Chuyển đến nội dung chính

Tiếng thét trong đêm - Chương 3

Tiếng thét trong đêm


Tieng thet trong dem - Chuong 3
Tác Giả:  Mary Higgins Clark
Thể Loại: Truyện Ma Dài
👀Tình Trạng: Đã Hoàn Thành


Jenni đi dạo cùng Beth và Tina. Khi họ đi ngang qua nghĩa trang thì nàng gặp bà Rooney đang nghiêng mình qua hàng giậu. Dường như, bà ta đang ngắm nhìn ngôi mộ của Caroline.
Bà nói:

- Tôi nhớ lại lúc mình còn trẻ và Erich còn nhỏ. Tôi và Caroline đã trải qua những giây phút êm đềm và, sau đó Arden ra đời. Một ngày kia, Caroline đã chụp cho Arden một tấm ảnh rất đẹp mà bây giờ tôi không biết nó ở đâu rồi. tấm ảnh ấy đã biến mất trong phòng tôi. Clyde cho rằng tôi đã mang nó đi đâu đó như thói quen. À này, vì sao cô không đến thăm tôi?

- Chúng tôi bận sắp xếp chỗ ở. Beth và Tina hãy lại chào bà đi!

Beth rụt rè chào bà. Tina chạy đến và ngẩng đầu lên để hôn bà Rooney.

Cúi xuống, ve vuốt tóc con bé, bà nói:

- Nó làm tôi nhớ đến Arden. Luôn vui vẻ nhảy nhót. À,hẳn ông Erich đã khuyên bà nên tránh xa tôi. Tôi đâu có ghét ông ấy vì tôi biết tôi cũng gây phiền hà cho ổng. Nhưng, cô Jenni à, tôi đã tìm ra mầu vải để may áo choàng cho hai đứa bé rồi. Bà đồng ý để cho tôi may áo cho hai cháu?

- Tôi rất lấy làm sung sướng - Jenni đáp. Biết rằng Erich sẽ không vui khi nàng kết thân với Rooney nhưng sao nàng thấy bà ta quá tội nghiệp.

Bà Rooney quay lại ngắm nhìn nghĩa trang lần nửa.

Bà hỏi:

- Cô không cảm thấy ở đây hơi cô đơn sao?

Thành thật, nàng trả lời:

- Không, hẳn nhiên là có sự thay đổi đối với tôi. Như những công việc đã qua của tôi thì bận rộn lắm, suốt ngày tôi đã gặp hàng tá người, điện thoại thì reo liên tục, những người bạn, họ đến gặp tôi luôn. Giờ đây, tôi cũng nhớ tất cả công việc đó. Nhưng nói chung, tôi thật sung sướng khi ở đây.

Rooney nói:

- Cô thật giống Caroline. Thoạt tiên, tưởng chừng rất hạnh phúc và rồi, mọi sự đã thay đổi.

Bà Rooney nhìn xuống phiến đá đơn sơ của ngôi mộ bên kia hàng giậu, ở đó, những đám mây như những bông tuyết trắng và dáng đứng những cây thông in xuống những chiếc bóng lung linh trên mặt đá hoa cương màu hồng nhạt.

Bà Rooney thì thầm:

- Ô, vâng, điều ấy đã làm bà Caroline thay đỗi và sau khi bà ta qua đời, điều ấy cũng làm thay đỗi tất cả chúng tôi.

Erich phản đối:

- Bộ em muốn anh đi cho khuất mắt ư? Anh không muốn đi đến đó.

Nâng một bức tranh khổ lớn để xem rỏ hơn, Jenni nói:

- Dĩ nhiên là em muốn anh dứt ra khỏi em. Ôi, Erich, bức tranh này thật hoàn hảo! Anh thật tài ba khi mô tả vẻ bàng bạc đang bao phủ những thân cây vào lúc chúng đâm hoa như băng giá phủ trên dòng sông, điều đó cho thấy hẳn băng sắp tan và nước chuyển động dưới dòng sông, phải không?

- Đúng thế, em có con mắt thật thành thạo, em yêu.

- Đừng quên rằng em có bằng cử nhân nghệ thuật đấy nhé. ‘’Buổi giao mùa’', chủ đề của bức tranh thật tuyệt vời.

Erich quàng tay qua vai nàng và họ cùng ngắm bức tranh

Erich nói:

- Nếu em thích để lại một trong những bức tranh này, thì hãy nói với anh. Anh sẽ không mang nó đi triển lãm.

- Không, chúng ta không nên làm thế vì đây là lúc anh nên xác định tên tuổi của mình sau này em sẽ là vợ của nhà nghệ sĩ nổi tiếng nhất nước Mỹ, khi đó, người ta sẽ chỉ vào em và nói: "Nhìn xem, bà ấy hắn là một người rắt may mắn! Đã vậy ông ấy rất tài ba".

Erich bỡn cợt kéo tóc nàng:

- Người ta sẽ nói như vậy hả?

- Vảng, vâng và người ta có lý!

- Anh có thể nói với họ rằng anh sẽ không tham dự cuộc triển lãm.

- Erich, đừng làm như vậy. Nguời ta đã tổ chức một buổi chiêu đãi dành cho anh. Em rất thích đi cùng anh nếu em có thể nhưng, em không biết ai sẽ lo cho mấy đứa trẻ đồng thời cũng không thể dắt chúng theo được. Thôi để lần sau vậy.

Erich bắt đầu sắp xếp những bức tranh. Chàng nói:

- Hãy hứa với anh là em sẽ nhớ anh đi. Jenni.

Nàng thở dài nói:

- Em nhớ anh rất nhiều. Em cảm thấy rất lẻ loi trong bốn ngày này.

Trong gần ba tuần lễ nay, nàng đã trò chuyện với vài ba người trong nông trang như: Clyde, Joe, Elsa, Rooney và Mark.

Elsa càng lúc càng tỏ ra trầm mặc. Kể từ khi đến sống tại nông trang, Jenni chỉ được nói chuyện với Mark trong ít phút ngắn ngủi. Tuy rằng theo Joe cho biết, Mark đã đến chăm sóc chú ngựa Baron ít ra là sáu lần trong tuần.

Và nàng cũng nhận ra rằng điện thoại nhà nàng chẳng hề reo đến độ nàng phải bật cười và nói:

- Lạ nhỉ, ở vùng quê này chẳng ai gọi điện đến để tiếp thị ư?

Nghe Jenni nói thế, Erich giải thích:

- Ở đây, máy chính đặt ở văn phòng nông trang, máy ở nhà anh chỉ dùng để nghe những cuộc gọi đặc biệt.

- Nhưng, nếu không có ai trong văn phòng?

- Vậy thì, máy nhắn tự động sẽ nhận tin.

- Nhưng Erich, tại sao?

- Anh rất ghét một điều, đó là tiếng chuông điện thoại. Dĩ nhiên, khi anh đi vắng, Clyde sẽ nói dây vào nhà để anh có thể gọi em vào buổi tối.

Jenni muốn phản đối điều đó nhưng nàng dằn lòng. Nàng thầm nghĩ, sau này khi có những người bạn trong vùng, nàng sẽ thuyết phục Erich đặt lại hệ thống đường dây điện thoại bình thường.

Sau khi đã tuyễn chọn tranh, Erich nói:

- À Jenni, theo anh thấy đã dến lúc cùng em xuất hiện một số nơi… Chủ nhật tới đây, em có thích đến nhà thờ không?

Nàng tươi cười nói:

- Hẳn anh đọc được ý nghĩ của em. Em vừa nghĩ rằng em rất thích gặp gỡ những người bạn của anh.

- Anh muốn đóng góp cho các hội đoàn tôn giáo hơn là tham dự các buổi lễ. Còn em?

- Từ bé, em không bao giờ bỏ lễ ngày Chủ nhật. Sau ngày thành hôn với Kevin, em ít siêng năng. Nhưng, như Nana luôn nói, trái táo rơi không bao giờ xa cây táo. Một ngày gần dây, em sẽ đi lễ đều đặn lại.

Tuần lễ sau đó, họ đến một ngôi nhà thờ Tin Lành, trông cũ kỹ và không lớn lắm. Ánh sáng lờ mờ mùa đông đùa giởn qua các tấm kính ghép màu, lấp lánh nơi chính điện sắc xanh, vàng, đỏ, tím. Jenni đọc được những chữ khắc bên dưới của vài tấm kính màu: DON ERICH VÀ GRETCHEN KRUEGER, 1906... DON ERICH VÀ OLGA KRUGER, 1930.

