Chuyển đến nội dung chính

Tiếng thét trong đêm - Chương 6

Tiếng thét trong đêm


Tieng thet trong dem - Chuong 6
Tác Giả:  Mary Higgins Clark
Thể Loại: Truyện Ma Dài
👀Tình Trạng: Đã Hoàn Thành


Mùa xuân đến muộn, mang theo cái nóng và những cơn mưa rào vào buổi chiều. Bao phủ trên đất đai màu mỡ là màu xanh ánh mượt của cây cỏ. Những cánh đồng cỏ linh lăng thơm nực, rải rác những bông hoa xanh, đang chờ đợi vụ mùa trong năm. Những đàn gia súc đã rời xa máng ăn và đang gặm cỏ trên những cánh đồng trải dài theo sườn dốc về hướng bờ sông.
Cây cối xào xạc, những cành cây rậm tạo thành một bức tường xanh um ở bìa rừng. Đôi khi, dăm ba chú nai tơ nhảy qua nơi ấy, đừng lại nghe ngóng, tìm nơi ẩn núp và lẫn trốn vào cánh rừng. Ngay cả ngôi nhà cũng rộn rả hẳn lên trong tiết xuân, mặc cho những màn cửa nặng trĩu và cứng ngắc, gió vẫn mang hương thơm của hoa huệ trắng, hoa hồng và hoa lài vào tận bên trong.

Jenni thích thú trước sự đổi thay này. Nàng cảm thấy cái nóng của nắng xuân đang dần dần xâm chiếm cơ thể giá lạnh của nàng. Hương thơm của các loài hoa đã lấn át hẳn mùi nhựa thông dai dẳng, sáng sớm, khi thức dậy, Jenni mở rộng các cánh cửa sổ, rồi trở lại nằm dài trên giường, thích thú với cái mát mẻ của cơn gió thoảng. Các loại thuốc chống ốm nghén đối với nàng không có hiệu quả. Nàng vẫn buồn nôn, vào mỗi sáng, khi thức dậy. Thấy thế, Erich buộc nàng phải nằm nghỉ trên giường. Giờ đây, chàng luôn ở nhà mỗi tối và săn sóc nàng thật chu đáo.

Chàng nói:

- Em yêu, anh không muốn để em một mình, anh đã chuẩn bị xong cho cuộc triển lãm tại San Francisco. Theo bác sĩ Elmendorf, thì từ đây đến ngày ấy thì em sẽ đỡ hơn.

Chàng dự định sẽ đi ngày 23 tháng Ba.



- Em hy vọng sẽ khỏe hơn. Anh sẽ không bỏ công việc ở xưởng họa chứ?

- Đương nhiên. Anh rất sung sướng dành thêm thời gian cho các con. Và, thú thật với em, trong vùng này anh là người ít bị gò bó với thời gian nhất.

Giờ đây, mỗi buổi sáng Erich đều đặn dẫn các con đến chuồng ngựa và cho chúng tập cưỡi ngựa. Bà Rooney thường đến thăm nàng. Nàng đã đan gần xong chiếc áo san - đai và tính sẽ làm một tấm chăn chắp mảnh. Cho đến lúc này, Jenni vẫn chẳng hiểu tại sao chiếc áo choàng của nàng lại ở trong xe của Kevin. Nàng ngẫm nghĩ phải chăng Kevin đã vào nông trang từ cửa phía tây vì cửa này chẳng bao giờ khóa. Nơi đây có cái tủ hốc tường, có thể Kevin đã lấy cái áo choàng với ý định chứng tỏ cho mọi người biết Kevin đã gặp nàng rồi, chàng đã lên xe và lạc hướng. Hẳn là Kevin đã lục túi áo với hy vọng tìm thấy tiền, nhưng chỉ thấy chiếc chìa khóa. Kevin lấy ra và cầm nó trên tay và lúc đó xe chệch hướng lao xuống sông.

Nhưng điều đó không thể giải thích cho cú điện thoại.

Như thường lệ, sau giấc ngủ trưa, hai đứa bé thích chạy chơi trên những cánh đồng. Ngồi ở hiên nhà, Jenni vừa đan áo vừa nhìn các con. Thấy Jenni chuẩn bị làm tấm chăn chắp mảnh, bà Rooney lên tầng gác dưới mái và, lấy ra những khúc vải dư trong đó có một khúc vải màu xanh đậm. Bà nói với Jenni:

- Khúc vải này, khi xưa phụ thân của Erich đã mua để tôi may màn cửa phòng ngủ của ông ở cuối hành lang. Hồi đó, tôi đã nói với ông John rằng màu ấy tối lắm, nhưng ông ấy vẫn khăng khăng treo nó suốt hai tháng rồi sau đó mới thấy những màn cửa mà nay vẫn còn.

Không hiểu tại sao, Jenni không hề muốn ngồi trên chiếc xích du dáng thuyền của bà Caroline. Nàng chọn một ghế bành bằng mây để ngồi, tựa người bên những chiếc gối êm ái. Nàng thầm nghĩ, Caroline cũng đã từng ngồi nơi hiên nhà này để may vá và ngắm nhìn đứa bé trai của bà chơi đùa trên những cánh đồng.

Giờ đây, Jenni không còn cảm thấy cô đơn nữa, bởi Erich luôn rủ nàng đi ăn tiệm thì chính nàng là người luôn từ chối bằng câu nói:

- Chưa được đâu, anh yêu, vì em không chịu nỗi mùi thức ăn.

Mỗi khi ra phố, Erich thường dẫn theo hai bé gái. Khi trở về, chúng thích thú kể cho nàng nghe về những nơi chúng đã dừng lại để uống sữa tươi và ăn bánh ngọt; những người chúng gặp...

Erich dọn đến ngủ ở căn phòng cuối của thân phụ chàng ngày trước. Chàng nói:

- Jenni à, anh ngủ ở đây thì dễ cho anh hơn. Nếu hằng đêm chúng ta nằm bên nhau, anh cảm thấy không thể nào kềm chế việc ôm em. Hơn nữa, em thường trăn trở trong giấc ngủ. Tốt hơn là em nên ngủ một mình.

Jenni cố tỏ ra đồng ý với chàng, những cơn ác mộng đều đặn đến trong giấc ngủ của nàng, và cũng vẫn là cái cảm giác chạm phải một khuôn mặt trong bóng đêm, với mái tóc dài ve vuốt má nàng, nàng không dám kể cho Erich nghe việc đó. Hẳn chàng sẽ cho rằng nàng điên.

Đêm trước chuyến đi San Francisco của Erich. Chàng yêu cầu Jenni theo chàng đến chuồng ngựa. Hai ngày nay, cơn buồn nôn đã ngưng vật vã nàng.

Chàng nói:

- Anh sẽ an tâm hơn nếu em có mặt khi các con cưỡi ngựa. Anh không mấy tin Joe!

Nàng rùng mình lo sợ: Tại sao?

- Anh nghe nói tối nào Joe cũng say khướt với cậu hắn. Joe bị ảnh hưởng xấu bởi Josh Brothers. Dầu sao, nếu Joe có vẻ không binh thường thì em không nên để hắn tập các con cưỡi ngựa. Lẽ ra anh đã cho hắn thôi việc.

Nàng trông thấy Mark đang đứng với Joe trong chuồng ngựa. Giọng nói vốn trầm tĩnh của Mark bỗng cất cao lạnh lùng:

- Bộ chú không biết để thuốc chuột gần kho trữ thóc như thế là rất nguy hiểm hay sao? Nếu ngựa ăn phải thứ cỏ vấy thuốc này thì chúng sẽ hoá điên. Joe à, độ này chú sao thế? Báo cho chú biết, nếu điều này xảy ra một lần nữa, tôi sẽ yêu cầu ông Erich cho chú thôi việc. Chú phải nhớ rằng, mấy đứa trẻ thì ngày nào cũng tập cuởi ngựa. Con ngựa của Erich thì rất khó cưỡi ngay cả với người nài xuất sắc như ông ta mà cũng không thuần nó được, nếu con Baron ăn phải một tí stricnin đựng trong chiếc hộp ấy, thì nó sẽ đá tung bất cứ ai đến gần nó.

Nghe tiếng la lối, Erich buông tay Jenni và hỏi:

- Có chuyện gì thế?

Mặt đỏ tía, chực khóc, Joe thú nhận:

- Thưa ông, tôi tính bỏ thuốc chuột nhưng vì trời mưa nên tôi đã mang hộp thuốc chuột vào trong chuồng ngựa.

Erich lạnh lùng nói:

- Joe à, tôi cho cậu thôi việc.

Joe đưa mắt nhìn Jenni. nàng thầm nghĩ, liệu mình có thể biết được gì hơn trong khuôn mặt ấy hay chỉ là một lời cầu xin? Nàng không biết phải nói sao?

Nàng bước đến, nắm lấy cánh tay chàng và nói:

- Thôi anh, em năn nỉ, hai đứa bé rất quý Joe, cậu ấy đã kiên trì tập hai đứa bé cưỡi ngựa, nếu anh đuổi cậu, chúng sẽ buồn lắm.

Erich nhìn nàng xoi mói, rồi nói ngắn gọn:

- Được, nếu đối với em điều đó quá cần thiết. - Rồi, quay sang Joe, chàng nói - Này Joe, chỉ một lỗi nhỏ nữa thôi, như quên đóng cửa chuồng ngựa; để chó đi rong trên đất của tôi, chẳng hạn... thì tôi sẽ đuổi cậu ngay, hiểu chưa?

Joe nói nho nhỏ:

- Vâng. Thưa ông. cám ơn ông, cám ơn bà Erich.

Erich nói tiếp giọng khô khốc:

- Dẫu bà Erich có nói gi chăng nửa... Này, Jenni. Anh không muốn các con cưỡi ngựa trước khi anh trở về. Hiểu rõ chưa?

- Vâng. - Nàng đồng ý. Trông nét mặt Joe thật khổ sở. Vết nhăn hiện trên vầng trán anh ta.

Cùng với Erich và Jenni, Mark rời chuồng ngựa. Anh nói:

- Erich à, có một con bê con vừa mới sinh ra trong xưởng sửa. Chính vì thế nên tôi đến đây. Anh nên coi chừng Joe. Tối hôm qua, hắn vừa đánh lộn.

Erich cáu kỉnh hỏi:

- Hắn gặp phải chứng gì thế?

Mark sa sầm mặt. Anh nói:

- Một thanh niên học đòi uống rượu là như thế đấy!

Erich đề nghị:

- Anh dùng cơm trưa nay với chúng tôi nhé? Dạo sau này chúng tôi ít gặp anh.

- Anh đến nhé, Mark. - Jenni thầm thì.

Họ cùng vào nhà.

Erich nói:

- Hai người hãy vào nhà trước đi.. Mark, anh hãy rót rượu giùm tôi nhé, tôi phải ghé qua văn phòng để lấy thư.

Chờ Erich đi khỏi, Mark nói vội với Jenni:

- Có hai điều tôi muốn nói với chị, Jenni. Trước tiên đó là tin chị mang thai. Xin chúc mừng chị. Thế nào, chị có khỏe không?

- Bây giờ tôi đả khỏe nhiều rồi.

- Jenni, một chuyện khác mà tôi muốn nói với chị. Chị thật tử tế khi can thiệp cho Joe, nhưng không phải lúc. Đã có lý do khiến Joe thường gây gổ trong quán rượu. Hắn ta không biết che giấu tình cảm của mình. Hắn tôn thờ chị và những gã trong quán đã chế diễu hắn ta vì chuyện đó. Tôi thấy tốt hơn là hắn nên rời xa nông trang.

- Và rời xa cả tôi?

