những lúc nằm bên em. Anh cô đơn quá!

- Em cũng thế! Em cũng chỉ một mình.

Sau bao ngày xa cách, họ làm tình trong sự cuồng nhiệt, cố quên đi những tuần lễ khổ đau.

Erich nói:

- Anh yêu em Jenni, anh yêu em nhiều lắm!

- Erich, em nghĩ rằng mình sẽ hóa điên khi cảm thấy quá xa cách anh.

- Anh hiểu, Jen à.

- Vâng, anh yêu?

- Anh nóng lòng muốn biết em bé sẽ giống ai?

- Mmmm, giống anh, em cho rằng... nó sẽ giống anh y tạc.

- Anh mong như thế biết bao.

Chàng đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đặn.

Khi chợt chìm vào giấc ngủ, Jenni bỗng giật mình sửng sốt. Nàng thầm nhủ, Ồ! lạy Chúa, Lẽ nào, Erich đã không chút nghi ngờ chàng chính là cha của đứa bé? Không, không thể có chuyện đó. Chỉ vì nàng quá rối óc đấy thôi và lo sợ đủ chuyện, nhưng cái lời nói của chàng khi đề cập đến điều đó...

Sáng mai khi thức dậy. Erich nói với nàng:

- Em yêu. Đêm qua, anh nghe em thét lên trong giấc ngủ.

- Thế mà em chẳng hay biết gì.

- Anh yêu em. Jenni.

- Tình yêu là đồng nghĩa với sự tin tưởng, Erich. Anh đừng quên rằng hai điều đó không thể tách rời nhau.

Ba ngày sau, Erich dẫn nàng đến một bác sĩ sản khoa ở Granite Place. Ngay lần đầu gặp bác sĩ Elmendorf, Jenni cảm thấy ông ta là một nguời rất dễ mến. Ông ta nhỏ con, đầu hói, có ánh mắt tinh tường. Ông trạc độ ngoài ngũ tuần.

Bác sĩ hỏi:

- Bà Erich, bà có bị huyết trắng không?

- Vâng, trước đây tôi có bị hai lần, nhưng tôi vẫn cảm thấy khỏe.

- Trong hai lần mang thai trước đây, bà có gầy đi như thế này không?

- Thưa bác sĩ không.

- Bà có bị thiếu máu không?

- Không ạ.

- Hồi nhỏ, khi mới sinh bà có gặp phải căn bệnh gi không?

- Vì là đứa con nuôi nên tôi không thể biết. Bà ngoại tôi không nói gì với tôi. Tôi được sinh ra ở New York, đó là điều mà tôi biết về nguồn gốc của tôi.

Bác sĩ nói:

- Tôi hiểu, tôi sẽ giúp bà ổn định trở lại. Tôi biết bà đã trải qua những cơn căng thẳng thần kinh.

Nàng thầm nghĩ, lối nói chuyện của ông ta thật tế nhị biết bao!

Bác sĩ Elmendorf nói:

- Để bắt đầu, bà hãy dùng vitamin, hãy tránh đẩy, nâng hoặc kéo vật nặng. Bà hãy nghỉ ngơi nhiều.

Ngồi cạnh Jenni, Erich ve vuốt đôi tay nàng. Chàng nói với bác sĩ:

- Tôi sẽ chăm sóc vợ tôi chu đáo hơn.

Ông bác sĩ nhìn Erich với ánh mắt đăm chiêu:

- Tôi nghĩ hai ông bà nên tránh việc tình dục ít ra là trong suốt tháng tới và có thể trong suốt thai kỳ nếu chứng huyết trắng còn dai dẳng, có thể điều đó sẽ khó khăn cho ông.

- Chẳng có gì là khó khăn một khi nó liên quan đến sức khỏe của thai nhi.

Vị bác sĩ gật đầu.


Jenni thầm nghĩ, nhưng đó quả là một vấn đề, vì mối quan hệ tình dục của mình và Erich là những lúc duy nhất của hai kẻ đang yêu và muốn được gần nhau. Chỉ có những giây phút đó, mình và chàng mới quên đi được bao nỗi ghen tuông, ngờ vực và những sức ép từ bên ngoài.