Tấm kính màu phía trên bàn thờ với cảnh "Các Thiên sứ kính mừng Chúa" đẹp một cách rất đặc biệt. Jenni rất đỗi ngạc nhiên khi đọc dòng chữ: ĐỄ TƯỞNG NHỚ CAROLINE BONARD, KRUEGER, NGÀI ERICH KRUEGER.

Kéo tay Erich,nàng hỏi:

- Anh cúng đường những tấm kính màu này cho nhà thờ được bao lâu rồi?

- Năm ngoái, trong dịp khánh thành nhà thờ. 

Với áo choàng và nón mới, Beth và Tina, vẻ trịnh trọng, ngồi giữa nàng và Erich, những người tham dự trong buổi lễ nhìn chằm chằm vào họ. Jenni biết rằng những cái nhìn này không thoát khỏi đôi mắt của Erich. Khuôn mặt chàng hớn hở thỏa mãn và trong khi nghe bài giảng, chàng cầm tay nàng thì thầm: "Em đẹp lắm, Jenni. Mọi người đều nhìn em và các con".

Khi tan lễ, Erich giới thiệu nàng với mục sư Barstrom. Ông ta có dáng người mảnh khảnh, trạc sáu mươi lăm tuổi và khuôn mặt phúc hậu.

Mục sư nhiệt tình nói:

- Chúng tôi rất vui mừng khi thấy ông bà đến đây.

Rồi cúi xuống mấy đứa bé gái, ông hỏi:

- Vậy thì, ai là Beth, ai là Tina?

Jenni sung suớng nói:

- Hẳn ông đã biết tên của chúng.

- Tất nhiên, hôm trước Erich có ghé qua đây và kể cho tôi nghe tất cả về bà rồi! Bà hẳn đã biết chồng bà là một người hào hiệp biết bao! nhờ ông ấy mà Trung tâm của chúng tôi vào năm thứ ba này được tiện nghi và trang bị đầy đủ. Tôi đã biết Erich khi ông ta còn bé và chúng tôi lấy làm sung sướng khi thấy ông ấy thành đạt như hiện nay.

Jenni tươi cười nói:

- Thưa mục sư, tôi cùng rất sung sướng khi được biết tin này.

- Vào chiều Thứ năm, tôi có tổ chức một buổi họp mặt cho quý bà, tại đây. Bà có thể đến để gặp họ? Các bà ấy sẽ có cơ hội để làm quen với bà.

Nhận lời mời của ông mục sư, nàng nói:

- Tôi rắt sẵn lòng.

Erich cắt ngang:

- Em yêu, chúng ta nên đi thôi, còn những người khác đang đợi mục sư.

Jenni gật đầu.

Mục sư nói:

- Thật là khó khăn cho bà khi phải góa chồng quá sớm và nuôi hai đứa con dại.

Nàng giật mình khi nghe ông mục su nói như vậy. Erich đẩy nàng đi trước. Lúc họ đã ngồi vào xe, nàng nói lớn tiếng:

- Này Erich, theo lẽ anh không nên nói với mục sư là em góa chồng.

Cho xe nổ máy, chàng nói:

- Jenni à. Granite Place không phải là New York. Đây là một thành phố nhỏ của Midwest, những người ở đây bị sốc khi biết anh kết hôn chỉ sau một tháng gặp gỡ. Ít nhất, khi anh nói em là bà góa trẻ thì cũng gây lòng trắc ẩn nơi họ. Còn việc ly dị tại New York thì quả là một điều rất lạ lẫm trong khối cộng đồng này.Và, anh cũng chưa bao giờ nói đích xác em là bà góa. Anh chỉ nói với mục sư Barstrom là em không còn chồng, còn những việc tiếp theo là ông ta chỉ đoán mò thôi.

Jenni nói:

- Erich ơi, nếu thật sự anh không nói dối, em sẽ thay anh nói lại để mục sư đừng hiểu lầm, hẳn anh biết đã đặt em vào một hoàn cảnh như thế nào!

- Không, em yêu, thật ra chẳng có gì quan trọng và, anh không muốn người ta xem anh như một thằng nhà quê bị gài bẩy cách tinh vi với một trong những cô gái New York.

Jenni thầm nghĩ: "Erich đã e sợ thái quá đến nỗi đã nói dối mục sư".

Nàng nói:

- Erich, em buộc phải nói ra sự thật với mục sư Barstrom, khi em đi họp vào chiều Thứ năm.

- Anh cũng sẽ đi vào chiều Thứ năm.

- Em biết điều đó, nên khi anh vắng nhà, em muốn đến Trung tâm để làm quen với những người trong vùng.

- Bộ em muốn để các con ở nhà một mình sao?

- Đương nhiên là không. Chắc hẳn em sẽ kiếm được người giữ trẻ.

- Em dám giao con cho người lạ giữ ư?

- Mục sư Barstrom hẳn có thể giúp..

- Jenni, vui lòng nghe nào! Em đừng để bị lôi kéo vào những sinh hoạt tôn giáo của ông mục sư và, đừng nói với mục sư là em đã ly dị. Theo anh biết, ông ta không bao giờ giải quyết ngay cả vấn đề của mình.

- Nhưng vì sao anh không muốn em đến đó?

Quay lại nhìn nàng, Erich nói:

- Tại vì anh yêu em rất nhiều nên chưa sẵn sàng chia sẽ em với người khác. Anh không muốn chia sẽ em với ai cả, Jenni.

Ngày hai mươi ba tháng Hai, Erich phải đi Atlanta, ngày hai mươi mốt, chàng báo cho nàng biết đừng đợi cơm trưa vì chàng đi ra phố. Khi Erich trở về thì đã gần một giờ rưỡi.

Chàng nói với nàng:

- Jenni à, em hãy đến chuồng ngựa với anh, sẽ có ngạc nhiên cho em.

Cầm lấy áo choàng, nàng thoăn thoắt chạy theo chàng. Đến nơi, nàng thấy Mark Garrett đang đợi họ, nụ cười tươi tắn trên môi.

Mark nói:

- Hãy để tôi giới thiệu cho hai ông bà, người khách mới của chúng ta.

Gần cửa vào chuồng, hai chú ngựa giống nhỏ Scotch đứng sát vào nhau trong ngăn chuồng. Bờm và đuôi của chúng thật dày và láng mượt. Chúng có bộ lông óng ánh và bóng như đồng.

Erich hãnh diện nói:
01

- Đây là món quà tôi tặng hai đứa con gái vừa nhận làm con nuôi. Chúng ta có thể đặt tên cho hai con ngựa là 'Loắt choắt' và 'Linh hoạt', những đứa nhỏ gia đình Krueger sẽ không bao giờ quên những biệt danh này.

Chàng vui vẻ kéo Jenni qua ngăn chuồng khác.

- Và đây là quà của em.

Tròn xoe đôi mắt, Jenni đứng lặng trước con ngựa cái hồng giống Morgan, nó đang nhìn nàng với ánh mắt thân thiện.

Erich hớn hở nói:

- Thật tuyệt vời. Con ngựa này hiền lành, nuôi đã được bốn năm rồi, không chê vào đâu được. Nó đã nắm phần thắng trong gần cả chục cuộc đua. Em thấy thế nào?

Jenni lấy tay ve vuốt đầu con ngựa cái, nàng kinh ngạc và thán phục vì nó rất dạn dĩ:

- Nó tên gì nhỉ?

- Chú nài gọi nó là 'Ngọn Lửa'. Nói cho đúng thì nó thừa hưởng cả sự hăng say lẫn can đảm. Nghe nào, em có thể đặt tên khác cho nó, nếu em muốn.

- Hăng say và can đảm. - Jenni thầm thì. - Đó là một sự kết hợp tốt đẹp. Erich à, điều này làm em rất sung sướng!

Với vẻ bằng lòng, Erich nói:

- Anh muốn em lúc này chưa nên cưỡi ngựa vội vì các cánh đồng còn đóng băng. Mỗi ngày, em và các con có thể đến đây để làm quen dần với các chú ngựa. Tuần tới, em và các con có thể học bài đầu tiên về cách thức cưỡi ngựa. Bây giờ, ta hãy đi ăn trưa.

Jenni quay sang Mark nói:

- Tôi tin chắc rằng cả anh cũng chưa dùng bữa trưa. Chúng tôi mời anh cùng ăn với chúng tôi. Tôi có món thịt nguội và sà lách.

Nàng nhận thấy cái nhíu mày của Erich nhưng chỉ thoáng qua. Rồi, chàng nói:

- Vậy thì đến với chúng tôi, đi Mark!