- Đúng, chị rất trung thực.

Trước khi lên đường đi San Francisco, Erich quyết định lái chiếc Cadillac và gởi tại phi trường cho đến ngày chàng trở về.

Chàng hỏi:

- Em không cần dùng xe chứ, em yêu?.

Nàng thắc mắc, không hiểu câu hỏi của chàng có hàm ý gì? Trong lần trước đây khi chàng đi vắng, nàng đã dùng xe này để đi gặp Kevin. Nàng nói:

- Em không dùng xe đâu anh ạ. Elsa sẽ mua những gì em cần.

- Thuốc bổ của em còn đủ chứ?

- Còn nhiều anh ạ!

- Nếu em không thấy khỏe, Clyde sẽ đưa em đến bác sĩ.Họ

đang đứng ở ngưỡng cửa. Erich gọi:

- À các con, đến hôn ba đi!.

Beth và Tina chạy đến. Beth nói:

- Nhớ mua quà về cho con nghe ba!.

- Cả con nữa. Tina nói nho nhỏ.

Jenni nói với chàng:

- Erich à, anh hãy nói với hai đứa bé là anh cấm chúng cưỡi ngựa cho đến khi anh trở về.

Hai đứa bé sững sờ la lên:

- Con không chịu đâu.

Erich quay sang nói với Jenni:

- Joe đã đến xin lỗi anh và thú nhận trong thời gian qua hắn đã thiếu tỉnh táo. Giờ đây, hắn đã trở về sống với mẹ hắn. Anh nghĩ rằng em có thể giao hai đứa bé cho hắn tiếp tục tập cưỡi ngựa mà không phải lo sợ; chỉ một điều là em để mắt đến chúng, đừng để chúng một mình với Joe.

- Em không biết là có thể giữ đúng lời anh dặn không.

Chàng nhướng mày hỏi:

- Vì lý do gì?

Nàng nhớ lại những lời nói của Mark. Nhưng làm thế nào để giải bày cho Erich?

Nàng nói:

- Nếu anh tin rằng các con sẽ không gặp rủi ro khi cưỡi ngựa thì đâu cần có sự hiện diện của em.

Chàng ôm nàng:

- Anh sẽ nhớ em lắm!

- Em cũng thế!

Nàng tiễn chàng ra xe. Clyde đã đưa chiếc Cadillac ra khỏi nhà xe và lúc này Joe đang đánh bóng nó. Mark đã đến để tiễn Erich.

Erich nói với Jenni:

- Jenni à, anh sẽ gọi về cho em khi đến khách sạn, khoảng hai mươi hai giờ nhé!

Tối hôm đó, nàng không ngủ để chờ điện thoại. Ngôi nhà trông rộng lớn quá. Nàng thầm nghĩ, bất cứ ai cũng có thể đột nhập vào ngả cửa trước, cửa bên hiên hoặc cửa sau và, họ có thể lên cầu thang mà mình không tài nào biết được! Ban ngày, chùm chìa khóa treo trong văn phòng, người ta chỉ cất chúng vào nơi an toàn vào buổi tối. Nhưng văn phòng thì luôn vắng vẻ, bất cứ ai cũng có thể lấy một chìa trong chùm chìa khóa để làm thêm cái thứ hai và trả nó vào chỗ cũ mà không hề bị ai biết.

Nàng tự hỏi, tại sao lúc này chuyện đó làm mình lo lắng?

Cũng vẫn là cơn ác mộng mà trong đó nàng thấy những ngón tay mình chạm phải một gò má, cái tai và mái tóc, giờ đây nó xuất hiện hầu như mỗi đêm trong giấc ngủ. Vẫn luôn là như thế. Mùi thông dai dẳng phảng phất đâu đây, cái ấn tượng về sự hiện diện của một ai đó, cái cảm giác chạm nhẹ trên một cơ thể, sau đó là một tiếng thở dài yếu ớt và, khi nàng bật sáng đèn thì căn phòng vẫn trống trơn.

Phải khi nàng có thể kể chuyện này cho một ai đó. Nhưng với ai? Bác sĩ Elmendork khuyên nàng hãy đến một bác sĩ tâm lý. Nàng thầm nghĩ, hẳn phải như thế. Rồi đây,thiên hạ vùng Ganite Place có dịp để bàn tán thêm và cho rằng: Thế là bà Erich có đầu óc không ổn.

Vào khoảng hai mươi hai giờ. Điện thoại reo. Jenni vội vã cầm máy.

- Ai?

Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời. Hay đúng hơn là nàng nghe một tiếng gì đó. Không phải là tiếng thở nhưng chắc là một thứ tiếng gì đó.

- Alô? - Nàng bắt đầu run rẩy.

Ở đầu dây bên kia có tiếng thì thầm:

- Jenni.

- Ai ở đầu dây đó?

- Jenni, cô ở một mình sao?

- Ai đó thế?

- Có gả New York si tình nào đang ở bên cạnh cô không?

Hắn thích bơi lội chứ?

- Ông nói cái gì thế?

Giọng nói bỗng vang lên the thé, nửa cười, nửa khóc, khó nhận biết:

- Đồ đĩ, quân sát nhân. Đi ra khỏi giường của Caroline. Đi ra ngay lập tức.

Nàng dằn mạnh ống nghe, đưa hai tay ôm má và thốt lên:

- Ôi, Chúa ôi!

Điện thoại lại reo. Jenni quyết định không nhấc máy.

Bốn năm lần như thế, chuông điện thoại vẫn reo. Rồi ngưng. Rồi lại reo. Nàng thầm nghĩ, Đã quá mười hai giờ. Hẳn lần này là Erich. Nàng cầm lấy ống nghe.

Ở đầu dây, giọng Erich đầy lo lắng:

- Jenni, chuyện gì xảy ra thế em? Anh vừa gọi em cách ít phút mà đường dây bận, sau đó không ai nhấc máy. Em khỏe không? Ai gọi điện thế?

Nàng nói, giọng như người mất trí:

- Em không biết. Đó chỉ là một tiếng nói.

- Sao em có vẻ hoảng loạn thế, Jenni. Ngưòi ta nói với em chuyện gì qua điện thoại?

Không thể kể ra chuyện đó, nàng nói:

- Em... em không hiểu được...

- Anh hiểu..- Chàng nói rồi lặng yên một lúc, chàng tiếp giọng nhẫn nhục - Thôi chúng ta hãy khoan nói đến chuyện đó đã.

Sững sờ. Jenni hỏi:

- Khoan nói đã, nghĩa là sao? Em muốn nói về chuyện đó. Anh có biết là người ta đã nói như thế nào không?

Nàng nức nở kể cho chàng nghe lời nói ban nảy trong điện thoại rồi hỏi: "Ai có thể buộc tội em như thế? Ai có thể ghét em đến mức độ đó?”

- Em yêu, bình tĩnh đi em.

- Nhưng Erich, ai chứ?

- Em yêu, hãy suy nghĩ xem. Chắc hẳn là Rooney.

- Nhưng vi sao? Rooney yêu em lắm cơ mà?

- Có thể bà ta rất yêu em. Nhưng bà ta tôn thờ Caroline. Điều mà bà ấy ước ao hơn hết là Caroline trở về và trong những cơn khủng hoảng, bà ta đã xem em như một kẻ tiếm vị. Em yêu, anh đã nói trước với em về tính tình bất thường của bà Rooney. Jenni à, thôi em đừng khóc nữa rồi mọi việc sẽ ổn. Anh sẽ lo lắng cho em. Anh sẽ luôn chăm sóc em.

o O o

Trong cái đêm dài mất ngủ đó. Jenni đã bắt đầu bị chứng co thắt. Thoạt đầu, là những cơn đau nhói trong bụng, rồi tiếp đến là những cơn co thắt đều đặn. Đến tám giờ sáng, nàng liền gọi cho ông bác sĩ Elmendorf.

Ông ta trả lời:

- Tốt hơn là bà nên đến phòng mạch của tôi..

Jenni tìm người để đưa nàng đi bác sĩ, nhưng Clyde đã ra đi từ sáng sớm để lo việc buôn bán gia súc cùng vớ Rooney. Jenni không dám yêu cầu Joe đưa nàng đến bác sĩ, ngoài ra ở nông trang cũng có khoảng bảy tám người đàn ông làm việc ăn lương công nhật nhưng nàng thấy không thể nhờ họ giúp đỡ vì trước đây Erich luôn căn dặn nàng không nên quá thân thiện với họ.

Cuối cùng, nàng quyết định gọi điện cho Mark. Anh trả lời nàng:

- Jenni à, Sau giờ làm việc tôi sẽ đến đón chị. Chị chờ được chứ? Còn nếu chị cần phải đi ngay thì, bố tôi có thể giúp chị, ông ta vừa ở Florida về và đang nghỉ hè ở đây.

Jenni luôn nóng lòng muốn được gặp ông Luke Garrett, thân phụ của Mark.

Mark đến nhà nàng vào lúc chín giờ mười lăm phút trong buổi sáng nóng và đầy sương mù báo hiệu một ngày oi ả. Jenni cố tìm một chiếc áo mỏng để mặc, nhưng mớ quần áo mà Erich sắm cho nàng vào dịp đám cưới chỉ là quần áo lạnh. Cuối cùng, nàng cũng tìm thấy một bộ áo váy bằng vải bông mà nàng đã mặc năm trước ở New York. Khoác bộ cánh lên mình, bỗng chốc nàng có cảm giác tìm thấy lại chính mình, nàng đã mua bộ áo váy vải bông màu hồng này trong dịp bán giảm giá. Chiếc váy vải mềm và rộng chỉ hơi ôm vòng mông của nàng; áo mặc bên trên khá rộng đủ để che giấu thân hình gầy yếu của nàng.

Mark lái một chiếc xe break cũ kỹ hiệu Crysler. Trong xe, ở băng sau bề bộn những sách vở. Đây là lần đầu Jenni thật sự được ngồi riêng một mình với Mark, nàng thầm nghĩ, ngay cả loài thú hẳn cũng cảm thấy an ổn khi ở cạnh anh ta. Jenni nói ra điều đó với Mark.

Mark liếc nhìn nàng và nói:

- Tôi muốn tin như thế và, tôi hy vọng bác sĩ Elmendorf cũng đem lại điều đó cho chị. Ông ấy là một thầy thuốc giỏi. Jenni à. Hãy tin nơi ông ta.

- Vâng.

Xe rời nông trang và trên con đường đất dẫn về Granite Place. Jenni thầm nghĩ, nơi đây biết bao là đất đai thuộc quyền sở hữu của gia đình Krueger, tất cả những con vật đang gặm cỏ trên cánh đồng này là đàn gia súc tham gia dự thi trong các kỳ hội chợ. Vậy mà lúc trước mình cứ hình dung ở đây chỉ là một nông trang nhỏ xinh xinh với dăm ba cánh đồng lúa mì! Mình thật không ngờ!

Mark hỏi:

- Chị có biết Joe đã trở về nhà mẹ anh ta chưa?

- Vâng, Erich có nói cho tôi.

- Như thế là ổn cho hắn. Maude là một người đàn bà thông minh. Gia đình đó nát rượu. Bà Maude chắc sẻ kềm giữ Joe.

- Tôi nghĩ rằng vì vụ tai nạn đó mà người anh của bà Maude trở thành nát rượu.

- Tôi không biết rõ. Nhưng theo lời cha tôi và John Krueger thì Josh Brothers đã uống rượu vào cái ngày xảy ra tai nạn. Có thể Josh lấy cớ này để nghiện rượu chăng?

Rồi nàng buột miệng:

- Liệu một ngày kia Erich có thể tha thứ cho tôi vì những chuyện đã xảy ra không? Đó là những chuyện đã phá hỏng cuộc hôn nhân của chúng tôi.

