Chuyển đến nội dung chính

Tiếng thét trong đêm - Chương 8

Tiếng thét trong đêm


Tieng thet trong dem - Chuong 8
Tác Giả:  Mary Higgins Clark
Thể Loại: Truyện Ma Dài
👀Tình Trạng: Đã Hoàn Thành




Chương 8 (Hết)

Từ tờ mờ sáng, Jenni bắt đầu đi tìm căn nhà gỗ. Lúc bốn giờ sáng, nàng nghe radio dự báo thời tiết: nhiệt độ hạ thấp rất nhanh, dưới – 30° c. gió lạnh thổi về từ Canada; sẽ có trận bão tuyết rất lớn. Jenni quyết tâm phải đến được Granite Place vào tối ngày mai.
Jenni chuẩn bị bình thủy cà-phê, mặc thêm áo sanđai dưới bộ đồ đi ski. Bầu vú căng sữa làm nàng quá đau nhức. Đêm qua, chỉ việc nghĩ đến đứa con nhỏ thôi cũng đủ làm khơi dậy trong nàng nỗi nhức nhối. Nàng thấy lúc này không nên nghĩ quá nhiều về Beth và Tina, nàng chỉ biết cầu xin ơn trên phù hộ chúng...

Theo Jenni biết thì căn nhà gỗ hẳn phải nằm cách bìa rừng khoảng hai mươi phút đi bộ. Nàng sẽ khởi hành từ điểm nàng thường thấy Erich mất hút trong cụm cây. Trong cuộc tìm kiếm căn nhà gổ, nàng quyết định sẽ luôn xuất phát từ điểm này dẫu thời tiết có thế nào đi nửa.

Trở về nhà vào lúc mười một giờ trưa, nàng hâm nồi canh, thay đôi vớ và bao tay, nàng kiếm một chiếc khăn quàng khác để trùm mặt và tiếp tục lên đường.

Lúc năm giờ, khi những bóng tối đã trải dài trước mặt thì Jenni cảm thấy thất vọng phải tạm ngưng cuộc tìm kiếm. Ngay lúc đó, Jenni vượt qua một gò đất và trông thấy căn nhà gỗ với mái bằng vỏ cây, ngôi nhà đầu tiên của dòng họ Krueger khi đến sống tại Minnesota.

Ngôi nhà có vẻ khép kín, vắng lặng, thế mà nàng cứ tưởng có làn khói tỏa ra từ lò sưởi và đèn được thắp sáng,... đúng, nàng đã hy vọng tìm thấy Beth,Tina cùng Erich ở nơi đây.

Cởi đôi giày đi ski, Jenni lấy búa đập bể một ô cửa kính và leo qua thành cửa sổ đễ vào nhà. Vì thiếu nắng trời và lò sưởi nên bên trong rét căm. Nheo mắt để làm quen với cảnh tranh tối tranh sáng, nàng bước đến những ô cửa khác, kéo mành cửa lên và nhìn quanh.

Căn phòng rộng khoảng mười hai thước vuông với lò suởi kiểu thuộc địa, một tấm thảm phương Đông đã bạc màu vì thời gian... và rất nhiều tranh. Bốn bức tường đều phủ kín những tác phẩm hội họa của Erich, cảnh tranh tối tranh sáng nơi đây cũng không che khuất nổi cái đẹp và sức quyến rũ của các tác phẩm. Như mọi khi, tài năng hội họa của Erich xoa dịu tâm hồn Jenni. Nỗi sợ hải đã ám ảnh nàng suốt đêm qua giờ xem ra đáng nực cười.

Sự tĩnh lặng trong các đề tài mà chàng đã chọn: Nguồn sóng trong bão tố mùa đông; Con hươu cái, đầu ngẫng cao nghe ngóng, sẵn sàng lẫn trốn vào rừng; Chú bò con tìm vú mẹ. Nàng thầm nghĩ, có thể nào một con người đã diễn đạt được qua tác phẩm của mình với sự mẫn cảm như thế, quyền lực như thế mà biểu lộ tính cách thù địch và đa nghi dường ấy!

Khi đứng trước một tủ nhiều ngăn chất đầy tranh, có một chi tiết làm nàng chú ý; chẳng hiểu sao, nàng xem kỷ từng bức tranh một và thấy bên góc phải có một chữ ký: Caroline Bonardi, chữ ký này bằng bút vẽ, không nắn nót và nhanh như chữ ký của Erich, nhưng dịu dàng và phù hợp với những đề tài tĩnh lặng của những bức tranh này. Những bức tranh ở đây đều mang chữ ký đó.

Jenni chăm chú nhìn những bức tranh treo ở tường. Những bức tranh có khung mang chữ ký của Erich Krueger và những bức không có khung thì ký, Caroline Bonardi.

Vậy mà, Erich bảo rằng bà Caroline không mấy tài năng! So sánh bức tranh có ký tên Erich với bức do bà Caroline ký tên; Jenni thấy cũng là thứ ánh sáng lan tỏa, cũng là nét đặc trưng với cây thông làm nền cho bức tranh và cũng lối xử dụng màu sắc đó. Như thế là Erich đã sao chép phong cách vẽ của bà Caroline.



Nàng thốt lên:

- Không thể như thế được!

Những bức tranh có khung ở đây là những tác phẩm Erich đã chọn để đem đi triển lãm trong lần tới. Chúng mang chữ ký Erich tuy anh không hề vẽ. Tất cả đều do tay của Bà Caroline vẽ và Erich đã tiếm đoạt dần. Chính vì vậy mà Erich tỏ ra rất lúng túng khl nàng hỏi về cây du trong bức tranh mà anh vừa vẽ. Cái cây đã được đốn bỏ từ nhiều tháng trước.

Nàng chú ý đến một bức vẽ bằng chì than với đề tựa Tự Họa, đó là bức tranh "Hoài niệm về Caroline" được thu nhỏ, có thể là một phác thảo để nghiên cứu trước khi thực hiện, bức tranh này là kiệt tác của họa sĩ.

Nàng thầm nghĩ, ôi, lạy Chúa! Tất cả sự thán phục mà nàng dành cho Erich giờ chỉ là nhầm lẫn. Vậy thì, tại sao anh ta thường đến nơi đây nhỉ? Erich làm gì ở đây? Trước mắt nàng là cái cầu thang, nàng vội vã đến đó, bước lên và khi đến bậc thang cuối, dốc nghiêng của mái nhà buộc nàng phải khom người, khi ngẩng lên, nàng giáp mặt với muôn ngàn màu sắc bùng nổ như cơn ác mộng. Nàng kinh hải khi trông thấy khuôn mặt của chính mình hiện ra ở bức tường phía sau, nàng thắc mắc, phải chăng ở đấy có một tấm gương? - Không. Khuôn mặt chẳng hề lay động khi nàng bước đến gần. Tia nắng cuối cùng của một ngày xuyên qua ô cửa nhỏ, in bóng ngoằn ngoèo trên bức tranh như ngón tay ma quái đang chỉ vào đó.

Chất chồng cạnh đó là nhiều bức tranh với những cảnh tượng hung bạo và với màu sắc dữ dội: nhân vật chính trong tranh là Jenni với khuôn mặt căng thẳng đau đớn, mắt nhìn chăm chú vào những hình hài trông tựa như những con rối: đó là cơ thể không còn tứ chi của Beth và Tina. Trong chiếc áo đầm xanh xen lẫn nhau, hai đứa bé nằm chết với đôi mắt lồi ra, lưỡi thè, cổ bị xiết bởi những dải thắt lưng màu nhung xanh. Trên bức tường phía sau nhân vật chính, có một cửa sổ với bức màn xanh và nơi lối mở của bức màn là khuôn mặt đắc thắng của Erich, kẻ thích bạo tàn. Và hiện diện trên toàn bộ bức tranh trong gam màu xanh lục và đen và cái bóng dáng nửa người nửa rắn với khuôn mặt của bà Caroline đang uốn khúc. Chiếc áo choàng ôm quanh thân bà như lớp da rắn. Với vẻ siêu thực, chiếc bóng của bà Caroline cúi xuống trên chiếc nôi treo lơ lửng giữa bầu trời, đôi bàn tay của người phụ nữ thô kệch, to lớn, tưởng chừng như những vây cá, phủ lên mặt em bé và đôi tay của đứa bé bị hất ngược ra sau với những ngón tay nhỏ nhắn xòe ra trên gối. Ở một bức tranh khác là chiếc bóng của bà Caroline, mặc áo choàng nâu phản chiếu qua tấm kính chắn gió của một chiếc xe hơi, bên cạnh bà, khuôn mặt của Kevin, với kiểu vẻ biếm họa, méo mó, thất thần, thái dương tím bầm và sưng vù. Lại chiếc bóng của bà Caroline với chiếc áo choàng rộng không tay phất phới quanh bà theo nhịp đạp đôi móng guốc của một con ngựa hung dữ bên trên một tấm thân có mái tóc vàng sóng soài trên đất. Jenni nhận ra ngay đó chính là Joe. Anh ta đang né người sang một bên để tránh móng guốc ngựa.

Jenni không dằn được phải thốt ra những âm thanh khàn đục, một tiếng rên thất thanh, tiếng thét phẩn nộ dữ dội. Cái hình dáng nửa người, nửa rắn của bà Caroline trên tranh không còn là bà ta nữa mà chính là khuôn mặt của Erich với mái tóc rối bù âm u, đôi mắt đang nhìn nàng man dại.

Nàng thầm nghĩ, không, không thể như thế được, cái nghệ thuật điên loạn, hiện thân của cái ác này có một ma lực mà ở đó sự dịu dàng trang trọng trong tác phẩm của bà Caroline xem chừng không thích hợp.

Như vậy là Erich đã triển lãm những bức tranh mà anh ta đã tiếm dụng; và những bức tranh mà anh ta thật sự vẻ đã cho thấy tài năng một con người bị quỷ ám. chúng toát ra một sức mạnh tàn phá và là hiện thân của sự xấu, cũng như sự điên loạn.

Jenni nhìn chăm khuôn mặt của chính nàng trên bức tranh, khuôn mặt của hai đứa con với đôi mắt van nài của chúng khi những chiếc cổ nhỏ bé bị xiết chặt với dải thắt lưng.

Cuối cùng, cố gỡ lấy bức tranh ra khỏi vách, Jenni kinh hải cầm lấy nó, tưởng chừng như những ngón tay mình đang chạm phải lửa địa ngục.

Sau khi cài xong dây giày đi ski, nàng trở lại con đường xuyên qua cánh rừng. Màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm mọi vật. Bức tranh trong tay nàng phành phạch trước gió như một cánh buồm, làm chệch hướng và va phải các gốc cây. Gió thổi mạnh át hẳn tiếng gào kêu cứu của nàng: "Cứu tôi! cứu tôi! cứu tôi!".

Vì lạc hướng nên Jenni đi trở lại những con đường nàng đã đi qua trong bóng đêm và, lại trông thấy chiếc bóng của căn nhà gỗ. Nàng thầm nghĩ, không thể như thế được! Nàng e rằng mình sẽ chết cóng ở đây trước khi có ai đó kịp thời ngăn chặn hành vi của Erich, nàng không còn ý niệm gì về thời gian, nàng đã nhiều lần vấp ngả, gượng dậy, rồi đi tiếp, nàng đã ôm chặt bức tranh chết tiệt này trong tay. Từ lâu nàng đã thét lên không ngừng. Giờ đây, nàng chỉ còn cảm nhận những âm giọng bị vỡ vụn thành tiếng nấc khi trông thấy ánh sáng lờ mờ xuyên qua bụi cây. Nàng biết rằng đã đến bìa rừng.

Anh sáng mà nàng vừa trông thấy là ánh trăng trên phần mộ bằng đá hoa cương của bà Caroline.

Rồi nàng dùng hết nghị lực để vượt qua cánh đồng phủ tuyết, ngôi nhà chìm trong đêm và chút ánh trăng lưởi liềm giúp nàng lờ mờ thấy những đường nét của nó nhưng những cửa sổ của văn phòng thì được thắp sáng, nàng đi về hướng đó. Giờ đây khi Jenni ra khỏi hàng cây gió càng thổi mạnh vào bức tranh hơn.

Lúc này, khàn cả cổ, nàng không thể thốt ra một lời nào ngoài những tiếng rên rĩ tưởng chừng như được phát ra trong tận cùng của con người nàng, đôi môi chỉ còn hé mở những chữ "Cứu tôi, cứu tôi".

Đến trước cửa văn phòng, với đôi tay rét cóng, Jenni cố xoay nắm đấm cửa, cố cởi đôi giày đi ski ra, nhưng không còn sức để làm gì nữa. Nàng chỉ có thể dùng cây gậy đi ski để nện vào cửa cho đến khi cánh của mở ra và Mark đón nàng trong vòng tay.

Mark nói:

- Jenni, ôi, Jenni!

Có tiếng ai đó:

- Bà hãy bình tĩnh, thưa bà Erich.- Đôi giày đi ski của nàng được ai đó cởi ra và Jenni nhận ra cái bóng to lớn của cảnh sát trưởng Gunderson.

Mark nắn thẳng những ngón tay co quắp đang bấu lấy bức tranh của Jenni và nói:

- Cho tôi xem nào, Jenni!

Rồi, nàng nghe một giọng nói kinh hãi thốt lên: "Ôi, Lạy Chúa!’’

Bằng giọng khàn đục, nàng nói:

- Bức tranh này do Erich vẽ đấy! Erich đã giết đứa con nhỏ của tôi. Anh ta đã giả dạng bà Caroline, có thể anh ta đã giết cả Beth và Tina rồi.