Suốt bữa ăn, Jenni không ngừng nghĩ đến con ngựa tên 'Ngọn lửa'. Cuối cùng, Erich phải nói với nàng:

- Em có nụ cười thật giống một đứa trẻ khi nó thán phục. Điều đó dành cho anh hay cho con ngựa cái vậy?

- Erich à, em thú thật với anh rằng: "Em quá sung sướng khi nhìn thấy con ngựa cái nên đã quên cám ơn anh".

Mark hỏi:

- Chị có bao giờ nuôi thú vật không, Jenni?

Nàng kể: "Hồi đó lúc tôi mười một hoặc mười hai tuổi gì đó. Một trong những người hàng xóm của tôi ở New York có một con chó bông lùn, nó sinh bầy chó con thì tôi thường đến chăm sóc chúng sau khi tan trường…, nhưng trong căn hộ, người ta cấm nuôi chó".

Mark nói:

- Không được nuôi thú chắc chị buồn lắm nhỉ?

- Tôi luôn có cảm giác thiếu thốn một điều gì đó trong thời thơ ấu của mình.

Sau khi dùng cà-phê, Mark xin cáo lui:

Mark nói:

- Cám ơn, Jenni, tôi đã có những giây phút thật dễ chịu.

- Khi Erich trở về, tôi muốn mời anh dùng cơm tối. Hãy dắt bạn gái theo nhé!

Erich gật đầu:

- Ý kiến hay! Mark à, anh sẽ đưa Emily đến chứ, tôi thấy cô ta luôn có cảm tình với anh đấy!

- Với anh mới đúng chứ, sao lại tôi. Đồng ý, tôi sẽ chuyển lời mời cho cô ấy.

Trước khi ra đi, Erich ôm nàng vào lòng, dặn dò:

- Jenni à, buổi tối, nhớ đóng cửa cho kỹ nhé! Anh sẽ nhớ em vô cùng,

- Vâng, tất cả sẽ tốt đẹp mà anh.

- Vào thời tiết này, những con đường đã đóng băng, nếu em muốn ra phố, hãy nói Joe lấy xe chở em đi.

Jenni nói lớn tiếng:

- Erich, em lớn rồi, đừng lo mà.

- Đồng ý, nhưng anh không dằn được nổi lo, anh sẽ gọi điện cho em tối nay, em yêu.

Tối hôm đó, nàng bất ngờ cảm thấy mình được tự do khi nằm đọc sách thoải mái trên giường, ngôi nhà thật im vắng ngoại trừ tiếng vù vù vẳng lại của nồi hơi. Đôi lúc, nàng còn nghe tiếng của Tina nói trong mơ, bên kia hành lang, nàng mĩm cười khi biết chắc bé không còn khóc đêm nữa.

Jenni thầm nghĩ, giờ đây hẳn Erich đã đến Atlanta và sắp gọi điện cho mình. Đảo mắt nhìn quanh phòng, nàng thấy cánh cửa tủ vẫn còn đễ hé mở và chiếc áo ngủ đễ lê trên bàn phấn, nàng biết Erich không thích sự bề bộn này. Nhưng tối hôm nay, Jenni không phải lo ngại điều đó.

Nàng lại đắm chìm vào cuốn sách. Một tiếng sau. Điện thoại reo. Vui vẻ cầm máy, nàng nói:

- A-lô, anh yêu!

- Chà, sao em ngọt ngào thế!

Đó là giọng nói của Kevin.

Jenni ngồi bật dậy làm cuốn sách rơi xuống sàn. Nàng hỏi ngay:

- Kevin, anh đang ở đâu?

- Tại nhà Hát Kịch Gunthrie ở Minneapolis. Anh đến đây đễ thử việc.

Bỗng chốc, nàng cảm thấy bực mình kinh khủng, tuy vậy nàng cố giữ giọng thật tình:

- Chà tuyệt quá, Kevin!

- Chắc sẽ ổn thôi, còn em thế nào, Jen?

- Rất, rất khỏe. 

- Và các con?

- Chúng cũng rất khỏe.

- Anh sẽ ghé qua thăm chúng, ngày mai, em có ở nhà không? - Kevin nói rành rọt từng chử, giọng khiêu khích.

- Không được đâu, Kevin.

- Jen à, anh muốn thăm các con. Erich đâu?

Chẳng hiểu sao nàng không cho Kevin biết Erich vắng nhà trong bốn ngày.

- Anh ấy đi vắng trong ít phút, vừa rồi, em cứ nghĩ rằng chính Erich gọi điện cho tôi.

- Hãy cho anh biết lối nào đến nhà em, anh sẽ thuê một chiếc xe.

- Kevin, anh không thể làm như vậy. Erich sẽ giận, anh không có quyền gì ở nơi đây.

- Anh có quyền thăm các con anh. Việc nhận con nuôi này chưa dứt khoát. Anh có thể hủy trong một cái búng tay. Anh muốn biết rõ là Beth và Tina được sung sướng. Anh cũng muốn biết về hạnh phúc của em nữa Jenni. Có thể cả hai chúng ta đều sai lầm, chúng ta sẽ bàn lại chuyện đó sau. Vậy thì, làm cách nào để anh đến được chỗ em?

- Anh không thể đến đây được!

- Jen à, bản đồ có địa danh Granite Place và, anh nghĩ rằng mọi người trong vùng này đều biết ông lãnh chúa hiện cư ngụ nơi đâu.

Jenni cảm thấy lòng bàn tay mình rịn mồ hôi khi nắm chặt ống nghe, nàng hình dung ra những lời đàm tiếu trong phố nếu Kevin lộ diện để hõi thăm từng người một đường đi đến nông trang Krueger.

Nàng nghĩ anh ta có thể tự xưng là chồng trước của nàng, nàng nhớ lại nét mặt của Erich khi chàng bắt gặp Kevin trong hành lang căn hộ nhà nàng nhân ngày đám cưới của họ.

Nàng nài ni:

- Kevin, anh đừng đến đây. Anh sẽ làm đổ vỡ tất cả. Hiện nay, các con và em sống rất hạnh phúc, còn em đã luôn sòng phẳng với anh! Có lần nào em từ chối đưa tiền cho anh đâu, ngay cả khi em không biết tìm đâu ra tiền để trả tiền nhà cho mẹ con em! Những việc ấy phải tính chứ!

Kevin bỗng đổi giọng thân mật, tán tỉnh, điều mà nàng dư biết về anh ta:

- Anh hiểu, Jenni! - Nè, lúc này anh hơi hẻo còn em thì giàu có. Em có thể cho anh số tiền còn lại của đồ đạc ở nhà cũ không?

Nàng cảm thấy nhẹ nhỏm hẳn. Chủ ý của Kevin là muốn tiền. Như vậy, mọi chuyện càng dễ cho nàng hơn.

Nàng hỏi:

- Anh muốn em gởi tiền cho anh tại đâu?

- Anh sẽ đến lấy.

Rõ ràng là Kevin dứt khoát muốn gặp nàng. Bằng mọi giá, nàng không để anh ta xuất hiện trong ngôi nhà này, trong thành phố này. Nàng rùng mình khi nghĩ đến Erich đã dạy con nàng gọi tên họ chúng là Beth Krueger, Tina Krueger.

Bất chợt, nàng nhớ ra cách đây ba muơi cây số có một nhà hàng nhỏ, nằm trong trung tâm thương mại. Không kiếm ra một nơi nào khác hơn đễ hẹn với Kevin. Nàng vội vã chỉ đường cho anh ta và hẹn vào lúc một giờ trưa ngày mai.

Sau Khi Kevin gác máy, nàng ngả người trên gối. Mọi cảm giác khoan khoái ban đầu đã tan biến. Giờ đây, Jenni rất ngại Erich gọi điện về. Nàng thắc mắc không hiểu có nên nói cho Erich biết về cuộc hẹn của nàng với Kevin?

Nàng vẫn đắn đo suy nghĩ cho đến khi chuông điện thoại reo. Ở đầu dây bên kia giọng Erich có vẻ căng thẳng:

- Jenni à, anh nhớ em lắm, anh hối tiếc đã đến đây. Em yêu. Mấy đứa nhỏ không đòi gặp anh chiều hôm nay sao?

Quyết định không nói cho chàng biết về việc Kevin, nàng đáp:

- Hẳn nhiên là chúng đã đòi anh,

Erich cười vui:

- Theo lẽ anh Không nên quấy rầy em vào giờ này.

Jenni thầm nghĩ, nàng phải nói điều ấy với chàng:

- Erich!

- Gì vậy? Cưng?