Nàng thắc mắc không biết mình có dám kể cho Mark nghe về cú điện thoại trong đêm? Và phản ứng của Erich?

Bằng một giọng cân nhắc, Mark nói:

- Jenni à, sau ngày gặp chị ở New York, Erich đã thay đổi rất nhiều. Trước đây, anh ấy vẫn luôn đơn độc và thường đến sống tại căn nhà gỗ. Bây giờ, chúng tôi đã hiểu tại sao anh ấy lại như thế. Nhưng chị hãy nghĩ xem theo tôi biết thì ông John Krueger không bao giờ tỏ vẻ yêu thương khi anh ấy còn bé. Ngược lại, Caroline là người rất đa cảm và luôn muốn biểu lộ tình cảm của mình. Người dân của vùng này thì không như thế. Chúng tôi là những người tương đối khép kín. Như chị đã biết, bà Caroline là một phụ nữ lai Ý. Tôi nhớ lại bố tôi đã trêu bà ta vì tính khí latin đó. Chị tưởng tượng xem hồi ấy Erich sẽ đau khổ đến chừng nào khi biết mẹ sẽ bỏ đi. Vì thế sự xuất hiện của chồng trước của chị làm cho Erich buồn khổ thì cũng dễ hiểu thôi. Thôi, chị hãy nhẫn nại với Erich một thời gian. Rồi thiên hạ cũng sẽ thôi đàm tiếu.

- Mọi chuyện đối với anh sao dễ dàng quá!

- Không dễ lắm nhưng cũng ít khó khăn hơn chị tưởng!

Dừng xe trước phòng mạch của bác sĩ. Mark nói:

- Tôi sẽ ngồi đây đọc sách trong khi chờ đợi chị. Chắc không lâu lắm đâu. 

Sau khi khám cho Jenni, ông bác sĩ sản khoa nói:

- Đây là sự co thắt sớm phát và vào giai đoạn này của thai kỳ là không tốt đấy. Phải chăng bà đã quá gắng sức?

- Thưa bác sĩ không.

- Bà sụt cân thêm nữa rồi!

- Tôi không ăn gì được.

- Bà nên cố ăn để dưỡng thai. Hãy uống sữa lúa mạch, ăn kem và những thức ăn giàu dinh dưỡng. Nên tránh đừng đứng quá lâu một chỗ. Có điều gì làm bà lo lắng chăng?

- Jenni lặng im, nàng thầm mong được nói với bác sĩ về cú điện thoại mà ai đó đã gọi cho nàng trong khi chồng nàng vắng nhà; về chứng bệnh càng trầm trọng hơn của Rooney và bà Maude nữa chứ? Bà ấy không ưa gia đinh Krueger và nhất là nàng. Nàng thắc mắc không hiểu ai là kẻ đã biết rõ chuyện đi đứng của Erich?

Ông bác sĩ nhắc lại:

- Thưa bà Erich, có điều gì làm bà lo lắng chăng?

- Thưa bác sĩ, không.

Khi ra xe, Jenni kể lại cho Mark nghe những điều ông bác sĩ nói. Nàng nhìn Mark ngồi sau tay lái, dáng anh trông thật vững chãi và tự tin. Nàng nghĩ, hẳn anh ta là người không hề biết cáu kỉnh và nóng giận. Mark vứt cuốn sách đang đọc ra băng sau và rồ máy xe.

Chàng nói:

- Jenni à, chị có bạn gái hoặc người thân nào có thể đến đây ở chơi với chị khoảng hai tháng được chăng? Tôi thấy ở đây chị quá cô đơn. Tôi nghĩ rằng điều đó sẽ làm chị đỡ buồn.

Jenni nghĩ đến Fran, ước gì có Fran nơi đây. Nàng nhớ lại tiếng cười của họ trong những buổi tối, khi Franc dài dòng kể lại chuyện tình của cô ta. Nhưng Erich rất ghét Fran, chàng đã yêu cầu Jenni dứt khoát không mời Fran đến nhà. Jenni bỗng nghĩ đến đôi ba người bạn khác, không ai trong số họ đủ giàu có thể bỏ ra bốn trăm đô mua vé máy bay để đến đây nghỉ ngơi vào dịp cuối tuần, hơn nữa họ đều bận gia đình và công ăn việc làm.

Nàng đáp:

- Chẳng ai có thể đến.

o O o

Xe đang hướng về nông trang của gia đình Garrett nằm ở đầu mút phía bắc Granite Place.

Mark nói:

- So với Erich, đất đai của chúng tôi rất ít. Chúng tôi chỉ có một mảnh đất độ chừng hai trăm héc-ta, bao gồm trung tâm chữa bệnh cho súc vật.

Ngôi nhà này thật đúng như những gì nàng đã hình dung cho nông trang của Erich. Nó rộng rải, sơn màu trắng với những bức rèm màu đen ở các của sổ và một cái hiên rộng ở chính điện.

Đang ngồi đọc sách ở ghế bành, ông bố của Mark ngẫng đầu nhìn lên khi họ buớc vào. Jenni thấy nét sững sốt hiện rõ trên mặt của ông ta. Đó là một người đàn ông cao lớn và cũng tựa như Mark, ông cũng có đôi vai rộng và mái tóc dày cùng một lối rẽ đường ngôi nhưng đã bạc trắng. Đôi mắt ông màu xanh xám nổi lộ sau cặp kinh trắng dưới đôi mày đã bạc hẳn. Tuy mắt màu đen không giống bố nhưng cả hai đều có cùng một ánh mắt dò hỏi như nhau.

Ông hỏi:

- Cô chính là Jenni Krueger?

- Vâng, đúng cháu. Nàng cảm thấy ông ta thật dễ mến.

- Chẳng lạ gì khi Erich.. - ông nói. Rồi ngẫm nghĩ mội lúc, ông tiếp: - Bác nóng lòng được biết cháu. Lần trước khi bác ghé vào đây vào cuối tháng Hai, bác mong được gặp cháu nhưng không có dịp.

- Vậy là bác đã ghé lại đây trong tháng Hai?- Jenni hỏi.

Rồi quay sang Mark: "Tại sao anh không mời bác đến

nhà chúng tôi?"

Marc nhún vai:

- Dạo đó Erich có ý cho chúng tôi biết là cô và anh ta đang trong tuần trăng mật. Jenni à, chỉ còn mười phút nữa là tôi phải đến Trung tâm thú y. Chị dùng gì? Trà hay cà-phê?

Mark đi vào nhà bếp và chỉ còn lại một mình nàng với ông Luke Garrett. Nàng có cảm tưởng như bị kiểm tra bởi thầy giám thị và ông ta sẽ hỏi: ‘‘...Cô có quan tâm đến việc học? Cô có phải là một học trò ngoan’’?

Nàng nói ra cái cảm nghĩ đó. Ông Luke mỉm cười: "Có thể bác đang tìm hiểu cháu đây, mọi việc xảy ra thế nào?’’

- Vậy thì, bác đã biết những gì?

- Vụ tai nạn hay cuộc điều tra?

- Như vậy là bác đã biết hết cả rồi. - Nàng đưa tay lên như thể để đẩy đi một vật nặng đang chực nghiền nát nàng... - Cháu khổng thể trách khi thiên hạ nghĩ đến chuyện tồi tệ. Người ta đã tìm thấy chiếc áo choàng của cháu trong xe của nạn nhân. Đã vậy, có một người đàn bà đã từ nhà cháu gọi điện đến Đoàn kịch Gunthrie vào chiều hôm đó.

- Bác vẫn tin rằng hẳn có một lời giải thích hạp lý cho chuyện ấy và nếu bác khám phá ra nó thì mọi việc sẽ được sáng tỏ.

Nàng định kể cho ông Luke nghe về chuyện bà Rooney rồi lại thôi, nàng biết nếu tối qua, khi lên cơn tâm thần, bà Rooney có gọi điện cho nàng thì giờ đây bà hẳn không còn nhớ. Mặt khác, Jenni không còn muốn nhắc lại những lời nói ấy.

Mark trở lại phòng khách, theo sau là một phụ nữ nhỏ nhắn đang bê khay nước. Mùi thơm hấp dẫn của moka làm nàng nhớ đến thứ bánh nướng nhân cà-phê của Nana. Nỗi buồn xa xứ dâng lên như một con sóng làm nàng phải chớp mắt để ngăn dòng lệ của mình.

- Mình như cháu không được hạnh phúc lắm khi sống ở đây nhỉ! Phải không Jenni?

Jenni thật thà đáp:

- Cháu đã từng hy vọng được hạnh phúc và lẽ ra cháu đã có được điều ấy.

Luke dịu dàng nhận xét:

- Cháu nói đúng y như bà Caroline.

Rồi quay sang Mark, ông nói: "Mark à, hẳn con còn nhớ, buổi chiều cuối cùng mà bố mang những chiếc vali của bà Caroline lên xe?"

Vài phút sau đó, Mark đi đến Trung tâm thú y và Luke đưa nàng về nhà.

Suốt đoạn đường, ông ta trầm ngâm lái xe, vẻ đâm chiêu, nàng cố gắng gợi chuyện nhưng sau cùng, họ cũng rơi vào im lặng.

Xe băng qua cửa rào, chạy một vòng và dừng lại trước cửa huớng tây của ngôi nhà. Nàng thấy Luke đang hướng mắt về chiếc xích đu dáng kiểu chiếc thuyền nơi hàng hiên.

Ông đột ngột nói:

- Vấn đề là chốn này không có gì thay đổi.. Hãy chụp một bức hình ngôi nhà hiện nay và so sánh với bức hình của nó cách đây ba mươi năm, thì sẽ thấy chúng y hệt nhau. Chẳng có gì thêm vào, chẳng có gì bớt đi, chẳng có gì dời đổi. Phải chăng vì lý do đó mà mọi người ở đây cứ tưởng như bà Caroline vẫn còn hiện diện, như thể bà đang vội vã đi ra ngoài, luôn thích thú khi gặp bạn bè và giữ họ lại để dùng cơm tối. Sau khi bác ly dị với mẹ của Mark, bà Caroline đã thành một nhũ mẫu của Mark.

Jenni hỏi:

- Còn đối với bác, bà ta thì sao? Caroline là một người như thế nào?

Ông Luke quay sang nhìn nàng và trong thoáng chốc nàng trông thấy vẻ sầu khổ hiện lên trong ánh mắt của ông.

Ông nói:

- Bà Caroline có tất cả những gì đáng mơ ước nơi một người phụ nữ.

Ông đằng hắng như sợ đã nói quá nhiều về mình.

Khi ra khỏi xe, Jenni nói:

- Khi nào Erich về, chúng cháu sẽ mời bác và Mark đến nhà dùng cơm.

- Chúng tôi sẽ rất vui, Jenni. Hẳn là cháu không cần gì cả chứ?

- Thưa vâng.

Nàng đi vào nhà.

Ông Luke gọi:

- Jenni.

Quay lại. Nàng trông thấy khuôn mặt Luke hằn vẻ đau khổ. Ông nói:


- Tha lỗi cho bác. Nhưng sao cháu trông giống Caroline đến thế. Đó là điều hơi đáng sợ. Jenni à, cháu hãy cẩn thận. Coi chừng kẻo gặp tai nạn đấy.

Erich hẹn sẽ về ngày 3 tháng Sáu. Vào buổi chiều ngày 2, chàng gọi điện cho nàng: "Jenni à, anh đau khổ quá. Em yêu. Ước chi anh có thể hy sinh tất cả để đừng thấy em day dứt như thế!"