Vẻ không tin, ông Gunderson hỏi:

- Erich đã vẽ bức tranh này à?

Jenni bất thần quay sang hỏi ông cảnh sát trưởng:

- Ông đã kiếm ra các con tôi chưa? Tại sao ông có mặt ở đây?

Giữ Jenni trong tay, Mark ngăn lời nàng:

- Jenni à, tôi mời ông cảnh sát trưởng đến đây vì tôi mất liên lạc với chị. Jenni, chị lấy bức tranh này ở đâu ra thế?

- Trong căn nhà gỗ. Tất cả những bức tranh anh biết đó... không phải do Erich vẽ... Đó là những tác phẩm của bà Caroline.

Ông cảnh sát trưởng châm chú nhìn bức tranh. Khuôn mặt ông ta bỗng trở nên mệt mỏi, hằn những nép nhăn. Dán chặt mắt vào góc trên phía phải, nơi vẽ chiếc bóng thô kệch của bà Caroline đang khom mình trên chiếc nôi lơ lửng giữa bầu trời, Ông nói:

- Thưa bà Erich, ông nhà có đến gặp tôi và nói có nghe những lời đồn về cái chết về đứa con trai bà. Ông ta khăng khăng đòi tôi phải ký lệnh giải phẩu tử thi.

Cánh cửa văn phòng đột ngột mở ra khiến Jenni ngỡ rằng Erich. Nhưng không phải Erich mà là Clyde đang vội vã đến gần họ, vẻ lo sợ và e dè.

Clyde hỏi ngay:

- Chuyện gì thế?

Clyde liếc nhìn vào bức tranh. Jenni trông thấy mặt ông ta trở nên tái mét, làn da vốn rám nắng giờ trắng bệch.

Nàng nghe tiếng Rooney gọi: "Clyde à, ai ở nơi đó thế? - Bà ta đang đến gần, bước chân nghe xào xạo trên tuyết.

Clyde vội vã nói:

- Quý vị nên giấu cái thứ đáng tởm này đi..., để cho bà ta. - Clyde nhét bức tranh vào trong kệ tủ.

Rooney xuất hiện trên ngưỡng cửa. Jenni thấy bà có vẻ khỏe mạnh hơn trước đây, đôi má bà đầy đặn hơn, đôi mắt to trầm tĩnh. Jenni cảm thấy có một vòng tay gầy yếu đang ôm lấy nàng.

Bà Rooney nói:

- Jenni à, tôi nhớ bà quá!

Nàng cố gượng nói:

- Tôi cũng nhớ bà! - Nàng thầm nghĩ, chẳng bao lâu trước đây mình vừa buộc tội Rooney là thủ phạm của những việc đã xảy ra, bác bỏ những lời tâm sự của bà và xem chúng là kết quả của một tâm trí bệnh hoạn bất ổn.

Bà Rooney hỏi:

- Jenni à, mấy đứa nhỏ đâu rồi? Tôi có thể thăm chúng được không?

Câu hỏi làm Jenni choáng váng, nàng trả lời bằng giọng run rẩy:

- Erich đã dẫn chúng đi rồi.

Clyde cố thuyết phục bà ta:

- Nào, Rooney chúng ta về thôi, bác sĩ muốn em phải nằm nghỉ trên giường.

Clyde nắm lấy cánh tay Rooney, đẩy bà tiến bước trước khi quay lại nói:

- Tôi sẽ trở lại ngay.

Trong khi chờ đợi Clyde quay lại, Jenni kể cho cho Mark và ông cảnh sát trưởng nghe về việc nàng đã phát hiện ra căn nhà gỗ.

Nàng nói:

- Mark à, sự việc là cũng nhờ anh. Tối qua, anh đã yên lặng khi nghe tôi nói là hai đứa bé sẽ bình yên khi ở bên Erich. Sau đó, khi lên giường... tôi biết là anh đã lo ngại cho các con tôi. Tôi bắt đầu suy nghĩ., nếu không phải là Rooney, không phải Elsa, không phải tôi...Một ý nghĩ in sâu trong trí tôi, "Mark e ngại cho sự an toàn của hai đứa bé" và tôi đã nghĩ ra rằng: Thủ phạm chỉ có thể là Erich!. - Sau một lúc im lặng, nàng nói tiếp: - Đêm đầu tiên... Erich buộc tôi phải mặc cái áo ngủ của bà Caroline... Anh ta muốn tôi trở thành bà Caroline...Erich đã sang ngủ trong căn phòng thuở còn bé của anh...và, anh ta luôn đặt những bánh xà phòng thơm mùi thông duới gối các con tôi. Giờ đây, tôi biết chính là anh ta là thủ phạm, về phần Kevin, có lẽ anh ta đã viết thư hoặc gọi điện, để báo ngày giờ anh đến Minnesota... Erich luôn giở trò mèo vờn chuột với tôi. Hẳn Erich biết tôi đã gặp Kevin bằng cách kiểm tra đồng hồ cây số trên xe. Hẳn người ta đã kể cho Erich nghe về người phụ nữ trong nhà hàng.

- Thôi, Jenni!

- Không, hãy để cho tôi kể tiếp. Rồi sau đó, Erich lại đưa tôi đến nhà hàng ấy và khi Kevin dọa anh ta sẽ ngưng làm thủ tục cho con nuôi, Erich mời Kevin đến đây, vì thế nên có cuộc gọi đi từ nhà của chúng tôi. Erich và tôi có tầm vóc ngang nhau khi tôi mang giày có đế, với chiếc áo choàng của tôi...và đội tóc giả màu nâu vào... người ta có thể tưởng lầm là chính tôi đang vào trong xe. Hẳn là Erich đã đánh Kevin, về phần Joe, Erich đã tỏ ra ghen tuông với Joe. Hôm đó, hẳn Erich đã về nông trang sớm hơn một ngày, nên đã biết về chuyện thuốc giết chuột., còn việc con trai của tôi, Erich đã ghét nó, có lẽ vì mái tóc đỏ của thằng bé. Lúc ban đầu, khi đặt tên cho bé là Kevin, anh ta đã có ý đồ giết chết con. Vào những đêm mà tôi cảm thấy như có ai đó cúi xuống trên giường mình, thì đó chính là Erich đội tóc giả và mở cửa vách ngăn để đến với tôi. Đêm tôi phải vào bệnh viện để sinh, tôi đã sang phòng Erich để đánh thức anh ta, khi tôi đưa tay trong bóng tối, tôi đã chạm phải mi mắt của anh ta và kinh hải khi nhận thấy… làn da mí mắt sao mềm mại, với hàng mi dày..".

Mark vỗ về Jenni. Nàng vẫn nói tiếp: " Erich đã bắt các con tôi. Anh ta đã giữ các con tôi "

Ông cảnh sát trưởng vội vã hỏi nàng:

- Thưa bà Erich, bà còn nhớ đường vào nhà gỗ không?

Nàng thầm nghĩ, dẫu sao cũng chưa hoàn toàn tuyệt vọng.

nàng nói:

- Vâng, nếu chúng ta xuất phát từ hướng nghĩa trang...

Mark phản đối:

- Jenni à, chị không nên đến đó… Chúng tôi sẽ đi theo dấu cũ của chị.

Nhưng nàng không muốn họ ra đi mà không có nàng. Sau cùng nàng đã đưa họ trở lại căn nhà gỗ.

Những ngọn đèn dầu được thắp lên nhận chìm nội thất của căn nhà gỗ trong thứ ánh sáng dịu dàng của thời xa xưa tương phản với sự giá lạnh sẵn có. Họ chăm chú nhìn cái chữ ký sắc sảo, Caroline Bonardi và sau đó bắt đầu lục soát trong các hộc tủ, nhưng không thấy giấy tờ nào và trong cả tủ búp phê thì chỉ có bát dĩa.

Mark thốt lên:

- Hẳn Erich cũng để đồ đạc của anh ta ở đâu đó chứ!

Jenni nói giọng ủ rũ:

- Nhưng xưởng vẽ ở đây thật trống trải và chật hẹp, không có gì khác ngoài những bức tranh.

Clyde cải lại:

- Trông thế nhưng không hẹp lắm dâu! Gác trên của nhà này cũng rộng như ở dưới, vì thế hẳn có một vách ngăn đâu đó.

Khi lên gác, họ tìm thấy nơi đây một căn phòng dùng làm nhà kho rộng khoảng phân nửa xưởng vẽ mà ở góc phòng có một cánh cửa chìm trong cảnh tranh tối tranh sáng khiến Jenni không để ý đến. Nơi đâyy, họ trông thấy la liệt những bức tranh vẽ trên giấy bìa, hàng tá tranh của bà Caroline, một cái giá vẽ, một hộc tủ chứa đầy vật dụng, hai cái vali mà Jenni nhận thấy chúng có cùng màu với cái trên tầng gác nhà nàng, vứt trên nấp một trong những vali này là chiếc áo choàng rộng không tay màu lục và bộ tóc giả màu sẫm.

Mark dịu dàng nói:

- Cái áo choàng của bà Caroline.

Jenni lục tung hộc tủ, nhưng chẳng thấy gì ngoài: các mẩu chì than, màu phấn, tinh dầu nhựa thông, cọ và bố vẽ. Chẳng có gì có thể chỉ dẫn cho họ biết nơi Erich đang ở cùng các con nàng.

Clyde tìm kiếm trong chồng tranh gần cánh cửa.

Bỗng tiếng ông cất lên đầy vẻ kinh hãi:

- Nào, nhìn xem!

Clyde đưa lên cao một bức tranh có màu xanh lục của nước ao tù. Đây là bức tranh với nghệ thuật cắt dán theo trường phái siêu thực, mô tả Erich khi còn bé và bà Caroline. Với những cảnh tuợng lẫn lộn và chồng chất: cảnh Erich cầm trong tay cây gậy khúc côn cầu trong khi bà Caroline đang cúi xuống trên con bê. Erich đang đẩy bà ta, xác của bà Caroline nổi lên trong chậu nước - phải, hay đúng hơn là bể nước. - đôi mắt bà ta chăm chú nhìn Erich trong khi anh ta đang đưa cán cây gậy đẩy cái bóng đèn treo ở trần nhà vào trong bể nước. Khuôn mặt bé thơ của Erich trông như ác quỷ, cười cợt trước con người đang giẫy chết trong nước.

Clyde rên rỉ:

- Erich đã giết Caroline, hắn đã giết mẹ khi mới lên mười.

Có tiếng hỏi:

- Ông nói gì?

Mọi người quay lại và trông thấy Rooney đang đứng ở ngưỡng cửa xưởng vẽ. Đôi mắt bà ta mở lớn đầy vẻ lo âu.

Bà ta nói:

- Tôi nghi có chuyện không ổn đã xảy ra.

Rooney không nhìn đến bức tranh nơi tay Clyde, nhưng, bà ta chú ý đến bức nằm trên cùng của chồng tranh. Tuy nét vẽ có bị méo mó nhưng Jenni cũng nhận ra khuôn mặt trong tranh là của Arden. Cô ta đang nhìn qua ô cửa sổ của căn nhà gỗ, phía sau cô ta là một chiếc bóng trùm kín trong chiếc áo choàng không tay, bên trên là khuôn mặt của Erich với mái tóc nâu. Arden đang bị xiết cổ bởi đôi tay có những ngón không liền nhau. Thân xác Arden nằm trên nắp quan tài trong một ngôi mộ và người ta đang hất những xẻng đất trên chiếc váy màu xanh rực rở của cô. Và phía sau đầu cô là tấm bia mộ có ghi hàng chữ: CAROLINE DONARDI KRUEGER. Ở góc bức tranh này có chữ Ký: Erich Krueger sắc bén như vét dao.

Rooney nức nở:

- Chính Erich đã giết con gái của tôi.

Sau cùng, họ trở về nhà. MarK lặng lẽ nắm chặt tay Jenni.

Khi vào nhà, ông cảnh sát trưởng đến bên máy điện thoại và nói:

- Theo chúng tôi hiểu thì những hành động này có thể là sự sáng tạo đầy tưởng tượng của một đầu óc điên rồ. Tốt hơn hết chúng ta không nên để mất thì giờ.

Một lần nữa, nghĩa trang lại bị xâm phạm. Trong đêm tối, những ánh đèn chiếu sáng trên những ngôi mộ tạo ra một thứ ánh sáng chói chang lạ thường. Máy khoan bê- tông chọc thủng phần đất cứng trên ngôi mộ của bà Caroline. Giờ đây, bà Rooney không còn xôn xao nữa, bà bình tĩnh đứng ngắm nhìn cảnh tượng đang diễn ra.

Một lúc sau, họ trông thấy những mảnh vải len màu xanh lẫn trong đất cát.

Từ dưới huyệt, có giọng nói người đàn ông thốt lên:

- Tìm ra cô ấy rồi, Chúa ôi, hãy đưa bà mẹ đi xa nơi đây.

Ôm lấy Rooney, Clyde buộc bà lùi lại.

Ông nói:

- ít ra chúng ta cũng biết được sự thật.

o O o

Mặt trời đã ló dạng khi họ trở về nhà.

Jenni hỏi Mark khi anh đang pha cà-phê:

- Kể từ lúc nào anh nghĩ rằng hai đứa bé đang lâm nguy khi ở với Erich?