Nhận xét

Top Truyện Hot

Pháp y Tần Minh hệ liệt

Pháp y Tần Minh hệ liệt Tác Giả:   Tần Minh Thể Loại: Truyện Ma Dài 👀Tình Trạng:  Đã Hoàn Thành   Đọc Truyện Giới thiệu truyện : Pháp y Tần Minh hệ liệt gồm 5 quyển: + Quyển 1: Người giải mã tử thi + Quyển 2: Lời khai câm lặng + Quyển 3: Ngón tay thứ mười một + Quyển 4: Kẻ dọn rác + Quyển 5: Người sống sót Tác giả: Bác sĩ pháp y Tần Minh 20 hiện trường vụ án khiêu chiến với tâm lý của con người. Đó là chính là 20 hồ sơ chưa từng được giới cơ quan công bố bởi sự tàn nhẫn, biến thái, kinh sợ...mà nó diễn đạt. Người giải phẫu tử thi sẽ thay lời vong linh nói lên sự thật, họ chính là những còn người sớm tối ở tiếp xúc với xác chết. Chín túi đựng tử thi, bàng quang có những mảnh đá vụt, hai chiếc xe chạy qua, đâu mới chính là kẻ thủ ác? Một người phụ nữ bị chặt rời bộ phận, tất cả đều được biến thành nến sáp, ai là hung thủ đã gây nên? Sự thật về cái chết của cô là như thế nào? Chiếc điện thoại bị vỡ thành hai mảnh, trong micro

Đừng để tôi phải giết anh

Truyện Ma 12H  - Xin đừng dù chỉ một lần yêu một ai đó trong sự hời hợt, không thật lòng, lợi dụng, giả dối. Xin đừng dù chỉ một lần làm tan vỡ trái tim những cô gái. Hãy tự chủ trong tình yêu dù lúc đó bạn có yêu người đó nhiều đến mức nào, tình yêu làm tan chảy mọi trái tim phụ nữ nhưng đừng để nó điều khiển, kiểm soát hay phá nát cuộc đời bạn. Bởi đơn giản, nó không đáng. Hãy để cuộc đời điều khiển luật nhân quả và có những thứ ắt sẽ phải trả giá. Tôi hộc tốc phóng xe về nhà, tôi không biết mình đi đâu nhưng tôi đang chạy. Tôi run... và sợ. Đôi tai ong ong, không nghe thấy gì, cảm giác như ai đó rượt đuổi theo mình. Khẽ khàng mỡ cửa, khẽ khàng dắt xe vào nhà.

Ma xô xe ở đèo Hải Vân

Truyện Ma 12H   -  Hé mắt nhìn ra phía trước bức tượng thì trời đất quỷ thần ơi, đập vào mắt bác 1 cảnh tượng rùng rợn đến sởn cả tóc gáy... Nói đến Đèo Hải Vân – Thiên Hạ Đệ Nhát Hùng Quan thì có lẽ ai cũng biết . Đây là con đèo thuộc dãy Trường Sơn ở miền Trung, là ranh giới tự nhiên giữa Huế và thành phố Đà Nẵng.

Bao hẩu quỷ

Truyện Ma 12H  - Giờ thì cô đã lõa thể, và khuôn mặt hơi chuyển sang mờ mịt. Nhạn chợt thò tay bóc ở cổ ném ra một tấm da, để lộ ra trên hốc cổ của mình một cái bọc phập phồng như con ễnh ương... Trong cõi nhân gian người ta thường tương truyền có lắm giống loài ma quỷ lạ. Trong những giống loài ấy, có đôi khi cũng chưa được nhắc tên đến bao giờ nhưng khi được miêu tả lại, vẫn khiến người ta phải kinh sợ.

Kilomet số 13

Truyện Ma 12H   -   Ở trên đời này, gieo nhân nào thì gặt qủa ấy. Hãy nhớ luật nhân quả báo ứng không trừ một ai... Tài lái chiếc Mecxedes bóng loáng, lao vun vút qua cây cầu dài bắt ngang qua con sông Hàn đến công ty làm. Vừa lái xe gã vừa huýt sáo theo nhịp của bài hát, mà cái Radio trên xe đang phát.