Nàng thầm nghĩ, hẳn Mark nói có lý. Những lời bàn tán rồi cũng sẽ chấm dứt. Ước chi nàng có thể bám víu với cái ý nghĩ đó để thấy rằng mọi việc rồi sẽ ổn.

Ở đầu dây bên kia, Erich hỏi:

- Jenni à, em có khỏe không?

- Cũng đỡ rồi anh ạ. 

- Em ăn được nhiều không?

- Em sẽ cố gắng ăn. Cuộc triển lãm thế nào anh?

- Rất tốt đẹp. Fondation Gramercy đã mua ba bức sơn dầu rất đuợc giá. Các nhà phê bình nghệ thuật đã dành cho anh những lời rất tốt.

- Em rất mừng, anh sẽ về lúc mấy giờ?

- Anh sẽ xuống sân bay lúc mười một giờ và về đến nhà vào khoảng 2 giờ trưa. Anh yêu em Jenni.

o O o

Chiều hôm đó, nàng thấy căn phòng ngủ của mình trông bớt vẻ buồn bả. Nàng thầm nhủ, nào mọi việc sẽ tốt đẹp thôi. Sau bao tuần lễ, đêm đó nàng được ngon giấc.

Sáng hôm sau, khi Jenni đang dùng điểm tâm với Beth và Tina thì tiếng ầm ĩ vọng lại, thứ tiếng hí man rợ lẫn với tiếng thét đau đớn khủng khiếp.

Beth nhảy xuống ghế và chạy ào ra cửa.

- Mẹ!.

Jenni ra lệnh:

- Con hãy ở yên.

Nàng vội vã đi về hướng chuồng ngựa nơi có tiếng la. Nàng thấy Clyde, tay cầm súng đang chạy ra khỏi văn phòng.

Ông ta nói:

- Đừng đến gần chuồng ngựa. Bà Erich, đừng đến gần.

Biết tiếng gào thét của Joe, nàng làm ngơ trước lời cản

ngăn của Clyde. Trong chuồng ngựa, Joe đang thu mình vào bức tường, tuyệt vọng né tránh hàng loạt cú đá của chú ngựa Baron đang dựng đứng trên đôi chân sau, giương đôi mắt lồi và tung đôi vó sắc trên không. Máu tuôn xối xả trên đầu Joe. Một cánh tay của anh ta đã xuội lơ một bên. Jenni trông thấy Joe ngả sụm xuống sàn; và đôi vó của con Baron đang nện trên ngực anh.

Nàng nức nở cầu khẩn:

- Ôi! Chúa ôi! Chúa.

Rồi nàng bị đẩy sang một bên, trong khi có tiếng hét lớn của Clyde:

- Joe, hãy né sang một bên bên, tôi bắn đây. Clyde nổ súng khi con ngựa đang chồm lên lần nữa. Một tiếng nổ chát chúa cùng lúc với tiếng ngựa hí vang và Baron khựng sửng như một pho tượng rồi ngả vật trên rơm rạ.

Joe cố lê mình ép sát bức tường để tránh sức nặng của con vật ngả đè lên mình. Anh nằm bất động, thở hổn hển, đôi mắt mờ đục vì kinh hoảng, cánh tay khoèo lại trông thật thảm hại. Clyde vất cây súng xuống và chạy ào đến bên Joe.

Jenni hét lớn:

- Hãy để anh ta nằm yên! Gọi xe cứu thương. Nhanh lên!

Đi vòng qua xác con ngựa, Jenni quỳ xuống bên Joe, nàng ve vuốt vầng trán của anh, lau dòng máu đang chảy xuống mắt. Từ những cánh đồng lân cận, người ta chạy đến. Có tiếng nức nở của bà Maude Eckers: "Joe, Joe".

- Mẹ!

- Joe.

Xe cứu thương đến. Những nhân viên cấp cứu, mặc đồ trắng dạt mọi người sang một bên rồi đặt Joe lên cáng. Mắt Joe giờ đã nhắm kín và khuôn mặt trắng bệch. Giọng một người y tá nói nho nhỏ:

- Tôi nghĩ rằng anh ấy không qua khỏi.

Maude Eckers khóc khản tiếng.

Joe mở mắt, nhìn chăm chăm Jenni. Anh nói giọng bối rối và rõ ràng đến kỳ lạ: "Tôi sẽ không nói với ai về việc tôi thấy bà lên xe vào tối hôm ấy, tôi thề đấy!"

Maude Eckers quay lại nhìn nàng khi bà leo lên xe cứu thương theo con trai.

Bà ta quay lại, lớn tiếng nói với Jenni:

- Jenni Krueger, nếu con tôi chết là vì lỗi của bà. Chết tiệt cái ngày bà đến nơi đây! Chúa chúc dữ cho mọi người đàn bà trong gia đình Krueger vì những điều tệ hại mà họ đã gây nên cho gia đình tôi! Chúa sẽ nguyền rủa đứa con mà bà đang mang, dẫu đó là con của ông nào!

Xe cứu thương vội vã lăn bánh và tiếng còi hụ xóa tan sự êm ả của một buổi sáng mùa hè.

o O o

Vài tiếng đồng hồ sau đó, Erich về đến nhà. Chàng đã thuê một chiếc máy bay riêng để mời một chuyên gia phẫu thuật cùng các y tá của bệnh viện Mayo đến nhà. Rồi, chàng đi đến chuồng ngựa, ngồi xổm bên Baron, lấy tay vỗ nhẹ cái đầu xinh đẹp mượt mà của con vật đã chết.

Mark đã đưa đi phân tích mẫu phần ăn của Baron. Kết quả là có chất strychine trộn lẫn trong lúa mạch.

Vào xế chiều, ông cảnh sát trưởng Gunderson đến và đậu chiếc xe ở ngõ vào nông trang - vẫn là chiếc xe cảnh sát mà giờ đây đã thành quen thuộc.

Ông hỏi Jenni:

- Thưa bà Erich, một số người đã nghe Joe thề rằng anh ta sẽ không nói với ai là anh đã thấy bà lên xe vào tối hôm ấy. Joe nói như thế nghĩa là gì?

- Tôi không hiểu câu nói của anh ta..

- Bà Erich à, cách đây vài hôm thì bà đã có mặt tại chuồng ngựa khi bác sĩ Garrett quở trách Joe vì đã để thuốc chuột bừa bãi gần kho lúa mạch. Hẳn bà đã biết chất độc đó có thể gây hại cho Baron và bà cũng đã nghe bác sĩ Garrett cảnh báo cho Joe là chất strychine sẽ làm cho con ngựa phát điên?

- Bác sĩ Garrett đã kế cho ông?

- Ông ta nói với tôi rằng Joe rất cẩu thả trong việc sử dụng thuốc diệt chuột và anh ta đã rầy la cho anh ta một trận truớc mặt ông Erich và bà.

- Ông muốn ám chỉ điều gì nữa thế?

- Thưa bà Erich, tôi không ám chỉ điều gì cả. Joe đã xác

nhận rằng anh ta đã trộn hai cái chậu vào nhau, nhưng tôi không tin. Chẳng ai tin điều đó.

- Thưa ông, liệu Joe có qua khỏi?

- Còn quá sớm để nói. Nhưng nếu có sống chăng nữa, thì cần phải rất lâu mới hồi phục. Joe đang trong giai đoạn cấp cứu, nếu trong ba ngày nữa anh qua khỏi, thì sẽ được đem đến bệnh viện Mayo để điều trị.

Trước khi quay gót ra về, ông cảnh sát trưởng nói:


- Có lẽ đúng như mẹ Joe đã nói, hẳn ở đó Joe sẽ được an toàn hơn.

Cùng với thời gian trôi qua, Jenni bắt đầu đếm từng ngày, từng tuần mong sao đến ngày sinh nở. Mười hai tuần, mười một tuần, rồi mười tuần. Erich sẽ có đứa con trai. Giờ đây, chàng đã chung phòng với nàng, và nàng lại cảm thấy yên ổn. Như vậy là không có lý do gì để người ta xì xầm bàn tán và đứa bé hẳn sẽ giống Erich như tạc.

Joe đã trải qua một cuộc phẩu thuật nhưng cũng chưa thể rời khỏi bệnh viện Mayo trước cuối tháng Tám. Để chăm sóc Joe, bà Maude đã thuê một căn hộ gần bệnh viện. Nàng biết mọi phí tổn này do Erich đài thọ.

Giờ đây, Erich cưỡi con "Ngọn Lửa" mỗi khi cùng dạo chơi với các con. Chàng không còn nhắc đến tên Baron trước mặt Jenni. Qua Mark, nàng biết rằng Joe đã tự nhận là có trộn thuốc vào lúa mạch đồng thời Joe cho hay rằng không hay biết đã nói có gặp Jenni lên xe của Kevin vào tối hôm đó.

Mark không cần phải nói thêm rằng chẳng ai tin lời Joe.

Lúc này, Erich ít đến căn nhà gỗ và dành thời gian nhiều hơn để làm việc cùng với Clyde và đám nhân viên. Khi Jenni thắc mắc hỏi, Erich đã trả lời: "Anh không có hứng đễ vẽ".

Chàng tỏ vẻ quan tâm đến nàng, nhưng khá lạnh nhạt. Nàng luôn có ấn tượng bị Erich dòm ngó. Buổi tối, họ thường đọc sách trong phòng khách. Chàng ít trò chuyện với nàng. Nhưng mỗi khi nhìn chàng thì nàng bắt gặp chàng nhìn xuống như thể không muốn bị bắt gặp là đang nhìn trộm nàng.

Trong thời gian này, ông cảnh sát trưởng Gunderson hầu như có thói quen mỗi tuần ghé lại nhà vợ chồng nàng mỗi tuần một lần để chuyện trò. Có lần, ông nói: "Chúng ta hãy nói về buổi chiều mà Kevin MacPartland đến nhà bà". Khi khác ông nêu ra những nghi vấn: "Bà Erich à, Joe xem chừng rất mến mộ bà thì phải, khá mến mộ để mong muốn che chở cho bà. Bà nghĩ sao, thưa bà?"


Mỗi tối, khi vào phòng, cái ấn tượng về sự hiện diện của ai đó luôn đeo đẳng nàng. Kịch bản luôn diễn ra như thế..

Cũng là giấc mơ nàng tiến vào rừng; một vật gì đó lù lù đi về phía nàng, lảng vảng quanh nàng; đưa tay ra phía trước, nàng chạm phải một mái tóc dài, mái tóc của một người đàn bà. Có tiếng thở càng lúc càng gần hơn. Nàng mò mẫm bật đèn. Và, khi đèn sáng lên, nàng lại thấy mình đơn độc trong căn phòng.

Nàng đã nói cho bác sĩ Emendorf về câu chuyện này

Ônq hỏi:

- Bà nghĩ sao về việc ấy?

Nàng ngập ngừng:

- Tôi không biết.. Không, không hẳn là thế. Dường như giấc mơ của tôi liên quan đến bà Caroline.

Nàng kể cho ông ta nghe về mẹ của Erich và cho ông biết rằng mọi người ở nông trang đều cảm nhận có sự hiện diện của bà Caroline trong ngôi nhà.

- Theo tôi nghĩ là trí tưởng tượng của bà đã gây ra điều đó. Bà có muốn tôi giới thiệu bà một bác sĩ tâm lý?

- Không, Hẳnông có lý, đó là do trí tưởng tượnq của tôi mà ra.