- Tối qua, sau khi chị ra về, tôi đã gọi điện cho bố tôi. Ông rất sửng sốt khi nghe Tina nói bà trong bức tranh đã lấy tay đè lên mặt em bé. Bố đã tiết lộ cho tôi biết là hồi bé Erich đã bị chứng loạn tâm thần. Bà Caroline đã nói với bố tôi rằng Erich bị ám ảnh bởi hình bóng của mẹ anh, đã có lần bà bắt gặp Erich đang rình bà trong khi bà ngủ, anh ta giấu chiếc áo ngủ của bà dưới gối của mình và mặc áo choàng không tay của bà. Bà Caroline đã đưa Erich đi khám bác sĩ, nhưng chồng bà dứt khoát không để Erich được tiếp tục chữa trị và cho rằng không một ai trong gia đình Krueger bị mắc bệnh tâm thần. Theo ông, chỉ đơn giản vì bà Caroline cưng chiều con thái quá, thế thôi. Sau đó, hầu như bà Caroline bị chứng trầm uất, bà chỉ còn có thể làm được một điều là giao Erich lại cho chồng với điều kiện John phải gởi con vào học nội trú. Bà hy vọng việc thay đổi cách sống sẽ cải thiện được tình trạng của Erich, nhưng khi bà mất, John không giử lời và không còn ai săn sóc cho Erich. Lúc bố tôi nghe những gì Tina nói về bà trong tranh và Rooney nói đã trông thấy bà Caroline, thì bố tôi bắt đầu nhận ra sự thật, có lẽ những điều vừa kể làm ông lên cơn đau tim. Phải chi bố tôi cho tôi biết sự thể nhưng cũng vì thế mà ông đã yêu cầu tôi thuyết phục Erich cho phép chị và hai đứa bé đến Florida thăm ông.

Ông cảnh sát trưởng hỏi:

- Thưa bà Erich… Bác sĩ Philstrom ở bệnh viện tâm thần vừa đến đây, chúng tôi đã trình bày cho ông ta biết những gì mà chúng ta đã phát hiện ở căn nhà gỗ. Ông ta có vấn đề muốn hỏi bà.

Bác sĩ Philstrom hỏi:

- Thưa bà Erich, bà có thể cho biết chính xác những gì mà Erich nói với bà lần sau cùng qua điện thoại?

- Thưa bác sĩ, anh ta nổi giận khi tôi tìm cách giải thích là có thể anh ta đã lầm về vấn đề của tôi.

- Ông Erich có nói năng gì về hai đứa bé?

- Anh ta cho biết chúng vẫn khỏe.

- Bà nói chuyện với ông ta lần cuối khi nào?

- Cách đây chín ngày rồi.

- Vâng, tôi hiểu. Thật tình mà nói, sự việc diễn ra không mấy tốt đẹp và hình như Erich đã hoàn tất bức tranh này trước khi ra đi với các cháu. Trong bức tranh này có khá nhiều chi tiết làm ta phải quan tâm. Ngoài ra, chúng tôi còn biết rằng ông ta đã trở lại căn nhà gỗ vì người ta đã tìm thấy một cây kéo dính những mãnh vải áo lông chồn vison - Như thế, sự việc đã chỉ cho ta thấy là ông Erich đã vẽ bức tranh này trước khi ra đi với các cháu.

Còn chút hy vọng, nàng hỏi:

- Ông có nghĩ rằng các con tôi vẫn còn sống?

- Tôi không thể nào nói trước được điều gì, nhưng bà hãy suy nghỉ xem, Erich vẫn còn mong ước sống chung với bà, muốn bà trọn vẹn thuộc về anh ta, một khi bà đã ký vào giấy nhận tội. Ông ta biết rằng không có những đứa nhỏ thì ông ta không thể làm gì được bà. Như thế, việc ông ta còn yêu bà, thì còn cơ may, một chút cơ may...

Jenni nói:

- Tôi muốn được gặp các con của tôi, muốn gặp chúng ngay lúc này. Erich có thể nào câm ghét tôi đến độ có thể nhẫn tâm làm hại các con tôi.?

Bác sĩ Philstrom nói:

- Vấn đề, ông Erich là một con người có tâm trí bệnh hoạn, ông ta yêu bà vì bà rất giống bà Caroline, nhưng đồng thời ông lại căm ghét bà vì bà đã tiếm vị mẹ ông; ông ta không tin rằng bà yêu ông vì ông biết không đủ khả năng để khơi dậy tình cảm đó và như thế ông ta luôn luôn sống trong nỗi sợ hãi phải mất bà.

Ông cảnh sát trưởng nói:

- Thưa bà Erich, chúng tôi sẽ cho in hình các con của bà trên các lệnh truy tìm và dán khắp các làng và thị trấn của Minnesota, chúng tôi sẽ loan báo trên truyền hình và hẵn có người sẽ trông thấy chúng, về phần Clyde, ông ta phải cho chúng tôi biết về những nông trang thuộc quyền sỡ hữu của Erich để chúng tôi sẽ mở cuộc tìm kiếm hai đứa bé ở đó. Đừng quên rằng, đã có lần Erich trở về nông trang chỉ năm tiếng đồng hồ sau khi ông ta gọi điện, vì vậy, chúng tôi sẽ tập trung tìm kiếm trong một phạm vi cách chúng ta năm tiếng đồng hồ xe kể từ nơi đây.

Chuông điện thoại reo làm mọi người giật mình, ông cảnh sát trưởng định nhấc máy thì Jenni vội vã giành lấy ống nghe.

Ở đầu dây bên kia có tiếng không rõ:

- A- lô?

Nàng thầm nghĩ: "Phải chăng Erich gọi? Ồ, Chúa ơi, phải chăng Erich?"

- Alô, mẹ ơi!

Jenni nhận ra ngay tiếng nói của Beth.

Ô! Beth! Con tôi. - Jenni nhắm mắt, ép sát nắm tay lên miệng. Như vậy là nàng biết, dù cho Erich có quyết định làm gì hai đứa bé đi nữa nhưng giờ này chúng vẫn còn bình an vô sự. Nàng bị ám ảnh bởi những hình ảnh của Beth và Tina trên bức tranh, những con rối cứng đờ với dải thắt lưng nhung buột quanh cổ.

Lúc này, nhận thấy có bàn tay yên ổn và mạnh mẽ của Mark trên đôi vai, nàng nghiêng ông nghe về phía anh để Mark có thể nghe được câu chuyện.

Nén tiếng kêu Beth, các con ỏ đâu? Nàng cố giữ giọng tự nhiên và vui vẻ nói: "Beth, a- lô, con yêu, các con ở với ba có vui không?"

Tiếng nói rln rỉ của Beth cất cao khiến Mark có thể nghe được:

- Mẹ, mẹ xấu lắm. Tối qua, mẹ vào phòng mà không nói chuyện với chúng con, đã vậy mẹ còn ôm chặt Tina dưới tấm chăn.

Jenni trông thấy nỗi lo sợ dâng lên trong mắt của Mark và biết đó là phản ảnh của chính nỗi âu lo của nàng.

Nàng thầm nghĩ, "Ôm thật chặt Tina dưới tấm chăn. Không. Không thể như thế chứ!. Xin thương xót. Lạy Chúa! Em bé đã là nạn nhân, bây giờ đến lượt Tina".

Beth nói:

- Mẹ ơi! Tina khóc nhiều lắm!

Nàng hỏi:

- Tina đã khóc ư?

Cố chống chỏi lại cơn chóng mặt đang xâm chiếm, nàng nói tiếp: "Cho mẹ nói chuyện với Tina đi con".

Ở đầu dây bên kia, Beth bắt đầu nức nở:

- Con yêu mẹ lắm, Mẹ hãy đến nhanh lên!

Rồi giọng Tina nức nở: 

- Mẹ ơi! Mẹ làm con đau lắm, mẹ đã đè chăn lên mặt con.

- Tina, mẹ rất tiếc. Mẹ xin lỗi con. - Cố nén xúc động, nàng thốt lên - Mẹ xin lỗi con, Tina.

Có tiếng động khô khốc trong ống nghe và văng vẳng có tiếng khóc của Tina, rồi tiếng Erich:

- Jenni à, sao em cuống cuồng lên thế? Hai đứa bé chỉ nằm mơ thế thôi và chúng muốn em đến đây cũng như anh vậy.

Jenni gào lên:

- Erich! Anh đang ở đâu hãy nói cho em biết, em hứa sẽ ký vào tờ khai đó. Em sẽ ký bất cứ cái gì anh muốn. Nhưng, hãy cho em gặp các con cái đã.

Mark xiết bờ vai Jenni để lưu ý nàng cảnh giác. Cắn môi để khỏi thốt lên lời van xin, nàng nói tiếp: - Em rất cần có một gia đình, Erich ạ, chúng ta có thể sống rất hạnh phúc. Em không ngờ đã làm những việc kỳ lạ như thế khi đang ngủ, nhưng anh đã hứa sẽ chăm sóc em cơ mà! Em cố gắng em sẽ khỏe mạnh thôi.

- Em muốn bỏ anh mà Jenni, em giả vờ yêu anh.

- Erich, trở về đi anh rồi chúng ta sẽ nói chuyện đó. Hay là để em viết thư cho anh. Hãy nói cho em rỏ anh ở đâu.

- Em có kể chuyện của chúng ta cho ai biết không?

Jenni liếc nhìn Mark. Chàng lắc đầu. Nàng nói tiếp: - Sao em phải kể chứ?

- Chiều qua, anh đã gọi điện cho em ba lần nhưng không có ở đó.

- Erich à. Em đã đợi tin của anh quá lâu. Vì muốn hít khí trời đôi chút nên em ra ngoài để đi ski. Em uớc ao được đi ski lại với anh như xưa, thật là thích, anh còn nhớ không?

- Chiều qua, anh cũng gọi Mark mà anh ta không có nhà. Hôm qua em có gặp Mark chứ gì!

- Ồ không, em ở nhà. Em luôn ở đây để đợi anh.

Nàng nghe tiếng Tina thét lên và có nhiều tiếng động

xe, hình như là tiếng xe tải đang giảm tốc độ ở sườn đồi. Nàng thắc mắc, không biết tối qua, Erich có về nông trang. Nhưng chắc chắn là anh ta không đến căn nhà gỗ. Bởi r đến, anh ta sẽ trông thấy ở cửa kính bể và biết ngay rằng người vào bên trong, như thế Erich sẽ không gọi cho nàng.

Erich nói:

- Jenni à, anh có ý định trở về, em hãy ở nhà, đừng ra ngoài nữa và cũng đừng đi ski. Hãy ở yên đó và, một hồi anh sẽ đột ngột trở về. Gia đinh chúng ta lại xum họp, đồng ý chứ, Jenni?

- Vâng, em hứa sẽ nghe anh.

Tiếng Beth van xin:

- Ba, cho con nói chuyện với mẹ.

Có tiếng gác máy thô bạo. Chỉ còn lại tiếng vo vo trong ống nghe.

Jenni lắng nghe Mark kể lại cuộc trò chuyện của nàng với Erich và nàng chỉ xen vào khi ông cảnh sát trưởng hỏi: "Nhưng tại sao hai đứa bé lại nghĩ rằng chính bà đã vào phòng chúng?"

- Vì khi ra đi, Erich đã mang theo chiếc va li của tôi...có thể anh ta mặc một trong những chiếc áo ngủ của tôi có thể là chiếc màu đỏ vì tôi không tìm thấy nó ở đây và hẳn là anh ta đã mang theo bộ tóc giả màu nâu nên hai đứa bé mới ngỡ rằng đã thấy tôi trong giấc ngủ. Thưa bác sĩ Philstrom, liệu Erich sẽ còn làm gì nữa?

- Mọi chuyện đều có thể xảy ra, đó là điều không thể chối cải. Nhưng, theo tôi nghĩ, bao lâu mà ông Erich còn hy vọng sống chung với bà, thì hai đứa bé sẽ không gặp hiểm nguy.

- Nhưng, tối qua, Tina...

- Hẳn là bà biết rồi! Chiều qua, khi bà đi vắng, ông Erich đã gọi điện cho bà và cho Mark thì không gặp. Một số bệnh nhân tâm thần đều có giác quan thứ sáu rất bén nhạy. Hẵn ông Erich đã linh cảm rằng bà và Mark đã gặp nhau vì thế trong cơn ức chế, ông ta đã tấn công Tina.

Cố nén giọng run rẩy, Jenni nói:

- Sự việc xảy ra xem chừng kỳ dị và rời rạc. Giả dụ Erich sẽ trở về nhà ngay, rất có thể anh ta quyết định trở về trong tối nay, chuyện đó không khó khăn gì bởi Erich thuộc nằm lòng vùng này, anh ta có thể đi ski hoặc lái xe hay lội bộ từ hướng bờ sông để vào nhà và nếu anh ta trông thấy những người lạ trong nhà thì hổng cả. Quý vị nên rời khỏi đây ngay... Ồ, hãy giả dụ rằng anh ta biết người ta đã khai quật mộ của bà Caroline và khám phá thi thể của Arden. Quý vị hiểu chứ? Ta không nên chộn rộn, tốt hơn đừng ai đến nhà

tôi và cũng đừng công bố lệnh truy tìm. Còn căn nhà nữa chứ!. Nếu Erich đến đó và trông thấy ô kính bễ, những mảnh vải cài ở thân cây trên đường đi...

Lần lượt nhìn Mark và bác sĩ Philstrom, cảnh sát trưởng Gunderson nói:

- Tôi thấy quý vị có vẻ đồng ý. Được lắm, vậy thì Mark anh vui lòng gọi Clyde và Rooney đến đây. Tôi sẽ làm với những người mà bác sĩ pháp y gọi đến, giờ đây họ đang cố tìm những chứng tích còn lại trong nghĩa trang.

Trái với mọi khi, Rooney đã tỏ vẻ bình tĩnh đến Iạ lùng; Jenni thấy bác sĩ Philstrom đang chăm chú nhìn bà. Nhưng Rooney xem chừng chỉ quan tâm đến Jenni, bà ôm lấy và nói: "Cưng à, tôi biết chuyện gì xảy ra rồi"..