Nàng ngập ngừng, bỗng chốc nhớ đến thái độ kinh ngạc của Erich khi biết nàng đã trao phân nửa số tiền bán đồ đạc cho Kevin. Và cái cách nói bóng gió của Erich như thể nàng muốn tặng vé máy bay cho Kevin đễ đến Minnesota

.

Cuối cùng thấy mình không thể cho Erich biết về cái hẹn với Kevin, nàng vội vả nói:

- Em... em yêu anh lắm, Erich. Em muốn anh ở bên em ngay lúc này.

- Em yêu, anh cũng vậy. Chúc em ngủ ngon.


Jenni trằn trọc mãi không ngủ được. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ, rọi vào chiếc cốc thủy tinh, tưởng chừng như bình di cốt, nổi bật trên tủ com- mốt. Jenni thắc mắc, phải chăng tro hỏa táng có thể thơm mùi thông? Rồi nàng bực tức tự nhủ, sao ta suy nghĩ những điều khủng khiếp, vô lý như thế! Nàng biết bà Caroline đã được chôn cất trong nghĩa trang gia đình. Tuy vậy, nàng bỗng dưng lo sợ và muốn đi đến phòng ngủ của các con. Chúng đang ngon giấc. Jenni nhẹ nhàng hôn lên đôi má chúng. Thấy chúng êm đềm trong giấc ngủ, Jenni thầm mong rằng Kevin đừng đến phá hỏng cuộc sống mới của mẹ con nàng.

Jenni biết rằng chìa khóa xe Cadillac hiện được giữ trong văn phòng người quản lý. Nhưng Erich cũng có một xâu như thế gồm các chìa khóa của các khu nhà và xe cộ. nàng hy vọng sẽ tìm ra xâu chìa khóa này và Jenni quả không lầm.

Nàng nhét xâu chìa khóa vào túi và cho các con ăn trưa và đi ngủ sớm hơn mọi khi.

Rồi nàng nói với Elsa truớc khi rời khỏi nhà:



- Elsa à, tôi đi ra phố một lát nhé! Tôi sẽ về lúc hai giờ.

Elsa gật đầu. Jenni thắc mắc, phải chăng sự trầm mặc là

tính tự nhiên của chị ta? Jenni không chắc điều đó. Có những khi nàng cùng Erich trở về sau cuộc đi dạo bằng ski, nàng bắt gặp chị ta kể chuyện thật vui vẻ cho hai đứa bé nghe với giọng Thụy Điển rất rõ ràng, nhưng, khi có mặt nàng cùng Erich thì chị ta câm như hến.

Băng đóng thành từng mảng trên hương lộ. Nhưng trên xa lộ thì băng đã được dọn sạch.

Jenni vui sướng khi được cầm lái. Nàng mỉm cười nhớ lại những buổi rong chơi cuối tuần với Nana. Sau khi thành hôn với Kevin thì nàng buộc phải bán xe vì quá tốn kém. Jenni nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ xin Erich mua cho nàng một chiếc xe nhỏ.

Khi nàng lái xe đến nhà hàng thì đã một giờ hai mươi. Kevin đang ngồi đợi nàng trước bình rượu đã vơi phân nữa. Jenni nhẹ nhàng buớc đến trước anh ta.

Jenni nói:

- Chào Kevin.

Nàng nhận thầy Kevin già so với trước đây. Với đôi mắt quầng thâm, anh ta trông vẻ bạc nhược. Nàng thầm hỏi, phải chăng Kevin nghiện ruợu?

Kevin nắm lấy tay nàng:

- Anh nhớ em, Jen. Anh nhớ các con quá!

Nàng vội rụt tay lại:

- Kevin à, hãy kể cho em nghe những gì đã xảy ra tại Gunthrie.

- Anh đã được họ thâu nhận. Vậy là thật tốt cho anh. Các buổi diễn ở Broadway đều đã lên kín chương trình, vì vậy nên anh có thể đến đây đễ được gần em và các con. Jen à, chúng ta hãy đương đầu với định mệnh thêm một lần nũa đi em.

- Kevin, anh điên rồi!

- Không, anh không điên. Jenni, em dẹp lắm. Anh thích em mặc bộ đồ này, chiếc áo vét này hẳn rất đắt tiền.

- Có thể.

- Jenni, trông em sang trọng quá. Từ lâu anh vẫn biết điều đó, nhưng không quan tâm vì nghĩ rằng em luôn ở bên anh. - Lại nắm lấy tay nàng, Kevin nói tiếp:

- Em hạnh phúc không, Jenni?

- Nè, Kevin anh phải hiểu rằng Erich sẽ lồng lộn lên khi biết chúng ta gặp nhau. Em cần phải nói cho anh rõ rằng Erich có ấn tượng xấu về anh trong lần gặp gỡ sau cùng.

- Còn hắn? Bộ hắn không gây cho anh ấn tượng kinh tởm khi gí vào mũi anh tờ giấy và nói rằng em sẽ đưa anh ra tòa vì tội không nuôi con và em sẽ lột xác anh nếu anh không ký giấy.

- Erich nói vậy sao?

- Hắn đã nói như thế. Em biết đấy, Jen. Hắn đã chơi anh một cú thật đau. Anh đã hy vọng giữ được một vai trong vỡ Hall Prince, vậy mà không được. Tin anh đi, anh sẽ chẳng ký vào tờ giấy cho con nuôi.

Jenni nói:

- Không đơn giản như thế đâu. Em biết Erich đã đưa cho anh hai ngàn đô.

- Erich chỉ cho anh vay thế thôi.

Nàng cảm thấy lòng minh tan nát vì xót xa và bực tức khi biết rằng Kevin đã sử dụng các con mình để quấy rầy đòi nàng.. Nàng liền mở xắc tay:

- Kevin, em phải về đây. Anh hãy giữ lấy ba trăm đôla và đừng gọi điện đến em nửa. Kể từ nay, em van anh, đừng tìm cách để gặp các con. Nếu không, anh sẽ đem lại phiền phúc cho chúng, cho anh và cả em nửa.

Kevin cầm lấy tiền, hờ hửng đếm và nhét vào ví:

- Jenni à, anh phải nói với em rằng anh có linh cảm điều xấu sẽ xảy ra với em và các con. Tuy không thể giải thích nhưng anh cảm thấy như thế!

Jenni đứng dậy ra về. Vội vả đến bên nàng, Kevin kéo nàng vào lòng:

- Anh yêu em mãi mãi, Jenni.

Jenni cảm thấy chiếc hôn của anh ta thật thô lỗ và tham lam, nàng không thể đẩy Kevin ra được và phải là nữa phút sau đó vòng tay Kevin mới chịu buông nàng ra. Né sang một bên, nàng nói nho nhỏ: "Hãy để cho chúng tôi yên, tôi van anh, tôi cảnh báo anh là hãy để cho chúng tôi yên".

Suýt nửa nàng va phải cô hầu bàn khi đang chờ để tính tiền, nàng đảo mắt thấy có hai người khách đàn bà ngồi gần cửa sổ đang dăm dăm nhìn họ.


Vội vả bước ra khỏi nhà hàng. Jenni chợt hiểu vì sao mình đã nhận ra một trong hai ngưòi khách đàn bà đó. Chính nàng đã thấy bà ta ngồi cùng hàng ghé với họ, phía bên kia lối đi, trong nhà thờ ngày Chủ nhật vừa qua.

Sau đêm vắng nhà đầu tiên thì Erich không gọi điện về cho nàng. Jenni cố tìm hiểu lý do tại sao. Nàng thầm nghĩ, Erich vốn ghét gọi điện thoại. Nhưng chàng hứa sẽ gọi điện cho nàng mỗi tối cơ mà! Nàng thầm nghĩ, liệu mình có nên gọi về khách sạn cho chàng? Đã nhiều lần Jenni đắn đo cầm lấy ống nghe rồi đặt xuống.

Jenni thắc mắc chẳng hiểu liệu Kevin có được thâu nhận vào Đoàn kịch Gunthrie không? Nếu thế, thì anh ta sẽ tiêp tục cái lối sống đang đây ở New York, nghĩa là ghé đến nàng mỗi khi anh ta cháy túi hoặc có tâm trạng đa cảm. Erich sẽ không chấp nhận điều đó và tình huống sẽ xấu đi cho mấy đứa nhỏ.

Nàng thắc mắc chẳng hiểu tại sao Erich không điện vẻ nhà?

Chàng dự định sẽ trở về ngày hai mươi tám. Joe phải ra sân bay đón chàng, Jenni lưỡng lự không biết mình có nên đi cùng Joe? rồi nàng quyết định ở lại nông trang, chuẩn bị một bữa ăn ngon để đợi chàng. Nàng thầm nhớ Erich và đây là lần đầu tiên nàng nhận ra rằng nàng và các con đã nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới..