Lúc này, nàng chong đèn sáng để ngủ trong một thời gian rồi sau đó đã đứt khoát tắt đèn. Chiếc giường của nàng kê phía phải cửa ra vào, sát vách tường hướng đông, đầu giường về hướng bắc. Jenni tự hỏi không hiểu Erich có chấp nhận việc dời chiếc giường đến đặt giữa hai cửa sổ hướng ra phía Nam? Từ nơi đây, ánh trăng rọi vào căn phòng thật là thích! Mỗi khi mất ngủ, Jenni thường đứng đây để nhìn ra ngoài.

Nàng thấy tốt hơn không nên xin chàng được dời giường.

Có một sáng. Beth đột ngột hỏi nàng:

- Mẹ à, tối qua, mẹ vào phòng con sao mẹ không nói

năng gì cả?

- Cưng à, mẹ không hề vào phòng con.

- Có, mẹ có vào mà.

Nàng thầm nghĩ, phải chăng mình bị mộng du?

Nàng thấy thai nhi trong bụng không có những cú đạp mạnh như Beth và Tina trước đây. Nàng cầu xin cho đứa bé được mạnh khỏe. Mong sao sinh được một đứa con trai cho Erich.

Tháng Tám đêm về thật mát mẻ sau những buổi chiều oi ả. Những cánh rừng đã khoác lên những sắc vàng óng. Rooney đã báo trước: "Mùa thu sẽ đến sớm và khi lá cây đã trở vàng thì bà đã may xong tấm vải chắp và bà có thể treo nó lên ở phòng ăn".

Jenni cố tránh không gặp Mark, nàng không ra khỏi nhà mỗi khi thấy xe anh đậu gần văn phòng, nàng thầm nghĩ, liệu anh ta cũng có thể nghĩ mình bỏ thuốc chuột vào lúa mạch của Baron? Nàng không thể chấp nhận được những nghi ngờ của Mark.

Vào những ngày đầu của tháng Chín, Erich mời Mark và Luke dùng cơm tối. Chàng đột ngột nói:

- Jenni à, ông Luke sẽ trở về Florida, vậy mà anh chưa có dịp gặp. Anh sẽ bảo Elsa chuẩn bị bữa tiệc. Anh sẽ mời ông Luke và Mark, có cả Emily nữa.

- Không, anh phải để em nấu nướng chứ, vì đó là cái việc duy nhất mà em có thể làm.

Nàng nhớ lại buổi tiệc đầu tiên mà gia đinh nàng mời họ là cái ngày ông cảnh sát trưởng đến báo tin Kevin mất tích. Nàng nóng lòng gặp lại ông Luke Garrett. Nàng biết Erich thường đến nhà Mark và dẫn theo Beth và Tina. Chàng không bao giờ nói cho nàng biết những nơi chàng đến với các con. Chỉ đơn giản cho biết: "Jen, em hãy nghỉ ngơi đi, anh giữ hộ các con cho em".

Sau khi Erich đã dẫn các con ra đi. Jenni đi dạo trong nông trang, nàng đi dọc theo bờ sông, cố xua đi hình ảnh chiếc xe của Kevin rơi xuống nuớc ở ngả rẽ của con đường. Nàng đi ngang qua nghĩa trang, những cánh hoa mùa hè khoe sắc trên phần mộ của bà Caroline.

Một ý muốn thôi thúc nàng đi vào rừng, để tìm căn nhà gỗ của Erich, có lần, nàng đã đi sâu năm mươi mét vào rừng, nơi những cành cây rậm rạp che khuất ánh mặt trời rồi một chú chồn chạy ngang qua chạm phải nàng để đuổi theo một con thỏ. cảm thấy sợ hãi, nàng liền quay lui.

Nàng đã đặt mua áo bầu tại cửa hiệu Dayton, nàng thầm nghĩ, minh có thai đã bảy tháng rồi mà còn có thể mặc vừa những quần áo cũ. Nhưng nàng thấy ham thích mua sắm quần áo mới mà không quên trước đây nàng đã không mua sắm gi nhiều trong kỳ mang thai Beth và Tina. Lần này, Erich nói với nàng: "Em cứ đặt mua những gì em thích".

Buổi chiều dọn tiệc, nàng mặc một chiếc robe rất đơn giản và cắt thật khéo, bằng vải lụa màu xanh ngọc bích có cổ viền ren. Jenni biết Erich thích màu xanh này vì nó hợp với màu mắt nàng, cũng như chiếc áo ngủ màu xanh ngọc bích.

Gia đình Garrett và Emily đến cùng lúc. Jenni nhận thấy Mark và Emily có vẻ thân tình hơn. Họ ngồi bên nhau trên trường kỷ. Và trong một lúc, Emily đặt tay trên cánh tay của Mark. Jenni thầm nghĩ, có thể họ đã hứa hôn? Sự bất ngờ đó làm nàng sửng sờ. Tại sao?

Emily cố tỏ ra dễ mến, nhưng khó khăn để tìm một đề tài cho câu chuyện. Cô ta nói về lễ hội ở quận.

- Các khu hội chợ có vẻ tầm thường nhưng tôi thấy cũng vui. Và mọi người đều trầm trồ về các con của anh chị đấy!

Erich mỉm cười:

- Ồ, chúng rất dễ mến… Cô hẳn sẽ rất sung sướng khi nghe tin việc nhận con nuôi đã hoàn tất. Từ nay, luật pháp công nhận Beth và Tina là con của gia đình Krueger.

Dĩ nhiên Jenni đã chờ đợi điều đó, Erich đã biết tin đó từ lúc nào? Dạo gần đây. Erich đã không còn hỏi ý kiến của nàng mỗi khi chàng dẫn hai đứa bé đi. Phải chăng vì chúng đã được luật pháp công nnận là con của gia đinh Krueger?

Luke Garrett ngồi lặng im trong chiếc ghế bành rộng. Jenni nhanh chóng hiểu ra tại sao. ông ta đang ngắm nhìn bức chân dung của bà Caroline, nàng thắc mắc, không hiểu ông ta muốn nói gi khi căn dặn nàng hãy coi chừng gặp tai nạn?

Bữa tiệc diễn ra tốt đẹp. Dựa theo một cuốn sách cũ dạy nấu ăn, Jenni đã nấu món canh tôm cua với cà chua, ông Luke thích thú nói:

- Erich à, bác còn nhớ, đây là một trong những món đặc sản của bà ngoại cháu nấu khi cháu còn bé. Thật ngon tuyệt! Jenni.

Như để bù lại sự im lặng khi mới đến, ông Luke kể về những kỷ niệm thời thơ ấu:

- Ông bố của cháu chơi thân với bác như bây giờ cháu

với Mark vậy.

Họ ra về lúc hai mươi hai giờ. Erich giúp Jenni dọn dẹp bàn ăn. Trông chàng có vẻ hài lòng với bữa tiệc hôm nay.

Chàng nói:

- Anh nghĩ rằng Mark và Emily có ý định đính hôn. Bác Luke hẳn sẽ vui sướng vì ông ta nóng lòng chờ Mark lập gia đình.

- Em cũng nghi như anh. Jenni nói.

Tuy cố gắng nhưng giọng nàng không mấy vui.

Trời rét cằm căm khi tháng Mười đến. Từng cơn gió mạnh tước đi các sắc vàng của cây; cỏ xỉn màu dưới lớp đóng băng; mưa rét buốt. Lúc này, trong ngôi nhà nồi hơi của hệ thống sưởi liên tục phát ra tiếng ù ù.

Jenni không còn ai ra ngoài, Những cuộc đi dạo làm

nàng mệt nhoài và bác sĩ Elmendorf khuyên nàng nên chấm

dứt. Mỗi chiều Rooney đều đặn đến thăm Jenni. Họ may tả lót cho em bé. Jenni than thở:.

- Tôi may vá sao vụng về quá!

Tuy vậy nàng cảm thấy thật sự thích thú khi được may các

chiếc ảo trẻ em bằng vải hoa mà bà Rooney đã mua ở phố.

Bà Rooney cũng là người đã chỉ cho nàng chiếc nôi đã

từng sử dụng cho các em bé trong gia đình Krueger, cái nôi

được bỏ trong góc kho tầng dưỏới mái, che phủ bởi những

cái khăn trải giường.

Bà Rooney nói:

- Tôi sẽ thay một lớp ren mới cho chiếc nôi. Công việc làm bà thích thú và trong nhiều ngày liền bà không hề có một biểu lộ nào về chứng rối loạn thần kinh.

Jenni nói:

- Tôi sẽ đặt chiếc nôi vào phòng ngủ trước đây của Erich.

Tôi không muốn dời chỗ mấy đứa con gái. - Nhưng căn phòng khác thì quá xa. Tôi sợ ban đêm không nghe được tiếng em bé khóc.

Rooney buột miệng:

- Bà nói cứ như bà Carọline. Phòng của Erich khi cậu ấy còn bé là một phần của phòng ngủ chính, một loại như hốc kê giường. Caroline đã đặt chiếc nôi ở đấy và một chiếc bàn để thay tả cho em bé. Ông JOhn không chấp nhận để

nôi em bé trong phòng ngủ vì ông không muốn phải rón

rén lo sợ làm đứa bé thức giấc. Chính vì thế người ta dựng lên một vách ngăn.

- Vách ngăn nào nhỉ?

- Erich không nói cho bà nghe sao? Trước đây, cái giường của bà đang nằm đặt sát vách hướng Nam. Giờ đây trên đầu giường của bà có cái cửa trượt.

- Chỉ cho tôi xem đi Rooney.

Họ lên phòng ngủ trước đây của Erich.

Rooney nói:

- Dĩ nhiên, từ phòng bà, vì cái giường nên ta không thể đẩy cánh cửa. Nhưng, bên này thì khác, bà nhìn xem.

Bà ta đẩy chiếc ghế bập bênh và chỉ cho nàng thấy một nắm đấm cửa nằm trong bức vách dán giấy: "Bà hãy nhìn cánh cửa này, nó có thể đẩy được rất nhẹ nhàng".

Cánh cửa trượt đi không một tiếng động: "Caroline cho đặt cánh cửa này để có thể chia căn phòng ra làm hai khi Erich lớn lên. Clyde đã làm vách ngăn này với sự trợ giúp của John Brothers. Họ làm cánh cửa thật tốt nhỉ? Bà hẳn không bao giờ đoán ra là ở đây có cánh cửa?"

Jenni đứng một lúc nơi ngưỡng cửa trượt, nàng thấy rõ là mình đang đứng ngay trên đầu giường ngủ của nàng, nàng hơi nghiêng mình và hiểu ra rằng tại sao nàng đã cảm thấy có một sự hiện diện một khuôn mặt, nàng chắc rằng, mái tóc của Rooney hẳn là rất dài khi bà xõa tóc.

Cố giữ giọng bình thản, nàng hỏi:

- Này, Rooney, bà đã từng mở tấm vách ngăn này vào ban đêm để nhìn tôi?

- Tôi không hề, nhưng Jenni à...


Rồi, kề sát tai Jenni, bà nói tiếp: "Tôi không muốn nói điều đó cho Clyde nghe bởi ông ta sẽ cho rằng tôi khùng, đôi khi ông ta đã làm tôi sợ khi bảo rằng phải đưa tôi đi xa khỏi nơi này hầu tăm trí tôi được yên ổn. Nhưng Jenni à, trong những tháng gần đây, tôi đã thấy Caroline lảng vảng quanh ngôi nhà, tôi đã đi theo và tôi thấy bà Caroline lên cầu thang phía cuối nhà. Vậy thì, bà hiểu chứ, Jenni, nếu Caroline có thể về được thì Arden cũng sẽ trở về.