Chỉ vài tiếng đồng hồ qua mà Clyde trông già đến mười tuổi

Ông nói:

- Tôi đã lặp gần xong danh sách những nông trang thuộc quyền sở hữu của Erich rồi đây.

Chợt nhớ đến bức tranh, Jenni nói:

- Còn về cái bức tranh đó, ta cần phải treo nó vào chứa trong xưỡng vẽ.

Bác si Phillstrom nói:

- Tôi đã để nó trong kho của văn phòng, còn bà Rooney đây, tôi khuyên bà nên trở lại bệnh viện cho đến khi việc đã kết thúc.

Rooney nói:

- Tôi muốn được ở với Clyde và được ở gần Jenni và thấy trong người rất khỏe và bây giờ tôi đã hiểu biết mọi chuyện rồi.

Clyde nói giọng dứt khoát:

- Rooney sẽ không rời xa tôi nữa.

Đến bên cửa sổ, ông cảnh sát trưởng nói:

- Xem kìa, bên ngoài đầy những dấu chân và bánh xe. Cần phải có cơn bảo tuyết mới xóa nổi những dấu vết đó. Tin khí tượng sẽ báo điều đó vào tối hôm nay. Mong rằng điều đó thật sự sẽ xảy ra.

Cơn bão ập đến khi màn đêm buông. Tuyết rơi dày đặc trên ngôi nhà, các kho lúa, cánh đồng. Gió nổi lên cuốn lốc những mảng tuyết tích tụ trên cây cối và nhà cửa.

Sáng hôm sau, Jenni hân hoan khi trông thấy cảnh vật một màu trắng xóa. Như vậy ngôi mộ bị khai quật sẽ được phủ trắng và những dấu vết dẫn đến căn nhà gỗ đã được xóa đi. Nếu Erich có đến đó thì sẽ chẳng có gì để nghi ngờ, dầu có cẩn thận đến đâu đi nữa.

Đêm qua, mặc dầu con lộ trơn trượt, ông cảnh sát trưởng cũng đến nhà Jenni với hai người cộng sự. Một trong hai người cảnh sát đã đặt máy nghe trộm điện thoại. Họ trao cho Jenni một máy bộ đàm sau khi hướng dẫn cách sử dụng, người cộng sự kia thì sao chép lại các hồ sơ do Clyde soạn sẵn với rất nhiều trang kê khai chi tiết gia sản Krueger gồm bất động sản, hợp đồng thuê mướn, các văn phòng thương mại, kho bãi. Sau khi trả bản gốc vào chỗ cũ, những bản sao sẽ được trao cho nhân viên điều tra nhầm tìmkiếm những nơi Erich trú ẩn.

Trước lời gợi ý của ông cảnh sát trưởng, Jenni dứt khoát từ chối việc để cho nhân viên cảnh sát ở lại trong nhà. Nàng nói:

- Thưa ông cảnh sát trưởng, Erich có thể về bất kỳ lúc nào và nếu anh ta thấy có người lạ trong nhà thì nguy to. Xin ông hiểu cho, tôi không muốn gặp rủi ro.

Kể từ lúc đó, nàng bắt đầu đếm từng ngày, từng giờ, từng phút...Nàng nhớ lại như thế là mình đã tìm ra căn nhà gỗ ngày 15. Ngày 16, hôm Erich gọi điện cũng là ngày mộ bà Caroline bị khai quật. Cơn bão tuyết chấm dứt vào ngày 18. Và sau đó là việc dọn tuyết trên toàn bang Minnesota. Đường dây điện thoại bị cắt trong suốt ngày 17 và nửa ngày 18. Nàng thầm nghĩ, nếu Erich gọi điện về thì anh ta có thể sẽ hiểu là Jenni không thể làm gì được vì toàn bộ vùng Granite Place bị ảnh hưởng nặng nề bởi cơn bão.

Nàng cầu xin Trời cho Erich đừng tức giận đến nỗi làm hại các con của nàng.

Sáng ngày 19, nàng trông thấy Clyde đang đi về phía ngôi nhà. Lúc này, dáng đi của ông không còn tự tin như trước. Ông còng người lội trong tuyết xốp, khuôn mặt căng thẳng, tưởng chừng như ông ta đang mang một gánh nặng vô hình.

Bước vào nhà bếp, Clyde nện chân xuống nền nhà để đỡ cóng và nói ngay:

- Ông Erich vừa gọi điện cho tôi.

- Ồ, sao ông không chuyển máy cho tôi? Sao ông không để tôi nói chuyện với Erich?

- Thưa bà Erich, ông nhà không muốn nói chuyện với bà. Ông ta chỉ muốn biết đường dây có bị cắt vào tối hôm qua không? Và hỏi tôi bà có đi ra ngoài không? Jenni à, ông Erich quả là người có trực giác bén nhạy, ông đã bảo rằng giọng tôi nghe khá kỳ lạ và tôi đã trả lời rằng tôi không để ý đến điều đó vì còn phải chăm sóc bầy gia súc trong cơn bão. Nghe như thế, ông Erich tỏ vẻ an tâm và lại nói thêm rằng hôm trước... Bà nhớ không, lúc ông ta gọi về ngay sau khi chúng ta vừa phát hiện xác của Arden?

- Tôi nhớ!

- Ông bảo rằng khi nhớ lại cú điện thoại hôm đó thì lẽ ra tôi phải có mặt ở văn phòng và tôi phải trả lời ngay chứ và Jenni à, có thể nói là ông ta luôn rình rập và biết rõ mỗi hành vi của chúng ta.

- Rồi ông trả lời sao với Erich?

- Tôi nói là sáng hôm đó, tôi đã đến bệnh viện để đón Rooney nên không có mặt ở văn phòng và đường dây điện thoại vẫn còn nối vào ngôi nhà. Rồi, ông ta hỏi tôi, Mark có đến dòm ngó gì quanh nông trang không? Đúng vậy, Erich đã dùng từ "dòm ngó'

- Và ông trả lời sao với Erich?

- Tôi nói rằng ông bác sĩ thú y Ivanson đã đến chữa trị cho các con vật và khi hỏi ông Erich rằng tôi có thể nhờ Mark đến thay thế cho ông Ivanson thì Erich trả lời không.

- Erich có nói gì về mấy đứa nhỏ không?

- Thưa bà, không, ông chỉ nhắn nhủ rằng bà phải ở nhà đễ đợi điện thoại của ông. Jenni à, tôi đã có nói dông dài để người ta có thể xác định nơi Erich gọi, nhưng ông ta nói rất nhanh và đột ngột gác máy.

Trong thời gian này, Mark đều đặn gọi điện cho nàng mỗi ngày.

Có lần chàng nói:

- Jenni à, tôi rất muốn ở bên chị.

Và nàng đã trả lời:

- Clyde không nhầm đâu, Erich có giác quan thứ sáu, Erich đã hỏi han về anh, anh không nên đến nhà tôi.

o O o

Buổi chiều ngày 25, Joe đến gặp nàng. Joe nói:

- Thưa bà Erich, ông chủ có khỏe không?

- Có chuyện gì mà anh hỏi ông Erich?

- Ông Erich có gọi điện để hỏi thăm tôi. Ông muốn biết rằng tôi có gặp bà không. Tôi trả lời là tôi tình cờ đã gặp bà một lần và không kể chuyện bà đã đến nhà tôi, hẵn bà đã hiểu. Ông Erich bảo tôi có thể làm việc trở lại. Nhưng nếu mon men đến gần bà hoặc gọi bà là Jenni, thi ông ta sẽ bắn tôi với cây súng đã bắn những con chó của tôi. Ông ta đã nói những con chó của tôi. Thế có nghĩa là ông ta đã giết cả con chó kia của tôi nữa. Tưởng chừng ông ta là một người mất trí. Tôi thấy tốt hơn hết tôi không nên quan tâm đến bà nữa, bà hãy nói cho tôi biết, tôi phải làm gì đây?

Tưởng chừng ông ta là một ngưòi mất trí. Nàng thầm nhắc lại và thấy rằng giờ đây, Erich đã trắng trợn hăm dọa Joe. Sự tuyệt vọng làm Jenni quên đi nỗi khiếp sợ.

Nàng hói:

- Joe à, anh có nói cho ai nghe việc này chưa? Anh có kẻ cho mẹ anh nghe không?

- Không, thưa bà, tôi không muốn mẹ tôi hoảng sợ.

- Joe à, tôi xin anh đừng kễ cho ai nghe cuộc gọi của ông Erich nhé! Và, nếu ông ta có gọi lại, thì anh hãy giữ bình tĩnh và thoải mái với ông ta. Anh hãy nói với ông ta là bác sĩ khuyên anh nên nghỉ vài tuần nữa, nhưng anh vẫn chấp nhận làm việc cho ông ta. Và, điều quan trọng hơn cả là đừng cho ông ta biết là đã gặp lại tôi.

- Jenni à, sự việc diễn tiến rất xấu phải không?

- Đúng thế, Joe..- Nàng đáp và thấy thật vô ích để nói dối.

Joe hỏi:

- Ông Erich dẫn hai đứa bé đi đâu?

- Tôi không biết.

- Tôi hiểu. Jenni à, bà có thể tin ở tôi, tôi xin thề trước Chúa.

- Tôi tin anh và nếu ông Erich gọi lại, hãy cho tôi biết ngay nhé!

- Vâng.

- Và, này Joe... nếu... tôi muốn nói, ông Erich có thể trở về. Nếu có trông thấy ông ta, hoặc xe của ông ta thì anh phải báo cho tôi biết ngay nhé!

- Tôi sẽ báo cho bà ngay. Elsa có đến nhà của chúng tôi với cậu Josh, cô ta nói bà rất tử tế. 

- Thế mà, xem chừng như cô ta không mến tôi lắm.

- Cô ấy sợ ông chủ. Ông Erich đã bảo Elsa là hãy ở yên, giữ mồm giữ miệng và không được xê dịch hoặc thay đổi một vật gì trong ngôi nhà.

- Tôi không hiểu tại sao cô ta vẫn tiếp tục làm việc cho chúng tôi mà không kể gì đến cách đối xử tồi tệ của Erich.

- Chỉ vì tiền đó thôi. Cô bảo rằng có thể làm việc với bất cứ ai miễn trả đồng lương cao. - Joe đặt tay lên nắm cửa và nói tiếp trước khi ra về: - Và Elsa đã làm việc với một quỷ dữ, phải thế không, Jenni?

o O o

Jenni thầm nghĩ, tháng Hai hẳn không là tháng ngắn nhất trong năm, ngày qua ngày, phút qua phút mãi không hề chấm dứt, trong những đêm dài kinh hoàng đó, nàng phải ngồi thừ đễ ngắm chiếc cốc thủy tinh nổi bật trong bóng đêm. Mỗi tối, nàng thường mặc chiếc áo ngủ của bà Caroline, đặt bánh xà phòng thơm mùi thông dưới gối để làm thắm mùi thơm của rừng trên giường ngủ và nàng chờ đợi, một đêm nào đó, nếu Erich bất ngờ đến như kẻ trộm, nếu anh ta vào phòng ngủ thì chiếc áo quen thuộc cùng mùi thơm của thông sẽ có tác dụng làm anh ta yên tâm.

Giờ đây, Jenni đã thuộc nằm lòng lời thú tội; vì nàng đã không ngừng lặp đi lặp lại: "Tôi không chịu trách nhiệm..."

Trong ngày, Jenni vẫn chờ Erich gọi về. Buổi sáng, nàng thường dành thời gian để làm việc nội trợ. Rooney thường đến thăm nàng vào buổi chiều, trông bà bình tĩnh và khác hơn trước, giờ đây sự đợi chờ đứa con trở về đã chấm dứt.

Rooney đề nghị với nàng:

- Bà Jenni à, tôi nghĩ rằng chúng ta có thể may thêm những tấm vải kết đủ màu cho giường cửa hai đứa bé. Nếu Erich không làm hại chúng và trong khi đợi chúng trở về, bà phải làm một việc gì, nếu không thì sẽ điên lên mất.

Bà Rooney lên tầng gác để lấy bao đựng vải vụn và bà ta cùng Jenni bắt đầu may vá.

Bà sắp xếp những mẫu vải thẳng hàng trên bàn ở nhà bếp và nói: "Vải phải có đủ màu sắc vui tươi, chúng ta không may những màu tối". - Nhét vào bao những mẫu vải không dùng đến, bà nói tiếp: "Những mẫu vải này xuất phát từ cái khăn bàn của cụ bà Krueger, mẹ của John, hồi trước, tôi và Caroline cứ bảo nhau tại sao người ta có thể chọn những màu sắc u ám như thế. Và miếng vải toan này, Caroline đã mua để trải bàn đi cắm trại vào mùa hè năm ấy, Erich mới năm tuổi. Xem nào, còn đây là một mẫu vải xanh, tôi cứ tự hỏi tại sao cứ giữ mãi mẫu vải này. Jenni, như tôi đã kể cho bà, tôi đã may màn cửa cho phòng ngủ lớn ở cuối hành lang, nhưng khi treo lên thi căn phòng trông tối như cái hang. Ô! Dầu sao... người ta không biết được, rồi sẽ có khi cần đến chúng. - Bà Rooney lại nhét những mẫu vải vào bao. Jenni nhận thấy bà Rooney không còn vẻ sinh động, giờ đây bà ta chẳng còn hy vọng.