Nếu không có cuộc hẹn của Kevin hẳn nàng không bị dằn vật bởi cảm giác có lỗi khi Erich không gọi điện về. Nàng bực mình vì Kevin đã làm hỏng mọi chuyện, và e ngại anh ta sẽ trở lại một khi đã xài hết ba trăm đôla? Hẳn Erich sẽ điên tiết lên khi biết nàng đã gặp Kevin mà không nói cho chàng biết!

Nàng mừng rỡ ôm chầm lấy chàng khi Erich mở cửa bước vào. Và thấy cái giá rét vẫn còn đọng trên áo choàng của chàng. Đôi môi chàng cũng lạnh ngắt nhưng rồi được sưởi ấm nhanh chóng qua nụ hôn. Cố nén một tiếng nấc, Jenni thầm nghĩ, "Mọi việc sẽ ổn’’

Chàng ôm hôn hai đứa bé và hỏi thăm chúng có ngoan không, rồi trao cho mỗi đứa một phần quà gói giấy hoa. Beth và Tina reo lên mừng rỡ khi thấy những con búp bê mới tinh xinh đẹp.

Chúng nói:

- Cám ơn nhiều, nhiều lắm! Chàng sửa lại.

- Cám ơn ba!

Beth nói giọng bối rối:

- Con định nói như thế!

Tina hỏi:

- Vậy ba biếu mẹ cái gì?

Chàng cười hỏi Jenni:

- Mẹ có ngoan không?

Hai đứa bé gật đầu.

Erich hỏi đùa:

- Chắc không mẹ?

Nàng gật đầu rồi cố chuyện giọng pha trò:

- Rất ngoan.

Erich lắc đầu nói:

- Mặt em ửng đỏ đấy!

Cố gượng cười:

- Quà của em đâu?

Erich mở vali lấy ra một món quà và nói:

- Vì biết em thích đồ sứ Royal Doulton nên anh tìm mua ở Atlanta vật này cho em.

Jenni mở hộp. Đó là một pho tượng bằng sứ nhỏ mở ra một bà lão ngồi trên ghế xích đu, tay cầm một tách trà, khuôn mặt trông vẻ hài lòng.

Nàng thở dài:

- Trông cứ như Nana!

Chàng trìu mến nhìn nàng, Jenni mỉm cười mắt ngấn lệ và thầm nghĩ, nàng dứt khoát không đễ Kevin phá hỏng hạnh phúc của nàng.

Nàng chuẩn bị bữa ăn tối cho hai ngưòi. Trên bàn đã bày một bình rượu và khoanh phômai. Nắm tay Erich, nàng kéo chàng đến divan và tươi cười rót đầy ly rượu:

- Chúc mừng anh đã về nhà.

Ngồi sát bên chàng. Đêm nay, Jenni mặc một chiếc áo lụa màu xanh lục, cổ áo có tai bèo, hiệu Yves Saint- Laurent và quần tây len mỏng màu xanh lục. Nàng biết đó là một trong những bộ cánh mà Erich rất thích thấy nàng mặc. Mái tóc nàng nay đã dài, xỏa xuống bờ vai.

Erich nhìn nàng chăm chú, trông vẻ khó hiểu:

- Jenni. Em đẹp quá, anh thấy em rất thanh lịch.

- Điều đó chỉ có vào lúc chồng em trở về sau bốn ngày vắng nhà.

- Nếu anh không trở về bữa nay thì việc trưng diện này sẽ vô ích phải không?

- Nếu anh không về thì ngày mai em sẽ trang điểm trở lại đễ dành cho anh. - Nói đến đó, Jenni quyết định đổi hướng câu chuyện:

- Cuộc triển làm ở Atlanta thế nào anh?

- Thật là đáng chán, giới mua tranh hầu như đã dành toàn bộ thời gian để nài nỉ anh bán bức tranh '’Hoài niệm về Caroline’’. Họ biết có hai người muốn mua với giá rất cao và muốn hưởng tiền hoa hồng.

- Như vậy là anh gặp phải chuyện như ở New York? có thể anh nên ngưng triển lãm bức tranh này.

Chàng lạnh lùng nói:

- Sỡ dĩ anh chọn nó vì nó luôn là tác phẩm khá nhất của anh.

Nàng đúng dậy để chuẩn bị bữa ăn tối. Trong khi nàng trộn

xà lách với xốt Hòa Lan thì Erich đi gọi Beth và Tina, vài phút sau, đặt mỗi dứa bé ngồi trên đùi mình, chàng kể cho chúng nghe về khách sạn Peache ở Atlanta, ở đó có những cầu thang máy bằng kính có thể đi lên toà nhà như một tấm thảm kỳ diệu. Chàng hứa một ngày kia sẽ dẫn chúng đi đến đó.

Tina hỏi:

- Cả mẹ nữa chứ!

Jenni quay lại, tươi cười nhưng nụ cười chợt tắt khi nghe Erich trả lời: "Nếu mẹ muốn đi với chúng ta".

Nàng dọn ra món sườn bò. Tuy ăn rất ngon miệng, nhưng chàng không ngớt căng thẳng gõ gõ những ngón tay trên mặt bàn và trả lời nhát gừng những câu hỏi của nàng. Không nói với chàng nửa, nàng quay sang hai đứa bé:

Nàng hỏi hai con:

- Các con có kể cho ba nghe là đã cưởi ngựa chưa?

Beth đặt nĩa xuống và nhìn Erich nói:

- Thật vui lắm! Con nói "Huy" mà con ''Loát choắt'' không chịu cất bước.

Tina bập bẹ nói:

- Con cũng nói ''Huy'' nữa.

Erich hỏi:

- Những con ngựa nhỏ ở đâu?

Vội vả, Jenni trả lời:

- Trong ngăn chuồng và Joe đã thử cưỡi nó trong ít phút.

Erich cắt ngang nói:

- Joe ôm đồm quá nhiều việc. Anh muốn có mặt khi mấy đứa nhỏ tập cưởi ngựa. Anh muốn biết chắc là Joe trông nom kỹ lưỡng hai đứa bé. Ai dám nói chắc là hắn ta không cẩu thả như ông cậu ngu ngốc của hắn?

- Thôi đừng nói nữa, Erich, chuyện đó đã qua lâu rồi.

- Vậy mà anh tưởng chừng như chuyện ấy xảy ra hôm qua và anh đang đối diện với gả nát rượu đó, đã vậy Joe vừa cho anh biết là gả đã trở về thành phố.

Jenni thầm nghĩ, phải chăng điều đó đã làm cho Erich phật ý? Nàng nói với hai con:

- Beth và Tina, nếu các con ăn xong, các con được phép đi chơi với các búp bê mới.

Rồi khi mấy đứa nhỏ đã đi khỏi. Jenni hỏi chàng: - Có

phải anh đang bực mình vì chuyện của Joe hay vì một chuyện gì khác?

Erich cầm lấy tay nàng cách thân mật, những ngón tay họ đan vào nhau. Chàng nói:

- Đúng vậy, anh bực mình vì Joe vẫn tiếp tục lấy xe của anh. Anh thấy đồng hồ tăng lên 60 cây số nữa. Dĩ nhiên hắn chối không dùng xe, nhưng trước đây vào mùa thu, hắn đã sử dụng xe mà không xin phép anh. Hắn có lấy xe đưa em đi đâu không?

Nàng nắm bàn tay lại: "Không".

Nàng phải nói cho chàng biết về Kevin. Nàng không thể để Erich nghi ngờ Joe là không vâng lời chàng.

- Erich… Em

Chàng cắt ngang lời nàng:

- Cũng cái triển lãm tồi tệ ấy. Trong bốn ngày qua, anh không ngớt lặp lại cho lũ ngu dốt đó biết là anh không thể bán bức tranh "hoài niệm về Carolin’’. Anh phải thuyết phục họ khi nói rằng đó là tác phẩm thành công nhất của anh và anh muốn trưng bày nó, nhưng... - Giọng chàng tắt nghẹn, rồi chàng nói tiếp bằng giọng trầm tĩnh hơn. - "Anh sẽ vẽ nhiều hơn. Jenni à, hẳn em sẽ không phiền khi anh phải giam mình trong căn nhà gỗ suốt vài ba ngày để vẽ. Nhưng đành phải vậy thôi…

Sững sờ, nàng nhớ lại những ngày dài lê thê thiếu vắng Erich vừa qua, cố giữ vẻ bình thản nàng nói:

- Hẳn nhiên rồi, nếu là điều cần thiết.