Bình thản nằm dài trên giường, Jenni nhẩm tính khoảng thời gian trôi qua giữa những cơn co thắt, chúng kéo dài trong suốt hai tiếng, cách khoảng mỗi mười phút và rồi bỗng chốc chúng kề cận nhau hơn, mỗi một năm phút. Jenni dịu dàng ve vuốt cái bụng bầu. Nàng thầm nghĩ, thế là ta sắp sinh con! Nàng nhớ lại trong lần khám thai sau cùng, bác sĩ Elmendorf đã tỏ ra hài lòng.

Ông ta nói:

- Em bé cân nặng khoảng năm li-vrơ. Tôi mong em bé được nặng hơn chút đĩnh, nhưng như thế cũng tạm được. Thật ra, tôi nghĩ bà sẽ sinh sớm". - Sau khi cho nàng siêu âm, ông cho biết thêm: - "Bà Erich, bà sẽ sinh bé trai".

Nghĩ đến đó, nàng đứng dậy và đi ra hành lang đê báo cho Erich biết về sự chuyển bụng nhưng phòng của chàng đã đóng cửa. Jenni chưa bao giờ vào trong ấy, rụt rè gõ cửa, nàng nhẹ nhàng gọi:

- Erich à!

Không có tiếng trả lời. Nàng thầm nghĩ, phải chăng trong đêm chàng đã đến căn nhà gỗ, dạo này, chàng đã vẽ trở lại và luôn về nhà để ăn tối và ngay cả khi trở lại căn nhà gỗ sau đó thì chàng cũng không ở qua đêm.

Nàng nhớ rằng mình đã nói cho Erich nghe về chuyện

cái bức vách ngăn giữa phòng ngủ lúc trước của chàng và phòng ngủ chính, lúc đó chàng đã đáp: "Chà, anh đã hoàn toàn quên những chuyện đó. Tại sao em cứ thắc mắc với cái chuyện có ai đó đã mở nó ra? Anh biết chắc rằng chỉ có Rooney là người mặc sức ra vào ngôi nhà này; anh đã dặn em rằng đừng thân thiết với bà ta". - Nàng không dám kể cho chàng nghe việc Ronney tin đã trông thấy bà Caroline.

Nàng mở cửa phòng Erich rồi bật đèn. Khăn trải giường vẫn y nguyên. Erich không có ở đó.

Jenni thấy mình cần phải đi bệnh viện. Lúc này là bốn giờ sáng và tại nông trang này chẳng ai thức giấc trước bảy

giờ. Trừ khi …

Bằng đôi chân trần, Jenni rón rén đi qua hành lang, qua những dãy phòng kín cửa. Nàng biết Erich không bao giờ

ngủ trông bất cứ căn phòng nào ở đây nhoại trừ…

Jenni mở nhẹ cánn cửa phòng mà Erich đã sống hồi còn

bé. Ánh trăng lấp lánh trên chiếc cúp của đội thiếu niên

bóng chày. Cạnn giường là một chiếc nôi với lụa vàng và



voan trắng mới tinh.

Trên chiếc giường với khăn trải đã nhầu, Erich nằm co ro trông tư thế thai nhi, tư thế mà chàng luôn yêu thích, bàn tay chàng đặt lên cái nôi như ôm lấy nó mà ngủ. Jenni bỗng nhớ đến lời nói của Rooney; " Tôi tương chừng như còn thấy bà Caroline đang ru đứa bé trai trong chiếc nồi này. Tôi thường nói với Erich rằng hẳn là ông ta gặp may khi có một bà mẹ kiên nhẫn như thế.!"

Chạm vào vai chàng, Jenni gọi nhỏ:

- Erich…

Chàng đột ngột mở mắt và bật dậy:

- Chuyện gì thế, Jenni?

- Em đang chuyển bụng, hẳn phái đến bệnh viện thôi!

Vội vã ra khỏi giường, chàng ôm nàng và nói:

- Một điều gì đó khiến anh đêm nay đến nơi đây, để được gần em. Trong khi ngủ thiếp đi anh đã nghĩ thật tuyệt vời biết bao khi được thấy con trai của chúng ta nằm trong chiếc nôi này.

Đã nhiều tuần qua, chàng không gần nàng và nàng nhận thấy cần chàng ôm ấp biết mấy. Nàng ve vuốt khuôn mặt chàng, trong bóng tối, nàng cảm thấy những ngón tay mình luớt nhẹ trên đường nét của đôi má, cặp mi mềm dịu của chàng.

Nàng rùng minh.

Thấy thế, Erich hỏi:

- Gì thế, em yêu? Em không được khỏe ư?

Thở dài, nàng nói:

- Chẳng hiểu sao nửa, em bổng nhiên thấy sợ.Tưởng chừng như em đang có đứa con đầu lòng. Phải thế không anh?

o O o

Ngọn đèn trần trong phòng sinh quá sáng làm Jenni lóa mắt. nàng ngất đi từng lúc. Erich mặc bộ đồ trắng và đeo khẩu trang như một người thầy thuốc đang đứng bên cạnh và không rời mắt khỏi nàng. Nàng thầm nghĩ, tại sao Erich lại chăm chú nhìn nàng đến thế?

Nàng cảm thấy, một cái rùng mình của cơn đau sau cùng. Bác sĩ Elmendorf nhắc lên một thân hình bé bỏng mềm nhũn. Mọi người hướng mắt về phía đứa bé. có tiếng ai đó nói lớn: "Oxy".

Đứa bé cần phải sống!

Jenni muốn thốt lên: "Hãy trao nó cho tôi", nhưng không nói nên lời.

Nàng nghe tiếng nói căng thẳng và lo lắng của Erich:

"Đưa nó cho tôi xem nào". Sau đó là tiếng thầm thì thất

vọng. "Nó có mái tóc màu nâu đỏ! giống mấy đứa con gái".

Lần này, khi nàng mở mắt, căn phòng đã chìm trong

bóng tối. Cạnh giường nàng có một nữ y tá đang ngồi.

Jenni nói:

- Bé đâu?

Bằng giọng bình thản, cô y tá nói:

- Thưa bà, mọi việc đã ổn… Em bé chỉ, hơi yếu một chút thôi, Bà hãy gắng tĩnh duỡng đi.

- Chồng tôi đâu?

- Ông ấy về nhà rồi.

Nàng cố nhớ lại những lời mà Erich đã nói trong phòng sinh

nhưng không tài nào. Nàng bồng bềnh trong cơn mê - tỉnh.

Trong buổi sáng, một thầy thuốc khoa nhi đến phòng nàng.

Ông bác sĩ nói:

- Tôi là bác sĩ Bovich. Phổi của cháu chưa được phát triển đúng mức, có vài vấn đề khó khăn nhưng chúng tôi cũng sẽ giải quyết được, bà hãy yên tâm. Tuy vậy, vì bà đã khai là ngươi đạo Công giáo nên tôí thấy việc cho bé rửa tội vào tối hôm qua là điều rất tốt.

- Bộ con tôi yếu lắm ả? Tôi muốn nhìn thấy nó.

- Lát nữa, bà có thể đến khu tiệt trùng để nhìn cháu, Bé

đang còn thở oxy. Kevin là một em bé xinh đẹp. Bà Krueger à!

Jenni thốt lên

- Kevin!

- Vâng. Trước khi rửa tội, linh mục đã hỏi chồng bà tên cháu thì ông ta nói tên là Kevin. Thưa bà tên cháu là Kevin MacPartland Krueger phải không ạ?

Tay ôm bó hồng lớn đỏ thắm, Erich bước vào phòng và nói ngay:

- Jenni, Jenni à, họ nói con chúng ta sẽ qua khỏi, bé sẽ lành mạnh. Khi về đến nhà, anh đã khóc suốt đêm, nghĩ rằng không còn chút hy vọng nào.

- Tại sao anh nói với họ con tên là Kevin MacPartland?

- Em yêu, họ nói rằng con chỉ còn sống thêm ít giờ thôi, anh thì chỉ muốn dành cái tên Erich cho đứa con trai sống khỏe mạnh, nên lúc đó chợt xuất hiện cái tên Kevin và anh nghĩ như thế sẽ làm em vui thích.

- Erich à, hãy đổi cái tên đó đi anh!

- Hẳn nhiên, em yêu. Con sẽ mang tên Erich Krueger trên giấy khai sinh của nó.

Trong thời gian nằm viện, Jenni đã cố gắng tinh dưỡng để lấy lại sức. Sau bốn ngày, người ta đã đưa bé ra khỏi lồng oxy và nàng có thể ẵm con trên tay. Đứa bé quá mong manh. Tình âu yếm lai láng trong lòng khi nàng nhìn đến chiếc miệng bé xíu nút sữa. Nàng chưa từng nuôi Beth và Tina bằng sữa mẹ vì lúc đó nàng bận đi làm, nhưng đối với đứa bé này, nàng quyết tâm tận dụng thời gian cùng tâm huyết để lo cho con.

Năm ngày sau khi sinh, Jenni rời bệnh viện. Trong ba tuần kế tiếp, nàng dành thời gian lui tới bệnh viện để nuôi con. Đôi khi Erich chở nàng đi, đôi khi nàng lái xe đi một mình.

Erich đã nói với nàng:

- Anh sẽ làm hết mình cho đứa bé, em yêu.

Sau ngày lễ Tạ ơn, bệnh viện cho phép Jenni mang đứa bé về nhà. Nàng ôm lấy thân hình bé nhỏ của con, dịu dàng thay áo cho bé. Nàng mặc cho bé một chiếc áo sơ mi vải có bông hoa nhỏ, một bộ đồ áo liền quần và đội cho bé một chiếc nón len màu xanh, nàng bọc bé trong chiếc chăn nhỏ và đặt bé vào chiếc giỏ mây như một tổ chim đuợc tô điểm ren tua và nệm bằng satanh.

Bên ngoài trời rất rét, tuyết không ngừng rơi trong tháng mười một. Gíó hú trong lùm-cây, không ngớt lay động những cành cây trơ trụi. Những cuộn khói liên tục dâng lên từ ngôi nhà và văn phòng, từ nông trại của Clyde và Rooney gần phía nghĩa trang.

Mark và Emily đến thăm đứa bé.

Emily thốt lên:

- Đứa bé thật kháu khỉnh!

Erich cho mọi người xem ảnh của cháu.

Jenni nói nho nhỏ:

- Cám ơn cô đã tặng hoa, ông bà cụ cũng biếu tôi một bó hoa rất đẹp. Tôi đã điện để cám ơn bà cụ nhưng mà không gặp. Có lẽ bà cụ đã vắng nhà.

Nàng đã cân nhắc khi nói lên chữ "có lẽ". Jenni tin chắc rằng bà Hanover đã có nhà khi nàng gọi điện đến.

Emily vui vẻ nói:

- Cha mẹ tôi rất lấy làm mừng cho bà... và dĩ nhiên cho cả Erich, tôi chỉ mong điều đó sẽ gợi cho ai đó một ý nghĩ...

Nói xong, cô ta nhìn Mark và cười.

Anh ta mỉm cười đáp lại.

Jermi thầm nghĩ, hẳn Emily rất tự tin khi nói lên điều đó.

Cố giữ thái độ điềm tĩnh, Jenni nói với Mark:

- Này, Anh nghĩ sao về con trai tôi? Liệu cháu có thể đạt được giải thưởng trong cuộc thi bé đẹp của hạt chúng ta không?

Mark đáp:

- Đương nhiên thôi.

Jenni nghe thấy trong âm giọng của Mark một điều gì đó. Phải chàng sự lo sợ? Sự thương xót? Phải chăng cũng như nàng anh đã ưu tư trước vẻ quá ốm yếu của đứa bé?

Nàng tin chắc điều đó.

Rooney đã chứng tỏ mình là một y tá thành thạo, điều mà bà ưa thích hơn cả là cho bé bú dặm thêm sau khi đã bú sữa mẹ, hoặc bà ta đọc truyện cho các bé gái nghe khi em bé đã ngủ.