Những lời nói của bà vang lên thật đơn điệu:

- Một khi người ta đã tìm thấy Erich, chúng tôi sẽ làm lễ an táng cho Arden thật lớn. Sự đau khổ nhất của tôi hiện nay là nỗi nhớ về quá khứ, nhớ về cách thức Erich đã động viên tôi để luôn tin rằng Arden còn sống. Clyde luôn quả quyết Arden không thể nào bỏ nhà ra đi, tôi thì chỉ biết như thế và tôi nghĩ rằng đã biết điều đó tự đáy lòng. Nhưng, khi tôi nói hẳn là Arden đã trở về với Chúa. Erich đứng đó thi nói bẻ lại: "Tôi không tin điều đó, Rooney", ông ta rất độc ác khi cho tôi sống trong ảo tưởng, như thế có nghĩa là không để cho vết thương được khép miệng. Tôi nói cho bà biết, Jenni, Erich không xứng đáng để sống trên đời.

- Tôi van bà, Rooney, đừng nói như thế.

- Jenni à, tôi xin lỗi bà,

Dạo này, ông cảnh sát trưởng gọi điện đến mỗi tối.

Ông nói:

- Chúng tôi đã kiểm tra mọi ngôi nhà thuộc sở hữu của ông Erich. Chúng tôi đã gởi những bức ảnh đến các trạm cảnh sát trong vùng với lời yêu cầu phải giữ kín chuyện và không được bắt giữ nếu trông thấy ông Erich hoặc xe của ông ta. Chúng tôi cũng không tìm thấy ông Erich trong những vùng đất khai để nộp thuế. Rồi ông cảnh sát trưởng khéo léo an ủi nàng: "Thưa bà Erich, có lẽ giờ đây hai đứa bé đang đùa giỡn trên bải biển ngập nắng ở Florida".

Nàng cầu xin Trời ban cho như vậy! Nhưng nàng không mấy tin.

Mỗi buổi tối, Mark gọi điện cho nàng, họ chỉ nói chuyện với nhau khoảng một hai phút.

- Jenni à, không có tin gì mới hả chị?

- Không.

- Thôi nhé! tôi không muốn để bận đường dây lâu. Can đảm lên, Jenni!

Nàng thầm nghĩ, can đảm ư? Nàng cố gắng sắp xếp công việc trong ngày, những đêm mất ngủ và những cơn ác mộng làm nàng thức dậy từ rạng đông, đã nhiều ngày qua, nàng không ra khỏi nhà, những buổi tối cô đơn trôi qua đều đặn và nàng thường ngồi trong góc căn bếp, đọc sách hoặc cố xem TV, nhưng tâm trí nàng không tập trung để làm được việc gì.

Đêm cuối cùng của tháng Hai, nàng cảm thấy căng thẳng một cách kỳ lạ.

Một sự tĩnh lặng âu lo dường như đang ngự trị trong ngôi nhà. Ngồi lặng im, đôi mắt vô hồn nàng nhìn vào khoảng không.

Bỗng, chuông điện thoại reo.

Vì từ lâu đã không còn hy vọng. Nàng nhắc ống nghe:

- Alô?

- Jenni. Tôi là mục sư Bastrom đây. Bà có khỏe không?

- Tôi rất khỏe. Xin cám ơn ông.

- Hẵn hôm em bé mất, Erich đã chuyển lời chia buồn của chúng tôi đến bà, tôi muốn đến thăm bà nhưng ông ta nói hãy đợi ít thời gian. Erich có ở đấy không?

- Thưa ông, Erich đi vắng và tôi không biết khi nào anh ấy trở về.

- A, được, bà báo lại cho ông ta là trung tâm giáo khu đã xây cất gần xong. Được biết ông Erich là một ân nhân hào hiệp của chúng tôi, tôi xin báo cho ông ta biết ngày 10 tháng Ba sẽ làm lễ khánh thành trung tâm Erich là một người rất quảng đại. Jenni - Vâng, tôi sẽ báo lại cho Erich rằng ông đã gọi đến. Chúc ông ngủ ngon.

Chuông điện thoại lại reo vào lúc hai giờ kém mười lăm phút. Lúc đó, Jenni đang nằm trên giường cạnh chồng sách, Jenni đang đọc sách để cố dỗ giấc ngủ.

- Jenni!

- Vâng, - Nàng đáp và thầm nghĩ, phải chăng là Erich?

Ở đầu dây có giọng nói nghe kỳ lạ, chói tai và căng thẳng:

- Jenni à, vào khoảng tám giờ tối, em đã nói chuyện với ai qua điện thoại mà vừa cười vừa nói thế?

- Vào khoảng tám giờ à? - Nàng cố gắng nói giọng bình thản, cố kềm để không gào lên: Beth và Tina ở đâu?. Nàng thầm nghĩ, - Xem nào, lúc đó mình nói chuyện với ông cảnh sát truởng Gunderson? Mark? Nàng không dám nói tên hai người đó. Chợt nhớ ra là mục su Barstrom, nàng nói ngay: Erich à, đó là mục sư Barstrom, ông ta mong được gặp anh để mời anh đi dự lễ khánh thành trung tâm giáo khu..

Đôi tay uớt đẩm mồ hôi, miệng run rẩy, nàng chờ phản ứng của anh ta và thầm nghĩ phải kéo dài cuộc trò chuyện hầu cảnh sát có thể xác định nơi gọi đến.

Erich hỏi:

- Em có chắc đó là mục sư Barstrom không?

- Erich à, tại sao em phải bịa ra điều ấy? Các con thể nào?

- Ổn cả.

- Cho em nói chuyện với chúng.

- Chúng rất mệt. Anh đã đưa chúng lên giường ngủ rồi. Tối nay, em thật đẹp, Jenni à.

- Em đẹp ư? - Nàng đáp và chợt rùng mình.

- Đúng, anh đang ở đây và đang nhìn qua cửa sổ, em hẳn đã đoán ra rằng anh đang ở đây, nếu em yêu anh, em phải đoán ra điều ấy chứ!

Đưa mắt nhìn chiếc cốc bằng thủy tinh màu xanh lục hư ảo trong bóng đêm, Jenni hỏi:

- Tại sao, anh không vào nhà?

- Anh không thích vào, anh chỉ muốn biết rằng em luôn ở nhà và đang chờ đợi anh.

- Erich à, em luôn đợi anh và các con, nếu anh không muốn trở về thì hãy để em đến sống bên cạnh anh.

- Không, chưa được đâu. Jenni à, em đã lên giưòng chưa?

- Vâng, dĩ nhiên rồi.

- Em mặc áo ngủ nào thế?

- Chiếc áo mà anh thích, em mặc nó thường xuyên.

- Lẽ ra anh nên ở lại nhà.

- Em rất mong điều đó.

Có một lúc yên lặng, văng vẳng trong ống nghe là tiếng xe cộ di chuyển. Theo nàng nghĩ thì hẳn là Erich vẫn gọi đến từ chỗ cũ và anh ta đang đứng phía sau ô cửa sổ.

- Em không nói với mục sư Bastrom là anh giận em chứ?

- Đương nhiên là không, ông ta vẫn biết rằng chúng ta rất thương yêu nhau.

- Jenni à, anh vừa gọi điện cho Mark mà đường dây bận. Phải chăng lúc đó em đang nói chuyện với anh ta?

- Làm gì có chuyện đó.

- Em thật sự đang nói chuyện với mục sư Barstrom chứ?

- Tại sao anh không gọi ông ta để hỏi.

Tiếng nói của Erich đột ngột thay đổi, rít lên và thiếu tự tin:

- Không, anh tin em. Jenni. Anh muốn thử gọi lại Mark và nhớ ra rằng có cho anh ta mượn một cuốn sách mà lúc này anh muốn lấy lại. Cuốn sách đó nằm ở ngăn thứ ba ở tủ sách, đếm từ phía phải vào là cuốn thứ tư.

Nàng thầm nghĩ, đó cũng là cái âm giọng the thé mà dạo nào nàng đã nghe và làm nàng hốt hoảng: "Đó có phải là nhân tình mới của cô không? Anh ta biết bơi không? Đồ dĩ, đi ra khỏi giường của Caroline ngay".


Có tiếng gác máy rồi yên lặng, toàn bộ chỉ còn lại tiếng vo vo trong ống nghe trong tay nàng.

Hai mươi phút sau, ông cảnh sát trưởng Gunderson gọi điện cho Jenni báo rằng cảnh sát đã xác định được nơi gọi đến và đã biết Erich đang ở vùng lân cận của Duluth.

Duluth là vùng cực Bắc của bang Minnesota, phải mất sáu tiếng đồng hồ xe mới đến được nơi đó. Jenni thầm nghĩ, nếu như vậy thì Erich sẽ xuất phát từ Duluth vào buổi chiều mới đến được đây để có thể nhìn qua ô cửa sổ vào lúc tám giờ tối. Vậy thì, ai sẽ trông nom hai đứa bé? Không lẻ Erich để chúng ở một mình? Hay là chúng đã chết rồi? Nàng nhớ rõ kể từ ngày 16 tháng Hai đến nay, chưa được nói chuyện với các con. Thế là gần hai tuần lễ rồi.

Sau khi biết tin về Erich, bằng một giọng dửng dưng nàng nói với ông cảnh sát trưởng:

- Anh ta đang hoảng loạn rồi!

Ở đầu dây bên kia, không một lời an ủi, ông cảnh sát trưởng nói:

- Tôi cũng nghĩ như thế!

- Vậy chúng ta có thể làm gì?

- Bà có muốn chúng tôi cho công bố lệnh truy tìm hay chúng tôi cho đài truyền hình và báo chí biết tin này.

- Vậy thì, chúng tôi sẽ lập một đội tuần tra đặc biệt để rà soát kỹ trong toàn vùng Duluth. Ngoài ra tôi cũng muốn gởi đến nhà bà một nhân viên cảnh sát vì thấy rằng tính mạng của bà có thể lâm nguy.

- Không được đâu, Erich sẽ biết ngay.

Đã gần nửa đêm. Lúc này là cuối tháng Hai, hằng đêm nàng khấn nguyện cho các con, nàng khóc suốt đêm bên gối. Sáng mai khi thức dậy, dẫu thấy mình trong gương đôi mắt sưng húp, Jenni vẫn ăn mặc tươm tất để đi xuống nhà dưới, pha cà-phê và rửa dọn ly tách.

Rồi, khoát áo đi ski, Jenni vội vã ra ngoài và đi quanh ngôi nhà, để đến bên cửa sổ căn bếp, nàng trông thấy nơi đây những dấu chân còn hằn trên tuyết, chúng xuất phát từ cánh rừng rồi quay trở lại. Nàng thầm nghĩ, hẳn là Erich đã đứng nơi đây, khuôn mặt dán vào ô kính, để rình rập mình.

Đến trưa, ông cảnh sát trưởng lại gọi đến:

Ông nói:

- Thưa bà Jenni, tôi đã trao đổi với bác sĩ Philstrom. Theo ông Philstrom thì chúng ta phải công bố việc truy tìm hai đứa bé, nhưng quyết định là quyền ở bà.

- Xin ông cho tôi có thời gian để suy nghĩ. - Nàng đáp với ý định muốn hỏi ý kiến của Mark.

Bà Rooney ghé thăm Jenni vào lúc hai giờ chiều.

Bà ta nói:

- Jenni à, chúng ta soạn đồ ra may vá nhé!

- Đúng đấy.

Cầm lấy chiếc ghế gần bếp suởi, bà Rooney điềm tĩnh soạn ra những mảnh vải vuông, bà nói:

- Chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ thấy ông ta xuất hiện

- Ai?

- Erich chứ còn ai. Jenni à, bà hẳn biết là Caroline đã hứa với Erich là luôn có mặt vào ngày sinh nhật của ông ta. Hai mươi lăm năm qua kể từ ngày bà Caroline mất, Erich luôn có mặt vào ngày hôm đó. Mới năm ngoái đây thôi Erich đã đi khắp nhà như tìm kiếm một cái gì đó.

- Và bà nghĩ rằng lần này ông ta cũng trở về?

- Luôn luôn như thế.

- Này Rooney, hãy hứa với tôi là đừng kể chuyện này cho bất cứ ai kể cả Clyde.

Rooney nhiệt tình gật đầu:

- Như vậy, chỉ có hai ta là biết giờ Erich trở về, phải không Jenni?

Jenni dứt khoát giữ kín cái tin này và nàng cũng không cho Mark biết khi anh gọi điện đến để khuyên nàng cho ông cảnh sát trưởng công bố lệnh truy tìm, nàng từ chối lời đề nghị của Mark.

Nàng nói:

- Mark à, hãy chờ thêm một tuần nữa xem sao.

Tuần lễ chấm dứt vào ngày 9 tháng Ba. Sinh nhật của Erich nhầm vào ngày 8.

o O o

Nàng tin chắc là Erich sẽ về nhà vào ngày 8. Nếu biết điều này hẳn ông cảnh sát trưởng và Mark sẽ yêu cầu nàng cho phép được đưa cảnh sát đến mai phục trong các vùng kế cận nông trang. Nhưng Jenni biết Erich sẽ linh cảm được ngay. Nếu hai đứa trẻ còn sống, thì đây là dịp sau cùng để nàng có thể cứu chúng. Erich đang mất dần sự tĩnh táo.

Sống trong lo sợ suốt tuần lễ, Jenni không thể làm gì được ngoài việc cầu xin ơn Trên giúp nàng.

Nàng đếm từng ngày trôi qua... ngày hai, ba, tư, năm sáu... cầu xin cho trời đừng đổ tuyết. Đường xá được thông thoáng, sáng ngày bảy. Có điện thoại của ông Hartley gọi đến từ New York..