Sau khi dẫn các con đi ngủ, nàng trở vào thư phòng để gặp chàng. Nàng bỗng thấy trên khuôn mặt chàng đầm đìa nước mắt:

Nàng hỏi:

- Erich, chuyện gì thế?

Vội vàng lấy tay quệt nước mắt, chàng đáp:

- Tha lỗi cho anh, Jenni. Nhưng tinh thần anh sa sút quá. Anh nhớ em kinh khủng. Tuần tới là đám giỗ của mẹ. Thời gian đó luôn làm anh đau khổ, em không hiểu được đâu. Anh có cảm tưởng như chuyện đó vừa mới xảy ra hôm qua. Trên xe, khi Joe báo anh biết là cậu anh ta vừa trả về xứ, anh tưởng chừng như bị ai dộng một cú vào bụng. Anh cảm thấy lòng mình thật trống vắng. Đoạn khi xe vừa về đến nông trang, anh chợt thấy ánh đèn hắt ra từ ô cửa sổ. Anh chỉ sợ nhìn thấy ngôi nhà mình tối đen và trống trải nhưng rồi, khi anh mở cửa và thấy em ở đây, quá xinh đẹp, quá hạnh phúc đang chờ đón anh. Anh không hiểu tại sao anh rất sợ mất em trong khi anh đi vắng.

Jenni quỳ gối, lết đến trước mặt chàng, nàng âu yếm vuốt ve mái tóc chàng:

- Anh không bao giờ biết em hạnh phúc đến dường nào khi đưọc gặp anh.

Đôi môi Erich phủ lấp tiếng nói của nàng.

Khi họ đi ngủ, Jenni định thay chiếc áo ngủ mới nhưng rồi nàng đổi ý. Nàng miễn cưỡng mở tủ commốt để lấy chiếc áo ngủ màu ngọc bích. Khi mặc vào, nàng thấy phần ngực chiếc áo quá chật đối với mình. Ồ! Nàng nghĩ thầm: Có thể đây hẳn là một giải pháp. Chiếc áo xui xẻo này không còn vừa vặn cho mình nữa rồi!


Một lúc sau, đang khi chim dần vào giấc ngủ, Jenni chợt nhận ra điều đã làm nàng trăn trở. Nàng hiểu ra rằng Erich chỉ làm tình với nàng mỗi khi nàng mặc chiếc áo ngủ này.

Đang lúc bình minh, nàng nghe tiếng bước chân của Erich trong phòng ngủ. Trong giấc ngủ mê mệt, nàng thầm thì:

- Anh đi đến căn nhà gỗ giờ này sao?

Chàng nói khe khẻ vừa đủ nghe:

- Ừ, anh đi đây!

Còn ngái ngủ, nàng hỏi tiếp:

- Anh có về dùng bữa trưa không?

Nàng chợt nhớ chàng đã báo đang là có ý định ở lại xưởng vẽ.

Đang khi rời khỏi phòng, Erich nói:

- Anh không biết.



Sau bữa điểm tâm, Jenni và các con ra ngoài đi dạo như thường lệ. Beth và Tina ham thích ngựa hơn những con gà.

Thấy chúng liến thoắng chạy trước, nàng gọi lớn:

- Đừng vội các con, cần phải xem cửa chuồng Baron đã đóng kỹ chưa?

Joe đã có mặt tại chuồng ngựa.

Khuôn mặt rạng rỡ, Joe nói:

- Chào bà, chào các cháu.

Và chỉ vào những con ngựa giống nhỏ thật đẹp, với bờm và đuôi đã đựơc chải mượt mà.

Joe hỏi hai đứa bé:

- Chú vừa tắm rửa cho ngựa xong, các cháu có mang đường theo đấy không? Bây giờ các cháu có thể cưỡi ngựa nhưng ít phút thôi nhé!

Joe nhấc bổng những đứa nhỏ lên đễ chúng cho ngựa ăn đường.

Jenni nói:

- Joe à, anh không nên cho hai cháu cưỡi ngựa vì ông Erich sẽ giận đấy!.

Tina nói:

- Con muốn cưỡi con "Linh hoạt".

Ngước mắt nhìn Jenni, Beth nói:

- Ba đã cho phép chúng con được cưỡi mà, con xin mẹ.

Joe cũng nhìn nàng.

- Được..

Jenni suýt nhượng bộ, nhưng nàng nhớ lại thái độ của Erich khi chàng buộc tội Joe. Nàng không muốn làm cho vấn đề trở nên trầm trọng hơn…

Nàng nói tiếp:

- Ngày mai, mẹ sẽ xin phép ba, bây giờ chúng ta đi xem bầy gà.

Với bàn tay tí xíu, Tina vỗ vào đùi Jenni và gào lên:

- Con muốn cưỡi ngựa, mẹ thấy ghét!

Jenni cúi xuống, đét vào mông nó:

- Con không được hỗn láo!

Tina òa khóc, chạy ra khỏi chuồng ngựa, Beth chạy theo.

Jenni vội vả chạy theo chúng. Khi đuổi kịp hai con, nàng dẫn hai con đi về hướng chuồng bò. Nàng nghe Beth dỗ ngọt em gái: "Tina đừng buồn, rồi mẹ sẽ xin phép ba".

Theo sau Jenni và hai đứa bé, Joe nói:

- Thưa bà Erich

- Chuyện gì thế Joe?

Nàng quay mặt đi vì không muốn anh ta nhìn thấy nước mắt lưng tròng, nàng biết Erich sẽ cho phép các con cưỡi ngựa khi nàng yêu cầu chàng.

- Thưa bà Erich, ở nhà tôi có một con chó con. Để mấy đứa nhỏ quên việc cưỡi ngựa, ta có thể cho chúng chơi với chú chó. Nhà tôi cách đây hơi xa, chừng tám trăm mét, trên đường lộ. Hẳn mấy đứa nhỏ thích gặp con chó Randy của tôi.

- Anh thật tử tế, Joe ạ.

Nắm tay các con, nàng nói với Tina:

- Mẹ rất tiếc đã đánh con, con yêu của mẹ. Cũng như các con, mẹ cũng muốn cưỡi con "Ngọn Lữa" lắm chứ. Nhưng chúng ta phải đợi ba cho phép. Bây giờ, chú Joe sẽ dẫn chúng ta đi xem con chó nhỏ của chú. Con đồng ý chứ?

Jenni và hai con cùng theo Joe đi đến nhà anh. Trên đường đi, Joe chỉ cho họ xem dấu báo hiệu của mùa xuân đang đến. Anh nói với hai đứa bé:

- Các cháu hãy nhìn xem, tuyết đang tan và trong hai tuần nữa băng sẽ tan và đất sẽ sũng nước. Rồi cỏ xanh bắt đầu mọc. Ba các cháu muốn chú làm một cái vòng quay ngựa gỗ cho các cháu đấy.

Chỉ có mẹ Joe đang ở nhà một mình. Bố của Joe đã mất cách đây năm năm. Tuy gần lục tuần nhưng trông bà vẫn còn khỏe. Bà niềm nở mời họ vào nhà.

Căn nhà nhỏ tuy nghèo nàn nhưng tiện nghi. Trên những mặt bàn bày biện những vật trang trí tầm thường và một vài kỷ vật. Các tường nhà hầu như treo kín những bức ảnh của gia đình.

Mẹ Joe nói:

- Thưa bà Erich, tôi rất vui sướng được biết bà. Joe của tôi luôn nhắc đến bà. Thật không ngạc nhiên tí nào khi Joe nói với tôi bà rất xinh đẹp. Quả là như vậy! và Chúa ôi! Sao bà giống Caroline đến thế! Tôi là Maude Ekers. Hãy gọi tôi là Maude cho tiện.

Họ vội vã đi theo bà để xem con chó con. Dường như con chó này được lai giống berger Đức và chó săn.Vì còn quá nhỏ nên nó đi đứng thật vụng về.

Joe giải thích:

- Tôi lượm nó ở trên đường, một ai đó đã ném nó ra từ cửa xe. Nó có thể chết vì lạnh nếu tôi không đi qua đó.

Maude lắc đầu:

- Joe mang về nhà tất cả những con thú bị thất lạc. Con trai tôi tuy học không giỏi nhưng được cái rất yêu thú vật. Hẳn bà có thấy con chó trước đây của nó chưa? Con chó thật là đẹp và rất khôn.

Jenni hỏi:

- Nó đâu rồi?

- Đã mất tích. Chúng tôi đã cố gắng nhốt nó rất kỹ nhưng một ngày kia nó thoát ra được. Nó có thói quen đi theo Joe đến nông trang, ông Erich không thích điều đó.