Hồng lạp dạ gọi hồn

Truyện Ma 12H  - Vợ hắn từ phòng bên nghe tiếng la vội chạy sang, và chỉ kịp nhìn thấy chồng gục xuống bàn. Lửa từ cây nến tàn đã bén sang tấm trải bàn, cháy lan sang các vật dụng khác... I. Đồn trưởng Lưu Mạnh tưởng như vậy là chiến thắng. Người ta đồn ầm lên về chuyện một hoa khôi mới vừa xuất hiện ở kỹ viện Hồng Nhan. Một người rành chuyện đã tô vẽ thêm: - Cô nàng này vốn là con nhà giàu, do gia cảnh bị sa cơ thất thế nên mới đem thân ngà ngọc bán vào chốn nhơ nhớp!

Hình nhân

Truyện Ma 12H  -  Trong gương, đứng sau lưng Mai là một nữ nhân với khuôn mặt tái nhợt, da dẻ mục rữa, đầu trọc lốc chỉ còn lún phún vài cọng tóc, đang há hốc chiếc miệng đèn ngòm rộng toác, hai hốc mắt sâu hun hút không ngừng tuôn ra từng giọt máu đen... Ánh nắng vàng rực xuyên qua từng kẽ lá, tạo thành những vệt dài đâm thẳng xuống mặt đất, làm nổi lên những hình sáng nguệch ngoạc đến quái dị. Lê từng bước nặng nhọc tới trước cửa sổ có những song sắt đã hoen rỉ, Quang Bảo đưa mắt về phía khu vườn sau nhà. Cậu thẫn thờ dõi theo từng chuyển động của vài chiếc lá đã khô héo, chỉ chực lìa khỏi cành. Đã cuối hạ, Sài Gòn vẫn oi bức, đến những cơn gió hiếm hoi thỉnh thoảng ùa qua cũng mang theo sự ngột ngạt đến khó thở.

Bóng ma trên tầng cao

Truyện Ma 12H  -  Ban đêm, gió lay động màn cây in bóng cành lá lên tường nhà. Những chiếc đèn pha ô tô đôi khi hắt mạnh ánh sáng vào những gian phòng rộng và đồ đạc cũ trong nhà như xuất hiện từ bóng tối, có những hình thù lạ và dễ sợ... Một ngôi nhà xanh hai tầng, một gác xép, một khu vườn, một nhà xe và rặng cây ngăn cách nhà hàng xóm. Người ta gọi là ngôi nhà xanh vì những cánh cửa sơn xanh.

Người tình và sợi dây thòng lòng

Truyện Ma 12H  -  Trong phòng, xác Trúc Quỳnh treo lơ lửng giữa trần nhà. An là người nhào vô trước, anh chụp lấy chân nàng đỡ lên. Nhưng lúc ấy anh đã cảm nhận được rằng mình tới đã quá trễ. Trúc Quỳnh đã chết!... Liễu Huệ đứng lấp ló mãi mà vẫn chưa dám gọi trong khi lòng dạ cô nóng ran, không thể chờ được nữa. Bên trong, anh chàng Thanh An đang say sưa giảng bài các học sinh đang chăm chú lắng nghe... Chính điều đó đã khiến cho Huệ không dám lên tiếng.

Con ma nhà xác

Truyện Ma 12H  -  Đồng hồ vừa gõ năm tiếng cũng là lúc Tư Lân chìm sâu vào giấc ngủ. Và cũng là lúc ông ta cảm giác như có ai đó đè lên người mình, suýt nghẹt thở... Tư Lân chỉ ú ớ rồi thôi... Dựng xong chiếc xe đạp cà tàng của mình vào một góc, Tư Lân lên tiếng ngay với người đồng nghiệp đang chờ để thay ca trực: - Xin lỗi có hơi trễ, kẹt xe quá trời anh Năm! Năm Sang, người trực ca ban ngày cười giả lả: - Đâu có sao, bù qua sớt lại mà, sáng mai tôi lại phải nhờ trực lố khoảng nửa tiếng. Bà xã ở nhà bị bệnh. Ông ta đứng lên gom đồ đạc chuẩn bị về. Trước khi đi, Năm Sang mở sổ ra và dặn: - Hôm nay có bốn xác mới nhập. Hai nam, hai nữ. Tất cả đều tử nạn giao thông.