Jenni rất hài lòng có được sự giúp đỡ của Rooney, như vậy, tình trạng của đứa bé vẫn làm nàng ưu tư, cháu quá xanh xao và ngủ quá nhiều. Dạo này, bé bắt đầu biết nhìn, hẳn mắt bé sẽ lớn và có màu hạt dẻ của đôi mắt Erich, nhưng lúc này, thì nó vẫn là màu xanh biếc.

Nàng nói với Erich:

- Em tin chắc là trong đôi mắt con có những chấm màu xanh lục. Theo em nghĩ thì đôi mắt thằng bé sẽ trông giống đôi mắt của mẹ anh, Erich, anh hài lòng chứ?

- Rất hài lòng.

Erich chuyển chiếc giường rộng kiểu có tán về phía vách tường hướng nam, để mở vách ngăn giữa căn phòng chính

và căn phòng nhỏ, như thế, nàng có thể nghe mỗi tiếng động của con trong nôi.

Erich vẫn ngủ ở phòng của chàng.

Chàng nói:

- Jenni à, em vẫn cần phải nghỉ ngơi!

- Nếu được anh cùng ngủ chung phòng, em rất thích.

- Chưa được đâu em!

Nàng thầm nghĩ, thật ra, tự thâm tâm nàng cũng mong điều đó, bởi đầu óc nàng luôn bận rộn vì đứa bé, sau tháng đầu tiên, bé đã sụt mất một trăm tám mươi gam và vị bác sĩ nhi khoa đã tỏ vẻ lo âu, ông đã nói: "Chúng ta sẽ tăng lượng sữa bình cho bé, tôi e rằng sữa mẹ không đủ chất dinh dưỡng. Bà ăn uống có đầy đủ không? Hay có điều gì đã làm bà băn khoăn? Bà nên nhớ rằng người mẹ thoải mái giúp cho đứa con khỏe mạnh hơn".

Nàng cố gắng ăn uống thật nhiều và đầy đủ chất dinh dưỡng. Đứa bé bắt đầu ham hố bú mẹ rồi mệt lả và lăn ra ngủ. Nàng nói cho bác sĩ nghe điều ấy.

Bác sĩ nói:

- Thưa bà, bà nên đem cháu đi xét nghiệm.

Em bé phải ở lại ba ngày trong bệnh viện. Jenni ở phòng bên cạnh nhà nuôi trẻ.

Để an ủi nàng, Erich đã nói:

- Jenni à, em an tâm, ở nhà, anh sẽ lo cho mấy đứa con gái.

- Vâng, em biết. Erich.

Lúc này, nàng chỉ được thật sự sống khi ôm con trên tay.

Sau khi chuẩn đoán bác sĩ nói với nàng:

- Một trong những van tim của cháu bị hẹp, hẳn là sau

này phải giải phẩu cho bé, nhưng người ta không thể liều đẻ làm việc đó bây giờ.

Nàng nhớ lại lời nguyền rủa của Maude Eckers: "Chúa sẽ nguyền rủa trên đứa trẻ mà bà đang mang". - Jenni ôm chặt lấy đứa con mới sinh.

Jenni hỏi bác sĩ:

- Thưa bác sĩ, liệu con tôi có gặp nguy hiểm khi phải giải phẫu?

- Mọi cuộc giải phẫu đều nguy hiểm. Nhưng hầu hết các cháu nhỏ có thể vượt qua.

Một lần nữa nàng lại ôm con về nhà. Những sợi tóc tơ lúc mới sinh bắt đầu rụng và dần dần thay vào mớ tóc vàng ánh.

Nàng nói với Erich:

- Erich à, thằng bé sẽ có mái tóc giống anh!

- Anh nghĩ rằng nó sẽ tóc hung như hai chị nó.

Tháng Chạp đã đến. Mọi người chuẩn bị đón lễ Giáng sinh. Erich đặt một cây thông lớn trong góc, cạnh lò sưởi. Hai đứa bé giúp chàng trang hoàng cây thông. Ẵm con trên tay, Jenni ngồi nhìn họ lăng xăng nàng không muốn đặt con vào nôi và nàng thầm nghĩ như thế này thì con dễ ngủ hơn, nó có vẻ luôn bị lạnh, hẳn vì sự tuần hoàn của nó không được tốt.

Erich nhận xét:

- Anh thấy em chỉ lưu tâm đến thằng bé. Còn anh,Tina và Beth thì hình như bị em hoàn toàn bỏ rơi.

Erich dẫn các con gái đi ngắm ông già Noel ở Trung tâm thương mại trong vùng và mua quà cho chúng.

Luke đã trở lại nghỉ đông tại Minnesota, cùng Mark và Emily, ông đã đến thăm họ vào buổi chiều lễ Giáng sinh. Emily diện rất đẹp, cô ta khoe với nàng chiếc xắc tay bằng da đắt tiền là qua của Mark.

Emily nói:

- Chị thấy có đẹp không?

Jenni thầm nghĩ, phải chăng cô ta đang chờ một hôn lễ.

Luke muốn ẵm con nàng một lúc.

Jenni hãnh diện nói:

- Bé đã tăng thêm được hai trăm bốn mươi gam, phải thế không? Pitou?

Emily hỏi nàng.

- Bà vẫn gọi cháu là Pitou?

- Gọi như thế thì nghe cũng kỳ thật. Nhưng nếu gọi cháu là Erich thì có vẻ trịnh trọng quá khi cháu còn nhỏ thế này.

Nàng mỉm cười nhìn họ, Erich không nói năng gì. Ba người khách nhìn nhau với ánh mắt ngạc nhiên. Nàng thầm nghĩ, dĩ nhiên họ đã đọc trong mục tin vui đăng trên báo về ngày sinh của con nàng, trong mục này em bé mang tên Kevin, nhưng sao Erich lại chưa giải thích cho họ?

Emily đánh tan sự im lặng bối rối giữa họ khi cúi xuống trên đứa bé sơ sinh, cô nhận xét:

- Tôi nghĩ rằng cháu có màu tóc giống các cháu gái nhỉ?

Jenni lại nở nụ cười:

- Ồ, tôi tin chắc rồi đây nó sẽ vàng giống tóc của Erich. Sáu tháng nữa thôi thì cháu bé sẽ là một Krueger thật sự với mái tóc xoăn. Rồi, ẳm lấy đứa bé từ tay Luke, nàng nói:

- Con sẽ giống bố như tạc chứ, Pitou!

Erich nhận xét:

- Đó là điều mà tôi đã dành nhiều thời gian để nói.

Sững sờ khi nghe Erich nói, nàng thầm nghĩ, không, chàng

không hề có ý cạnh khóe về điều đó! Nàng dò xét vẻ mặt của từng người: Emily trông rất là ngượng nghịu; Luke thì vẫn nhìn thẳng về phía trước; Mark có khuôn mặt lạnh lùng, nàng có cảm giác là anh ta đang nổi giận. Erich đang âu yếm cười với đứa bé.

Nàng biết chắc là Erich không đổi tên cho con trong giấy khai sinh của nó.

Lúc này, đứa bé bắt đầu rên khóc, thấy thế, nàng đứng lên và nói:

- Tội nghiệp cho con yêu của mẹ. - Xin lỗi, tôi cần phải... lo cho Kevin.

Sau khi con đã ngủ yên, Jenni vẫn ngồi bên chiếc nôi. Nàng nghe tiếng bước chân của Erich đi lên lầu cùng với hai đứa bé gái, có tiếng nói nhỏ nhẹ của chàng; "Các con đừng làm ồn kẻo em bé thức giấc, ba sẽ đi chào mẹ giùm các con. Hôm nay thật là một ngày lễ Noel vui vẻ? Phải không nào?

Nghe đến đó, Jenni thầm nghĩ, tôi không thể tiếp tục sống như thế này.

Cuối cùng nàng đi xuống nhà dưới. Erich đã cho lại những món quà vào hộp và bày biện chúng quanh cây Noel. Chàng đang mặc một chiếc áo vest nhưng mà nàng đã đặt mua ở cửa hiệu Dayton, màu xanh đậm thật hợp với chàng, nàng nhận thấy mọi màu sậm đều hạp với Erich…

Erich nói:

- Jenni à, anh rất sung sướng nhận được món quà của em. Mong rằng em cũng hài lòng với món quà của anh.

Erich đã tặng cho nàng một áo vest bằng lông vison trắng.

Không đợi nàng trả lời, Erich tiếp tục sắp xếp các món quà và nói:

- Hai đứa bé rất thích các món quà của chúng, còn đối với thằng bé còn quá nhỏ chưa biết thích gì, nhưng rồi đây nó có thể chơi với các con thú nhồi bông.

- Erich, anh cất đâu giấy khai sinh của con?

- Trong tập hồ sơ ở văn phòng, tại sao em hỏi thế?

- Tên con thật sự được ghi như thế nào?

- Tên nó là Kevin.

- Anh nói với em là anh đã thay cái tên đó rồi mà.

- Theo anh nghĩ, việc thay tên như thế là sai lầm lớn lao.

- Vì sao chứ.

- Jenni à, thiên hạ đã xầm xì quá nhiều về chúng ta vậy thì họ sẽ nghĩ sao khi chúng ta điều chỉnh tên con? Hẳn thì họ sẽ bàn tán thêm mười năm nữa! Đừng quên rằng chín tháng trước khi sinh đứa bé, chúng ta chưa kết hôn.

- Nhưng tại sao anh đặt tên cho con là Kevin?

- Jenni, anh đã giải thích cho em rồi mà. Như em biết đấy, lúc này, thiên hạ đã bớt bàn tán về chúng ta; ngay cả khi những người trong vùng nói về vụ tai nạn, họ không nhắc đến tên Kevin mà chỉ nói là người chồng trước của bà Jenni Krueger, cái gã đi theo bà ta đến Minnesota và lao xuống sông. Nhưng anh tin chắc một điều là giờ đây, nếu chúng ta điều chỉnh tên con, mọi người sẽ thắc mắc cho đến năm mươi năm nửa và như thế, họ sẽ nhớ đến cái tên Kevin MacPartland.

Jenni lo lắng hỏi:

- Erich à, còn lý do nào khác khiến anh không chỉnh tên con trên giấy khai sinh nữa không? Phải chăng là đứa bé bệnh nặng hơn là em nghĩ, hay là anh chỉ muốn dành tên họ của anh cho đứa bé khỏe mạnh? Nói cho em biết đi.Erich. Em van anh. Bác sĩ và anh đã giấu em điều gì?

Erich đến bên nàng, ánh mắt dịu dàng trìu mến:

- Bộ em không thấy sao, mọi việc sẻ ổn, đừng lo lắng nữa, Jenni, con khỏe mạnh lên từng ngày đấy!

Jenni nói lên một điều nữa đang làm nàng thắc mắc:

- Erich à, khi em còn ở trong phòng sinh, anh đã nói là thằng bé có mái tóc nâu đỏ giống hai bé gái.. Kevin cũng có mái tóc màu nâu đỏ. Này, Erich, nói cho em biết, phải chăng anh muốn ám chỉ rằng Kevin là cha của đứa bé? Anh không có quyền nghi như thế!

- Tại sao anh phải nghĩ như thế?

- Vì sự nhận xét của anh về màu tóc của con. - Rồi nàng nói tiếp giọng run rẩy - Rồi anh sẽ thấy, con sẽ giống anh như đúc, rồi tóc của con sẽ vàng óng cho anh xem. Vậy mà, ban chiều, khi khách khứa còn ở đây, anh đã có thái độ đè bỉu khi em nói rằng nó giống cha nó... Này Erich, không lẽ anh cho rằng Kevin là cha của đứa bé ư?