Joe nhanh nhẩu nói:

- Tôi hiểu ông Erich, ông ta cũng có một con chó cái giống tốt tên là Juna và không muốn con chó của tôi đến gần Juna. Một ngày nọ, con Trapy của tôi, theo tôi đến nông trang, đoạn nó nhảy cỡn với Juna làm ông Erich điên tiết lên.

Jenni hỏi:

- Bây giờ con Juna ở đâu?

- Ông Erich đem bỏ nó rồi. Ông ấy không muốn nó sinh ra bầy chó lai.

- Còn con Trapy ở đâu?

Maude trả lời:

- Không biết. Nó đi ra ngoài một lần và rồi không bao giờ còn thấy nó nữa. Nhưng tôi nghi là có vấn đề đây.

Joe vội vàng nói:

- Thôi mẹ đừng nói nữa!.

Bà Maude vẫn nói tiếp:

- Erich Krueger dọa sẽ bắn con chó của tôi.. nếu con Trapy làm hỏng con chó Juna đắt tiền ấy mà ông ta nổi cáu thì tôi không trách, nhưng ít nhất ông ta hãy nói cho tôi biết đã làm gì con Trapy của tôi. Joe đã đi kiếm nó khắp nơi. Tôi nghĩ rằng Joe sẽ phát bệnh về việc đó.

Hai đứa trẻ chơi với chú chó con trong khi nàng uống cà- phê với Maude. Bà ta nêu ra những câu hỏi thật thẳng thắn. Cảm nghĩ của Jenni về ngôi nhà của Erich? Cũng khá rộng lớn? Bà có thấy khó khăn khi phải từ bỏ thành phố New York đễ về nông trang? Jenni trả lời rằng, hẳn nàng sẽ sung sướng khi sống ở vùng quê này.

Maude buồn bã nói:

- Trước đây tôi cũng nghe Caroline nói như bà. Nhưng những người đàn ông trong dòng họ Krueger không thích giao du., ở đây, Caroline được lòng của mọi người và, tuy John Krueger cũng như Erich được kính trọng những người ta cũng biết rằng hai ông đó rất cứng rắn ngay cả đối với những người trong gia đình của họ và họ cũng là những người không bao giờ tha thứ một khi đã ghét ai.

Biết bà muốn đề cập đến người anh của bà trong vụ tai nạn của bà Caroline, Jenni vội vã uống xong tách cà-phê và nói:

- Chúng tôi phải về.

Ngay lúc đó, cánh cửa nhà bếp cũng mở ra, nàng nghe một giọng nói chói tai:

- Nè, ai đó vậy?

Người hỏi là một ông trạc tuổi năm mươi lăm với đôi mắt đỏ ngầu và đờ đẫn của một bợm rượu. Trông ông ta thật gầy trong chiếc quần dài xộc xệch ngang lưng, ông nhìn chăm chăm Jenni rồi nhíu mắt với vẻ nghĩ ngợi.

Ông nói:

- Hẳn là bà Erich đây, nếu tôi nói không sai?

- Đúng vậy.

- Tôi là cậu của Joe,

Josh Brothers là người thợ điện có trách nhiệm trong tai nạn của bà Caroline.

Jenni hiểu rằng Erich sẽ tức giận nếu chàng biết buổi gặp mặt hôm nay.

Giọng lè nhè, Josh nói:

- Tôi hiểu vì lẻ nào Erich đã chọn bà -.Đoạn ông ta quay về phía người chị:

- Maude à, trông bà đây giống hệt Caroline nhỉ!

Không đợi trả lời, ông ta hỏi Jenni:

- Tôi nghĩ rằng hẳn bà đã nghe nói về vụ tai nạn?

- Vâng, tôi có nghe nói về chuyện ấy.

- Đó là lối giải thích về tai nạn của Erich chứ không phải của tôi.

Josh Brothers chực lặp lại câu chuyện đó thêm một lần nữa. Ông ta sặc mùi whisky. Bằng giọng đơn điệu ông kể: "Dầu sắp sửa bị ly dị, John vẫn yêu Caroline say đắm.."

- Ly dị à - Jenni hỏi và thầm nghĩ, Phải chăng bố mẹ Erich đã từng chuẩn bị đưa nhau ra tòa ly dị?

Đôi mắt mờ đục của Josh lóe lên ánh tinh quái, ông ta hỏi:

- Bộ Erich không nói với bà điều ấy sao? Erich luôn cho rằng điều đó không có thật. Trong vùng, người ta bàn tán nhiều về chuyện này, nhất là khi Caroline không có tìm cách đễ giữ đứa con trai độc nhất của bà. Dầu gì chăng nữa thì vào ngày xảy ra tai nạn, tôi đang làm việc tại khu vắt sữa trong chuồng bò khi Caroline dẫn Erich đi vào. Hôm đó, trông bà rất vui tươi. Đó là ngày sinh nhật của cậu con trai Erich. Trong tay cậu bé còn cầm cây gậy chơi khúc côn cầu mới tinh, quà sinh nhật của mẹ tặng. Đang lúc xảy ra tai nạn, Erich khóc hết nước mắt vi không muốn xa mẹ. Tôi có mặt nơi đó, bà Caroline liền ra dấu bảo tôi lui ra. Đang khi đi ra ngoài, tôi móc chiếc bóng đèn vào cây đinh trên vách chuồng. Tôi nghe tiếng Caroline nói với con trai: "Thật giống như con bê này phải cai sữa mẹ". Rồi, tôi đóng cửa chuồng lại đễ họ nói lời từ giã nhau và, một phút sau đó, tôi nghe tiếng hét của Erich. Mọi người chạy vào thì thấy bà Caroline ngả vào thùng nước. Luke Garrett đã cố làm hô hấp nhân tạo để hồi tỉnh bà, nhưng tất cả đều vô ích vì khi trượt chân ngả vào thùng nước, bà đã vướng sợi dây điện và cả bóng đèn. Caroline không may.

Maude cắt ngang:

- Thôi đừng nói nữa. Josh.

Jenni chăm chú nhìn Josh. Nàng thắc mắc chẳng hiểu tại sao Erich không nói với nàng về vụ ly dị của cha mẹ chàng? Rằng Caroline sẽ rời xa Erich và thân phụ chàng? Và sự khủng khiếp của chàng khi phải chứng kiến vụ tai nạn ghê gớm này? Chẳng là gì giờ đây chàng có vẻ thiếu tự tin và rất sợ phải mất nàng.

Đắm chìm trong suy nghĩ, nàng đi tìm các con và từ biệt gia đình Maude.

Trên đường trở về nhà, Joe e dè nói:

- Bà Jenni à, ông Krueger không muốn mẹ tôi kể những chuyện đó cho bất cứ ai và ông cũng không muốn việc bà gặp gỡ cậu tôi.

- Tôi sẽ không nói ra điều đó, Joe ạ, tôi hứa với anh.

Trong buổi xế trưa, con đường dẫn về nông trang Krueger thật êm ả. Beth và Tina chạy trước nàng và đang nghịch tuyết. Jenni cảm thấy tinh thần mình suy sụp và lo sợ. Nàng nghĩ đến biết bao lần Erich đã nói với nàng về Caroline, nhưng chưa bao giờ chàng để lộ ra chuyện mẹ chàng đã có lần sắp bỏ rơi chàng.

Jenni nghĩ, ước gì nàng có một người bạn gái nơi này để tâm sự giải bày. Nàng nhớ lại những lần trao đổi với Nana trên mọi vấn đề xảy đến trong cuộc đời của họ, những tâm sự riêng tư với Fran. Những lúc họ cùng nhau nhăm nhi cà- phê khi lũ trẻ đã đi ngủ.

Tiếng Joe nói giọng dịu dàng:

- Thưa bà Krueger, trông bà có vẻ ưu tư. Hẳn là những câu nói của cậu tôi làm bà suy nghĩ. Tôi biết rõ mẹ tôi không mấy cân nhắc khi nói về gia đinh Krueger, vì thế tôi mong bà đừng giận.

- Tôi không giận đâu. Nhưng tôi có một chuyện muốn yêu cầu anh?

- Tôi sẽ làm tất cả những gì bà muốn.

- Vậy thì, hãy gọi tôi là Jenni khi vắng mặt ông Krueger.

- Tôi luôn gọi bà là Jenni khi tôi nhớ đến bà.

- Tuyệt lắm! - Jenni reo lên. Bất chợt, nàng cảm thấy thoải mái. Nàng đưa mắt nhìn Joe và thấy trên khuôn mặt Joe đầy sự ngưỡng mộ nàng.


