Truyện Ma 12H - Bỗng nhiên, gió thổi mạnh làm bụi tre nghiêng ngã. Thân những cây tre cọ xát vào nhau, tạo thành những tiếng kiêu:”kò ke,kót két,kò ke,kót két…” ớn’ lạnh cả người...
Gió thổi từng cơn, mang theo hơi ẩm của cơn mưa mùa hạ.. Tôi ngồi trước thềm nhà và nhớ lại câu chuyện, bác Bãy gặp ma.
Bác Bãy là người chuyên đi bắt ếch, nhái vào ban đêm. Trời càng khuya thì càng tốt. Có nhiều khi Bác ấy đi đến gần 2 giờ sáng mới về. Những cơn mưa, dầm dề, đến hai hoặc ba ngày liền. Đó là những dịp may nhất mà bác Bảy hằng mong đợị.
Có một đêm, mưa gió rất lớn. Tôn trên nóc nhà dập lên, xuống như muốn vỡ luôn cả nóc nhà ra … Thế nhưng bác Bãy lặng lẽ rời khỏi nhà với chiếc dèn “măn-xông” và cái thùng mủ có nắp. Bác mãi mê tìm kiếm Ếch, Nhái cho tới 1 giờ sáng. Chỉ có vài con trong thùng. Vừa buồn, chán lại thêm phần mệt, mõi. Bác bảy đã từ từ đi trở về tới đầu làng. Mưa đã bớt dần, nhưng gió thì không ngớt. Bác Bãy vừa thấy bụi tre thì chợt nhớ ra mình cần phải đi tiểu. Nghĩ tới đó thì chân bác Bãy dã dẫm lên trên những lá tre rồi. Bác vội bõ chiêc dèn và thùng Ếch, Nhái xuống. Cứ như vậy, mà bác Bãy tha hồ “trút bầu tâm sự lên cây tre. Bỗng nhiên, gió thổi mạnh làm bụi tre nghiêng ngã. Thân những cây tre cọ xát vào nhau, tạo thành những tiếng kêu:”kò ke,kót két,kò ke,kót két…” ớn’ lạnh cả người. Bác Bãy vừa tiễu xong, thì nghe tiếng mẹ ru con phát ra từ trên những ngọn cây tre ” Oa,Oa,Oa…Ầu ơ nín di, nín di con dễ mẹ xuống, xem trong thùng có Ếch không. Mẹ bắt lên cho con nha”. Bác Bãy vừa nghe thì vội vàng nhìn chung quanh xem thử ai vữa nói. Bác Bảy chẳng thấy một ai cả. Bác lẫm bẫm một mình ” Xuống đây, lấy ‘con cờ…’ lên cho con mầy nè”. Nói vừa dứt lời thì Bác bước ra về. Trong lòng có phần hồi hợp. Bác cố tạo ra vẽ mạnh dạng,trong những bước chân của mình. Ai ngờ, lại những tiếng ru hồi nãy vang lên. Có tiếng, người mẹ nói lớn hơn và nhấn mạnh từng câu một :” Ầu ơ…nín đi con, để mẹ xuống dưới cắt “con cờ” của ổng lên cho con nha. Lúc này thì hồn vía của bác Bãy di chơi dâu rồi. Bác không còn biết chi, ngoài việc co giò chạy thẳng về nhà.
Sau ba ngày nằm bệnh trên giường. Bây giờ bác Bảy mới bắt đầu từ từ kể lại mọi người ngồi chung quanh nghe… Bây giờ mưa đã tạnh, bầu trời cũng sáng rực lên rồi. Trên cây chỉ còn lại những hạt nước to,bự long lanh trong tia nắng. Khắp làng đã bị nước ngập lên tới” mắc cá” chân...Hết
Gió thổi từng cơn, mang theo hơi ẩm của cơn mưa mùa hạ.. Tôi ngồi trước thềm nhà và nhớ lại câu chuyện, bác Bãy gặp ma.
Bác Bãy là người chuyên đi bắt ếch, nhái vào ban đêm. Trời càng khuya thì càng tốt. Có nhiều khi Bác ấy đi đến gần 2 giờ sáng mới về. Những cơn mưa, dầm dề, đến hai hoặc ba ngày liền. Đó là những dịp may nhất mà bác Bảy hằng mong đợị.
Có một đêm, mưa gió rất lớn. Tôn trên nóc nhà dập lên, xuống như muốn vỡ luôn cả nóc nhà ra … Thế nhưng bác Bãy lặng lẽ rời khỏi nhà với chiếc dèn “măn-xông” và cái thùng mủ có nắp. Bác mãi mê tìm kiếm Ếch, Nhái cho tới 1 giờ sáng. Chỉ có vài con trong thùng. Vừa buồn, chán lại thêm phần mệt, mõi. Bác bảy đã từ từ đi trở về tới đầu làng. Mưa đã bớt dần, nhưng gió thì không ngớt. Bác Bãy vừa thấy bụi tre thì chợt nhớ ra mình cần phải đi tiểu. Nghĩ tới đó thì chân bác Bãy dã dẫm lên trên những lá tre rồi. Bác vội bõ chiêc dèn và thùng Ếch, Nhái xuống. Cứ như vậy, mà bác Bãy tha hồ “trút bầu tâm sự lên cây tre. Bỗng nhiên, gió thổi mạnh làm bụi tre nghiêng ngã. Thân những cây tre cọ xát vào nhau, tạo thành những tiếng kêu:”kò ke,kót két,kò ke,kót két…” ớn’ lạnh cả người. Bác Bãy vừa tiễu xong, thì nghe tiếng mẹ ru con phát ra từ trên những ngọn cây tre ” Oa,Oa,Oa…Ầu ơ nín di, nín di con dễ mẹ xuống, xem trong thùng có Ếch không. Mẹ bắt lên cho con nha”. Bác Bãy vừa nghe thì vội vàng nhìn chung quanh xem thử ai vữa nói. Bác Bảy chẳng thấy một ai cả. Bác lẫm bẫm một mình ” Xuống đây, lấy ‘con cờ…’ lên cho con mầy nè”. Nói vừa dứt lời thì Bác bước ra về. Trong lòng có phần hồi hợp. Bác cố tạo ra vẽ mạnh dạng,trong những bước chân của mình. Ai ngờ, lại những tiếng ru hồi nãy vang lên. Có tiếng, người mẹ nói lớn hơn và nhấn mạnh từng câu một :” Ầu ơ…nín đi con, để mẹ xuống dưới cắt “con cờ” của ổng lên cho con nha. Lúc này thì hồn vía của bác Bãy di chơi dâu rồi. Bác không còn biết chi, ngoài việc co giò chạy thẳng về nhà.
Sau ba ngày nằm bệnh trên giường. Bây giờ bác Bảy mới bắt đầu từ từ kể lại mọi người ngồi chung quanh nghe… Bây giờ mưa đã tạnh, bầu trời cũng sáng rực lên rồi. Trên cây chỉ còn lại những hạt nước to,bự long lanh trong tia nắng. Khắp làng đã bị nước ngập lên tới” mắc cá” chân...Hết
Nhận xét
Đăng nhận xét