Nàng chăm chú nhìn chàng. Mái tóc vàng của chàng ánh lên màu hổ phách trên nền nhưng xanh. Lần đầu tiên nàng chú ý đến đôi mi và cặp mày của chàng sao mà đậm nét thế! Nàng nhớ lại những bức tranh trong lâu đài ở Venise. Trên đó mô tả những người của thế hệ quyền quý với khuôn mặt mỏng, dáng điệu ngạo nghễ, đôi mắt với nét nhìn coi thường thiên hạ. Lúc này, đôi mắt của Erich biểu lộ một ít vẻ khinh thường ấy.

Nàng thấy mặt chàng đanh lại khi nói:

- Này Jenni, khi nào em mới chấm dứt cái trò suy diễn sai lệch về những điều anh làm hoặc nói? Anh đã tỏ ra tử tế với em, anh đã đưa em và các con gái em ra khỏi căn hộ một phòng nghèo khổ, để đến sống trong ngôi nhà xinh đẹp này, đã cho em nữ trang, quần áo và mọi thứ xa hoa. Em đã có những gì em ao ước, vậy mà em đã lén lút hẹn hò với Kevin MacPartland và gây tai tiếng. Anh biết chắc rằng chuyện vợ chồng chúng ta là đề tài mà người ta bàn tán trong bữa cơm chiều. Anh tha thứ cho em, nhưng em không có quyền buộc tội anh, nghi ngờ từng lời nói của anh. Thôi, chúng ta hãy đi ngủ, bây giờ là đến lúc chúng ta chung giường.

Jenni nhận thấy, đôi tay Erich bấu chặt cánh tay nàng, toàn thân chàng toát ra sự căng thẳng và một điều gi đó khủng khiếp.

Bối rối, quay mặt đi, Jenni dịu dàng nói:

- Erich à, hai chúng ta đều mệt mỏi lắm rồi, trong một thời gian quá lâu chúng ta đã chịu đựng nhiều thử thách, theo em nghĩ, thì anh nên quay lại với hội họa. Anh đã không vào căn nhà gỗ từ khi em có thằng bé. Vậy tối nay, anh hãy ngủ trong phòng của anh để ngày mai đi sớm, nhưng anh hãy mặc đồ ấm nhé! Lúc này, ở nơi đó, hẳn rét lắm!

- Làm sao em biết ở đó lạnh? Em đến đó lúc nào?

- Erich à, anh biết là em không bao giờ đến nơi đó.

- Vậy thì, làm sao em biết...?

- Suỵt, nghe nào!

Họ nghe một tiếng rên trên lầu một.

Jenni nói:

- Đó là tiếng của con.

Jenni quay người, phóng lên lầu từng bốn bậc một. Erich theo sau nàng. Đứa trẻ vùng vẫy tay chân, đôi má ướt đẳm. Họ thấy con đang mút nắm tay.

Nàng nói tiếp:

- Ô! Erich, nhìn xem. Con nó đang khóc đến chảy nước mắt. - Nàng dịu dàng cúi xuống ẵm con - Đây, đây, nhỏ Pitou của mẹ. Mẹ biết con đói rồi. Con cừu xinh đẹp của mẹ. Erich à, con nó đang lấy lại sức".


Nàng nghe có tiếng cửa khép lại. Erich đã rời phòng.


Nhận xét

Top Truyện Hot

Pháp y Tần Minh hệ liệt

Pháp y Tần Minh hệ liệt Tác Giả:   Tần Minh Thể Loại: Truyện Ma Dài 👀Tình Trạng:  Đã Hoàn Thành   Đọc Truyện Giới thiệu truyện : Pháp y Tần Minh hệ liệt gồm 5 quyển: + Quyển 1: Người giải mã tử thi + Quyển 2: Lời khai câm lặng + Quyển 3: Ngón tay thứ mười một + Quyển 4: Kẻ dọn rác + Quyển 5: Người sống sót Tác giả: Bác sĩ pháp y Tần Minh 20 hiện trường vụ án khiêu chiến với tâm lý của con người. Đó là chính là 20 hồ sơ chưa từng được giới cơ quan công bố bởi sự tàn nhẫn, biến thái, kinh sợ...mà nó diễn đạt. Người giải phẫu tử thi sẽ thay lời vong linh nói lên sự thật, họ chính là những còn người sớm tối ở tiếp xúc với xác chết. Chín túi đựng tử thi, bàng quang có những mảnh đá vụt, hai chiếc xe chạy qua, đâu mới chính là kẻ thủ ác? Một người phụ nữ bị chặt rời bộ phận, tất cả đều được biến thành nến sáp, ai là hung thủ đã gây nên? Sự thật về cái chết của cô là như thế nào? Chiếc điện thoại bị vỡ thành hai mảnh, trong micro

Đừng để tôi phải giết anh

Truyện Ma 12H  - Xin đừng dù chỉ một lần yêu một ai đó trong sự hời hợt, không thật lòng, lợi dụng, giả dối. Xin đừng dù chỉ một lần làm tan vỡ trái tim những cô gái. Hãy tự chủ trong tình yêu dù lúc đó bạn có yêu người đó nhiều đến mức nào, tình yêu làm tan chảy mọi trái tim phụ nữ nhưng đừng để nó điều khiển, kiểm soát hay phá nát cuộc đời bạn. Bởi đơn giản, nó không đáng. Hãy để cuộc đời điều khiển luật nhân quả và có những thứ ắt sẽ phải trả giá. Tôi hộc tốc phóng xe về nhà, tôi không biết mình đi đâu nhưng tôi đang chạy. Tôi run... và sợ. Đôi tai ong ong, không nghe thấy gì, cảm giác như ai đó rượt đuổi theo mình. Khẽ khàng mỡ cửa, khẽ khàng dắt xe vào nhà.

Ma xô xe ở đèo Hải Vân

Truyện Ma 12H   -  Hé mắt nhìn ra phía trước bức tượng thì trời đất quỷ thần ơi, đập vào mắt bác 1 cảnh tượng rùng rợn đến sởn cả tóc gáy... Nói đến Đèo Hải Vân – Thiên Hạ Đệ Nhát Hùng Quan thì có lẽ ai cũng biết . Đây là con đèo thuộc dãy Trường Sơn ở miền Trung, là ranh giới tự nhiên giữa Huế và thành phố Đà Nẵng.

Bao hẩu quỷ

Truyện Ma 12H  - Giờ thì cô đã lõa thể, và khuôn mặt hơi chuyển sang mờ mịt. Nhạn chợt thò tay bóc ở cổ ném ra một tấm da, để lộ ra trên hốc cổ của mình một cái bọc phập phồng như con ễnh ương... Trong cõi nhân gian người ta thường tương truyền có lắm giống loài ma quỷ lạ. Trong những giống loài ấy, có đôi khi cũng chưa được nhắc tên đến bao giờ nhưng khi được miêu tả lại, vẫn khiến người ta phải kinh sợ.

Kilomet số 13

Truyện Ma 12H   -   Ở trên đời này, gieo nhân nào thì gặt qủa ấy. Hãy nhớ luật nhân quả báo ứng không trừ một ai... Tài lái chiếc Mecxedes bóng loáng, lao vun vút qua cây cầu dài bắt ngang qua con sông Hàn đến công ty làm. Vừa lái xe gã vừa huýt sáo theo nhịp của bài hát, mà cái Radio trên xe đang phát.

Hồng lạp dạ gọi hồn

Truyện Ma 12H  - Vợ hắn từ phòng bên nghe tiếng la vội chạy sang, và chỉ kịp nhìn thấy chồng gục xuống bàn. Lửa từ cây nến tàn đã bén sang tấm trải bàn, cháy lan sang các vật dụng khác... I. Đồn trưởng Lưu Mạnh tưởng như vậy là chiến thắng. Người ta đồn ầm lên về chuyện một hoa khôi mới vừa xuất hiện ở kỹ viện Hồng Nhan. Một người rành chuyện đã tô vẽ thêm: - Cô nàng này vốn là con nhà giàu, do gia cảnh bị sa cơ thất thế nên mới đem thân ngà ngọc bán vào chốn nhơ nhớp!

Hình nhân

Truyện Ma 12H  -  Trong gương, đứng sau lưng Mai là một nữ nhân với khuôn mặt tái nhợt, da dẻ mục rữa, đầu trọc lốc chỉ còn lún phún vài cọng tóc, đang há hốc chiếc miệng đèn ngòm rộng toác, hai hốc mắt sâu hun hút không ngừng tuôn ra từng giọt máu đen... Ánh nắng vàng rực xuyên qua từng kẽ lá, tạo thành những vệt dài đâm thẳng xuống mặt đất, làm nổi lên những hình sáng nguệch ngoạc đến quái dị. Lê từng bước nặng nhọc tới trước cửa sổ có những song sắt đã hoen rỉ, Quang Bảo đưa mắt về phía khu vườn sau nhà. Cậu thẫn thờ dõi theo từng chuyển động của vài chiếc lá đã khô héo, chỉ chực lìa khỏi cành. Đã cuối hạ, Sài Gòn vẫn oi bức, đến những cơn gió hiếm hoi thỉnh thoảng ùa qua cũng mang theo sự ngột ngạt đến khó thở.

Bóng ma trên tầng cao

Truyện Ma 12H  -  Ban đêm, gió lay động màn cây in bóng cành lá lên tường nhà. Những chiếc đèn pha ô tô đôi khi hắt mạnh ánh sáng vào những gian phòng rộng và đồ đạc cũ trong nhà như xuất hiện từ bóng tối, có những hình thù lạ và dễ sợ... Một ngôi nhà xanh hai tầng, một gác xép, một khu vườn, một nhà xe và rặng cây ngăn cách nhà hàng xóm. Người ta gọi là ngôi nhà xanh vì những cánh cửa sơn xanh.

Người tình và sợi dây thòng lòng

Truyện Ma 12H  -  Trong phòng, xác Trúc Quỳnh treo lơ lửng giữa trần nhà. An là người nhào vô trước, anh chụp lấy chân nàng đỡ lên. Nhưng lúc ấy anh đã cảm nhận được rằng mình tới đã quá trễ. Trúc Quỳnh đã chết!... Liễu Huệ đứng lấp ló mãi mà vẫn chưa dám gọi trong khi lòng dạ cô nóng ran, không thể chờ được nữa. Bên trong, anh chàng Thanh An đang say sưa giảng bài các học sinh đang chăm chú lắng nghe... Chính điều đó đã khiến cho Huệ không dám lên tiếng.

Con ma nhà xác

Truyện Ma 12H  -  Đồng hồ vừa gõ năm tiếng cũng là lúc Tư Lân chìm sâu vào giấc ngủ. Và cũng là lúc ông ta cảm giác như có ai đó đè lên người mình, suýt nghẹt thở... Tư Lân chỉ ú ớ rồi thôi... Dựng xong chiếc xe đạp cà tàng của mình vào một góc, Tư Lân lên tiếng ngay với người đồng nghiệp đang chờ để thay ca trực: - Xin lỗi có hơi trễ, kẹt xe quá trời anh Năm! Năm Sang, người trực ca ban ngày cười giả lả: - Đâu có sao, bù qua sớt lại mà, sáng mai tôi lại phải nhờ trực lố khoảng nửa tiếng. Bà xã ở nhà bị bệnh. Ông ta đứng lên gom đồ đạc chuẩn bị về. Trước khi đi, Năm Sang mở sổ ra và dặn: - Hôm nay có bốn xác mới nhập. Hai nam, hai nữ. Tất cả đều tử nạn giao thông.