Nàng thầm nghĩ, nếu trước mặt Erich mà anh ta nhìn mình như vậy, hẳn anh ta sẽ trả giá rất đắt.


Nhận xét

Top Truyện Hot

Pháp y Tần Minh hệ liệt

Pháp y Tần Minh hệ liệt Tác Giả:   Tần Minh Thể Loại: Truyện Ma Dài 👀Tình Trạng:  Đã Hoàn Thành   Đọc Truyện Giới thiệu truyện : Pháp y Tần Minh hệ liệt gồm 5 quyển: + Quyển 1: Người giải mã tử thi + Quyển 2: Lời khai câm lặng + Quyển 3: Ngón tay thứ mười một + Quyển 4: Kẻ dọn rác + Quyển 5: Người sống sót Tác giả: Bác sĩ pháp y Tần Minh 20 hiện trường vụ án khiêu chiến với tâm lý của con người. Đó là chính là 20 hồ sơ chưa từng được giới cơ quan công bố bởi sự tàn nhẫn, biến thái, kinh sợ...mà nó diễn đạt. Người giải phẫu tử thi sẽ thay lời vong linh nói lên sự thật, họ chính là những còn người sớm tối ở tiếp xúc với xác chết. Chín túi đựng tử thi, bàng quang có những mảnh đá vụt, hai chiếc xe chạy qua, đâu mới chính là kẻ thủ ác? Một người phụ nữ bị chặt rời bộ phận, tất cả đều được biến thành nến sáp, ai là hung thủ đã gây nên? Sự thật về cái chết của cô là như thế nào? Chiếc điện thoại bị vỡ thành hai mảnh, trong micro

Đừng để tôi phải giết anh

Truyện Ma 12H  - Xin đừng dù chỉ một lần yêu một ai đó trong sự hời hợt, không thật lòng, lợi dụng, giả dối. Xin đừng dù chỉ một lần làm tan vỡ trái tim những cô gái. Hãy tự chủ trong tình yêu dù lúc đó bạn có yêu người đó nhiều đến mức nào, tình yêu làm tan chảy mọi trái tim phụ nữ nhưng đừng để nó điều khiển, kiểm soát hay phá nát cuộc đời bạn. Bởi đơn giản, nó không đáng. Hãy để cuộc đời điều khiển luật nhân quả và có những thứ ắt sẽ phải trả giá. Tôi hộc tốc phóng xe về nhà, tôi không biết mình đi đâu nhưng tôi đang chạy. Tôi run... và sợ. Đôi tai ong ong, không nghe thấy gì, cảm giác như ai đó rượt đuổi theo mình. Khẽ khàng mỡ cửa, khẽ khàng dắt xe vào nhà.

Ma xô xe ở đèo Hải Vân

Truyện Ma 12H   -  Hé mắt nhìn ra phía trước bức tượng thì trời đất quỷ thần ơi, đập vào mắt bác 1 cảnh tượng rùng rợn đến sởn cả tóc gáy... Nói đến Đèo Hải Vân – Thiên Hạ Đệ Nhát Hùng Quan thì có lẽ ai cũng biết . Đây là con đèo thuộc dãy Trường Sơn ở miền Trung, là ranh giới tự nhiên giữa Huế và thành phố Đà Nẵng.

Bao hẩu quỷ

Truyện Ma 12H  - Giờ thì cô đã lõa thể, và khuôn mặt hơi chuyển sang mờ mịt. Nhạn chợt thò tay bóc ở cổ ném ra một tấm da, để lộ ra trên hốc cổ của mình một cái bọc phập phồng như con ễnh ương... Trong cõi nhân gian người ta thường tương truyền có lắm giống loài ma quỷ lạ. Trong những giống loài ấy, có đôi khi cũng chưa được nhắc tên đến bao giờ nhưng khi được miêu tả lại, vẫn khiến người ta phải kinh sợ.

Kilomet số 13

Truyện Ma 12H   -   Ở trên đời này, gieo nhân nào thì gặt qủa ấy. Hãy nhớ luật nhân quả báo ứng không trừ một ai... Tài lái chiếc Mecxedes bóng loáng, lao vun vút qua cây cầu dài bắt ngang qua con sông Hàn đến công ty làm. Vừa lái xe gã vừa huýt sáo theo nhịp của bài hát, mà cái Radio trên xe đang phát.

Hồng lạp dạ gọi hồn

Truyện Ma 12H  - Vợ hắn từ phòng bên nghe tiếng la vội chạy sang, và chỉ kịp nhìn thấy chồng gục xuống bàn. Lửa từ cây nến tàn đã bén sang tấm trải bàn, cháy lan sang các vật dụng khác... I. Đồn trưởng Lưu Mạnh tưởng như vậy là chiến thắng. Người ta đồn ầm lên về chuyện một hoa khôi mới vừa xuất hiện ở kỹ viện Hồng Nhan. Một người rành chuyện đã tô vẽ thêm: - Cô nàng này vốn là con nhà giàu, do gia cảnh bị sa cơ thất thế nên mới đem thân ngà ngọc bán vào chốn nhơ nhớp!

Hình nhân

Truyện Ma 12H  -  Trong gương, đứng sau lưng Mai là một nữ nhân với khuôn mặt tái nhợt, da dẻ mục rữa, đầu trọc lốc chỉ còn lún phún vài cọng tóc, đang há hốc chiếc miệng đèn ngòm rộng toác, hai hốc mắt sâu hun hút không ngừng tuôn ra từng giọt máu đen... Ánh nắng vàng rực xuyên qua từng kẽ lá, tạo thành những vệt dài đâm thẳng xuống mặt đất, làm nổi lên những hình sáng nguệch ngoạc đến quái dị. Lê từng bước nặng nhọc tới trước cửa sổ có những song sắt đã hoen rỉ, Quang Bảo đưa mắt về phía khu vườn sau nhà. Cậu thẫn thờ dõi theo từng chuyển động của vài chiếc lá đã khô héo, chỉ chực lìa khỏi cành. Đã cuối hạ, Sài Gòn vẫn oi bức, đến những cơn gió hiếm hoi thỉnh thoảng ùa qua cũng mang theo sự ngột ngạt đến khó thở.

Bóng ma trên tầng cao

Truyện Ma 12H  -  Ban đêm, gió lay động màn cây in bóng cành lá lên tường nhà. Những chiếc đèn pha ô tô đôi khi hắt mạnh ánh sáng vào những gian phòng rộng và đồ đạc cũ trong nhà như xuất hiện từ bóng tối, có những hình thù lạ và dễ sợ... Một ngôi nhà xanh hai tầng, một gác xép, một khu vườn, một nhà xe và rặng cây ngăn cách nhà hàng xóm. Người ta gọi là ngôi nhà xanh vì những cánh cửa sơn xanh.

Người tình và sợi dây thòng lòng

Truyện Ma 12H  -  Trong phòng, xác Trúc Quỳnh treo lơ lửng giữa trần nhà. An là người nhào vô trước, anh chụp lấy chân nàng đỡ lên. Nhưng lúc ấy anh đã cảm nhận được rằng mình tới đã quá trễ. Trúc Quỳnh đã chết!... Liễu Huệ đứng lấp ló mãi mà vẫn chưa dám gọi trong khi lòng dạ cô nóng ran, không thể chờ được nữa. Bên trong, anh chàng Thanh An đang say sưa giảng bài các học sinh đang chăm chú lắng nghe... Chính điều đó đã khiến cho Huệ không dám lên tiếng.

Con ma nhà xác

Truyện Ma 12H  -  Đồng hồ vừa gõ năm tiếng cũng là lúc Tư Lân chìm sâu vào giấc ngủ. Và cũng là lúc ông ta cảm giác như có ai đó đè lên người mình, suýt nghẹt thở... Tư Lân chỉ ú ớ rồi thôi... Dựng xong chiếc xe đạp cà tàng của mình vào một góc, Tư Lân lên tiếng ngay với người đồng nghiệp đang chờ để thay ca trực: - Xin lỗi có hơi trễ, kẹt xe quá trời anh Năm! Năm Sang, người trực ca ban ngày cười giả lả: - Đâu có sao, bù qua sớt lại mà, sáng mai tôi lại phải nhờ trực lố khoảng nửa tiếng. Bà xã ở nhà bị bệnh. Ông ta đứng lên gom đồ đạc chuẩn bị về. Trước khi đi, Năm Sang mở sổ ra và dặn: - Hôm nay có bốn xác mới nhập. Hai nam, hai nữ. Tất cả đều tử nạn giao thông.