Ông Hartley nói:

- Jenni, lâu quá tôi không được tin gì của bà. Bà có khỏe không? và cháu gái thế nào?

- Cám ơn ông, chúng tôi vẫn ổn cả..

- Jenni à, chúng tôi rất tiếc báo cho bà một vấn đề khá rắc rối. Hẳn bà còn nhớ Wellington Foundation, cơ quan trước đây đã mua hai bức tranh "Mùa gặt ở Minnesota và Mùa xuân ở nông trang" với một giá rất cao.

- Vâng, tôi nhớ.

- Sự việc là khi họ lau chùi những tác phẩm này thì phát hiện thấy lộ ra một chữ ký Caroline Bonardi dưới chữ ký của ông Erich, như vậy là ông Erich đã mạo nhận ký vào những bức tranh mà ông không hề vẽ. Jenni à, tôi sợ rằng sẽ bùng ra một vụ tai tiếng. Chiều mai, ban lãnh đạo Wellington Foundation sẽ triệu tập cuộc họp bất thường và sau đó có buổi họp báo. Như vậy, chiều mai, giới báo chí sẽ làm rùm beng chuyện này.

- Ngăn họ lại! Phải ngăn họ lại!

- Ngăn ư? Làm sao tôi có thể ngăn họ? Việc giả mạo là điều rất nghiêm trọng, một khi người ta đã trả bạc triệu cho một tác phẩm của họa sĩ mới nổi... và khi người nghệ sĩ đó được ca ngợi thì không ai chịu im tiếng với một vụ giả mạo. Jenni à, tôi rất tiếc nhưng việc đó vượt ngoài tầm của tôi. Khi tôi nói với bà đây, thì một cuộc điều tra đang tiến hành để xác định lý lịch của Caroline Bonardi, vì tình bạn nên tôi báo cho bà biết.

- Tôi sẽ báo lại với Erich, cám ơn ông Hartley.

Một lúc lâu sau khi gác máy, Jenni vẫn còn ngồi sửng, mắt nhìn vào ống nghe. Nàng biết chẳng còn cách gì để chặn đứng vụ tai tiếng. Rồi đây giới báo chí sẽ đổ đến đòi gặp Erich. Chẳng mấy chốc họ sẽ biết ngay rằng Caroline Bonardi là con gái của họa sĩ Everett Bonardi và là mẹ của Erich Krueger. Chỉ cần chú tâm xem xét những bức tranh là người ta có thể xác định được rằng chúng đã có cách đây trên hai mươi lăm năm.

Nàng lên lầu ngủ sớm với hy vọng Erich sẽ muốn trở về hơn khi thấy ngôi nhà đã chìm trong bóng tối. Jenni đi tắm như đêm đầu tiên mới đến đây; nàng đã cho vào nước tắm một nắm bột thơm mùi thông, mùi thơm lan tỏa khắp phòng. Nàng thả tóc ngâm trong nước. Nàng mặc vào chiếc áo ngủ màu ngọc bích rồi đặt bánh xà phòng thơm mùi thông dưới gối và đảo mắt nhìn quanh phòng. Mọi thứ đồ vật đã ở nguyên chỗ cũ chẳng có gì làm xáo trộn cái tính thích ngăn nắp của anh ta, hai cánh cửa tủ đã đóng, màn cửa kéo ngay ngắn.

Sau cùng nàng lên giường và bỏ máy bộ đàm mà ông cảnh sát đưa cho nàng vào ngăn bàn ngủ.

Suốt đêm không hề chợp mắt, Jenni lắng nghe tiếng đồng hồ điểm từng giờ. Nàng thầm gọi, Erich, hãy về đây. Và biết rằng nếu anh ta có ở đó thì mùi thông sẽ dẫn dắt anh ta đi về phía hành lang. Nhưng, khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua bức màn thì cũng chẳng có động tĩnh gì của Erich. Jenni ngủ đến tám giờ sáng. Một ngày mới làm tăng thêm nỗi sợ hãi của nàng. Đêm qua, nàng đã mong được nghe có tiếng chân, được trông thấy cánh cửa mở ra và Erich đến tìm nàng, đến kiếm bà Caroline.

Chỉ còn vài tiếng đồng hồ trước khi bản tin buổi chiều được phát đi trên đài phát thanh.

Trời âm u, nhưng tin khí tượng cho biết tuyết sẽ không rơi. Jenni không biết mình nên mặc áo gì. Nàng thầm nghĩ, Erich rất đa nghi nếu thấy nàng mặc gì khác ngoài chiếc áo sandai và quần tây, anh ta có thể cho rằng nàng đang chờ đợi một người đàn ông nào đó.

Nàng không buồn nhìn mình trong gương, bởi sáng nay, nàng đã dành thời gian để chăm chú nhìn khuôn mặt mình, nàng đã sững sờ khi trông thấy đôi mắt thất thần và đôi gò má lộ hẳn, mái tóc nay đã dài vì thế nàng búi cao trên gáy. Nàng bỗng nhớ cái hôm mà nàng trông thấy khuôn mặt Erich trong gương mờ hơi nước. Lúc đó, Erich đã trao cho nàng chiếc áo ngủ màu ngọc bích và trực giác của nàng đã báo nguy nhưng nàng không muốn ghi nhận.

Nàng đi xuống nhà dưới, kiểm tra tất cả các phòng, rồi lau bàn và chùi rửa mọi vật dụng ở bếp. Trong những tuần qua, nàng không ăn gì ngoài thức ăn đóng hộp, tuy vậy nàng vẫn dọn dẹp thật ngăn nắp để làm vừa lòng Erich. Nàng lấy giẻ lau bụi các kệ sách trong thư phòng và thấy rằng cuốn sách thứ tư trên hàng kệ thứ ba tính từ phải qua không còn nơi đây, đúng như Erich đã nói.

Thật là kỳ lạ khi trong một thời gian dài nàng đã chối từ một sự thật và đã để mất một đứa con nhỏ và có thể cả những đứa con gái chỉ vì nàng đã không muốn nhận ra con người thật của Erich.

Vào buổi trưa, trời tối sầm, gió nổi lên vào lúc ba giờ chiều. Gió hú trong lò sưởi, xua tan những đám mây. Và rồi bỗng nhiên mặt trời bỗng ló dạng thật muộn vào buổi chiều, làm rực rỡ những cánh đồng phủ tuyết. Đi từ cửa sổ này sang cửa sổ khác, Jenni chăm chú nhìn cánh rừng, con lộ dẫn đến bờ sông, nàng cố nhìn rõ một chiếc bóng dưới mái hiên của kho lúa.

Jenni trông thấy những người thợ của nông trang ra về lúc bốn giờ chiều, những người mà nàng không hề quen biết. Erich đã cấm họ tuyệt đối không được lân la đến gần ngôi nhà và mỗi khi ra đồng Jenni cũng chẳng đến gần họ. Đối với nàng, chuyện xảy ra cho Joe là quá đủ..

Năm giờ chiều, Jenni nghe tin tức ở radio. Sau khi đã đọc những tin chính xác và mau lẹ, người phát ngôn viên đọc tiếp: "Và sau đây là tin nhanh mà chúng tôi vừa nhận đuợc - Wellington Foundation vừa tiết lộ về một vụ giả mạo tranh đến kinh ngạc: Erich Krueger, bang Minnesota, người được xem là họa sĩ nổi tiếng nhất kể từ Andrew Wyet, đã ký tên trên những bức tranh mà ông đã mạo nhận. Tác giả thật sự của những bức tranh đó chính là bà Caroline Bonardi. Được biết bà Caroline Bonardi là con gái của nhà vẽ chân dung rất danh tiếng Everett Bonardi và là mẹ của ông Erich Krueger".

Tắt radio. Jenni biết, chẳng bao lâu nữa, chuông điện thoại sẽ reo và các nhà báo sẽ tràn vào nhà. Hẳn Erich sẽ trông thấy họ và cũng có thể anh ta đã nghe tin tức phát ra từ radio để biết rằng mọi việc đã an bài. Trong trường họp đó, Erich sẽ dứt khoát trả thù Jenni.

Rối bời, Jenni lảo đảo bước ra khỏi căn bếp. Nàng thầm nghĩ, phải làm gì đây? Liệu nàng có thể làm được gì? Không biết đi đâu, nàng đành vào phòng khách. Ánh chiều tà tràn ngập căn phòng, soi sáng bức tranh của bà Caroline. Bất chợt thương cảm người đàn bà đã từng như nàng trải qua những lúc rối bời, Jenni đến gần, chăm chú nhìn bức tranh: bà Caroline ngồi ở hiên nhà, chiếc áo choàng không tay màu xanh lục khoác quanh người, tóc xõa nhẹ trên vầng trán, trong cảnh chiều tà đó có chiếc bóng của cậu bé Erich đang vội vã chạy về phía mẹ.

Jenni chăm chú nhìn, chiếc bóng của cậu bé Erich đang vội vã...

Ánh nắng chiều lan tỏa khắp căn phòng. Hẳn buổi hoàng hôn sẽ rực rỡ với những sắc màu đỏ, cam, tím và những đám mây đen điểm vân ánh sáng.

Chiếc bóng đang vội vã chạy về phía người mẹ...

Jenni biết chắc rằng Erich đang ở đâu đó trong cánh rừng và nàng nghĩ đến cái phương cách duy nhất buộc anh ta phải lộ diện. Nàng nhớ tới cái khăn quàng mà Rooney đã đan cho nàng., và nhận thấy cái khăn ấy không đủ lớn nhưng nếu nàng có thể mặc thêm một cái gì...cái chăn lính của bố Erich, nàng nhớ ra nó được cất giữ trong cái rương bằng gỗ thông, cái chăn này gần như cùng màu với áo choàng của bà Caroline.

Vội vã lên tầng gác đựng đồ. Jenni mở chiếc rương, lục lọi phía trong và lấy ra hai bộ đồ lính, cái chăn được xếp gần dưới đáy rương, màu kaki của nó thật giống màu chiếc áo choàng không tay. Nàng thấy mình cần cây kéo và nhớ ra có một cái trong giỏ đựng đồ may.

Mặt trời sắp lặn. Trong ít phút nữa, trời sẽ tối.

Jenni trở vào nhà bếp. Với đôi tay run rẩy, nàng bắt đầu cắt một ô trống giữa cái chăn và tròng vào đầu, rồi nàng quàng chiếc khăn lên đôi vai. Cái chăn rủ xuống mặt đất, trông tựa như cái áo choàng không tay phủ lấy nàng.

Trực nhớ đến mái tóc của mình, bây giờ nó dài hơn mái tóc của bà Caroline; nhưng trên bức tranh, bà Caroline búi tóc. Đứng trước cái gương ở nhà bếp, Jenni cũng búi tóc lên như thế, nàng lấy tay hất nhẹ mớ tóc để chúng xõa trước trán. Jenni bước đến nơi cửa phía Tây của hàng hiên. Nàng thầm nghĩ, ta là Caroline đây. Ta sẽ đi như Caroline, ngồi như Caroline và ta ngồi đây ngắm cảnh hoàng hôn như Caroline trước đây vẫn làm, ta sẽ nhìn đứa con trai nhỏ đang vội vã chạy đến với ta.

Mở cánh cửa, Jenni lặng lẽ đi ra ngoài trời lạnh căm. Đến bên cái xích đu dáng thuyền, xê dịch nó về hướng trời lặn và ngồi xuống.

Cố bắt chước thật đúng dáng vẻ của bà Caroline trên bức tranh, cũng đôi tay để chéo trên đầu gối, rồi thật nhẹ nhàng, nàng bắt đầu ngồi đu đưa.

Tựa một quả cầu đỏ rực, mặt trời đang xuống thấp để mất hẳn ở cuối chân trời.

Trong tiếng gió xào xạc của hàng thông ở bìa rừng, vẫn đong đưa trên chiếc xích đu, Jenni lặng ngắm cảnh hoàng hôn với những sắc màu hồng, tím thẳm, cam và những áng mây lẻ loi. Nàng biết chẳng mấy chốc, đứa bé trai sẽ chạy ra từ cánh rừng để đến bên mẹ...".Hãy đến đây, con trai bé bỏng của mẹ, đến đây, Erich".

Đột nhiên, Jenni nghe một tiếng rú the thé càng lúc càng the thé hơn: "Á,a a..quỷ đội mồ...Mày đi đi...Mày đi đi".

Một chiếc bóng lảo đảo tiến đến gần, chiếc bóng này cầm súng trên tay khoác áo choàng xanh, với mái tóc dài đen mà gió làm tung bay rời rạc. Khuôn mặt méo mó vì kinh hãi đang nhìn chăm chăm về phía Jenni.

Nàng vụt dứng dậy. Cái bóng đứng lại, đưa súng lên nhắm bắn nàng.

Jenni hét lên:

- Erich, đừng bắn!

Nàng chạy vội về phía cửa, chụp lấy nắm đấm, nhưng cánh cửa đã kẹt bên trong. Kéo cái chăn lên để khỏi vướng, nàng bắt đầu chạy theo hình chữ chi, lao nhanh xuống những bực thềm hàng hiên, băng qua cánh đồng. Những phát súng đuổi theo nàng. Jenni chợt cảm thấy đau nhói ở bờ vai, một cảm giác nóng ran nơi cánh tay, lảo đảo, nàng không biết chạy đi đâu. Nàng nghe tiếng thét kỳ lạ vang lên phía sau 'Quỷ, quỷ..'.. Nàng lò mò trông thấy cái chuồng bò ở phía phải. Nàng biết, đây là nơi mà Erich không đặt chân đến kể từ khi bà Caroline qua đời. Trong một nổ lực tuyệt vọng, Jenni kéo mạnh cánh cửa dẫn vào căn phòng nhỏ làm kho chứa các bình sửa. Lúc này, Erich đang ở sát sau nàng. Jenni vội vã chui vào chuồng bò và chạy ào qua phía bên kia trước ánh mắt dửng dưng của đàn bò đang nhai rơm trong máng. Những bước chân càng lúc càng gần hơn..

Hoảng loạn, nàng chạy đến góc cùng của chuồng bò, nơi ấy lúc trước đặt bồn chứa nuớc và có tường vây quanh dành cho những chú bê mới sinh. Bồn chứa trống trơn. Nàng quay lại và đối diện với Erich.

Đứng cách nàng độ ba thước, Erich dừng lại và phá lên cười. Áp súng vào má, hành động của hắn thật chính xác như ngày nào nhắm bắn con chó của Joe. Họ nhìn nhau. Những hình ảnh thật giống nhau trong chiếc áo choàng không tay màu xanh, với những mái tóc nâu. Nhưng chỉ chút khác biệt đó là mớ tóc vàng vén không khéo nên lộ ra ngoài bộ tóc giả.

Có tiếng thốt lên:

- Quỷ ma...Quỷ ma..

Mắt nhắm nghiền Jenni thì thầm: "Ôi, Lạy Chúa! "

Nàng nghe tiếng súng nổ, sau đó một tiếng thét được kết thúc bằng một tiếng ùng ục. Nhưng nàng nhận ra rằng nó không được thốt ra từ miệng nàng mà từ Erich đang sóng soài trên đất, máu trào từ miệng và mũi, đôi mắt mờ đục, máu me đầm đìa mái tóc giả. Phía sau Erich, bà Rooney đang cầm khẩu súng săn, với nòng súng hạ thấp.

Bà ta từ tốn nói:

- Để trả thù cho Arden.

Quỳ xuống bên Erich, Jenni hỏi:

- Erich, các con còn sống không?

Đôi mắt hoảng loạn, hắn ra dấu:

- Còn...

- Có ai ở gần chúng không?

- Không... một mình...

- Erich, chúng ở đâu?

Đôi môi mấp máy hắn nói:

- Chúng ở...

Rồi cố nắm lấy tay nàng, bấu những ngón tay quanh ngón trỏ của nàng., hắn thều thào: "Xin lỗi, mẹ, xin lỗi, mẹ...Con không muốn...làm … hại mẹ...".


Đôi mắt nhắm lại, toàn thân hắn giật nẩy lên lần cuối và Jenni thấy những ngón tay hắn buông ra.

Tuy trong nhà đầy ắp người, nhưng Jenni chỉ trông thấy những chiếc bóng lờ mờ. Ông cảnh sát trưởng Gunderson, những phụ tá của bác sĩ pháp y đang dùng phấn vẽ quanh cái xác của Erich trước khi mang nó đi. Sau khi biết tin về vụ mạo nhận tranh, các nhà báo đến thật đông và rồi họ có dịp ở lại để săn một tin còn quan trọng hơn. Họ đã đến kịp lúc để chụp hình Erich, với chiếc áo choàng và mái tóc giả vấy máu. Khuôn mặt Erich trông thật thanh thản một cách kỳ lạ khi từ trần.

Các nhà báo được phép tham quan căn nhà gỗ, để chụp hình và quay phim những bức tranh tuyệt đẹp của bà Caroline và những bức vẽ hoảng loạn của Erich.

o O o

Mark có mặt nơi đây. Chàng đã dùng kéo cắt cái chăn và băng bó vết thương cho Jenni.

Mark nói:

- Mọi việc sẽ ổn thôi Jenni. Cám ơn Chúa, vết thương của chị không nặng lắm.

Mặc dù bờ vai đang đau đớn, Jenni chợt rùng mình khi những ngón tay dài dịu dàng của Mark chạm đến nàng. Jenni thầm nghĩ, lúc này chỉ có Mark là có thể giúp nàng.
Skip


Họ đã tìm thấy chiếc xe của Erich giấu trên con lộ gần nông trang. Anh ta đã thuê nó ở Duluth và đã lái trong sáu tiếng đồng hồ để đến đây. Như vậy là anh ta đã bỏ hai đứa bé một mình gần mười ba tiếng đồng hồ. Và điều làm cho mọi người thắc mắc là hai đứa bé đang ở đâu?

Suốt buổi chiều, xe cộ nối đuôi nhau vào nông trang. Trước tiên là Maude và Joe đến. Với dáng dấp to lớn, Maude cúi xuống bên nàng và nói:

- Sự việc quả là đáng sợ.

Vài phút sau, nàng nghe tiếng bà Maude trong bếp và mùi thơm của cà-phê bốc lên ngào ngạt.

Tiếp đến là ông mục su Bastrom đến thăm.

Ông cho biết:

- Truớc đây, John Krueger rất lo lắng cho con trai của ông, như vậy ông không hề cho tôi biết lý do. Và rồi, tôi thấy Erich khá thành công trên đời.

Từ radio, bản tin dự báo thời tiết cho hay: ‘'Một cơn bão tuyết đang đến gần Minnesota và Dakota'’.

Jenni thầm nghĩ, một cơn bão đang đến! Lạy Chúa, các con tôi hẳn chết rét mất!

Đến gần nàng, Clyde nói:

- Thưa bà Jenni, bà hãy giúp tôi. Họ muốn đưa Rooney vào bệnh viện lần nữa.

Sực tỉnh, Jenni nói:

- Rooney đã cứu sống tôi. Nếu bà ta không bắn Erich thì ông ta sẽ giết chết tôi.

Clyde nói:

- Rooney đã nói với ông nhà báo là bà ta làm như thế để trả thù cho Arden. Jenni à, hãy giúp tôi, nếu họ giam Rooney trong bệnh viện lần nữa, bà ta sẽ không chịu đựng được. Rooney cần tôi cũng như tôi cần bà ta.

Đứng lên khỏi divan, nàng tựa người vào tường ít phút và đi tìm ông cảnh sát trưởng, ông ta đang gọi điện, tiếng ông oang oang:

- Các anh hãy cho in tối đa các bố cáo và dán đầy trong các siêu thị và trạm xăng. Hãy dán chúng ở phía bên kia biên giới trên đất Canada.

Chờ ông gác máy, Jenni hỏi:

- Thưa ông cảnh sát trưởng, tại sao ông muốn gởi Rooney vào bệnh viện?

Từ tốn, ông ta trả lời nàng:

- Thưa bà Jenni, bà hãy hiểu cho rằng Rooney đã có ý định giết Erich vì thế bà ta đã cầm súng và chờ hắn ta.

- Bà ta muốn bảo vệ tôi vì biết tôi sẽ gặp nguy hiểm và bà đã cứu mạng tôi.

- Được rồi, Jenni. Hãy để tôi tính xem.

Im lặng ôm Rooney vào lòng, nàng thầm nghĩ, Rooney đã yêu quý Erich từ thuở anh ta còn bé vì thế dẫu bà có nói năng gì thì bà cũng không dám giết Erich dẫu để trả thù cho Arden. Bà đã giết Erich chỉ để cứu nàng.

Đêm trôi qua. cảnh sát vẫn tiếp tục lục soát các bất động sản thuộc quyền sở hữu của gia đình Krueger. Nhiều tin đồn thất thiệt đã được thiên hạ nhắc đến.Trong vùng người ta đã bàn tán nhiều điều không thật. Tuyết bắt đầu rơi dày đặc, lạnh buốt.

Maude chuẩn bị sandwich, cổ họng thắt chặt, Jenni chỉ dùng được một ít nước súp. Đến nửa đêm thì mọi ngưòi ra về.

Ông cảnh sát trưởng nói:

- Thưa bà Jenni, tôi sẽ trực suốt đêm ở văn phòng và sẽ gọi điện cho bà khi có tin gì mới.

Chỉ còn Mark ở lại với nàng.

Jenni nói với chàng:

- Mark à, anh hẳn đã mệt rồi, hãy về nhà nghỉ đi!

Im lặng, Mark đi lấy chăn gối và ép Jenni nằm nghỉ ở divan, cạnh lò sưởi. Chàng cho củi vào lò và đến nằm trên chiếc ghế bành lớn.

Trong tranh tối tranh sáng, Jenni chăm chú nhìn vào chiếc nôi chứa đầy củi đặt cạnh ghế bành, nàng thầm nghĩ, mình không còn cầu nguyện kể từ khi đứa bé mất, thấm thìa nỗi đắng cay, cho đến bây giờ...nàng đã chấp nhận sự mất mát đó. Nhưng khi nghĩ đến Beth và Tina thì nàng phải cầu xin Thượng đế hãy giữ gìn chúng.

Sau cùng, nàng cũng thiu thỉu ngủ nhưng, những cơn đau nhói ở đôi vai làm nàng thức giấc, nhận thức được sự căng thẳng và run rẩy nhẹ nhàng của mình và sau đó, sự đau đớn giảm bớt và Jenni nằm yên tĩnh trở lại. Khi mở mắt lần nữa thì thấy mình nằm trong vòng tay Mark và được ủ trong tấm vải kết đủ màu.

Jenni cảm thấy có điều gì đó đã làm nàng lo lắng, một điều gì đó rất quan trọng từ tiềm thức toan trỗi lên, nhưng nàng không thể nắm bắt. Điều này liên quan đến bức tranh mà Erich vẽ sau cùng, bức tranh trong đó có vẽ Erich đứng ở ô cửa sổ và quan sát nàng.

Lúc bảy giờ sáng, Mark chuẩn bị cà-phê và bánh mì nuớng cho bữa ăn sáng. Jenni đi tắm và nàng rùng mình khi tia nước chạm vào vết thuơng ở vai.

Khi nàng xuống lầu thì Rooney và Clyde cũng vừa đến. Họ theo dõi bản tin buổi sáng trên TV trong khi dùng cà- phê và thấy ảnh của các con gái nàng đã được phát đi trên chương trình "Today" và "Good morning America".

Lúc này, Rooney bày ra những mảnh vải để may vá.

Bà hỏi Jenni:

- Jenni à, bà muốn may vá không? 

- Không, lúc này tôi không may vá gì đuợc!

Nghe Jenni nói thế, bà Rooney quay sang giải thích cho Mark:

- May vá giúp tôi quên đi nỗi buồn, chúng tôi đang may những tấm vải kết đủ màu cho giường của hai đứa bé. Hẳn người ta sẽ tìm ra chúng mà!

Trên TV, cô phát ngôn viên Jane Pauley đang đọc mục bình luận:"Vụ tai tiếng đã làm chấn động giới yêu nghệ thuật của ngày hôm qua chỉ là một phần nhỏ của thảm kịch mà người ta đã phát hiện trong ngày hôm nay. Erich Krueger..".

Trên màn ảnh truyền hình là khuôn mặt của Erich. Đây là bức ảnh của anh đã được in trong vựng tập của phòng triển lãm với mái tóc màu vàng óng, những lọn tóc ngắn, đôi mắt xanh đen, nụ cười nửa miệng. - Rồi đến những hình ảnh ở nông trang và nơi Erich đã ngã xuống.

Bây giờ, là hình ảnh tươi cười của Tina và Beth với lời bình luận của cô phát thanh viên: "Cho đến sáng nay, người ta vẫn chưa tìm ra hai cháu bé. Trước lúc nhắm mắt, Erich có nói với vợ ông ta là chúng vẫn còn sống. Nhưng cảnh sát không mấy tin chắc. Theo bức tranh sau cùng do ông Erich vẽ thì người ta có thể nghĩ rằng Tina và Beth đã chết".

Trên màn hình lúc này là cận ảnh của bức tranh cuối cùng của Erich. Trước mắt Jenni là những con búp bẻ mềm nhũn và hình ảnh của chính nàng đang nhìn sững trong khi Erich đang tươi cười, quan sát cảnh tượng này sau bức màn được vén ra từ ô cửa sổ.

Đứng vụt dậy để tắt TV, Mark nói:

- Tôi đã nói với ông cảnh sát trưởng rồi, đừng để cho các nhà báo chụp hình bên trong căn nhà gỗ.

Rooney cũng đứng vụt dậy cùng lúc với Mark.

Bà ta hét lên:

- Theo lẽ các ông phải đưa cho tôi xem bức tranh đó mới phải, bộ các ông không biết gì sao, những bức màn cửa...Màn cửa màu xanh!

Nghe Rooney nhắc đến những bức màn, Jenni chực hiểu ra điều đang làm nàng bứt rứt. Trong số những mảnh vải Rooney bày ra trên mặt bàn nhà bếp, có mãnh vải màu xanh đậm trông giống màu màn cửa vừa thấy rõ trên bức tranh của Erich.

Mọi người đều hét lên:

- Rooney, vậy Erich nhốt các cháu ở đâu? Ở đâu?

Nhận thức được cái tin quan trọng mà mình đang nắm giữ. Rooney kéo tay áo của Mark, hét toáng lên trong cơn kích động.

- Mark, anh đã biết chỗ ấy mà, khu nhà mát của bố anh, trên cái đảo nhỏ, ở đó những phòng dành cho khách không có màn nên Erich đã nói là phòng sáng quá, vì thế, tôi đã đưa những màn cửa màu xanh này cho anh ta, cách đây tám năm.

Jenni thốt lên:

- Mark, có thể nào hai đứa bé đang bị nhốt ở đó?

- Rất có thể. Hơn một năm nay, bố và tôi không đến nơi đó. Erich có chìa khóa riêng để vào.

- Nhà mát đó ở đâu thế?

- Nó ở...trong vùng Duluth, trên một hòn đảo nhỏ. Rất có thể hai đứa bé đang ở đây, chỉ có điều là...

- Điều gì? - Jenni hỏi và nghe tiếng tuyết đang quất mạnh ở ô cửa kính.

Clyde lớn tiếng nói lên điều đang làm mọi người lo sợ.

- Chỉ là không có lò sưởi. Nơi đó không lò sưởi và lúc này hai đứa bé đang bị bỏ mặc.

Mark chụp vội máy điện thoại.

o O o

Nửa tiếng đồng hồ sau, ông cảnh sát trưởng quận Hathaway gọi điện đến nhà Jenni và cho biết đã tìm thấy hai đứa bé.

Mừng rỡ, Jenni nghe Mark hỏi: "Chúng có bình an vô sự không?" Nàng dành lấy ống nghe từ tay Mark và nghe ông cảnh sát trưởng nói: "Ồ, may quá chúng tôi đến kịp lúc, Erich đã hâm dọa sẽ phạt các cháu nếu bước ra khỏi nhà. Nhưng vì trong nhà quá lạnh và Erich lại đi vắng quá lâu nên cháu lớn đã liều đi ra ngoài. Cháu mở được cánh cửa và dẫn đứa em ra khỏi nhà để tìm mẹ, vì thế chúng tôi đã tìm thấy hai cháu, nếu trễ nữa tiếng hẳn là chúng không thể nào sống sót trong cơn bão này. Hãy chờ cho một lát".

Jenni nghe tiếng chuyển máy và cùng lúc là tiếng của hai đứa bé: "Alô, mẹ!"


Nàng thổn thúc trong vòng tay ôm chặt của Mark: "Các con cưng của mẹ. Mẹ yêu các con. Mẹ yêu các con".

Tháng Tư nở rộ trên toàn Minnesota như một ân sủng của các vị thần, các vầng màu đỏ thẩm xuất hiện quanh các cây xanh nơi mà người ta trông thấy những nụ hoa li ti sắp đơm bông, vào tháng này, loài hươu đã ra khỏi rừng, bầy trĩ đã men theo lộ để kiếm ăn, đàn gia súc thong thả gặm cỏ trong bãi chăn. Tuyết tan trong những luống cày và đất xốp dần hứa hẹn một vu mùa tốt đẹp.

Beth và Tina bắt đầu cưỡi ngựa trở lại. Beth giờ đây thật cẩn thận khi ngồi trên lưng ngựa với dáng thẳng đứng. Tina luôn muốn phi nước kiệu trên con ngựa giống nhỏ của mình. Jenni cuỡi con "Ngọn Lửa" bên cạnh Beth, Joe luôn đi kèm Tina.

Đã từ lâu, nàng rất muốn rời bỏ nơi này để trở về New York. Khi biết thế, bác sĩ Philstrom đã khuyên nàng:

- Cuỡi ngựa là một liệu pháp rất tốt cho hai cháu bé.

Nàng nói:

- Thưa bác sĩ, tôi không muốn phải qua một đêm nào nữa trong ngôi nhà này.

Cuối cùng, Mark đã tìm ra giải pháp đó là để cho Jenni xử dụng ngôi nhà mà anh đã thuê của bà hiệu truởng, nằm ở phía Tây nông trang của anh. Đây là ngôi nhà mà anh đã cho sửa sang cách đây mấy năm để ở.

Mark giải thích:

- Jenni à, từ lâu tôi đã thuê căn nhà đó, nhưng từ khi cha tôi về Florida thì tôi trở về ngôi nhà chính và bỏ trống nó từ sáu tháng nay. Nếu chị muốn thì hãy dọn về đó sống với các cháu.

Ngôi nhà này hẳn không thiếu nét độc đáo với hai phòng ngủ, một căn bếp rộng, phòng khách với nét đẹp cổ xưa. Thật vừa đủ cho ba mẹ con nàng.

Nàng báo cho Luke biết ý định muốn hiến tặng nông trang Krueger cho Hội Lịch sử Quốc gia.

Luke nói với nàng:

- Jenni à, hãy suy nghĩ lại. Ngôi nhà này đáng giá cả một gia tài và Chúa biết bà xứng đáng để được hưởng nó.

- Tôi thấy không cần đến nó nữa vì tôi không thể sống ở đó.

Nàng nhắm mắt lại, muốn xua đi kỷ niệm chiếc nôi trong tầng gác, bức vách ngăn, pho tượng chạm thật đẹp, bức tranh của Caroline.

o O o

Bà Rooney thường xuyên đến thăm nàng và rất hãnh diện với chiếc xe mà Clyde mới mua. Rooney giờ đây chẳng còn bồn chồn nữa bởi bà không còn phải chờ đợi ngày về của Arden.

Bà nói với Jenni:

- Jenni à, nếu cần thiết thì con người có thể chấp nhận tất cả, nhưng không biết gì cả đó là cực hình tệ hại nhất.

Jenni bắt đầu trồng trọt trong khoảnh vườn của nàng, cảm nhận thứ đất màu mỡ và ẩm ướt qua những ngón tay lún sâu vào đất.

Có tiếng máy xe thùng cũ kỹ vang lên trong lối đi. Tiếng xe nghe thật yên ổn. Hai đứa bé gái đang đuổi nhau chạy về phía cậu Mark. Tựa như vùng đất trù phú, Jenni cảm thấy yêu đời và sẵn sàng cho một vụ mùa mới, một bước khởi đầu mới...Hết


Nhận xét

Top Truyện Hot

Pháp y Tần Minh hệ liệt

Pháp y Tần Minh hệ liệt Tác Giả:   Tần Minh Thể Loại: Truyện Ma Dài 👀Tình Trạng:  Đã Hoàn Thành   Đọc Truyện Giới thiệu truyện : Pháp y Tần Minh hệ liệt gồm 5 quyển: + Quyển 1: Người giải mã tử thi + Quyển 2: Lời khai câm lặng + Quyển 3: Ngón tay thứ mười một + Quyển 4: Kẻ dọn rác + Quyển 5: Người sống sót Tác giả: Bác sĩ pháp y Tần Minh 20 hiện trường vụ án khiêu chiến với tâm lý của con người. Đó là chính là 20 hồ sơ chưa từng được giới cơ quan công bố bởi sự tàn nhẫn, biến thái, kinh sợ...mà nó diễn đạt. Người giải phẫu tử thi sẽ thay lời vong linh nói lên sự thật, họ chính là những còn người sớm tối ở tiếp xúc với xác chết. Chín túi đựng tử thi, bàng quang có những mảnh đá vụt, hai chiếc xe chạy qua, đâu mới chính là kẻ thủ ác? Một người phụ nữ bị chặt rời bộ phận, tất cả đều được biến thành nến sáp, ai là hung thủ đã gây nên? Sự thật về cái chết của cô là như thế nào? Chiếc điện thoại bị vỡ thành hai mảnh, trong micro

Đừng để tôi phải giết anh

Truyện Ma 12H  - Xin đừng dù chỉ một lần yêu một ai đó trong sự hời hợt, không thật lòng, lợi dụng, giả dối. Xin đừng dù chỉ một lần làm tan vỡ trái tim những cô gái. Hãy tự chủ trong tình yêu dù lúc đó bạn có yêu người đó nhiều đến mức nào, tình yêu làm tan chảy mọi trái tim phụ nữ nhưng đừng để nó điều khiển, kiểm soát hay phá nát cuộc đời bạn. Bởi đơn giản, nó không đáng. Hãy để cuộc đời điều khiển luật nhân quả và có những thứ ắt sẽ phải trả giá. Tôi hộc tốc phóng xe về nhà, tôi không biết mình đi đâu nhưng tôi đang chạy. Tôi run... và sợ. Đôi tai ong ong, không nghe thấy gì, cảm giác như ai đó rượt đuổi theo mình. Khẽ khàng mỡ cửa, khẽ khàng dắt xe vào nhà.

Ma xô xe ở đèo Hải Vân

Truyện Ma 12H   -  Hé mắt nhìn ra phía trước bức tượng thì trời đất quỷ thần ơi, đập vào mắt bác 1 cảnh tượng rùng rợn đến sởn cả tóc gáy... Nói đến Đèo Hải Vân – Thiên Hạ Đệ Nhát Hùng Quan thì có lẽ ai cũng biết . Đây là con đèo thuộc dãy Trường Sơn ở miền Trung, là ranh giới tự nhiên giữa Huế và thành phố Đà Nẵng.

Bao hẩu quỷ

Truyện Ma 12H  - Giờ thì cô đã lõa thể, và khuôn mặt hơi chuyển sang mờ mịt. Nhạn chợt thò tay bóc ở cổ ném ra một tấm da, để lộ ra trên hốc cổ của mình một cái bọc phập phồng như con ễnh ương... Trong cõi nhân gian người ta thường tương truyền có lắm giống loài ma quỷ lạ. Trong những giống loài ấy, có đôi khi cũng chưa được nhắc tên đến bao giờ nhưng khi được miêu tả lại, vẫn khiến người ta phải kinh sợ.

Kilomet số 13

Truyện Ma 12H   -   Ở trên đời này, gieo nhân nào thì gặt qủa ấy. Hãy nhớ luật nhân quả báo ứng không trừ một ai... Tài lái chiếc Mecxedes bóng loáng, lao vun vút qua cây cầu dài bắt ngang qua con sông Hàn đến công ty làm. Vừa lái xe gã vừa huýt sáo theo nhịp của bài hát, mà cái Radio trên xe đang phát.

Hồng lạp dạ gọi hồn

Truyện Ma 12H  - Vợ hắn từ phòng bên nghe tiếng la vội chạy sang, và chỉ kịp nhìn thấy chồng gục xuống bàn. Lửa từ cây nến tàn đã bén sang tấm trải bàn, cháy lan sang các vật dụng khác... I. Đồn trưởng Lưu Mạnh tưởng như vậy là chiến thắng. Người ta đồn ầm lên về chuyện một hoa khôi mới vừa xuất hiện ở kỹ viện Hồng Nhan. Một người rành chuyện đã tô vẽ thêm: - Cô nàng này vốn là con nhà giàu, do gia cảnh bị sa cơ thất thế nên mới đem thân ngà ngọc bán vào chốn nhơ nhớp!

Hình nhân

Truyện Ma 12H  -  Trong gương, đứng sau lưng Mai là một nữ nhân với khuôn mặt tái nhợt, da dẻ mục rữa, đầu trọc lốc chỉ còn lún phún vài cọng tóc, đang há hốc chiếc miệng đèn ngòm rộng toác, hai hốc mắt sâu hun hút không ngừng tuôn ra từng giọt máu đen... Ánh nắng vàng rực xuyên qua từng kẽ lá, tạo thành những vệt dài đâm thẳng xuống mặt đất, làm nổi lên những hình sáng nguệch ngoạc đến quái dị. Lê từng bước nặng nhọc tới trước cửa sổ có những song sắt đã hoen rỉ, Quang Bảo đưa mắt về phía khu vườn sau nhà. Cậu thẫn thờ dõi theo từng chuyển động của vài chiếc lá đã khô héo, chỉ chực lìa khỏi cành. Đã cuối hạ, Sài Gòn vẫn oi bức, đến những cơn gió hiếm hoi thỉnh thoảng ùa qua cũng mang theo sự ngột ngạt đến khó thở.

Bóng ma trên tầng cao

Truyện Ma 12H  -  Ban đêm, gió lay động màn cây in bóng cành lá lên tường nhà. Những chiếc đèn pha ô tô đôi khi hắt mạnh ánh sáng vào những gian phòng rộng và đồ đạc cũ trong nhà như xuất hiện từ bóng tối, có những hình thù lạ và dễ sợ... Một ngôi nhà xanh hai tầng, một gác xép, một khu vườn, một nhà xe và rặng cây ngăn cách nhà hàng xóm. Người ta gọi là ngôi nhà xanh vì những cánh cửa sơn xanh.

Người tình và sợi dây thòng lòng

Truyện Ma 12H  -  Trong phòng, xác Trúc Quỳnh treo lơ lửng giữa trần nhà. An là người nhào vô trước, anh chụp lấy chân nàng đỡ lên. Nhưng lúc ấy anh đã cảm nhận được rằng mình tới đã quá trễ. Trúc Quỳnh đã chết!... Liễu Huệ đứng lấp ló mãi mà vẫn chưa dám gọi trong khi lòng dạ cô nóng ran, không thể chờ được nữa. Bên trong, anh chàng Thanh An đang say sưa giảng bài các học sinh đang chăm chú lắng nghe... Chính điều đó đã khiến cho Huệ không dám lên tiếng.

Con ma nhà xác

Truyện Ma 12H  -  Đồng hồ vừa gõ năm tiếng cũng là lúc Tư Lân chìm sâu vào giấc ngủ. Và cũng là lúc ông ta cảm giác như có ai đó đè lên người mình, suýt nghẹt thở... Tư Lân chỉ ú ớ rồi thôi... Dựng xong chiếc xe đạp cà tàng của mình vào một góc, Tư Lân lên tiếng ngay với người đồng nghiệp đang chờ để thay ca trực: - Xin lỗi có hơi trễ, kẹt xe quá trời anh Năm! Năm Sang, người trực ca ban ngày cười giả lả: - Đâu có sao, bù qua sớt lại mà, sáng mai tôi lại phải nhờ trực lố khoảng nửa tiếng. Bà xã ở nhà bị bệnh. Ông ta đứng lên gom đồ đạc chuẩn bị về. Trước khi đi, Năm Sang mở sổ ra và dặn: - Hôm nay có bốn xác mới nhập. Hai nam, hai nữ. Tất cả đều tử nạn giao thông.